Ansatsusha de Aru Ore no Status ga Yuusha yori mo Akiraka ni Tsuyoi no daga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Web novel - Chương 41 - Ở trong rừng

CHƯƠNG 41

Sau đó, chúng tôi ở lại trong phòng boss một đêm và sáng hôm sau mọi người cùng đứng trước vòng tròn ma thuật.

Chúng tôi, cả Yoru, không ai biết vòng tròn ma thuật này sẽ đưa chúng tôi đến nơi nào.

Điều duy nhất mà tôi chắc chắn là Địa cung này không phù hợp với việc luyện tập kiếm kỹ của tôi nên chúng tôi không còn lý do nào để ở lại đây nữa.

Tôi không thích việc phải dừng lại ở tầng 80, tôi cũng không biết dừng ở đâu là một việc tốt hay xấu nữa, nhưng mà không thể làm gì hơn được.

Tôi không biết mình sẽ đi đâu nhưng mà thôi kệ sao cũng được.

Yoru đã biến thành hình dáng vừa bằng một con mèo con và leo lên vai tôi ngồi, còn Amelia thì đang nắm chặt tay tôi.

Nếu chúng tôi bị lạc, Yoru và tôi sẽ vẫn tìm được vị trí của nhau, nhưng chúng tôi sẽ không thể tìm được Amelia.

Tôi có niềm tin là mình sẽ luôn tìm được Amelia dù cô ấy ở đâu, nhưng mà cẩn thận không bao giờ là thừa.

“Mọi người sẵn sàng chưa?”

“Vâng.”

[“Tôi luôn sẵn sàng.”]

Một giọng nói hào hứng và năng nổ vang lên từ bên trái tôi và một giọng nói the thé vang lên bên tai tôi.

Tôi đã ở một mình quen rồi, nhưng mà có người để nói chuyện thế này cũng không tệ mấy nhỉ.

“Được rồi, đi thôi!”

Chúng tôi bước vào vòng tròn ma thuật đang phát ra ánh sáng màu xanh.

Ánh sáng ngày càng chói hơn, tới mức chúng tôi không thể mở mắt ra được.

Chúng tôi nhắm nghiền mắt lại và cả cơ thể chúng tôi như bị nhất khỏi mặt đất, sau khi lơ lửng trong chóc lát, chúng tôi đã đến được nơi khác.

Cái cảm giác này không hề khác lúc tôi đươc triệu hồi đến nơi này.

Điểm khác duy nhất là khi chúng tôi mở mắt ra thì không phải ở trong một lâu đài như lúc trước, lần này chúng tôi đến một khu rừng.

“...Đây là đâu vậy?”

“...!?”

[“Tiểu thư Amelia”]

Tôi nhìn xung quanh, khi xác nhận nơi đây chỉ toàn là cây cối, Amelia đột nhiên cau mày như thể cô ấy phát hiện ra gì đó.

Yoru tò mò gọi cô ấy.

Không biết là cô ấy đang cố giữ bình tĩnh, cũng có thể là do cô ấy mặt đơ, nhưng mà Amelia, người hiếm khi thay đổi vẻ mặt, đang bị kích động một cách kỳ lạ.

Mắt cô ấy đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Tôi nhìn theo hướng nhìn của cô ấy, giữa những tán cây phía xa có một cái cây to... đúng hơn là to khủng khiếp.

Nó ở rất xa vượt xa khỏi tầm mắt của tôi.

Kích thước của cái cây đó thật không thể tưởng tượng được.

Cái cây đó phải bao nhiêu triệu tuổi mới được như thế vậy.

Tôi cũng nhận ra cái cây đó, vì vài lý do nhưng tôi cũng khẽ cau mày lại.

Và khẽ lầm bầm.

[“Thần Thụ... Lục địa Elf à.”]

“Thần Thụ, ý mi là cái cây đó?”

“Đúng vậy. Đó là niềm tự hào của tộc Elf. Là thứ mà chúng tôi phải bảo vệ bằng mọi giá.”

Trái ngược với câu nói đó, Amelia nhìn nó như thể nó là thứ gì đó phiền phức lắm.

Tôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Dù tôi cũng chẳng biết tôi muốn nói gì nữa.

Tuy nhiên, giữa Thần Thụ và Amelia vẫn có mối liên kết nào đó.

Sau đó, tôi kéo Amelia qua một bên.

“!?”

“Nguy hiểm quá.”

[“Phản ứng nhanh lắm, Master-dono.”]

Yoru vô tư cất tiếng.

Bỏ qua việc đó, tôi rút mũi tên được cắm xuống đất trong khi liếc nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên của Amelia.

Trên đầu mũi tên vẫn còn hơi ẩm, biết ngay là trên đó có độc mà.

Là một Sát thủ, tôi đã đọc hết tất cả những sách vở liên quan đến độc dược ở trong Thư viện ở lâu đài hoàng gia, và tôi đã học thuộc mọi thứ, nhưng tôi không biết đây là loại độc nào.

Đây chắc chắn là một loại độc đặc biệt của tộc Elf.

Lúc này Amelia mới chú ý tới mũi tên mà tôi đang cầm trên tay và chất độc trên đó.

“Đây là...”

“Nó vừa bay đến, ngắm chính xác vào cổ họng cô. Dù gì cô cũng thuộc hoàng tộc mà phải không? Nhìn không giống chút nào thế.”

Thứ này rất nguy hiểm, vì thế tôi cho Ma thuật bóng tôi ăn mũi tên và nói gì đó để xoa dịu bầu không khí trong khi cẩn thận quan sát xung quanh, Amelia nhìn tôi bằng một ánh mắt vô hồn và cười.

“Tôi là người bị mọi người xa lánh. Đây không phải là nơi mà tôi thuộc về.”

Khi tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, tim tôi chợt nhói lên trong lồng ngực.

Dù gần đây cô ấy đã cười nhiều hơn, nhưng lúc này đây nhìn cô ấy không khác gì lúc chúng tôi mới gặp nhau lần đầu.

Và đó không phải là do tôi tưởng tượng.

“..vậy thì cũng có nghĩa là nếu cho dù chúng ta có đánh trả thế nào, thì danh tiếng của cô cũng không bị tổn hại chứ gì?”

Tôi cười nhạo và lấy ra một viên ma thạch nhỏ trong túi được ám khí.

Sau khi kiểm tra sơ trọng lượng của nó, tôi nhẹ nhàng ném nó về hướng mũi tên bay tới.

Maa, dù tôi nói là tôi chỉ ném nhẹ thôi, nhưng nó vẫn bay với một tốc độ không hề nhỏ.

Sau một giây, viên ma thạch đánh trúng thứ gì đó và tiếng thứ gì đó rơi xuống vang lại.

Tôi tiếp cận thứ đó trong khi dùng ẩn thân và các kỹ năng ám sát.

Tôi dùng thần giao cách cảm để nhờ Yoru trông chừng Amelia, vậy nên họ sẽ ổn thôi.

Bởi vì cây cối quá rậm rạp, hơi khó để vung thanh katana của tôi, vì vậy tôi lấy ra vài cái ám khí mà tôi có.

Tôi bám theo tên nam nhân tộc Elf đang cố chạy trốn, và ấn ám khi vào cổ hắn.

“Cái!??”

“Đứng im, nếu ngươi cử động đầu ngươi sẽ rời khỏi cổ.”

Khi tôi thì thầm vào tai tên nam nhân tộc Elf đang cố vùng vẫy, hắn nhanh chóng nằm yên.

Vũ khí trong tay tôi không quá dài để chặt đầu ai đó, nhưng có lẽ do sợ hãi mà tên đó chưa nhận ra.

Khi hắn mất ý chí chiến đấu, tôi nhắn với Yoru và sau một chốc Amelia cũng đến được chỗ này cùng với Yoru.

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Amelia, dù không thể nhúc nhích, nhưng tôi có thể cảm nhận được sát khí đang trào ra từ hắn.

Amelia đối mặt với luồn sát khí đó và có một chút đượm buồn trên mặt cô ấy.

“...Liam Gladiolus.”

“Amelia Rose Quartz. Sao ngươi còn dám đứng trước Thần Thụ nữa.”

Dường như họ là người quen.

Khi tôi ấn mạnh ám khí vào cổ hắn, tên kia cuối cùng cũng thu lại sát khí của mình.

“Sớm thôi, Elven Elites, có cả Kirika-sama, sẽ đến đây! Ngươi cùng phe với cô ta thì cùng sẽ chịu chung kết cục thôi!!!!?”

Hắn quá ồn ào vì vậy tôi đánh ngất hắn.

Hắn sẽ là một con tin tốt nên tôi sẽ không giết hắn.

Từ đầu, hình như tôi đâu có cho hắn nói chuyện, đáng lý ra hắn nên chết rồi.

Tôi cảm thấy có cái gì đó đang tiến tới đây với một tốc độ đáng sợ và tôi bảo Yoru.

“Yoru. Biến lớn lên và cho bọn ta lên.”

[“Master-dono, ngài đừng có đối xử với một con mèo như thế chứ... maa, nếu đã liên quan đến Tiểu thư Amelia, thì không còn cách nào khác. Kỹ năng này không phải sử dụng tùy tiện như vậy đâu.”]

Trong khi càm ràm, Yoru biến thành kích cỡ đủ để băng qua rừng cây và cõng theo ba người.

Tôi quăng tên kia lên lưng Yoru và leo lên theo sau.

Sau đó tôi đưa tay cho Amelia đang đơ người ra suy nghĩ gì đó.

“Cô làm gì thế, chúng ta phải chạy nhanh khỏi đây.”

“Không thể nào chạy thoát được tộc Elf khi ở trong rừng đâu. Chúng ta vẫn sẽ bị bắt thôi. Kyaaa!?”

Tôi hơi cáu với Amelia đang lắc đầu mãnh liệt và ôm cô ấy kiểu công chúa.

Amelia kêu lên một tiếng dễ thương và ôm lấy cổ tôi.

Dù Yoru đã nhỏ hơn kích cỡ thật như mà nó vẫn rất cao.

Amelia thì đang rất ngạc nhiên.

Đây không phải là lúc nghĩ về việc này nhưng bởi vì tôi đang ôm cô ấy, chúng tôi đang rất gần nhau.

Nói sao nhỉ, điều này cũng khá tuyệt.

“Chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này. Ở đây hơi khó để dùng katana. Vì vậy chúng ta nên đến một nơi nào đó trống trải hơn. Amelia cô dẫn đường đi. Cô ít nhất cũng biết đường đi ở lục địa này đúng chứ?”

“...nhưng mà.”

“Mọi việc sẽ ổn thôi mà, dẫn đường đi. Một khi đến được một nơi trống trải hơn, tôi sẽ lo những chuyện khác.”

Tôi nói với Amelia người vẫn còn đang cố từ chối.

Lúc này đây, Amelia đang làm cái vẻ mặt như thể cô ấy sắp khóc vậy, cô ấy chỉ về phía Thần Thụ.

“Có một quảng trường thường dùng để tổ chức lễ hội Thần Thụ ở phía đó."

“Yoru.”

[“Hiểu rồi.”]

Yoru hiểu rõ và phóng như một viên đạn về hướng Amelia chỉ.

Tốc độ này không hề thua kém những người đang đuổi theo chúng tôi.

Maa, tôi còn phải tốn công để giữ con tin này nữa.

[“Master-dono, chúng ta sắp đến nơi rồi.”]

Sau khi chạy thục mạng được một lúc, Yoru nói.

“...aah, hiểu rồi.”

Tôi siết chặt chuôi thanh katana.

Nếu mà tất cả Elf điều ghét bỏ Amelia, tôi vẫn sẽ luôn đứng về phía Amelia.