Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Sau cuộc tấn công của đội Glutton và Eclair, cùng với trận đấu của ta với nữ samurai tóc đen Chidori-san, tất cả chúng tôi đều quyết định nghỉ ngơi một ngày. Giờ đây, khi ngày nghỉ đã trôi qua, ta – Hắc Kỵ Sĩ Alba – cùng hai đồng đội của mình đã tiến sâu vào mê cung không đáy và đặt chân tới tầng ba.
[IMAGE: ../Images/..]
“Chà!”
Một màu xanh lam thẳm tràn ngập tầm mắt, khiến ta không khỏi buông lời thán phục. Ở tầng hai đã có cả một biển cây khiến ta đôi chút choáng váng, nhưng tầng ba này còn siêu thực hơn nhiều. Mặt đất được tạo thành từ đá trắng, nhưng tường và trần lại toàn là nước. Cứ như thể chúng ta đang đi xuyên qua một đường hầm giữa lòng đại dương vậy. Dù sao thì, đây cũng là một cảnh tượng hiếm khi được chiêm ngưỡng trong đời.
[IMAGE: ../Images/..]
“Vẻ đẹp này thật sự phải tận mắt chứng kiến mới thấm thía hết được, đúng không?”
“Nếu không phải đang ở trong mê cung, em đã mang đồ ăn trưa ra rồi.”
Nữ pháp sư Elf Rufa và nữ chiến binh Người Lùn Garnet cũng bị mê hoặc bởi cảnh đẹp này mà nhất thời quên cả lối về. Dù vậy, đây đúng là một lối đi kỳ lạ. Sự tò mò trỗi dậy, ta vươn ngón tay chạm vào bức tường nước màu xanh. Kết quả là, ngón tay ta bị hút vào bức tường ẩm ướt đó.
[IMAGE: ../Images/..]
“Ái chà?!”
Ta vội vàng rụt tay lại. Ta cứ tưởng đó chỉ là một bức tường trong suốt, nhưng không phải. Chẳng lẽ có một sức mạnh kỳ lạ nào đó đang giữ nước thành hình như vậy ư? Lần này, ta đẩy cả bàn tay vào, nước bắt đầu rỉ ra từ các khe hở trên bộ giáp của ta. Lạnh thật… Nhưng không có cảm giác đau, nên chắc đó không phải là độc mà chỉ là nước bình thường. Chắc có thể bơi lội trong đó được. Nhưng khi ta đang nghĩ vậy, Garnet và Rufa đã kéo ta ra khỏi bức tường nước.
[IMAGE: ../Images/..]
“Alba, em hiểu cảm giác của anh, nhưng anh không nên đến quá gần.”
“Tôi nghe nói áp lực nước không quá nguy hiểm, nhưng thi thể của cậu có thể bị cuốn trôi theo dòng chảy đấy.”
Vậy là có thể thật sự chui vào bên trong sao? Sống trên một hòn đảo bao quanh bởi nước, ta tự tin vào kỹ năng bơi lội của mình, nhưng có lẽ không nên khoe khoang ở đây. Và bộ giáp đen kịt này ta nhận được từ cụ già – Tiên Vương Oberon – có thể bảo vệ ta khỏi hầu hết các đòn tấn công và hiểm nguy của mê cung, nhưng nếu ta bị ngạt thở và chết, thì cũng chẳng còn gì để cứu vãn.
Cái chết…
Một luồng run rẩy chạy dọc sống lưng ta. Đã khoảng hai tuần kể từ khi ta bắt đầu lang thang trong mê cung, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên ta cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự về cái chết. Hai người canh gác trước đó cũng rất mạnh, nhưng ta vẫn chiếm thế thượng phong. Và ta có thể đã bỏ mạng trong trận chiến với Chidori-san, nhưng ở đó, chúng ta đã đảm bảo được sự hồi sinh. Tuy nhiên, nếu ta bị ngạt thở trong khối nước khổng lồ này, thi thể thối rữa mà không bao giờ được tìm thấy, ta sẽ biến thành một kẻ "Thất Lạc" đích thực.
Và chiến thắng nỗi sợ hãi này… chính là ý nghĩa của việc trở thành một mạo hiểm giả, phải không?
Ta luôn giữ một suy nghĩ ngây thơ rằng, chỉ cần một người sống sót, họ có thể cứu những người còn lại trong nhóm, nhưng có lẽ ta chưa bao giờ thật sự bước chân vào vạch xuất phát của cái nghề này ngay từ đầu. Nhưng khi ta đang suy ngẫm về quyết tâm của mình, Garnet chọc ngón tay vào hông ta.
[IMAGE: ../Images/..]
“Tôi không muốn làm anh thêm gánh nặng, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, tôi trông cậy vào anh đó. Tôi không biết bơi.”
Khoan đã… Người Lùn nổi tiếng là không biết bơi sao? Ra vậy! Có lẽ vì họ là thợ rèn!
“À, cơ bắp của Người Lùn nổi tiếng là nặng, nên họ đơn giản là không được sinh ra để bơi giỏi, nhưng bản thân tôi cũng không biết bơi.”
“Gần thủ đô có thể có sông, nhưng việc thiếu các buổi học bơi có lẽ cũng góp phần vào đó.”
Garnet giải thích, Rufa cũng nói thêm cho đầy đủ. Tôi hơi buồn vì hai người ấy cứ thế làm lơ câu đùa của mình, nhưng biết làm sao được? Có điều, nhìn dáng vẻ của Rufa, tôi đoán cô ấy cũng chẳng bơi giỏi là bao. Tôi nghi rằng một công chúa như cô ấy sẽ không được phép bơi lội ở con sông gần đó đâu. Nói cách khác… nếu lỡ chúng tôi bị “làm gỏi” thì chỉ có mình tôi mới cứu được hai người họ thôi. Thôi được, phải tập trung cao độ đây.
Chúng tôi tiếp tục đi dọc con đường, thì bức tường nước phía trước bỗng nổi bọt sùng sục, rồi mấy cái bóng đen đồng loạt vọt ra tấn công. Cũng giống như con người, chúng đứng bằng hai chân, cả hai tay đều cầm đinh ba. Tuy nhiên, toàn thân chúng lại được bao phủ bởi lớp giáp màu đen xanh, trên người mọc ra vây lưng hoặc vây đuôi, đôi mắt vô hồn trừng trừng nhìn chúng tôi.
“Chắc là Sahuagin.”
Chúng dường như đã phản ứng với nhận xét của Garnet, khi tất cả Sahuagin đồng loạt tấn công. Tôi lập tức giương đại kiếm lên và vung ngang. Kiếm pháp Kurokage – Gặt lúa. Một làn khí đen bao trùm con đường, khiến việc né đòn gần như là không thể – đó là điều tôi nghĩ, nhưng hai kẻ thù bên trái và bên phải đã nhảy xuống nước để tránh đòn, trong khi ba đồng bọn của chúng bị chém đôi, hóa thành những hạt sáng lấp lánh.
“Cái gì?!”
Tôi hoàn toàn sửng sốt, khi hai Sahuagin còn lại lại nhảy vọt ra khỏi mặt nước, nhắm đinh ba vào tôi.
“Hah!”
“Hỡi ngọn lửa, hãy bay lượn tự do và thiêu rụi mọi thứ thành tro bụi—Cầu lửa!”
Garnet vung chùy trong một nhát, trong khi phép thuật của Rufa bắn trúng kẻ địch, khiến cả hai tên đó bay xa.
“Cảm ơn hai cậu.”
Tôi cảm ơn cả hai người đã giúp đỡ, rồi kết liễu những kẻ thù đang bất động. Cứ thế, chúng cũng hóa thành những hạt sáng lấp lánh, chỉ để lại những viên đá ma thuật.
“Ai mà ngờ được chúng lại có thể né được kỹ năng của Alba-sama như vậy chứ.”
“Có vẻ như chúng ta không thể cứ tiến lên như bình thường được rồi.”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Rufa và Garnet trở nên u ám, tôi cũng gật đầu đồng tình. Tôi đoán là tầng ba này mọi thứ bắt đầu thay đổi một chút rồi. Chúng tôi đi thu thập những viên đá ma thuật mà lũ quái vật để lại, rồi tiến sâu hơn vào tầng.
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
Thế này thì từ từ kiệt sức mất…
Đi dọc cái tầng hoàn toàn khác biệt so với những tầng trước, chúng tôi phải cảnh giác mọi hướng cùng lúc, tốc độ dần dần chậm lại. Mặc dù nước xung quanh đáng lẽ phải làm cho chúng tôi cảm thấy mát mẻ và dễ chịu khi đi lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy mồ hôi nhỏ giọt trên trán. Và việc chúng tôi có thể nhìn rõ bên trong nước càng làm tình hình tệ hơn. Nước xao động ở phía xa có thể dễ dàng bị nhầm lẫn với một con quái vật đang đến gần. Với tình hình này, tôi thà cái tầng này đầy bùn còn hơn.
“Hai cậu có ổn không?” Tôi quay lại hỏi hai người, Rufa mỉm cười tươi tắn đáp.
“Cảm ơn ngài đã quan tâm. Nhưng, vì có ngài bên cạnh, nên không có gì phải sợ cả.”
Ôi trời, cô ấy định làm tôi đỏ mặt sao… Thấy tôi bối rối, Rufa lộ vẻ trêu chọc.
“Hee hee, tôi đoán là lần này mình được cộng nhiều điểm lắm đấy.”
“Tôi không biết cậu đang tính toán hay chỉ đang che giấu sự ngượng ngùng của mình, nhưng lúc nào cậu cũng nói thừa một từ.” Garnet thở dài không tin nổi, rồi giáng một cú chặt vào đầu Rufa, khiến tôi bật cười phá lên.
“Nhân tiện, hay là chúng ta chia nhau hướng cần chú ý nhỉ? Vì Alba đi trước, cậu ấy nên nhìn thẳng phía trước, Rufa kiểm tra hai bên trái phải, còn tôi sẽ cẩn thận phía sau chúng ta. Như vậy, chúng ta sẽ không quá kiệt sức khi phải cảnh giác.”
“Tôi hiểu rồi,” tôi gật đầu.
Cách đó nghe hiệu quả hơn nhiều so với những gì chúng tôi đang làm.
“Việc chúng ta không nghĩ ra điều này ngay từ đầu, e rằng đã cho thấy sự non kém kinh nghiệm của mình.”
“Có lẽ chúng ta đã quá ỷ lại vào Alba. Điều này cũng nói lên sự thiếu kinh nghiệm của chúng ta với tư cách là những nhà mạo hiểm.”
Rufa và Garnet đồng loạt thở dài khi chúng tôi tách nhau ra, tiếp tục tiến sâu hơn trên con đường. Cuối cùng, khi tới một ngã ba, Garnet bất ngờ hét lớn.
“Chúng đang đến từ phía sau!”
“Đã rõ!”
Tôi vội quay người lại, lập tức thấy thêm ba kẻ địch khác đang nhảy vồ tới. Tuy nhiên, chúng trông hoàn toàn khác biệt so với những con Sahuagin mà chúng tôi từng chạm trán trước đó. Chúng có mái tóc vàng óng dài chấm lưng, đôi mắt xanh biếc trong suốt, đôi môi đầy đặn đỏ mọng, và một gương mặt kiều diễm, mê hoặc đến lạ lùng. Chưa kể, chúng không hề mặc quần áo, vô tư phô bày vòng một đầy đặn của mình. Chỉ riêng điều đó thôi, chúng đã trông hệt như những mỹ nhân bình thường, nhưng thay vì có đôi chân, những sinh vật này lại sở hữu vây đuôi với vảy cá.
“Giờ thì lại là Người cá…” Garnet lầm bầm với vẻ mặt phức tạp.
Vì chúng trông giống người hơn là một con quái vật gớm ghiếc, có lẽ cô ấy cảm thấy hơi chần chừ khi phải chiến đấu. Tôi cũng có cảm giác tương tự, tôi không thích phải chiến đấu với những người phụ nữ như thế này. Hơn nữa, vì chúng đang phô bày toàn bộ cơ thể, tôi không biết nên nhìn vào đâu cho phải phép. Tuy nhiên, đa số tiên nữ ở I-Rapsel vốn sống trong tình trạng khỏa thân, nên tôi cũng đã phần nào quen với điều này. Song, tôi vẫn lo lắng không biết Rufa có cảm thấy vậy không và quay sang nhìn cô ấy—
“…Vậy ngay cả lũ quái vật cũng đang muốn trêu ngươi ta sao?”
Đôi mắt cô ấy đỏ ngầu vì tức giận, trừng trừng nhìn vào bộ ngực đầy đặn của những Người cá… Chà, tôi cũng phần nào đoán được điều này sẽ xảy ra, nhưng tôi hoàn toàn không biết phải nói gì để an ủi cô ấy.
“Kệ cô ấy đi. Bất kỳ sự thông cảm yếu ớt nào cũng chỉ khiến cô ấy đau lòng hơn mà thôi,” Garnet nhận xét, dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi, nhưng điều đó dường như cũng không mấy hiệu quả.
Tôi nghe thấy tiếng gân xanh nổi lên trên trán Rufa, khi cô ấy giận dữ vung cây quyền trượng của mình.
“Hỡi ngọn Lửa, hãy cuộn trào, hãy nổi điên, hãy thiêu rụi tất cả—Hỏa Bão!”
‘Tất cả những thứ ngực bự đều đáng bị đốt cháy!’ — là những gì tôi nghe thấy cô ấy gào lên cùng với câu thần chú, nhưng có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng. Luồng ma lực phóng ra từ đầu quyền trượng của cô ấy biến thành một cơn bão lửa khổng lồ gầm thét xuyên qua con đường, tấn công những Người cá. Tuy nhiên, kẻ địch dường như đã đoán trước được điều này, khi chúng dùng vây đạp vào mặt đất và nhảy ngược trở lại vào bức tường nước, nhìn cơn bão lửa vụt qua.
“Chậc!”
“Đây đúng là một sàn đấu phiền phức.”
Rufa tặc lưỡi khi Garnet bày tỏ sự khó chịu của mình, nhưng những Người cá không chờ lâu để tấn công chúng tôi lần nữa. Và trước khi chúng tôi kịp phản đòn bằng các phương pháp của riêng mình, tất cả chúng đồng thanh gầm lên.
“““GRÀO!!”””
Ba tiếng nổ chồng chất lên nhau vang vọng vào màng nhĩ chúng tôi.
“Ực…!”
Chịu một đòn mà ngay cả bộ giáp đen tuyền của tôi cũng không thể chống đỡ, tôi bị choáng váng nặng nề, nhưng vẫn lao thẳng về phía kẻ địch. Tuy nhiên, khi thấy vậy, những người cá lại một lần nữa trốn vào trong nước. Chết tiệt! Vậy thì sao đây?! Tôi đâm thanh kiếm của mình vào bức tường nước và phóng ra một làn sóng ma lực. Kiếm thuật Phong cách Kurokage – Châm Bạo! Hàng chục mũi kim đen bay về phía kẻ địch và phát nổ. Có lẽ chúng đã lơ là cảnh giác vì nghĩ rằng mình an toàn, nhưng sau khi bị thủng lỗ chỗ, hai Người cá tấn công chúng tôi ngay lập tức tan biến thành những hạt sáng.
Tuy nhiên, một trong số chúng đã kịp thời thoát thân, có lẽ vì nước đã làm giảm tốc độ của những mũi kim. Hơi sát sao… À, khoan đã. Giờ thì chúng ta không thể thu hồi đá ma thuật của chúng được nữa! Nhận ra điều này đã quá muộn màng, khi tôi quá bất cẩn để con Người cá một lần nữa nhảy vồ tới tôi từ dưới nước và gào lên.
“HAAAA!”
Vì chỉ còn một con trong số ba con, nên tiếng thét của nó không còn chói tai như trước nữa. Hoặc có lẽ đây là một kiểu tiếng thét khác? Tôi đang mải suy nghĩ về ý nghĩa của điều đó thì Rufa đã nhanh nhẹn thi triển một phép thuật khác.
"Ôi Lửa thiêng, hãy vươn cao và chặn đứng đường của chúng — Bức Tường Lửa!"
Những bức tường lửa bốc cao, bao vây lấy nàng tiên cá, khiến nó không thể thoát thân.
"Tuyệt lắm!" Garnet không bỏ lỡ cơ hội, vung chùy giáng thẳng xuống nàng tiên cá.
Loài này tuy khó đối phó nếu cứ để chúng có nhiều cơ hội, nhưng thực ra lại không quá nguy hiểm nếu biết cách. Dưới đòn chùy, nàng tiên cá nhanh chóng tan biến, để lại một viên ma thạch. Biết là đòn tấn công của mình cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng cảnh tượng này trông thật ghê rợn. Tôi nhăn mặt, còn Rufa thì lau mồ hôi trên trán với nụ cười rạng rỡ.
"Phù! Kẻ địch đã bị hạ!"
…Thôi thì, tại chúng tấn công chúng tôi trước, nên tôi cũng không nên thắc mắc động cơ của Rufa làm gì.
"Nghe cô nói cứ như sắp kiệt sức đến nơi rồi ấy," Garnet đáp lại, cúi xuống nhặt viên ma thạch dưới chân.
Bao nhiêu công sức, mà cô ấy lại đá nó lung tung…
"—?!"
Ngay sau đó, một luồng rợn người chạy dọc sống lưng tôi. Lại có kẻ địch khác sao?! Tôi hoảng loạn nhìn ngang, nhìn dọc, nhìn trước, nhìn sau, nhưng chẳng thấy gì cả.
"Chuyện gì thế?" Garnet nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
Ngay lập tức, một cái bóng ập xuống cô ấy.
"Chạy đi!" Tôi hét lên, nhưng đồng thời, một cái hàm khổng lồ xuất hiện, nuốt chửng Garnet, rồi biến mất trở lại vào trần nước.
"Garnet?!"
"Chết tiệt!"
Nghe tiếng Rufa hét lên phía sau, tôi đạp mạnh chân xuống đất và nhảy thẳng vào trong nước. Nước tràn vào mặt nạ, khiến tôi không thể thở được, nhưng tôi không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó. May mắn thay, con quái vật đã nuốt chửng Garnet vẫn còn ở gần. Thân hình nó dài ít nhất ba mươi mét, trông giống một con rắn lớn hoặc lươn.
Vậy ra đó là Hải Xà, hả?
Con quái vật nhận ra sự xuất hiện của tôi và lao thẳng về phía tôi. Cảm ơn nhé, ngươi đã giúp ta tiết kiệm khối thời gian đấy. Để không lãng phí chút không khí nào trong phổi, tôi cứ để mặc con quái vật khổng lồ cắn lấy mình. Có lẽ nó đã phải vật lộn vất vả hơn nhiều vì tôi không nhỏ bé như Garnet, khi những chiếc răng nanh của nó cắn vào áo giáp tôi. Tuy nhiên, áo giáp của tôi đủ chắc chắn để không bị xuyên thủng. Cùng lúc đó, tôi đâm thanh đại kiếm của mình vào đầu con Hải Xà, bắn ra những mũi kim khí từ hào quang. Kết quả là, con rắn biển khổng lồ co giật một lần rồi hóa thành những hạt sáng, để lộ ra Garnet.
"Garnet!"
Tôi hét lên trong lúc cao trào, nhưng nước tràn đầy miệng tôi. Vậy ra đây không phải nước biển… Khoan đã, giờ không phải lúc cho chuyện đó. Garnet dường như vẫn tỉnh táo, cô ấy đang hoảng loạn vẫy vùng tay chân lên xuống. Cô ấy sẽ không thể trở lại con đường cũ theo cách này. Và thành thật mà nói, tôi cũng đang dần đến giới hạn của mình rồi. Tầm nhìn của tôi dần tối sầm lại khi tôi đang cố hết sức bơi về phía Garnet, thì đột nhiên tôi lại có thể thở được.
"Hả?!"
Tôi há hốc miệng để hít thở vì quá sốc, nhưng ngay cả khi nước tràn vào miệng, tôi cũng không cảm thấy khó chịu. Tôi vẫn có thể thở bình thường. Nhìn về phía trước, Garnet cũng vậy, cô ấy đã ngừng vẫy vùng và chỉ nhìn tôi với vẻ mặt bối rối. Chuyện gì thế này… À, chắc chắn là Rufa! Tôi nhìn xuống phía dưới, thấy Rufa đang chĩa cây trượng của mình về phía tôi.
Chắc là Ma Thuật Hít Thở Dưới Nước. Thật là một sự giúp đỡ lớn.
Tôi tiến về phía Garnet, nhẹ nhàng đỡ lấy cô bé, tiện thể thu lấy các viên ma thạch từ con Hải Xà, rồi quay trở lại phía dưới. Vừa ra khỏi mặt nước, lực hút Trái Đất kéo tôi hạ cánh xuống đất một cách tự nhiên. Chà, đôi chân cứ tê dại cả ra… Lẽ ra tôi nên đi men theo vách tường mới phải.
Ngay lúc đó, Garnet thoát khỏi vòng tay tôi và lên tiếng xin lỗi.
“Xin lỗi vì chuyện đó. Chắc là tôi nợ cậu một mạng rồi.”
“Đúng vậy đó. Cậu làm tôi tưởng tim mình sắp ngừng đập rồi cơ.” Rufa chạy đến chỗ chúng tôi, bổ nhào vào đầu Garnet đang ướt sũng, sau đó ôm chầm lấy cô bé một cách đầy nhiệt tình.
“Tớ không ngại cậu chết vì tớ, nhưng tớ tuyệt đối không cho phép cậu biến thành Quái Vật Mất Linh Hồn đâu đấy, nghe rõ chưa?”
“Cậu mới là con quái vật thực sự ở đây,” Garnet cãi lại, nhưng đôi tay cô bé khẽ run rẩy.
Cô bé có lẽ đang cảm nhận được nỗi kinh hoàng khi phải đối mặt với một cái chết không thể hồi sinh. Nếu không sợ hãi thì mới là lạ. Ngay cả tôi cũng đưa tay định chạm vào cô bé, nhưng Garnet chỉ thẳng thừng gạt đi.
“Đừng có làm vậy. Quan trọng hơn, chúng ta nên rời khỏi đây. Không ai đảm bảo đây là đồng minh duy nhất mà con người cá vừa gọi đến đâu.”
Con người cá đã gọi thứ đó sao? À, vậy ra đó là lý do tiếng thét cuối cùng của nó khác biệt. Chắc nó có một hiệu ứng gì đó có thể triệu hồi những quái vật khác.
“Đúng vậy. Lẽ ra tôi phải biết rằng người cá có thể điều khiển quái vật khác, vậy mà…” Rufa cắn môi hối hận.
Chắc là cô ấy còn thiếu kinh nghiệm. Khi đối mặt với tình huống căng thẳng, đôi khi người ta quên mất những điều đơn giản nhất. Thế nhưng, nỗi đau này sẽ trở thành một bài học quý giá, nên tôi cứ để mọi chuyện như vậy đã. Với ý nghĩ đó, tôi vươn tay vỗ nhẹ vào vai Rufa.
“Giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Chúng tôi nên tiếp tục hay rút lui? Tất cả tùy thuộc vào câu trả lời của Rufa, và cô ấy đã đáp lại ngay lập tức.
“Chúng ta nên rút lui. Tôi đã dùng quá nhiều phép thuật, giờ chỉ còn chưa đầy một nửa hào quang ban đầu.”
“Đã hiểu.” Tôi gật đầu.
Không giống như các tầng trước, chúng tôi chắc chắn sẽ gặp rắc rối nếu không có phép thuật của Rufa. Và nếu cô ấy cạn kiệt ma lực, chúng tôi sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Vậy thì làm vậy đi,” Garnet đồng ý, và chúng tôi quay trở lại lối cũ.
Trên đường đi, chúng tôi tình cờ chạm trán thêm vài tên Sahuagin nữa, nhưng chúng tôi đã xử lý chúng ổn thỏa.
*
Sau khi đưa Rufa và Garnet đã kiệt sức về căn hộ của họ, tôi đi đến Quán Nữ Thần Vĩnh Cửu để nghỉ ngơi, lấy cây kiếm gỗ của mình, rồi tiến đến góc khu 8. Sau vài đường vung kiếm ở đó, Chidori-san đến, tay cũng cầm một cây kiếm gỗ.
[IMAGE: ../Images/ch_015_001.jpg]
“Hãy bắt đầu đi.”
“Ừ.”
Chúng tôi trao đổi vài lời rồi bắt đầu rèn luyện kỹ năng kiếm thuật. Sau khi xong việc, chúng tôi đi đến Quán Nữ Thần Vĩnh Cửu và trò chuyện về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay trong lúc dùng bữa tối.
“Mới ngày đầu tiên đã bị Hải Xà tấn công… đúng là xui xẻo thật đấy.”
“Thật sao?”
“Trừ Vệ Hộ Giả ra, nó là quái vật mạnh nhất ở tầng ba, bị rất nhiều người khiếp sợ vì đã nuốt chửng vô số đội thám hiểm. Cậu may mắn lắm mới thoát chết đấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Nghe Chidori-san nói, tôi nhẹ nhõm gật đầu. Hải Xà đúng là một con quái vật đáng sợ, nhưng cũng tốt khi đây là thứ tồi tệ nhất mà chúng tôi phải chuẩn bị. Và Vệ Hộ Giả của tầng này sẽ không tự nhiên tấn công chúng tôi… đúng không? Giờ thì tôi lại thấy lo lắng thật sự, khi Chidori-san cất lời với giọng điệu đầy hoài niệm.
“Tầng ba… ư? Đúng là rắc rối thật. Thay vì những con quái vật dưới nước, chính những bức tường nước mới đáng sợ hơn nhiều.”
Đúng vậy. Chúng có thể lẩn tránh trong nước, mà ta thì bị nước vây quanh, điều đó cho phép đám quái vật tấn công từ mọi phía. Theo một cách nào đó, đây hẳn là kẻ thù nguy hiểm nhất của chúng ta cho đến giờ. Dĩ nhiên, việc sử dụng ma pháp có thể ngăn chặn hầu hết các vấn đề, nhưng như vậy sẽ là gánh nặng quá lớn cho Rufa.
“Không còn lựa chọn nào khác sao?”
Tôi hỏi Chidori-san xem cô ấy có lời khuyên nào để có thể đi lại an toàn hơn ở tầng ba không, và sau một hồi suy nghĩ, cô ấy đã trả lời tôi.
“Cách đơn giản nhất là có thêm nhiều pháp sư tham gia nhóm của anh, nhưng điều đó hẳn là khó khăn cho anh rồi.”
Mọi người có lẽ lo ngại về việc Công chúa thứ bảy Rufa là thành viên trong nhóm chúng tôi, đó là lý do tại sao không có ai khác đến gần và xin gia nhập. Thực tế, Eclair-san và đội của cô ấy, những người trung thành với Hoàng đế, đã hai lần cố ám sát tôi, nên điều đó cũng có thể làm những người khác sợ hãi.
“Vào những ngày đội White Wings được nghỉ, tôi không ngại giúp một tay đâu…”
“Không được.”
Tôi lập tức từ chối lời đề nghị của Chidori-san. Tôi không thể để một nhân vật xếp hạng ở tầng sáu như cô ấy giúp đỡ mình ngay cả vào ngày nghỉ. Và thêm nữa, Rufa đã yêu cầu Chidori-san giữ kín chuyện về Tà Thần Hủy Diệt trước mặt đồng minh của cô ấy, nên nếu cô ấy đột ngột hợp tác với chúng tôi, điều đó sẽ bị coi là một sự phản bội. Ngay cả việc chỉ ăn cùng tôi cũng khiến các nhà thám hiểm xung quanh xì xầm và thêu dệt tin đồn, nên tôi không muốn mọi chuyện tệ hơn. Suy nghĩ đó vụt qua trong đầu, nên tôi nắm lấy tay Chidori-san để ngăn cô ấy lại, khiến cô ấy khẽ ửng hồng.
“Chưa bao giờ tôi cảm thấy khó chịu với chiếc giáp cổ tay của mình hơn ngày hôm nay.”
“Hả?”
“Anh đừng bận tâm. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Cô ấy cúi đầu về phía tôi, người đang hoàn toàn bối rối, và đưa ra một lựa chọn khác cho tôi.
“Nếu không thể tăng số lượng thành viên, vậy lựa chọn duy nhất của anh là tăng cường sức mạnh của mình. Mặc dù, anh có thể dễ dàng đánh bại một quái vật ở tầng ba mà, phải không?”
“Không, không, không…” Tôi điên cuồng lắc đầu.
Chúng có thể trốn thoát xuống nước, khiến tôi ngạt thở nếu không cẩn thận. Những con quái vật ở tầng ba cực kỳ nguy hiểm. Chúng không phải là bất khả chiến bại, nhưng chắc chắn không phải là “dễ dàng.” Khi tôi giải thích điều này cho cô ấy, Chidori-san nhìn tôi ngạc nhiên, nở một nụ cười trêu chọc.
“Anh đủ mạnh để đánh bại cả tôi trong trận chiến, vậy mà đôi lúc anh lại ngốc nghếch lạ thường.”
Đúng vậy, bạn thời thơ ấu của tôi đã nói với tôi điều đó rất nhiều lần rồi…
“Đặc biệt là khi nói đến phụ nữ.”
“…Cái gì?”
“Vì chúng ta không thể dành nhiều thời gian bên nhau, nên đây như là một phúc lành trá hình đối với riêng tôi.” Chidori-san thở dài và nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.
Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng tôi khá chắc là cô ấy đang tức giận với tôi.
“Bỏ qua những lời càu nhàu vô ích đó, anh chỉ cần thay đổi cách suy nghĩ của mình. Hãy biến bức tường nước thành đồng minh của anh thay vì kẻ thù.”
“Được… được chứ?” Tôi không thể giấu được sự bối rối của mình.
Tôi hiểu điều cô ấy muốn nói, nhưng tôi vẫn thiếu một bước để giải quyết vấn đề. Tôi đang chìm trong suy nghĩ, khi Chidori-san ghé sát mặt cô ấy vào mặt tôi, thì thầm vào tai tôi.
“Vì điều này liên quan mật thiết đến Phong cách Hakuyou, tôi không thể tiết lộ dễ dàng, nhưng… Alba-dono có muốn biết không?”
“Có!” Tôi gật đầu mạnh, và Chidori-san lại nở một nụ cười tinh quái khác.
“Vậy đổi lại, anh sẽ làm theo mọi điều tôi nói, phải không?”
Cũng giống như trận đấu tay đôi mà cô ấy yêu cầu, cô ấy thực sự thích những kiểu tuyệt đối như thế này, phải không? Chà, tôi nghi ngờ cô ấy sẽ yêu cầu bất cứ điều gì điên rồ,
“Đã rõ.”
“Vậy để tôi nói cho anh biết,” Chidori-san nói, ăn xong thức ăn của mình, và nắm lấy tay tôi.
“Vậy là trước hết người đàn ông đó và giờ là Hắc Kỵ Sĩ… Cô ta bắt cá hai tay sao? Thật là một cú sốc…”
“Khoan đã, anh có chắc hai người đó không phải là cùng một người không?”
“Chẳng lẽ tôi không đủ tốt cho anh sao?!”
Các mạo hiểm giả xung quanh chúng tôi đang xì xào bàn tán điều gì đó, nhưng Chidori-san chẳng mấy bận tâm khi chúng tôi rời khỏi Khách sạn Eternal Maiden, thẳng tiến về khu 8.
Ngày hôm sau, Rufa, Garnet và tôi lại một lần nữa đi xuống tầng ba.
“Tôi không muốn bị ăn tươi nuốt sống thêm lần nào nữa đâu,” Garnet nói với giọng đùa cợt, nhưng cô ấy lại ngước lên trần nhà như thể tính mạng mình đang bị đe dọa.
Chắc hẳn cô ấy đã bị ám ảnh phần nào sau chuyện ngày hôm qua.
“Tôi muốn đánh bại ít nhất hai mươi con quái vật hôm nay, thật đấy…” Rufa lo lắng rằng hào quang của cô ấy sẽ không đủ trong tương lai.
Nhưng, họ không cần phải lo lắng. Hôm nay tôi có thứ này!
“Sao trông ngài tự mãn thế?”
“Chuyện là—”
Đúng lúc tôi định giải thích thái độ của mình, vài cái bóng vụt đến từ bức tường phía trước. Cho rằng đây là cơ hội hoàn hảo để khoe tài, tôi liền phóng một lưỡi kiếm hào quang nữa về phía chúng. Các con quái vật lập tức lao vào bức tường nước, né tránh đòn tấn công của tôi.
“Alba-sama, chúng ta phải phong tỏa lối thoát của chúng, nếu không…”
“Không sao đâu.” Tôi chạy về phía bức tường nước và đưa cánh tay trái vào trong.
Trong khi quan sát những con quái vật đang bơi lội trong nước, tôi dồn chút hào quang vào nắm đấm. Kỹ thuật Hakuyou – Hư Âm. Một tiếng nổ vang lên, khiến tất cả quái vật trong nước đều rung chuyển. Chậc, chút nước bắn vào áo giáp của tôi.
“Cái gì vậy?!” “Đây này,” tôi đáp và chỉ vào trong nước.
Ở đó, tất cả quái vật đều đang nổi lềnh bềnh không sức sống.
“Chúng đã mất ý thức… Quái vật cá trong nước yếu với tiếng động sao?”
“Đúng vậy.”
Rufa nhận ra điều đang xảy ra, và tôi gật đầu đồng tình. Sau đó, tôi đẩy người vào trong nước và kết liễu lũ quái vật. Chúng chẳng khác gì những cục mana, nhưng lại sở hữu khả năng nghe như những sinh vật sống bình thường. Nếu vậy, tai của chúng hẳn phải rất thính để có thể phát hiện mạo hiểm giả từ xa. Dựa vào logic đó, bạn có thể tạo ra một tiếng nổ lớn dưới nước và hạ gục tất cả chúng cùng lúc.
“Tôi nghĩ mình đã từng nghe về chuyện này trước đây. Khi đập đá dưới nước, có thể hạ gục tất cả cá.”
“Đúng vậy.”
“Nghe thật vô lý.” Garnet không thể tin vào những gì mình vừa nghe, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ khi cô ấy kết liễu những nàng tiên cá mà tôi kéo ra khỏi nước.
Nhưng ít nhất, điều này giúp giảm bớt gánh nặng cho Rufa, và chúng tôi có thể dễ dàng đánh bại quái vật. Sau khi kết liễu con quái vật cuối cùng, tôi giơ ngón cái lên với một nụ cười toe toét. Đáp lại, Garnet lại trưng ra vẻ mặt phức tạp.
“Thoải mái thì tốt đấy, nhưng ngài đang dần biến thành ngư dân chứ không phải mạo hiểm giả đâu.”
“Tôi hơi lo lắng rằng tiếng động này có thể triệu hồi một con quái vật nào đó, giống như cách các nàng tiên cá đã làm với tiếng chuông báo động của chúng.”
Rufa bày tỏ mối lo ngại chân thật, khiến tôi vội vàng nhìn quanh. May mắn thay, hiện tại không có bóng dáng nào tiếp cận chúng tôi, nhưng việc cứ mãi dựa vào cách này có lẽ không phải là ý hay. Khi nỗi lo lắng này tràn ngập tâm trí tôi, Rufa nở một nụ cười dịu dàng.
“Đây là kỹ thuật do Alba-sama nghĩ ra, và nó đã chứng tỏ được hiệu quả, vì vậy chúng ta nên cẩn thận xác nhận xem liệu có thể tin tưởng vào nó mà không triệu hồi thêm nguy hiểm nào khác không,” cô ấy nói, điều này khiến tôi vui vẻ, nhưng có một điều tôi phải đính chính.
“Tôi thực ra không nghĩ ra nó.”
“Hả? Vậy ai đã nghĩ ra?”
“Chidori-san.”
Đây là chiêu thức hôm qua cô ấy dạy tôi. Cô ấy bảo, đối với một người chỉ có cấp độ Tầng 3 thì chiêu này có vẻ hơi khó triển khai, nhưng với lượng linh khí của tôi đạt đến cấp độ Tầng 6 thì sẽ dễ như trở bàn tay – và quả đúng là như vậy. À tiện thể, cũng chính là lúc đó cô ấy đã chỉ dạy tôi tường tận về chiêu thức này. Bình thường, người ta sẽ dùng chiêu này kề sát tai đối thủ để khiến họ bất tỉnh tạm thời chứ không phải trực tiếp đoạt mạng. Đây là chiêu thức do các đệ tử mà sư phụ cô ấy truyền lại phát triển nên. Nó hoàn toàn trái ngược với những chiêu thức sát thương chớp nhoáng của phái Kurokage. Quả nhiên không hổ danh là phái Hakuyou.
Thật ra tôi cũng thấy hơi áy náy khi dùng chiêu này để giết quái vật. Nhưng để đổi lấy việc cô ấy dạy cho mình, tôi đã hứa sẽ truyền lại cho cô ấy một chiêu thức độc nhất vô nhị của phái Kurokage. Lạ một điều là, khi tôi kể lại chuyện hôm qua cho hai người kia nghe, Garnet lại lộ vẻ mặt cay đắng, còn đâm sầm đầu vào hàm tôi.
“Sao cậu cứ thích dẫm vào mìn suốt thế hả?!”
Cô ấy nói gì vậy nhỉ? Chidori-san là một người tốt bụng thật sự, cô ấy đã nhiệt tình chỉ dạy tôi mà. Cô ấy đâu có lừa tôi đâu.
“Đó không phải là vấn đề ngay bâ—”
“À thì ra Chidori-sama đã tận tình chỉ dạy cậu, hiểu rồi. Cậu luyện tập chăm chỉ như vậy thật đáng ngưỡng mộ.”
Không đợi Garnet nói hết, Rufa lập tức mỉm cười và cất lời khen ngợi tôi. Hê, cậu làm tôi ngại đấy.
“…Cô ấy càng ngày càng giỏi che giấu cảm xúc thật rồi. Cậu đang dần nuôi dưỡng một con quái vật đấy, Alba à,” Garnet lẩm bẩm, ngước nhìn tôi với một tiếng thở dài.
Thật sự thì cậu đừng có thở dài như vậy nữa. Cậu đang lãng phí hết hạnh phúc của mình đấy.
“Thế cậu nghĩ đó là lỗi của ai hả?! Thôi kệ đi, chúng ta đi thôi!” Garnet gầm lên giận dữ, vỗ tay vào hông tôi, đẩy tôi đi lên phía trước.
Tôi thấy hơi lạ nhưng vẫn làm theo lời cô ấy và tiếp tục bước đi.
“…Mình nên… và… giám sát…”
Tôi nghe Rufa lầm bầm gì đó sau lưng, nhưng chắc cô ấy đang nghĩ cách kiểm chứng xem chiêu thức của tôi có thực sự tốt để sử dụng hay không. Chúng tôi tiếp tục cuộc phiêu lưu ở Tầng 3, và sau khi đánh bại khoảng ba mươi con quái vật, chúng tôi quyết định dừng lại nghỉ ngơi.
*
Để phục hồi sức lực sau sự mệt mỏi, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi một ngày. Trừ khi có kế hoạch đặc biệt, còn không thì lịch trình gần đây của chúng tôi là xuống mê cung hai ngày liên tiếp và nghỉ một ngày. Nhưng không như Rufa bận rộn luyện tập ma thuật mới, tôi chỉ đơn thuần là giết thời gian, có thể là lau chùi kiếm và giáp trụ, hoặc đến ngân hàng gửi đá ma thuật.
“Mình đã quen với thủ đô một chút rồi, có lẽ mình nên tự đi tìm gì đó ăn thôi.”
Tôi đã kiếm được kha khá tiền để dành dụm mua nhà riêng rồi, nên chắc cho phép mình xa xỉ một chút cũng được.
“Alba-dono.”
Sau khi ăn sáng xong, tôi đang nằm trên giường thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng đứng dậy ra đón khách, hóa ra là Chidori-san đang mặc một bộ hakama.
“Hôm nay xin được nhờ cậu.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu trước vẻ hơi bẽn lẽn của Chidori-san, rồi chúng tôi rời khỏi Khách sạn Eternal Maiden, thẳng tiến đến khu phố mua sắm ở quận 5. Nhiệm vụ của tôi hôm nay là tháp tùng cô ấy đi mua sắm. Đó là lời hứa cô ấy muốn tôi thực hiện để đền đáp lại việc dạy tôi.
“Cậu định mua gì?”
“Tôi đang định mua thêm vài bộ quần áo.”
Chúng tôi sóng bước bên nhau, tôi hỏi, và nhận được câu trả lời bẽn lẽn từ Chidori-san.
“Thật hơi ngượng khi phải nói ra, nhưng ngoài bộ kimono mẹ tôi tặng, tôi chỉ có vài bộ quần áo giống hệt nhau. Người hầu gái của tôi đã khuyên—à không, mắng tôi rằng tôi nên mua thêm vài bộ quần áo phong cách hơn. Cô ấy nói tôi thiếu nữ tính trầm trọng,” Chidori-san nói với nụ cười gượng gạo.
Mà nói mới nhớ, bà ngoại tôi – Nữ hoàng Tiên tộc Titania – và cả cô bạn thuở nhỏ của tôi đều có cả tá quần áo khác nhau. Chắc là cái "bệnh" chung của con gái ấy mà, cứ phải bận tâm đến chuyện ăn mặc. Cá nhân tôi thì lại thấy cô ấy đáng ngưỡng mộ hơn nhiều khi miệt mài vung kiếm.
“Tôi thấy ngài cũng đâu có khác.”
“Tôi xin nhận đó là lời khen,” Chidori-san lại tặng tôi một nụ cười nửa miệng.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, tự nhiên sao cô ấy lại thấy cần phải mua quần áo mới nhỉ? Hay là…
“Cô đã tìm được người mình ưng ý rồi à?”
“Tôi thật sự không biết nên khen ngài sắc sảo hay ngây thơ nữa, Alba-dono ạ.”
Hình như phỏng đoán của tôi trật lất rồi, vì cô ấy thể hiện ra một vẻ mặt phức tạp. Sao vậy nhỉ… Tôi gần như có thể nghe thấy Garnet đang hét “Đồ ngốc!” ngay lúc này.
“Quả thật, đây đúng là trong họa có phúc. Thôi thì, cái giá nhỏ này cũng đáng để chúng ta gặp gỡ và có được hạnh phúc này,” Chidori-san mỉm cười nói, rồi nắm lấy tay tôi.
Mặc dù đang đeo găng tay đen, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay cô ấy, khiến mặt tôi nóng bừng lên. Cũng may là tôi đang đeo mặt nạ – tôi nghĩ vậy thì…
“Alba-dono, ngài đang bối rối à?”
“Hả?!”
Bị cô ấy nói trúng tim đen, tôi không giấu được giọng nói luống cuống của mình, khiến Chidori-san khẽ khúc khích cười một cách đáng yêu.
“Dần dần rồi, tôi cũng có thể đọc được biểu cảm của ngài dù có lớp mặt nạ che khuất.”
K-Không thể nào… Cô ấy cũng phát triển được khả năng giống Garnet sao?! Tôi vừa bối rối vừa sợ hãi thì Chidori-san nheo mắt nhìn tôi.
“Ngài đang so sánh tôi với Garnet-dono, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi nghi là mình chưa thể giỏi bằng cô ấy đâu,” Chidori-san nói, rồi khẽ bĩu môi. “Hai người giống như anh em ruột vậy, và tôi hiểu rằng mình không thể đạt được trình độ đó, nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy ghen tị.”
Nhưng mà… tôi lớn tuổi hơn Garnet. Sao tôi lại bị đối xử như em trai vậy nhỉ? Với lại, sao cô ấy lại phải ghen tị chứ—
“Alba-samaaa!!”
Một giọng nói lớn lọt vào tai tôi, khiến tôi giật mình quay lại. Tôi thấy Rufa đang chạy hết tốc lực về phía mình.
“Hộc… Hộc… Chào buổi sáng, Alba-sama. Hôm nay thời tiết đẹp quá.”
“C-Chào buổi sáng…?” Tôi lúng túng đáp lại lời chào của Rufa, người đang mướt mồ hôi.
Bên cạnh tôi, Chidori-san miễn cưỡng mở miệng.
“Công chúa, chuyện này là sao vậy?”
“Ngài đang muốn hỏi điều gì ạ? Tôi chỉ tình cờ thấy Alba-sama đi bộ bên ngoài nên đã gọi ngài ấy thôi mà?” Rufa khẽ nghiêng đầu khi lau mồ hôi trên mặt.
Nếu chỉ tình cờ thấy tôi thôi, thì tôi nghĩ cô ấy đã không chạy thục mạng đến mức mồ hôi vã ra như thế này. Chidori-san dường như cũng có cùng nghi vấn với tôi, khi cô ấy nheo mắt lại.
“Đáng ngờ… À, tôi hiểu rồi.” Chidori-san quan sát xung quanh với ánh mắt cảnh giác, rồi bắn ra một viên đạn khí từ ngón tay, nhắm vào một con chim nhỏ đang đậu trên cành cây.
Cô ấy làm vậy để làm gì?! Nhưng dù đang hoang mang, tôi cũng không kịp ngăn cô ấy, khi viên đạn khí xuyên qua ngực con chim—Thế mà, không hề có máu chảy ra. Thay vào đó, nó rơi xuống đất, co giật một lần, rồi cuối cùng tan chảy thành một đống đất. Khoan đã, vậy ra nó không phải là vật sống sao?
“…!”
Bên cạnh tôi, biểu cảm của Rufa méo mó vì đau đớn. Cô ấy… cảm nhận được vết thương của con chim trên chính mình hay sao?
“Đó là một Linh Thú. Đúng như tôi nghĩ.” Chidori-san thở dài và giải thích cho tôi. “Lý do tiểu công chúa của chúng ta xuất hiện đúng lúc như vậy là vì cô ấy đã phái một Linh Thú đi theo chúng ta, cô ấy chia sẻ thị giác và cảm giác với nó, dùng nó để theo dõi ngài.”
“Cái gì?!” Tôi nhìn Rufa đầy kinh ngạc, cô ấy thì rũ vai đầu hàng.
Nếu đã bị phát hiện rồi thì giả vờ cũng vô ích thôi. Tôi đã dùng một linh thể triệu hồi của mình để bám theo ngài, Alba-sama. Dù vậy, khi làm thế, tôi vẫn nghĩ đến ngài.
“Hả?”
“Tôi lo lắng cô ta cũng đang nhắm vào tính mạng của ngài, hệt như ba người trước đó…”
“À, ra vậy.”
Nhìn Rufa rơm rớm nước mắt như thế, lòng tôi chợt nhói lên. Thế nhưng, Chidori-san vẫn trừng mắt nhìn cô ấy đầy sắc bén.
“Tôi không nghi ngờ cô nói dối, nhưng cô không cần phải giả vờ rằng mình không hề muốn cản đường tôi đâu.”
“Bỏ chuyện đó sang một bên, làm sao Chidori-sama biết đó là linh thể triệu hồi của tôi vậy?” Rufa lảng tránh câu hỏi và đáp lại bằng một câu hỏi của riêng mình.
Thật ra, tôi cũng tò mò về điều đó. Nó trông như một con chim bình thường, nên tôi không hiểu sao cô ấy lại nhìn thấu được. Tôi cũng nhìn sang phía Chidori-san, và cô ấy liền giải thích:
“Một con chim thật sẽ đậu trên cành cây đó, liếc nhìn xung quanh và quan sát môi trường. Thế nhưng, linh thể triệu hồi kia lại dán mắt vào chúng ta. Đương nhiên, cô sẽ nghi ngờ điều đó rồi.”
À, phải rồi, hợp lý thật.
“Có rất nhiều loại linh thể triệu hồi khác nhau, nhưng vì chúng chỉ là những khối đất sét được người dùng điều khiển, nên chúng thường hành động khác với vật thật. Nhận ra điều đó thì việc vạch trần cũng khá dễ dàng.”
Ra vậy. Chắc tôi phải cẩn thận hơn với những gì xung quanh. Biết đâu lại có vài linh thể triệu hồi khác trà trộn vào đó. Thế nhưng, làm sao cô ấy lại am hiểu về một loại phép thuật đến vậy trong khi bản thân cô ấy còn không phải là một pháp sư? Tôi vừa thốt lên câu hỏi đó thì Chidori-san lúng túng giải thích:
“Pháp sư thuộc White Wings thường dùng linh thể triệu hồi để theo dõi người đàn ông mà cô ấy đã phải lòng.”
“Kanaria-sama…” Rufa dường như biết người đó, khi cô ấy thở dài. “Không ngờ, tôi lại làm đúng hệt như cô ấy… Tôi xin lỗi, tôi sẽ không làm điều gì như thế này nữa.”
“Là một người phụ nữ, tôi hiểu cảm giác của cô. Nếu tôi có khả năng sử dụng phép thuật đó, tôi cũng có thể tự mình dùng nó.”
Hai người họ xin lỗi nhau. Rốt cuộc thì Kanaria-san này là ai vậy? Tôi cũng hơi muốn biết, nhưng đồng thời lại không muốn.
“Thôi không luyên thuyên nữa, chúng ta đi mua quần áo mới thôi nào,” Rufa quay lại chủ đề ban đầu và nắm lấy tay phải tôi kéo đi.
Thế nhưng, Chidori-san lại nắm lấy tay trái tôi và dừng lại.
“Công chúa, sao người lại hành động như thể đây là điều đương nhiên phải làm vậy?”
“Như cô đã nói, ta là công chúa, nên ta tự tin vào gu thời trang của mình.”
“Không phải chuyện đó. Tôi đang nói với người là đừng có chen vào giữa tôi và Alba-dono!”
“Cô mới là người nên nghe câu đó. Cô là người đến sau tôi, nên đừng hòng cướp anh ấy khỏi tôi!”
“Đây là một cuộc chiến, công chúa. Không có kẻ đến trước hay đến sau. Chỉ có kẻ chiến thắng mới là người đúng!”
“Chính vì thế mà mấy tên samurai ngông cuồng không biết chút phép lịch sự nào thật là phiền phức…”
“Cô vừa nói gì cơ!”
“Đúng vậy đấy!”
Đột nhiên, một trận cãi vã khác lại bùng nổ giữa hai người họ, khi cả hai cùng giằng mạnh tay tôi. Dừng lại! Làm ơn! Hai người đang xé nát tôi ra rồi! Tôi không thể bị thương được, nhưng tôi cũng không thể đẩy họ ra, nên tôi đành tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người tò mò xung quanh.
‘Tên khốn trăng hoa đó. Đi chết đi.’
‘Tôi thà ở bên cạnh người bảo hộ tầng 6 còn hơn là ở bên hắn ta.’
‘Không chỉ Chidori-oneesama mà cả công chúa nữa… Sao lại thế được… Đê tiện làm sao! Anh là kẻ thù của tất cả phụ nữ!’
Họ đều có những hiểu lầm riêng về tình hình, và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sát khí. Chết tiệt, bây giờ tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất…
Garnet, cứu tớớớ!!
Tôi hét tên vị cứu tinh của mình bằng tất cả sức lực. Thế nhưng, siêu năng lực của cô ấy chắc cũng có giới hạn, vì cô ấy không xuất hiện từ hư không như tôi mong đợi. Tuy nhiên, sự giúp đỡ vẫn đến, chỉ là từ một người tôi không hề ngờ tới.
“Thôi thôi, dừng lại đi chứ?”
Nghe tiếng quen thuộc văng vẳng sau lưng, rồi một nắm đấm trời giáng nện thẳng vào đầu cả Rufa lẫn Chidori-san.
“Ái da!” “Oái!”
Hai cô nàng cùng kêu lên một tiếng đáng yêu, nhân cơ hội đó tôi mới rụt người lại và quay ngoắt ra sau. Đứng ngay đó là Quản lý, tay cừ khôi tầng 6 trước kia và cũng là quản lý kiêm cao thủ karate-ninja của tiệm Thiếu Nữ Vĩnh Hằng.
“Quản lý!”
“Cậu đúng là thích rước họa vào thân, nhóc con ạ.”
Dứt lời, chị ấy vẫn giáng thẳng một cú chặt vào đầu tôi, hoàn toàn chẳng buồn để tâm đến sự vui mừng của tôi. Đau quá đi mất… Dù có đội mũ bảo hiểm đấy nhé. Chẳng lẽ đây là bí thuật mang tên Nhu Thuật?! Tôi thấy vui vì được chứng kiến một tuyệt kỹ hiếm có đến vậy, nhưng cái đầu choáng váng khiến tôi phải quỵ gối xuống, trong khi Quản lý chỉ thở dài thườn thượt.
“Tôi chịu cậu luôn… Cậu rõ là chăm chỉ nhưng lại có cái vận đào hoa cực tệ. Giờ tôi mới hiểu được mối quan hệ này.”
Hửm…? Giờ đầu óc tôi không được tỉnh táo cho lắm, nhưng hình như chị ấy vừa nói điều gì đó cực kỳ quan trọng thì phải… Tôi đang chần chừ không biết có nên hỏi lại hay không, thì Rufa và Chidori-san đã hồi phục trước cả khi tôi kịp mở lời.
“Quản lý kính yêu, xin đừng ngắt lời trận chiến của một thiếu nữ chứ!”
“Đúng vậy đó. Danh dự của một người phụ nữ đang bị đặt lên bàn cân ở đây mà.”
“Im lặng!”
*BỐP! BỐP!*
Quản lý không chút do dự mà giáng thêm hai cú vào đầu cả hai cô nàng.
“Nếu đã định đánh nhau thì chọn chỗ cho phải phép vào. Các cô đang cản trở việc kinh doanh đó.”
À, ra là chị ấy đến để ngăn họ lại. Tôi đứng dậy khi Quản lý chỉ tay vào quầy bar ngay cạnh chúng tôi.
“Ở đây chỉ có tôi mới cản nổi mấy tay cừ khôi tầng 6 như các cô thôi, thế nên chủ quán mới gọi tôi đến đây đó. Các cô có thể đừng làm khó việc kinh doanh nữa được không?” Chị ấy vừa nói vừa giáng thêm một cú chặt nữa vào đầu tôi.
Tôi biết cú đó sẽ đến, nhưng vẫn không thể né được. Một lần nữa tôi lại phải quỵ gối, lúc này Quản lý đưa chúng tôi ra một con hẻm phía sau, rồi quay sang nói với Rufa và Chidori-san.
“Tôi chịu các cô luôn, nếu đã định đánh nhau vì chuyện này thì ít nhất hôm nay phải có kết quả rõ ràng đi chứ.”
“Đúng là điều tôi đang mong muốn nhất.”
“Không, cái đó thì hơi…”
Chidori-san có vẻ hăng hái hơn cả, nhưng Rufa thì lại bối rối. Cô ấy bất chợt nắm lấy tay Chidori-san và kéo cô vào sâu hơn trong con hẻm.
‘Chidori-sama, nếu chúng ta thật sự muốn có kết quả ngay hôm nay, vậy thì một trong hai người chúng ta hoặc có lẽ cả hai sẽ bị từ chối mất.’
‘Vậy thì sao — Á!’
‘Vậy là cô đã nhận ra rồi sao? Cô có thật sự có thể cùng người đã từ chối mình để chiến đấu với người canh giữ tầng 6 không? Cá nhân tôi thì không thể làm được điều đó.’
‘Tôi cũng vậy. Trong trường hợp này, tốt nhất có lẽ là nên bỏ qua cảm xúc của bản thân.’
‘Đây chắc hẳn là lý do tại sao Leon-sama trong đội của cô lại giả vờ không để ý đến tình cảm của Kanaria-sama, phải không?’
‘Ư… Ai mà ngờ có ngày tôi lại phải đồng cảm với Leon chứ…’
‘Tôi sẽ không yêu cầu cô từ bỏ Alba-sama, nhưng chúng ta có thể để trận chiến của mình sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi được không?’
‘Tôi không thích điều này, nhưng tình hình hiện tại yêu cầu như vậy.’
Sau một hồi trò chuyện khá dài, Rufa và Chidori-san quay trở lại.
“Xin lỗi đã để mọi người chờ. Chúng tôi sẽ không gây rắc rối như thế này nữa, xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”
“Chúng tôi xin thề sẽ không đi quá giới hạn đâu ạ.”
Cả hai cùng nói và cúi đầu, thấy vậy Quản lý chỉ nhún vai.
“Tôi chịu luôn, các nhà thám hiểm lúc nào cũng có những nỗi khổ riêng, nhưng mấy cô đúng là đặc biệt hơn cả.”
Hả? Chẳng lẽ chị ấy có thể nghe được những gì họ đang nói sao? Dù vậy, nghe qua có vẻ như chị ấy đã trải qua rất nhiều chuyện. Chẳng biết chị ấy bao nhiêu tuổi rồi nhỉ —
“Đừng hỏi tuổi của một thiếu nữ!”
*BỐP!*
Tôi lại nhận thêm một cú chặt vào đầu nữa. Cái này thì đúng là độc ác mà…
“Thôi nào, cứ nói nhỏ thôi để không làm phiền người khác. Dù sao thì cuộc đời của một thiếu nữ cũng ngắn ngủi lắm.” Quản lý nói với Rufa và Chidori-san rồi nhanh chóng rời khỏi con hẻm mà không một tiếng động.
“Có vẻ như chị ấy đã để chúng ta đi rồi.”
“Nhưng… chị ấy vẫn luôn đầy bí ẩn như mọi khi nhỉ.”
“Ừm.”
Chidori-san ngơ ngác nghiêng đầu, còn tôi thì gật gù tán thành. Thôi thì đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì, nên cả bọn cùng đi đến khu thương mại.
*
Như mọi khi, khu thương mại vẫn tấp nập người qua lại.
“Bên ngoài kinh thành trời rét buốt, tuyết chưa tan hết, chắc mấy nhà buôn đều đổ dồn vào đây cả rồi.”
“Ở những xứ sở băng tuyết, đến mùa xuân năm sau, các làng mạc thường thiếu thốn hàng hóa vô cùng.”
“Ra vậy.”
Tôi lắng nghe Chidori-san và Rufa giải thích rồi gật đầu. Ở I-Rapsel quê tôi vốn dĩ chẳng bao giờ có tuyết, nên tôi luôn thấy tò mò về những cảnh tuyết rơi ở các quốc gia phương Bắc như thế này. Nhưng có vẻ người dân nơi đây cũng gặp không ít vấn đề. Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, Chidori-san bất ngờ lườm Rufa.
“Thế công chúa còn định bám theo chúng tôi đến bao giờ nữa hả?”
“Thôi nào, thôi nào, đừng khó chịu vậy chứ. Như ta đã nói lúc trước, ta khá tự tin vào gu thẩm mỹ về quần áo của mình, nên ta sẽ là một trợ thủ đắc lực đấy,” Rufa đáp, cố gắng xoa dịu Chidori-san đang nóng nảy.
Thật ra, khi chọn quần áo thì có Rufa đi cùng có lẽ sẽ tốt hơn. Bỏ qua đá quý hay trang sức, tôi chẳng biết gì về những kiểu đang thịnh hành hiện nay cả.
“Ta sẽ không làm phiền bữa tối của hai người sau vụ này đâu, nên chúng ta hoãn lại việc cãi vã nhé?”
“Hừ. Tôi không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện cãi vã vặt vãnh như thế, nên hôm nay tạm bỏ qua vậy.”
“…Nhưng cô không được ngủ trong phòng cậu ấy đâu đấy, nghe rõ chưa?”
“T-Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện phóng đãng như thế!”
Hai người họ thì thầm với nhau với âm lượng tôi không thể nghe thấy, nhưng có vẻ họ đã đạt được thỏa thuận chung và tiếp tục bước đi.
“Hay là tiệm may kia thì sao?”
Chidori-san muốn đi về phía dãy cửa hàng dịch vụ liên quan đến quần áo. Tuy nhiên, Rufa nắm lấy cổ tay cô ấy và ngăn lại.
“Xin chờ đã. Đó là cửa hàng dành cho người dân bình thường, một người xếp hạng tầng sáu như cô không nên mua sắm ở đó.”
“Hừm, thật ư?”
“Tôi tin rằng có một cửa hàng phù hợp với cô hơn ở đằng kia.” Rufa nói vậy rồi kéo Chidori-san vào một con hẻm nhỏ hơn, tách biệt khỏi con đường chính.
Sau một đoạn đi bộ, cô ấy đặt tay lên cánh cửa của một cửa hàng nhỏ, trông rất sạch sẽ dù rõ ràng đã cũ kỹ.
“Chào mừng quý khách.”
Khi bước vào, một người phụ nữ trung niên đến chào đón chúng tôi. Tôi đáp lại lời chào của bà ấy và nhìn quanh bên trong cửa hàng. Đây thực sự là nơi bán quần áo sao? Tôi chỉ thấy vải vóc ở khắp mọi ngóc ngách, nhưng không hề có một bộ trang phục hoàn chỉnh nào cả. Rufa chắc hẳn đã nhận ra sự bối rối của tôi, cô ấy giải thích với một nụ cười.
“Cơ sở này chuyên may đo theo yêu cầu thay vì bán trang phục có sẵn, Alba-sama.”
“Cái gì?!”
Một tiếng thét ngạc nhiên pha lẫn kinh hãi thoát ra từ môi tôi. Đ-Đắt lắm đúng không?! Rufa dường như đoán được sự hoảng hốt của tôi nên đã hỏi nhân viên giúp tôi.
“Tôi biết hỏi giá ở một cơ sở như thế này là không lịch sự, nhưng một bộ trang phục tốn bao nhiêu?”
“Để xem… Nếu may một chiếc váy lụa, sẽ khoảng một ngàn đồng vàng ạ.”
Một ngàn đồng vàng?! Bộ đồ ngủ tôi mặc chỉ tốn khoảng một đồng vàng, thế mà một ngàn lần như vậy thì…
“Hừm, bất ngờ là rẻ đấy chứ.”
“Hảàààà?!” Tôi lại thốt lên một tiếng kinh ngạc nữa, khiến Chidori-san nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Sao cậu lại ngạc nhiên đến thế? Bộ giáp của tôi cũng là đồ đặt làm, mà nó tốn đến ba ngàn lận.”
Áo giáp và váy vóc thì rõ ràng là hai thứ hoàn toàn khác biệt, ít nhất là trong suy nghĩ của tôi… Nhưng thôi, cũng hợp lý. Một mạo hiểm giả tầng 6, mỗi ngày kiếm được hàng nghìn đồng vàng, thì số tiền này có đáng gì đâu mà phải bận tâm. Nếu tôi chịu bỏ ra một phần tiền tiết kiệm thì cũng mua được thôi. Nhưng điều này vẫn khiến lòng tôi một phen chấn động. Mặc kệ tôi, cô nhân viên lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn trước mặt. Trên đó vẽ vài mẫu trang phục.
“Hiện tại, tôi muốn cô chọn một mẫu ưng ý nhất.”
“Khá thú vị đấy. Vậy cô có thể làm ra tất cả những mẫu này sao?”
“Vâng. Cô có thể thoải mái chọn màu sắc, kiểu dáng, cũng như họa tiết và các chi tiết nhỏ khác. Dĩ nhiên, tôi cũng có thể làm ra một bộ hoàn toàn độc đáo, nhưng điều đó sẽ tốn nhiều thời gian hơn và chi phí cũng cao hơn.”
“Quần áo được may riêng cho mình nghe thật hấp dẫn, nhưng tôi nghĩ sẽ để dành cho lần khác,” ánh mắt Chidori-san sáng lên khi cô cùng Rufa và cô nhân viên xem qua các mẫu thiết kế.
“Tôi cứ nghĩ váy vóc thì phải lấp lánh vàng bạc, hay đính đầy kim sa, có thêm mấy đường diềm xếp, nhưng một số mẫu ở đây trông cũng thoải mái để cử động nữa.”
“Đúng vậy. Giới hoàng gia và các tiểu thư quý tộc dạo gần đây rất ưa chuộng những kiểu váy đơn giản nhưng tinh tế. Và nếu bản thân người mặc đã tỏa sáng rồi, thì không cần quá cầu kỳ với trang phục làm gì.”
GLANCE
“Cô đang trách tôi à? Tôi chỉ là dị ứ— Quan trọng hơn, Chidori-sama không nghĩ rằng chiếc váy làm từ da thú này sẽ rất hợp với cô sao?”
“Chúng ta đang dần chuyển sang mùa hè, vậy mà tôi lại phải mặc đồ da thú ư? Với lại, tôi muốn quần áo có nét dễ thương kia.”
“Với vòng một đầy đặn của cô, tôi e rằng để có vẻ ngoài thật sự dễ thương thì hơi khó…”
“Không hề đâu, cô gái nào cũng có thể trở nên dễ thương mà. Ví dụ như…”
Ba người họ bắt đầu xem xét các mẫu thiết kế, cũng như kiểm tra đủ loại vải vóc. Họ có vẻ rất vui, và điều đó thì hoàn toàn ổn thôi, nhưng… tôi thì chẳng cần thiết ở đây, phải không? Dù vậy, tôi cũng không thể bỏ đi được, nên đành ngồi vào một góc phòng và chờ đợi. Khoảng hai tiếng sau, họ cuối cùng cũng đã quyết định xong bộ trang phục, cùng với những chi tiết nhỏ.
“Cảm ơn quý khách rất nhiều. Tôi sẽ hoàn thành trong vòng bảy ngày tới, và sẽ được giao đến quý khách đúng hẹn.”
“Được thôi. Tôi sẽ chờ.”
Cô nhân viên tiễn chúng tôi ra về với nụ cười, còn Chidori-san cũng rạng rỡ không kém khi chúng tôi rời cửa hàng.
“Đây là lần đầu tôi đi mua sắm quần áo kiểu này, phải nói là khá vui đó.”
“Vậy à.”
Thấy cô ấy vui vẻ, hai tiếng chờ đợi cũng trở nên đáng giá. Tuy nhiên, nhìn số tiền trao qua quầy thanh toán lúc nãy thì đúng là hại tim tôi mà. Thôi được rồi, ít nhất cũng mua sắm xong xuôi rồi—
“Vậy thì, giờ chúng ta đi mua đồ lót nào.”
“Hả?!”
Lời tuyên bố thản nhiên của Rufa lại khiến tôi một lần nữa giật mình thốt lên. Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, Chidori-san đã đồng ý ngay tắp lự, đôi mắt cô ấy sáng rực.
“Đồ lót… Đúng là rất quan trọng!”
“Phải, cực kỳ quan trọng là đằng khác. Đồ lót của con gái chính là áo giáp để chiến đấu vậy. Khăn bó ngực và khố thì làm sao mà quyến rũ được ai, thấy chưa.”
“Nếu đã là áo giáp, thì phải là thứ tốt nhất mới xứng đáng.”
“Tôi biết một chỗ hay lắm, để tôi dẫn cô đi.” Rufa đứng trước Chidori-san, dẫn đường.
Ưm… hai người thật sự định đi mua sắm tiếp sao? Tôi bắt đầu thấy đói rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút nhỉ… Tôi đuổi theo họ, dùng ánh mắt cầu xin một phút giây nghỉ ngơi, nhưng có vẻ họ chẳng hiểu gì cả. Cả hai đều mỉm cười với nhau, kéo tôi đi cùng.
“Alba-sama thích kiểu đồ lót nào?”
“Người hầu của tôi nói rằng con trai trẻ thường thích đồ lót đen hoặc đỏ, nhưng không biết ngài Alba thì sao nhỉ?”
Thế này khác gì tra tấn đâu chứ? Dù tôi có trả lời thế nào đi nữa, cũng chỉ nghe như một tên biến thái đang đề cử loại đồ lót yêu thích của mình vậy.
“À, tiện thể nói luôn, tôi cũng muốn mua đồ lót mới. Đằng nào thì cái mà ngài Alba đã thấy lúc chúng ta gặp nhau lần đầu cũng chỉ là một bộ đồ trơn, chuyên dùng để đi mê cung thôi.”
“Ôi, thế ra cô đã nhanh chân hơn tôi một bước rồi sao. Xem ra tôi phải tự mình chọn ra bộ đồ ưng ý nhất và khoe với ngài Alba thôi.”
Làm ơn dừng lại đi mà! Tôi thấy ngại muốn chết rồi, mấy người đi ngang qua đều đang lườm tôi cháy mắt kia kìa! Đó là những gì tôi muốn nói bằng giọng thật khẽ, nhưng cả hai người họ chẳng ai thèm để ý, mà cứ thế kéo xềnh xệch tôi đến cửa hàng đồ lót gần nhất. Và thêm gần hai giờ đồng hồ tra tấn và bêu riếu trước công chúng sau đó, cuối cùng chúng tôi cũng rời khỏi cái cửa hàng đó.
“Chidori-sama, chúng ta đã xong phần đồ lót và váy vóc, vậy cô có cần giày dép không?”
“Không, tôi chỉ có đôi bốt thường dùng và đôi guốc gỗ đi kèm với kimono thôi.”
“Không được rồi. Người ta nói mọi sự thanh lịch đều bắt đầu từ đôi chân mà. Chúng ta nên tìm một đôi giày thật hợp với bộ váy của cô.”
“Giới mạo hiểm giả cũng có câu ‘Thà mất tay còn hơn mất chân’, nên chúng ta nhất định phải có chúng.”
Và cứ thế, chúng tôi lại dành thêm hai giờ đồng hồ nữa ở cửa hàng giày.
“Chỉ còn lại phụ kiện thôi. Là một tinh linh, tôi không thể đeo kim loại gần cơ thể, nên tôi hiếm khi dùng phụ kiện, nhưng chúng sẽ rất hợp với cô đấy, Chidori-sama.”
“À, đó là điều cô định nói lúc nãy sao? Nhưng còn sợi dây chuyền cô đang đeo thì sao?”
“Thật ra, đây là một món quà từ ngài Alba, được chọn để phù hợp với tính cách của tôi đấy.”
“Cái gì?! Khụ khụ… Ngài Alba! Ngài cũng tặng tôi một món quà đi chứ?!”
Cuối cùng, tôi bị kéo đến một cửa hàng phụ kiện và bị buộc phải mua cho cô ấy một sợi dây chuyền vàng. Khi tất cả việc mua sắm hoàn tất, bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu hoàng hôn.
“Hì hì, tôi nóng lòng muốn được giao tất cả về nhà quá.”
Quần áo và giày dép cuối cùng đều được may đo riêng cho cô ấy, nên thứ duy nhất cô ấy có thể mang về ngay lập tức là sợi dây chuyền, mà cô ấy đang mân mê một cách thích thú. Cô ấy trông khác hẳn vẻ đoan trang thường ngày, cười tươi như một cô bé con đáng yêu, khiến tôi hoàn toàn bị mê hoặc. Tuy nhiên, sự mệt mỏi và cơn đói của tôi lúc này đã quá sức chịu đựng, khiến tôi không thể khen ngợi cô ấy một cách tử tế. Hai cô gái này thật đáng nể, vẫn còn nhiều sức lực đến vậy sau tất cả… Nhưng không hề hay biết đến nỗi khổ của tôi, Chidori-san quay sang Rufa.
“Công chúa, tôi rất cảm ơn mọi điều cô đã làm hôm nay, nhưng cô có thật sự nên giúp đỡ kẻ thù của mình như thế này không?”
“Cô có thể là một đối thủ mạnh của tôi, nhưng tôi vẫn muốn hòa hợp với cô,” Rufa nói với một nụ cười chua chát. “Như tôi đã nói sáng nay, chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau thách thức người bảo vệ tầng 6 mà. Dù chúng ta có thể tranh giành cùng một người quý giá, nhưng tôi không hề ghét cô.”
“Tôi hiểu rồi. Điều đó có lý đấy.” Chidori-san gật đầu hai cái, đáp lại bằng một nụ cười ranh mãnh của Rufa.
“Và nếu chúng ta hòa thuận, cô sẽ cảm thấy có lỗi khi cố gắng vượt mặt tôi, nên làm bạn cũng chẳng hại gì.”
“Quả là một âm mưu xảo quyệt, nhưng điều đó cũng đúng với cô phải không?”
“…À!”
“Tôi đã có linh cảm rồi, nhưng thỉnh thoảng cô cũng không được thông minh cho lắm đâu.”
“Grrrr…!” Rufa nghiến răng khi Chidori-san tự mình bật cười.
Một lần nữa, tôi lại cảm thấy mình bị cho ra rìa, nhưng tôi mừng vì sau ngày hôm nay, họ đã hòa thuận hơn. Có lẽ vì thế mà bụng tôi đã đạt đến giới hạn và kêu réo lên ầm ĩ.
“À…”
“Thật xin lỗi, ta mải mê mua sắm quá nên quên bẵng cả chuyện ăn uống.”
“Ta cũng vậy. Quên tiệt đi mất.”
Khi cả hai cúi đầu, ta xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng sau lớp mặt nạ. Ta nghĩ, dù sao ta cũng là người có lỗi vì đã không nhắc nhở, nên không sao cả. Ta định đáp lại như thế, nhưng Rufa lại có vẻ ngần ngại một lát, rồi cuối cùng mỉm cười với ta.
“Vậy thì, tôi xin phép dừng ở đây. Hai vị cứ dùng bữa vui vẻ nhé,” cô nói rồi quay lưng bước về khu dân cư ở khu 7.
Khoan đã, cô ấy không ăn cùng chúng ta sao? Ta ngơ ngác nhìn cô Chidori, cô ấy thở dài như thể không tin nổi.
“Cô ấy giữ lời hứa dù vẫn còn lo lắng, phải không? Ta cảm thấy xấu hổ vì đã âm mưu quá nhiều.”
“Hả?”
“Không, đừng để ý ta. Quan trọng hơn, chúng ta hãy mời Công chúa dùng bữa cùng.”
“Phải đó!” Ta gật đầu lia lịa.
Càng đông càng vui, ta vẫn luôn nói vậy mà. Chúng ta chạy theo Rufa, người có vẻ bối rối trước sự xuất hiện của chúng ta, rồi cùng nhau thẳng tiến đến Eternal Maiden.
*
Cuối cùng, cả cô Chidori và Rufa đều say bí tỉ, buộc ta phải ngồi nghe họ cằn nhằn cho đến khi một ngày còn mệt mỏi hơn cả việc thám hiểm hầm ngục cuối cùng cũng kết thúc.
“Ôi, mệt quá…”
Sự mệt mỏi vẫn không rời khỏi người ta vào ngày hôm sau, khi ta chật vật lắm mới lột mình ra khỏi giường, rồi cố gắng lắm mới khoác được bộ giáp lên người và rời khỏi phòng. Sau khi dùng bữa sáng nhẹ, ta đi thẳng đến căn hộ của Rufa và Garnet.
“Chào buổi sáng, Alba. Tôi rất xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.”
“Ta không bận tâm đâu,” ta lắc đầu.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều khiến mối quan hệ của cô ấy với cô Chidori thêm sâu sắc, nên mọi thứ đều đáng giá. Tất nhiên, ta đã phải đối mặt với sự ghen tị và thái độ thù địch gay gắt từ những nhà thám hiểm khác, nhưng đó là điều mà ai cũng thỉnh thoảng trải qua thôi, ừm.
“Có vẻ hôm qua ngài đã rất vất vả,” Garnet lên tiếng.
Tuy nhiên, cô ấy trông cũng kiệt sức không kém.
“Cô ổn chứ?” Ta hỏi, tự hỏi liệu chúng ta có nên tránh vào mê cung hôm nay không, nhưng cô ấy lắc đầu.
“Không, tôi ổn. Cơ thể tôi không sao, chỉ là gặp một chút rắc rối.”
“Rắc rối?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Rufa dường như cũng không biết, cô hỏi với vẻ mặt lo lắng. Bị cả hai chúng ta nhìn chằm chằm, Garnet thở dài.
“Chuyện này không tiện để người khác nghe thấy, chúng ta vào trong được không?”
Với những lời đó, chúng ta quay trở lại phòng của cô ấy. Căn phòng giống hệt phòng của Rufa, nhưng không có những giá sách và vô số cuốn sách, phòng cô trống trơn, chỉ có một ngăn kéo quần áo với đồ thay và những vật dụng cần thiết khác.
“Xin lỗi vì đây không phải là một căn phòng nữ tính,” Garnet nói rồi ngồi xuống bàn, ta và Rufa ngồi đối diện cô ấy.
Sau khi cô ấy hít một hơi thật sâu như đã hạ quyết tâm, cô ấy nhìn thẳng vào ta.
“Alba, xin hãy làm người yêu của tôi.”
[IMAGE: ../Images/031.png]