Ansatsusha de Aru Ore no Status ga Yuusha yori mo Akiraka ni Tsuyoi no daga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7359

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 136

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2480

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 194

Web novel - Chương 38 - Rồng III

CHƯƠNG 38

Xin lỗi các bạn vì vài lý do nên mình sẽ up tạm 2 chương những chương tiếp sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể.

----------------------------------------------------------

Ma thuật Bóng tối đã phá hủy hoàn toàn con Rồng từ bên trong.

Sau khi phá hủy não của nó, ma thuật theo lưỡi kiếm trở về cơ thể tôi.

Sau khi hấp thụ sức mạnh từ con rồng, cơ thể khổng lồ của nó bắt đầu tan ra thành từng mảnh sáng.

Với những con quái bình thường sẽ không có chuyện phát sáng khi chết như thế này.

Trong căn phòng boss âm u, ánh sáng từ con rồng ngày càng sáng chói hơn.

Tôi rút thanh ‘Yatonokami’ ra khỏi cơ thể nó và nhảy xuống đất.

Amelia đứng từ xa thấy thế và chạy đến chỗ tôi.

Khi nhận ra đòn tấn công của mình không hữu hiệu với con rồng, Amelia đã đứng từ xa và hỗ trợ tôi tấn công từ phía xa.

“Akira, anh không sao chứ?”

“Không sao. Chỉ bị xước một chút thôi.”

“Nhưng mà vết thương ở chân phải của anh, nó đang nặng hơn rồi kìa.”

Tôi liếc qua chân mình.

“Không sao đâu, Adrenaline đang tự tiết ra trong người tôi nên không cần lo lắng đâu.”

“Adorenarin?”

“... Tôi sẽ giải thích cho cô nghe sau.”

Gác chuyện đó qua một bên, tôi nhìn sang phía con rồng đang nằm.

Ánh sáng đang nhạt dần và cơ thể khổng lồ của nó dần biến mất, nhưng ở đó lại xuất hiện một con mèo đen khá to nằm ở đó.

“... con này là con rồng lúc vừa rồi à?”

“Chính xác. Có một kỹ năng phụ [Biến Hình] trong bảng trạng thái của nó cô thấy chứ?

Kỹ năng cho phép người dùng biến thành một thứ đã từng nhìn thấy qua một lần. Nếu nó là một kỹ năng phụ, chỉ cần nhìn qua một lần có thể mô phỏng lại gần chính xác từ hình dáng đến chỉ số. Tuy vậy, sức mạnh thực tế thì lại của người dùng nên nếu không thực chiến sẽ không thể nhận ra được.

Cũng có nghĩa là không có thằng ngu nào mà lại đi tấn công một con rồng cả. Cũng nhờ vậy mà chúng ta mới còn sống.”

Tôi bước đến gần con quái, tên của nó hình như là Hắc Miêu.

Nhìn mặt mà bắt hình dong.

Nếu Thần linh đã cho nó một cái tên không thể cho cái nào tốt hơn sao.

Amelia cũng theo phía sau tôi.

Một đôi mắt vàng kim trong bộ lông đen tuyền yếu ớt mở ra nhìn về phía chúng tôi.

Hình như vẫn còn thở.

[“... đây là lần đầu tiên Nhân tộc đến được tầng này.”]

Một âm thanh yếu ớt phát ra.

Tôi và Amelia hoang man tìm kiếm xung quanh. Chúng tôi không nghĩ là cái giọng chua chát đang vang vọng trong đầu chúng tôi lại phát ra từ con quái vật sắp chết phía trước chúng tôi.

[“ Bên này, bọn ngu này. ...haa, kẻ đánh bại ta lại là một đám ngu dốt, thất vọng quá đi.”]

“Ai là thằng ngu hả, con mèo ngu này.”

“Người nào nói người khác ngu là thằng ngu.”

Khi chúng tôi phản bác lại, con Hắc Miêu đảo mắt đi một chút.

Có vẻ đang cười.

Còn sung sức chán.

[“... nếu như lời cô nói thì tên này không phải là một thằng ngu sao. Maa, sao cũng được. Cậu có một lời nhắn từ Quỷ Vương-sama. Có muốn nghe không?”]

Hắc Miêu nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

Quỷ vương hay cái gì gì đó chỉ là một người mà tôi chỉ mới nghe tên qua thôi.

Hơn nữa, tôi khá bất ngờ khi nhân vật này lại biết về tôi.

“...Quỷ Vương? Ta và hắn ta thì có liên quan gì.”

[“Ai biết được. Ta cũng không hiểu ngài ấy nghĩ gì.”]

“... Akira, anh sẽ nghe chứ?”

Amelia nhìn tôi với một ánh mắt lo lắng.

Tôi đáp lại bằng cách xoa đầu cô ấy.

“Không sao đâu. Nếu Amelia ở bên cạnh, mọi việc sẽ ổn mà đúng không?”

“...un.”

“...e hèm.”

Có lẽ cảm thấy không ổn, Hắc Miêu khẽ ho lên một tiếng gay gắt.

Một ánh mắt hình viên đạn bắn qua.

Ờ có lẽ, ở thế giới nào cũng vậy, khi nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ thả thính nhau, ai cũng có thái độ như thế.

[“...’Ta sẽ đợi ngươi ở trong lâu đài của Quỷ vương ở ‘Lục địa của Quỷ’, ‘Volcano’. “]

“... vậy là ý gì?”

[“Aah, lời nhắn chỉ có thế. “]

“Khó hiểu thật, nhưng làm sao ngươi có được tin nhắn đó?”

Hắc Miêu khẽ lắc đầu.

[“ Bọn ta là Quỷ vật được tạo ra bởi Quỷ Vương-sama. Tất cả bọn ta điều là tai, mắt, cánh tay và chân của Quỷ Vương-sama. Kể cả bọn ta không nhận được, bọn ta vẫn biết.”

“... nhưng mà theo ta được nghe kể thì, quái vật điều được tạo ra bởi Thần.”

[“Những gì ngươi được nghe điều không đúng. Ta vẫn còn nhớ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua khi ta được tạo ra bởi bàn tay của Quỷ Vương-sama. “]

“...”

Tôi không đáp lại lời của con Hắc Miêu đang tự hào kể lại.

Con Hắc Miêu này trông không giống như đang nói dối.

Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ là Đội trưởng Saran đã lừa tôi.

Vậy thì, đâu là sự thật.

[“ Nào, Con người kia. Giết ta đi. “]

“Ha? Tại sao?”

[“Kỹ năng [Biến hình] của Quỷ vương đã trao cho ta đã bị nhìn thấu, ta chẳng còn giá trị gì nữa. Mặc dù ta đã nghĩ là biến hình thành con rồng đó là hoàn hảo nhất rồi.”]

Con Hắc Miêu đang hối hận điều gì đó.

Tôi lại nghiên đầu khó hiểu.

“Tuy hơi trễ nhưng mà ngươi vẫn còn di chuyển được chứ?”

[“Tất nhiên rồi, ma thuật trọng lực để khống chế chuyển động của ta đã giải rồi. Nhưng bởi vì ta chống cự hơi quá nên xương cốt của ta đã bị nứt không ít nên ta không đứng dậy được. “]

“...hee. Vậy ngươi cũng biết về trọng lực à.”

[“ Quỷ Vương-sama là một người cực kỳ thông thái. “]

Tôi gật đầu đáp lại lời của con Hắc Miêu đang ưỡn ngực tự hào.

Hiểu rồi, có thể Quỷ vương cũng là một người được triệu hồi từ thế giới của mình, hoặc là ai đó chuyển sinh.

Không hề tồn tại khoa học trong thế giới này.

Đội trưởng Saran cũng đã kể cho tôi nghe về điều này rồi, và tôi cũng được biết thêm kha khá khi trò chuyện với Amelia.

Ngay lúc đầu tôi cũng khá ngạc nhiên khi Amelia biết về trọng lực, nhưng không biết có phải là do những người được triệu hồi hay chuyển sinh, họ đã dạy cho người dân ở đây, hoặc là những ghi chép của họ để lại.

Vẫn còn quá nhiều điều bí ẩn.

Hơn nữa, tôi cũng đã thấy đèn điện và máy quay ở Retice.

Có lẽ chúng vẫn chưa được phổ biến trong đời sống, nhưng cách chúng hoạt động không hề có sai sót.

Cách bọn họ giấu máy quay trong lâu đài khá khéo léo.

Chắc chắn phải có ai đó dạy họ.

[“Nếu không còn gì thắc mắc, hãy giết ta đi.”]

“Ta từ chối.”

[“Tại sao?”]

Con Hắc Miêu nghiến răng.

Tôi cúi người xuống vuốt ve bộ lông của con Hắc Miêu đang bất động.

Lông của nó thật ấm và dày, tôi chỉ cần đặt tay lên chúng thì tay tôi đã vùi trong bộ lông của nó vài xentimet.

“Không đời nào ta lại giết một con mèo có một bộ lông đẹp như thế này.”

“Nói mới để ý, Akira, dù cho con mèo này là một con quái vật, anh vẫn vuốt ve nó.”

[“Cái gì!?”]

Đúng vậy, tôi là một người yêu mèo.

Mọi người thường nói rằng mèo mun thường mang lại điềm gở, nhưng mà chỉ vậy mà đối xử tệ với chúng thì thật vô lý.

Nghiệp tự do bản thân mình gây ra. (Edit: Mô phật)

Đó là những gì mà tôi quan niệm.

[“... Cái quái gì thế này. Nếu mà ta trở về với bộ dạng này, ta sẽ trở thành trò cười của bọn kia mất.”]

“Vậy thì đi cùng chúng tôi đi. Quỷ vương chắc cũng sẽ muốn quan sát chúng ta bằng mọi giá, và tôi thì lại có thể được vuốt ve bộ lông tuyệt vời này luôn.”

‘Cái gì?’, khi tôi nhìn sang phía Amelia, Amelia đang vuốt ve bộ lông của Hắc Miêu một cách thích thú.

Cô ấy không cần trả lời, nhìn cũng hiểu.

[“Ta không quan tâm lắm, nhưng nếu gặp đồng loại, nói cách khác là quái vật, ta sẽ không giết chúng, được chứ?”]

“Không thành vấn đề. Đổi lại, hãy để tôi vuốt ve cậu ba mươi lần trong ngày nhé.”

“Tôi cũng thế nữa.”

[“...Các người điên hết rồi. ...maa, sao cũng được. Ta sẽ đi với các ngươi.”]

“Maa, vì chúng tôi là người thắng nên, người được ra quyết định cuối cùng luôn là Amelia và tôi được chứ.”

Vì vài lý do không chính đáng mà, bạn đồng hành của tôi có thêm một con vật.