Ansatsusha de Aru Ore no Status ga Yuusha yori mo Akiraka ni Tsuyoi no daga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Web novel - Chương 47 - Cha

CHƯƠNG 47

Xin lỗi các bạn, vì một pha nghịch ngu mà mình đã làm hỏng laptop mãi mới sửa xong nên mới chậm trễ. Mong các bạn thông cảm.

---------------------------------------------------

Ma thuật bóng tối đã nuốt chửng hoàn toàn số mũi tên, và khi tôi vừa hất cằm khiêu khích bọn chúng có thể thử lại nếu thích thì một giọng nói thứ ba vang lên khắp quãng trường.

“Tất cả lùi lại!!!”

Đây là [Gầm thét], giọng của người đó vang lên làm tôi khựng lại, một chút.

Một người cao lớn xuất hiện trên ngọn của một cái cây cao sừng sững gần quãng trường.

Người đó toát ra một cái áp lực không tưởng, sau khi thấy tất cả mọi người điều đứng im, người đó nhảy khỏi ngọn cây và đáp xuống trước mặt Kirika.

Khí thế này, một người lãnh đạo thực thụ.

Không giống như tên vua đáng nghi của Retice, mà là một vị minh quân trong tưởng tượng của mọi người.

Chẳng cần vương miệng chói lóa trên đầu.

Cũng chẳng cần phải từ tốn nhẹ nhàng như Hoàng Đế và Hoàng Hậu của Nhật Bản.

Thay vào đó tôi có thể cảm thấy được một áp lực, một khí thế độc nhất của một người luôn ở vị trí lãnh đạo người khác.

“O, otousama.”

Kirika lặng người thốt lên.

Vậy ra người có khí thế kinh người này là cha của Amelia và Kirika.

Theo lời Amelia kể, cha cô ấy, cũng chính là vị vua này, có lẽ cũng bị mê hoặc.

Có vẻ là kỹ năng mê hoặc không có nhược điểm cũng như mục tiêu hạn chế.

Không, nếu thế thì đó thực sự là một kỹ năng rất đáng sợ đấy.

“Kirika, con đã làm gì với Amelia hử?”

“Con, con...”

Ông ấy lạnh lùng nhìn sang Kirika.

Và sau đó cơ thể Kirika rung lên.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đức vua không hề bị Kirika mê hoặc.

Tôi nhìn sang Amelia, tìm lời giải thích nhưng Amelia đang cúi gầm mặt và không hề chú ý đến.

Chắc Amelia cũng không biết, tôi nhìn về phía người vừa xuất hiện.

Amelia có lẽ đã chịu áp lực từ [Gầm thét].

Trong đám đông có vài người đã bất tỉnh rồi, vậy nên Amelia như thế cũng là khá lắm rồi.

Hơn nữa một chiêu như thế đã khiến người khác bất tỉnh như thế, Kirika vẫn còn trụ được không hổ là Elf mạnh nhất lục địa.

“Ta hỏi con một lần nữa, con đã làm gì với chị của con?”

“N,Người đó không phải là chị con.”

Kirika nói thế với một giọng rung rẩy.

Tuy nhiên trong mắt thì tràn ngập sự sợ hãi.

Nếu đã sợ rồi thì xin lỗi đi dối lòng cũng được mà.

“Hiểu rồi. Ta thật thất vọng về con.”

Nhà vua chỉ đáp lại ngắn gọn.

Trong mắt là một sự khinh thường thấy rõ.

Và sau đó, nhà vua nhìn sang Amelia.

“...Amelia, con gái ta.”

Ánh mắt của ông ta hoàn toàn thay đổi, một sự hối lỗi như thể ông ấy định quỳ xuống luôn.

Giống mấy ông già bị bắt gian vậy.

Amelia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Cô ấy kiên định nhìn vào mắt ông ta.

“Có nhiều chuyện đã xảy ra và những điều đó thực sự không thể tha thứ được.”

Nhà vua cúi người trước mặt Amelia.

Mắt Amelia và Kirika mở to ra và người dân xung quanh bắt đầu xì xào.

Trong chớp mắt vị vua oai nghiêm đã hoàn toàn biến thành một người cha.

“Ruồng bỏ con gái mình, để một đứa trẻ chẳng biết gì về thế giới bên ngoài phải lưu lạc bên ngoài hoàn toàn là lỗi của ta. Cho dù có nói là do kỹ năng của Kirika đi nữa ta cũng không đủ tư cách làm cha hay là vua.”

‘Thật không thể tha thứ được’, nhà vua nói thế và cúi người một lần nữa.

“Tại sao...”

Cuối cùng thì Amelia cũng thốt lên được gì đó.

...Tôi nghĩ lúc này thì mình và Yoru nên làm nền thôi là đủ rồi nhỉ.

Bên cạnh đó nếu mà Amelia quyết định ở lại Lục địa Elf thì chúng tôi vẫn chấp nhận thôi.

Theo như thệ ước giữa chúng tôi, nếu một người chết thì người còn lại cũng sẽ chết theo.

Mặc dù chúng tôi vẫn chưa thử nhưng nếu Amelia sử dụng Ma thuật hồi sinh của cô ấy thì tôi đoán là chúng tôi có thể tránh được tác dụng phụ đó.

Tôi hoàn toàn tin tưởng Amelia và cô ấy cũng thế.

Tuy nhiên nếu Amelia nói rằng cô ấy sẽ ở lại Lục địa Elf và không đi cùng chúng tôi, vậy thì cũng chẳng còn gì để tôi bận tâm nữa.

Sẽ rất nguy hiểm nếu chúng tôi đặt chân đến Lục địa Quỷ, có thể cả cái chết đang chờ chúng tôi ở đó.

Nói vậy thì khác gì bảo Amelia đi chết đâu.

Thành thật mà nói thì tôi có thể bỏ qua vụ lùm xùm của Quỷ Vương nhưng mà khi tôi dùng [Con mắt của Thế giới] thì cái tương lai mà tôi nhìn thấy không cho phép tôi làm điều đó.

Tôi không biết chính xác là chuyện gì nhưng nếu tôi không đến được Lâu đài của Quỷ Vương thì thế giới này sẽ tèo.

Tất nhiên là chúng tôi sẽ chẳng có thời gian để mà trở về thế giới cũ và chúng tôi cũng sẽ bị kéo theo.

Ngay từ đầu, thế giới này là một cái gì đó rất hư cấu.

Không, tôi có thể nói rằng, từ những gì tôi thấy được, nó thật sự hư cấu.

Vì tôi không dùng [Con mắt của Thế giới] vào lúc đó nhưng trực giác của tôi mách bảo rằng có ai đó trong Lâu đài Retice có chỉ số hơn 100.

Có thể đó là nhà vua, cũng như là bọn hiệp sĩ thậm chí là ông Quản gia và những người hầu mà chúng tôi đã gặp lúc đầu.

Chỉ có mỗi chỉ số của Công chúa là thấp mà thôi.

Nếu thật sự là vậy, thì câu ‘Trong thế giới này, phần lớn chỉ số tấn công của mọi người chỉ đạt 100. Kế cả những người tham gia huấn luyện chiến đấu chỉ đạt tối đa là 500.’, là nói dối.

Tôi cứ nói là tên Anh hùng thật ngu ngốc, nhưng mà tôi vẫn tin lời của lão Quản gia đó thì có lẽ tôi vẫn còn ngây thơ quá.

Tuy nhiên nếu những lời đó là thật thì sao?

Tôi chắc là đám Anh hùng sẽ rời khỏi lâu đài để đi chinh phạt Quỷ Vương vào một ngày nào đó.

Nếu, nếu bọn chúng có ý định lôi kéo đám Anh hùng về phe của mình thì nói dối những thứ đó có ích lợi gì?

Nếu mọi người rời đi và gặp các Mạo hiểm giả khác thì lời nói dối đó sẽ bị vạch trần ngay lập tức.

Bọn chúng có thể đã cố để tẩy não mọi người bằng khối tinh thạch đó nhưng mà nó không hẳn là được dùng giống vậy.

Tinh thạch của Công chúa kiểu như là ăn sâu vào tâm trí của người khác đó từng chút một.

Nó sẽ khuếch đại những cảm xúc tiêu cực của người đó đang có.

Triệu hồi đến thế giới khác một cách tùy tiện, phiền thật chứ.

Tôi cũng chẳng phải là loại người mà không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.

Tóm lại một cách ngắn gọn thì nó vẫn là một lời nguyền nhưng lại gần giống như điều khiển tâm trí vậy.

Cũng chính vì vậy mặc dù Thuật chú Sư... cô bạn Kansai có thể giải nhưng mất nhiều thời gian.

Mặc dù lúc đó cấp độ của chúng tôi vẫn thấp, bao gồm cả tôi, nhưng ít nhất vẫn là một đám nhóc dùng cheat.

Nên thật lạ khi cô ấy không thể giải được lời nguyền đó.

Không thể làm được là do bản chất của nó không phải như thế.

Cũng là lỗi của tôi khi đã vội vàng kết luận nó là một lời nguyền.

Lúc này thì chỉ hi vọng bọn họ vẫn chưa bị điều khiển thôi.

“...này, này Akiraaaa!”

Khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy Amelia đang nhìn tôi với một ánh mắt lo lắng.

Có lẽ là do ở trong Địa cung tôi không có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ lại mọi chuyện nên lúc nãy tâm trí tôi hơi lang man tí.

“Anh ổn chứ?”

“Aah, không có gì đâu.”

Khi tôi nhìn xung quanh thì bắt gặp ngay ánh mắt của Vua tộc Elf.

Đó là ánh mắt của người cha khi con gái cưng của mình bị câu mất... Thực sự tôi chưa thấy ánh mắt như thế bao giờ nhưng mà điều đó viết đầy trên mặt của ông ta.

Amelia vẫn ở đó nên ông ấy vẫn mỉm cười, nhưng mà trong ánh mắt thì hoàn toàn ghét bỏ tôi.

“Cậu là gì của Amelia?”

Tôi có thể cảm nhận được không khí xung quanh bắt đầu lạnh đi.

Liệu hồn mà trả lời, ta sẵn sàng băm cậu ra đấy, ừm chính là cái cảm giác này đấy.

Tại sao mình không trả lời sự thật nhỉ.

“Thì là kiểu quan hệ ở trong một nơi vừa hẹp vừa tối mà chỉ có hai người suốt một tuần liền.”

Khuôn mặt của Đức vua cứng lại.

Vẫn có thể thấy được nụ cười trên mặt ông ta, nhưng mà khóe miệng thì đang giật liên hồi.

“A, Akira, đừng có nói năng kiểu mập mờ như vậy chứ... Ờ mà chính xác thì là như vậy.”

Nụ cười hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt của Đức vua.

“Ngươi là Akira-kun phải không?”

“Vâng.”

“Đấu với ta một trận.”

“Ha?”

Sao lại thành như vậy rồi.

Tôi liếc nhìn Kirika.

Cô ta thì đang nhìn chằm chằm vào Amelia.

Không phải cô ta vừa mới mang một đống phiền phức cho bọn tôi lúc nãy sao.

“Con gái ta muốn đi với cậu bằng mọi giá. Tới Quỷ quốc.”

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Amelia.

Thực sự thì tôi cũng hi vọng thế, nhưng mà cô ấy cuối cũng cũng làm lành với cha mình, vậy mà cô ấy lại không muốn ở lại.

Có lẽ cô ấy biết tôi đang nghĩ gì, Amelia lắc đầu.

“Akira, anh có biết vì sao mà otousama không bị Kirika mê hoặc không?”

“Không, tôi không biết.”

Khi Amelia quay người lại, cô ấy nhìn vào những người dân vẫn đang nhìn bọn tôi với ánh mắt đầy sát khí.

“Bởi vì cấp độ của otousama cao hơn Kirika. Kỹ năng cũng như chỉ số thì không bằng, nhưng với cấp độ cao hơn. Trong toàn bộ lãnh thổ này chỉ có otousama có thể thắng được Kirika.”

Amelia đột nhiên nhìn qua tôi.

“Akira không bị mê hoặc cũng do như thế. Chỉ số của Akira vượt trội hơn em ấy. Cũng bởi vì chênh lệch đó, [Nghịch đảo Lời nguyền] của tôi cũng không có tác dụng với [Mê hoặc]. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường nếu Kirika dừng lại, nhưng em ấy chắc chắn sẽ không làm như thế.”

Amelia nói và nhìn về phía Kirika đang nhìn chằm chằm tôi.

Nói thế nào nhỉ, cô ta thực sự rất mạnh.

Dù cho cơ thể đến giờ vẫn còn đang run nhưng cô ta vẫn ra vẻ kiêu ngạo.

Cô ta đã nói gì với cha nhỉ.

“Tôi có thể hiểu được việc đó. Nhưng tại sao cô lại muốn đi đến Quỷ quốc?”

“... bởi vì, Akira cũng muốn thế mà. Anh sẽ cần đến [Ma thuật Hồi sinh] phải không? Hơn nữa tôi muốn đi với Akira nữa. Chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau từ bây giờ nhé.”

Đây là một đề nghị à.

Amelia siết chặt tay đặt lên trước ngực, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Có lẽ bởi vì chiều cao của chúng tôi không chênh lệch mấy nên tiếc là cô ấy không phải ngước lên khi nói chuyện với tôi.

Đây là cách mà cô ấy thường làm khi nài nỉ tôi lúc còn ở trong địa cung.

Tôi luôn mềm lòng trước điều đó, nhờ vậy mà mất hết bao nhiêu thịt.

“... Được rồi. Thay vì hỏi tôi trước tiên phải nên làm gì đó với cha và em gái của cô chứ nhỉ.”

Đức vua lại liếc nhìn tôi như Kirika nhìn Amelia.

Hơn nữa, Yoru, đã hoàn toàn bị quên mất đang dựa cả cái cơ thể to lớn vào tôi.

[“... tôi là, không khí à? Master-dono”]

Gulp...