CHƯƠNG 39
“Không có đường dẫn đến tầng kế.”
“...ha?”
Sau khi chơi với Hắc Miêu được một lúc, khi tôi vừa có ý định tìm đường lên tầng kế, Amelia bỗng nhiên nói thế.
Tôi nhìn xung quanh căn phòng một lượt.
Trong một căn phòng khổng lồ và âm u, chỉ có một cánh cửa duy nhất.
Chính là cái cửa mà chúng tôi đã bước vào.
Hơn nữa, không thể mở được nó từ phía này.
Thông thường phải có một cầu thanh dẫn xuống tầng kế tiếp.
[“ Không cần phải đoán nữa, chắc chắn là do ta rồi. “]
Hắc Miêu vươn người sau khi ngáp một cái rõ to nói với chúng tôi.
Hai ánh mắt lạnh lùng liếc sang phía nó.
Ý của ánh nhìn này là không giải thích rõ là không xong đâu.
[“ Chúng ta đang ở trong phòng boss, nên Địa cung sẽ không cho phép boss, cũng chính là ta, tiếp tục sống. “]
Với một nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt con Hắc Miêu chùng xuống.
[“ Đó là lý do mà ta đã bảo các ngươi hãy giết ta đi. Các ngươi muốn chết đói ở đây à? Không sai, các chủng tộc khác không thể hòa hợp được với Quỷ tộc và quái vật.”]
Khi Hắc Miêu buồn bã nói thế, tôi chỉ biết nhìn xuống nên nhà cố tìm ra một giải pháp.
Cứ bỏ cuộc như thế thì thực sự rất khó chịu.
“Chính xác, giết mi thì là cách dễ nhất rồi. Nhưng còn quá sớm để làm thế.”
Giọng Amelia vang lên, Hắc Miêu và tôi đồng thời nhìn về phía cô ấy.
Amelia đang nhìn chăm chú vào Hắc Miêu.
Đôi mắt vàng kim óng ánh và đôi mắt đỏ rực đang chạm nhau.
[“ Cô nói thế thì chắc hẳn cô đã có cách giải quyết rồi à? “]
“... Akira có thể đặt một cái tên cho mi.”
“Đặt tên?”
Đặt tên cho người ta là ý gì đây.
Tôi là kẻ duy nhất không hiểu mô tê gì đang xảy ra, Amelia và Hắc Miêu gật đầu tán đồng.
[“ Hiểu rồi, nếu làm như thế, ta sẽ không còn là boss nữa và sau đó chúng ta có thể rời khỏi nơi này! “]
“Nó chắc chắn sẽ được mà. Còn nữa nếu mi biến thành nhỏ hơn, thì sẽ chẳng khác gì một con mèo mun cả. Vậy thì có ở trước mặt người khác thì cũng không bị nghi ngờ.”
[“ Đúng vậy, đúng vậy, đừng chậm trễ nữa, cậu kia! Mau đặt tên cho ta! “]
“Chờ đã, chờ đã, có nên giải thích cho tôi một ít không.”
Hắc Miêu trông có vẻ rất phấn khích như muốn nhảy chồm đến chỗ tôi bất cứ lúc nào, làm tôi hơi hoảng tí.
Hình dáng của con Hắc Miêu ít nhiều cũng đã nhỏ hơn so với lúc là con rồng nhưng mà vẫn lớn hơn người bình thường nhiều.
Tôi nghĩ là mình có thể ngăn nó lại được, nhưng mà lực đạo vẫn sẽ rất khủng khiếp.
[“ Mọi việc sẽ ổn nếu cậu trở thành Master của ta. “]
“Giải thích rõ ràng xem nào.”
Có lẽ là do tôi chưa nói với nó tôi đến từ đâu, nhưng mà cứ giải thích cục súc thế này thì chẳng ai hiểu được.
Bỏ mặc con Hắc Miêu đang phấn khích đến độ không thể nói rõ ràng, tôi nhìn sang phía Amelia
Có lẽ Amelia cũng hơn phấn khích, má cô ấy đang ửng đỏ.
Tuy nhiên vẫn còn bình tĩnh hơn con Hắc Miêu.
“Quỷ tộc là chủng tộc duy nhất có thề điều khiển quái vật. Nhưng mà vài trăm năm trước, có một người có khả năng liên kết với quái vật. Đó là chuyện xảy ra rất lâu trước khi tôi được sinh ra.”
Amelia dừng lại một chút.
“Người nghĩ ra ý tưởng đặt tên cho quái vật là vị Anh hùng-sama đầu tiên. Bằng cách này, con người và quái vậy có thể có được một mối liên kết sâu đậm với nhau.”
Lại là vị anh hùng đầu tiên à.
Vị anh hùng đầu tiên này dù đã là chuyện rất xa xưa nhưng mà ông ta lại để lại nhưng thứ vô cùng to lớn.
“Cái liên kết sâu đậm đó là gì.”
“Đầu tiên, người đã đặt tên cho con quái vật có thể biết được vị trí của nó dù cho nó ở bất cứ đâu.”
Hou, có lợi thật.
Không lạc mất nhau.
Tuy nhiên, cũng có nghĩ là con quái vật sẽ mất đi sự tự do vốn có.
“Sau nữa, hai người sẽ nhận được một ma thuật gọi là [Thần giao].”
“Cái đó có phải là cho phép giao tiếp với nhau mà không cần mở miệng?”
“Tôi chưa từng sử dụng nhưng mà chắc có lẽ là thế.”
Vi diệu thật.
Riêng con Hắc Miêu này thì có thể nói, nhưng những con quái bình thường thì không.
Đây là một cách hay.
Nhưng mà tại sao tên này lại nói được nhỉ.
“Mối liên kết này không thể thực hiện nếu một bên không đồng ý. Ép buộc hay đe dọa chúng làm mà thâm tâm chúng không muốn thì cũng không thể thực hiện.”
[“ Hơn nữa, một khi đã được kết nối với nhau, nếu liên kết cả hai bên chấp thuận không bị phá vỡ vì lí do nào đó, chúng ta sẽ liên kết đến tận lúc chết.”]
“...đến khi chết?”
‘Đúng vậy’, Hắc Miêu gật đầu.
Không biết sao nhưng nhìn nó giống như đang cười toe toét.
“Trong trường hợp vẫn còn liên kết, nếu một bên chết, thì bên còn lại cũng đi theo luôn. Giao kèo là như thế.”
“Tuyệt thật.”
Điều này tốt hơn là việc phải sống cả cuộc đời còn lại với một vết thương lòng như thế.
So với cái chết, tôi ghét sự đau khổ.
Tôi cảm nhận được Amelia đang lo lắng nhìn tôi, nhưng mà với tôi thế thì chẳng sao cả.
Chết là cái gì đó rất khủng khiếp, nhưng chỉ cần Amelia luôn bên cạnh tôi, tôi không thể nào chết được.
[“... người thường khi nghe giải thích như thế thường hay do dự và rút lui, nhưng... ngươi có phải là con người không thế?”]
“Không, tôi đã hoàn toàn trở thành một con quái vật hay gì đó đại loại thế rồi.”
[“Nếu không phải thế thì ta đã thách đấu lại với ngươi rồi.”]
Tôi và Hắc Miêu cười phá lên.
Và khuôn mặt chúng tôi lại nghiêm túc cùng một lúc.
“Vậy thì hãy đặt tay lên nhau đi.”
Theo lời Amelia, tôi bước về phía Hắc Miêu vẫn chưa thể di chuyển được và đặt tay tôi lên trên bộ vuốt to lớn của nó.
“Akira, đặt tên đi.”
Tôi gật đầu đáp lại cô ấy và nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim óng ánh.
Tôi không biết làm sao nhưng có cảm giác tôi biết được nhưng câu từ mà tôi cần phải nói.
“Tên của ta là Oda Akira. Người sẽ trở thành Master của ngươi. Ta sẽ ban cho ngươi một cái tên.”
[“Master mới của ta, Oda Akira. Ta sẽ đi cùng người dù ở nơi đâu. Đến khi một trong chúng ta chết, cho đến khi đó, chúng ta sẽ luôn luôn kề vai sát cánh.”]
“Tên của ngươi là... Yoru. Cái tên này hợp với bộ lông đen mượt như bầu trời đêm của ngươi.”
[“Yoru... một cái tên hay. Từ giờ, tên của tôi là Yoru, tôi nguyện lòng phục vụ ngài.”]
“Mong được chiếu cố, Yoru”
Chúng tôi được bao phủ trong một luồng ánh sáng trắng ấm áp.
Tôi có cảm giác được có một loại liên kết khó tả giữa Yoru và tôi.
Vậy đây là mối liên kết đó à.
Amelia về phía chúng tôi và đặt tay cô ấy lên.
Ánh sáng đã biến mất từ lúc nào tôi chả biết.
“Mong cũng chiếu cố tôi nữa, Yoru.”
“Tôi mới là người nên nói thế, tôi sẽ còn dựa vào cô nhiều, Tiểu thư Amelia.”
“Un, cái ấn trên trán cậu nhìn rất hợp. Akira cũng thế, dấu ấn trên tay anh nhìn rất đẹp.”
Nghe Amelia, tôi nhìn xuống tay của mình và giật mình.
Có một dấu ấn màu đen trên cả hai tay của tôi.
Và có một cái màu trắng cùng hình dáng trên trán của Yoru.
“Dường như đây là minh chứng cho mối liên kết giữa chúng ta.”
[“Với cái dấu này, tôi có thể đi với ngài, Master-dono.”]
“Master của người hình như là Quỷ vương.”
[“Ngài là Master thứ hai. Đừng bận tâm mấy việc nhỏ nhặt đó.”]
Tùy tiện thật.
Khi tôi nhìn về phía góc phòng, một vòng tròn ma pháp đã xuất hiện và phát ra ánh sáng màu xanh.
Vòng tròn ma thuật này khá giống với cái đã mang tôi đến thế giới này.
“Đúng như những gì chúng ta dự tính, đường đi đã được mở.”
“Nhưng mà Yoru vẫn chưa đi được.”
[“Tôi sẽ không chết do dùng một lượng lớn ma lực để biến hình đâu, nhưng mà nếu để bị thương nặng thì tôi sẽ không thể di chuyển trong hai, ba ngày.”]
Tôi chính là cái người làm nó bị thương đây.
Tôi, không còn cách nào khác, lấy thức ăn dự trữ ra.
“Trong đây là khu vực an toàn. Đi chậm lại vậy. Trong lúc đó, tôi sẽ kể chuyện của tôi vậy.”
“Un, tôi cũng thế.”
Nếu chúng tôi nói chuyện nhiều hơn chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn.
Chính xác.