CHƯƠNG 44
*Ngôi kể của Satou Tsukasa*
Ập vào mắt chúng tôi là dòng người tấp nập, người dân đang hối hả đi lại trên con đường một cảnh tượng không thường thấy khi còn ở thành phố.
Những nơi mà chúng tôi đã ở qua, nếu ai đó hỏi tôi nơi nào giống thành phố hơn thì tôi nghĩ là không nơi nào ngoài cái nơi mà dòng người đang đi lại này.
Tuy nhiên, chúng tôi đang đứng há hốc mồm giữa đường.
Không phải chúng tôi ngạc nhiên về số người sống ở đây.
Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là trang phục của họ.
“Aah, tớ biết có một chỗ khá giống nơi này. Ở chỗ đó mọi người có thể trải nghiệm phóng phi tiêu và vài thứ đại loại thế.”
“Một ngôi làng cổ trang à?”
“Ừ nó đó.”
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Asahina-kun, người mà luôn xuất hiện mỗi khi Akira hiện diện trong tâm trí tôi, và Phong pháp sư Nanase Rintarou-kun.
Những người đàn ông ở đây nếu không mặc hakama thì sẽ mặc kimono không có hakama kèm theo kiếm ở thắt lưng còn phụ nữ nếu không mặc kimono thì sẽ mặc trang phục như Vu nữ với những cái trâm cài tóc tinh xảo trên tóc họ.
Khung cảnh y hệt như những đoạn kịch nói về thời Edo thường được chiếu trên truyền hình vào buổi tối.
Mặc dù trang phục Vu nữ là cái gì đó không thường gặp nhưng tất cả phụ nữ đang mặc kiểu đồ đấy đang hướng đến một tòa nhà nào đó mà tôi đang cố không để ý nên có lẽ đây là một loại trang phục phụ nữ thường ngày ở đây.
“Phía đó, nhìn kiểu nào đi chăng nữa thì chắc đó là Lâu đài Himeji phải không?”
“Dù tớ đã cố không nhìn...”
Nhắc đến nó, tôi đáp lại lời Asahina-kun người đã thì thầm điều mà tôi không hề muốn nhắc đến, và nhìn về phía đó.
Nó khá đồ sộ cũng không thua kém gì Lâu đài Himeji ở Nhật Bản vừa mới phục dựng lại vậy.
Lâu đài này nhìn cực kỳ giống với nó, riêng mỗi phần tường thành được sơn một màu trắng đã giống hệt rồi.
Chính điều này làm chúng tôi liên tưởng đến lâu đài Himeji.
Tòa lâu đài to lớn đó có thể nhìn thấy được từ rất xa, tùy nó không xa hoa tráng lệ như lâu đài hoàng gia nhưng nó vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho những ai nhìn thấy nó.
Hơn nữa khi tôi nhìn vào lâu đài đó sống lưng tôi lại rung lên mỗi khi nghĩ về nó.
“Ah, xin lỗi.”
“Không sao đâu onii-chan, nhưng không nên đứng giữa đường như vậy.”
Trong lúc chúng tôi ngắm nhìn tòa lâu đài, chúng tôi đụng phải một cậu nhóc đang đi về phía chúng tôi.
Khi tôi xin lỗi cậu ta theo phản xạ, cậu nhóc cười và nhanh chóng chạy đi.
“...”
“Asahina-kun?”
Có lẽ có vụt qua trong đầu cậu ta, Asahina-kun nhìn về hướng cậu nhóc bỏ đi.
Asahina-kun liếc sang phía tôi và đuổi theo cậu nhóc.
“Đứng lại. Oi, ai đó bắt tên đó lại, hắn là móc túi.”
“Eh?”
Tôi lúng túng kiểm tra lại túi tiền của mình.
“...mất rồi.”
Túi tiền vừa nãy vẫn còn lúc chúng tôi vừa đến Yamato giờ đã biến mất.
Nghĩ lại thì, cách tôi đụng vào người kia khá là lạ.
Thêm nữa, dù chúng tôi đang tập trung nhìn về phía trước thì không thể nào ai đó có thể đụng vào một người đang đứng yên được.
“Tsukasa-kun? Có chuyện gì vậy?”
Ueno-san cùng với Hosoyama-san lại gần chỗ tôi.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra có điều khác thường.
“Túi tiền của tớ bị trộm rồi. Asahina-kun đang đuổi theo hắn. Mọi người vẫn ổn chứ.”
Ngay lập tức mọi người kiểm tra lại túi tiền của mình sau khi nghe tôi nói, mọi người thở phào.
Hình như chỉ có tôi mất.
“Cũng may là trong đó chẳng có một đồng nào, nhưng mà trong đó có thứ mà tớ mang theo từ thế giới kia.”
“Đồ người khác tặng à?”
“...aah, là đồ của anh trai tớ tặng hôm sinh nhật.”
Mặc dù chúng tôi không bao giờ ngưng cãi nhau nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp cùng nhau.
Một lúc sau, Asahina-kun đã quay lại.
“Có lẽ có rất nhiều người tốt ở đất nước này.”
“!!”
Cậu ta nói thế và đưa túi tiền cho tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõng và nhận lại túi tiền.
“Cám ơn. Vậy là cậu đuổi theo kịp hắn ta à?”
“Aah, sau khi tớ la lên những người xung quanh cũng la lên báo hiệu và có vài người giống Shinsengumi bắt hắn lại.”
Có lẽ ở đây có một bộ phận giữ gìn an ninh trận tự.
Hình như vị anh hùng thứ n này cuồng thời kỳ Bakumatsu .
“Haori xanh nhạt à?”
“Đúng vậy, họ cũng đội cả băng đội đầu nữa làm tớ cứ tưởng họ là cosplayer nữa đấy.”
Asahina-kun nói thế với một khuôn mặt nghiêm túc và Ueno-san ngưỡng mộ nhìn cậu ta.
Nghĩ lại thì khi bọn tôi học về thời kỳ Bakumatsu trong tiết Lịch sử Nhật Bản, Ueno-san đã cực kỳ phấn khích.
“Được rồi giờ thì chúng ta nên tìm một quán trọ để nghỉ ngơi đêm nay. Chúng ta sẽ đến Guild Mạo hiểm Giả vào ngày mai.”
“Đã hiểu.”
Nghĩ lại thì, đây không phải là nhà trọ mà là nhà nghỉ thời Edo cho lữ khách.
Có lẽ tôi vẫn còn khá bối rối khi bị móc túi lần đầu tiên trong đời, những suy nghĩ tào lao nảy lên trong tôi vào lúc như thế này.
Tôi lắc đầu quên đi điều đó và đuổi theo mọi người.
một tòa thành cổ của Nhật Bản ở thành phố Himeji, tỉnh Hyōgo. những năm cuối cùng dưới thời Edo khi Mạc phủ Tokugawa sắp sụp đổ một chiếc áo khoác kimono dài ngang hông hoặc đùi truyền thống của Nhật Bản, được mặc trên một chiếc kosode. Các haori không đóng như yukata, nhưng được mặc mở hoặc giữ kín bởi một chuỗi kết nối ve áo lực lượng cảnh sát được thành lập để trấn áp các thế lực chống đối Mạc Phủ Tokugawa, và giữ nhiệm vụ trị an cho kinh đô Kyoto vào cuối thời kỳ Edo