Anh Hùng Ca Về Hoàng Tử Phản Diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

WN Tập 1 - Chương 1: Màn kịch mở đầu bằng một lời hủy hôn

“Ta, Leol Berg Rayuel, Đệ nhất Hoàng tử của Vương quốc Rayuel, xin tuyên bố: Charlotte Mercennes! Kể từ giờ phút này, hôn ước giữa ta và ngươi sẽ bị hủy bỏ!”

Và thế là, ông anh trai quý hóa của tôi đang thẳng tay vứt bỏ vị hôn thê của mình.

…Gì thế này? Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Tôi nhớ không nhầm thì đây là buổi tiệc giao lưu đầu học kỳ của học viện ma thuật. Ấy thế mà chẳng hiểu sao, nó vừa mới bắt đầu đã biến thành một màn kịch rẻ tiền mang tên ‘Hạ nhục tiểu thư công tước bằng một lời hủy hôn’. …Thật tình, tôi chẳng hiểu nổi.

Trong phút chốc, tất cả mọi ánh mắt, bao gồm cả tôi, đều đổ dồn về phía Charlotte - vị tiểu thư công tước vừa bị ném vào mặt một lời từ hôn phũ phàng.

Mái tóc cô gái ấy vàng óng ả tựa thái dương rực rỡ. Đôi mắt xanh biếc đẹp như mặt biển lấp lánh nắng mai. Thân hình với những đường cong tuyệt mỹ được bao bọc trong bộ đồng phục của học viện, cô thường ngày mang vẻ đẹp kiêu sa nhưng ẩn chứa một cốt cách mạnh mẽ, tựa như một đóa hoa không thể khuất phục.

Cô là Charlotte Mercennes, tiểu thư danh giá của gia tộc Công tước Mercennes.

Ấy vậy mà giờ đây, đóa hoa kiêu hãnh ấy đang run rẩy trong cơn bàng hoàng.

“Ngươi biết lý do rồi chứ? Charlotte.”

“…Không. Thần không hề hay biết.”

“Hừ, còn giả nai sao… Ngươi nghĩ rằng ta không biết những tội ác mà ngươi đã gây ra cho Lucil à!”

Sát bên cạnh Leol là một cô ả với gương mặt ngây thơ vô số tội, như thể muốn nói “Ơ? Em có làm gì sai đâu ạ?”. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là cô bé thường dân mà ông anh tôi đang mê như điếu đổ. Vẻ đáng yêu như một con thú nhỏ của cô ta quả thực có sức khơi gợi bản năng che chở của kẻ khác.

“Tội ác…? Thưa ngài, ngài đang nói về chuyện gì vậy ạ?”

“Còn giả vờ à! Bôi nhọ, phỉ báng, rồi cả đe dọa nữa. Nghe nói ngươi còn đẩy cô ấy ngã xuống cầu thang!”

“Cái gì?! Hiểu, hiểu lầm rồi ạ! Tôi chưa từng làm những chuyện như vậy!”

Chắc chắn là không rồi.

Tôi biết Charlotte từ nhỏ, dù gì cô ấy cũng là hôn thê của Đệ nhất Hoàng tử. Tôi hiểu khá rõ về con người của cô, và giả sử cô ấy có là kẻ xấu xa như lời Leol nói đi nữa, thì một người thông minh như Charlotte sẽ không bao giờ mắc sai lầm sơ đẳng đến mức để lại bằng chứng.

“Định chối à? Còn có cả nhân chứng nữa đấy.”

“Nhân chứng?!”

Bên cạnh cô ả tiện nhân tên Lucil là hai gã nam sinh. Cả hai đều là bạn học của Leol, một đứa là con trai đội trưởng đội hiệp sĩ, đứa còn lại là quý tử của viện trưởng viện nghiên cứu ma đạo kỹ thuật. Hai kẻ có vai vế, cộng thêm Đệ nhất Hoàng tử. Tình thế của Charlotte, phải nói là cực kỳ bất lợi.

“Xin hãy đợi đã, thưa ngài Leol, xin hãy nghe tôi nói…”

“Im đi! Ta không có hứng nghe ngươi biện minh!”

Trời ạ… Anh ta còn chẳng buồn đối thoại cho ra nhẽ.

“Charlotte. Coi như là lòng nhân từ cuối cùng của ta. Ta cho ngươi cơ hội xin lỗi Lucil ngay tại đây.”

“……………!”

Yêu cầu đột ngột này khiến đôi mắt Charlotte chấn động dữ dội. Tôi đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đôi mắt xanh biếc ấy thoáng ngấn lệ.

“Xin lỗi, sao ạ…?”

“Đúng vậy. Sám hối về những hành vi xấu xa của ngươi đối với Lucil đi.”

Trước những lời lẽ quá đỗi phiến diện, Charlotte cũng chỉ biết câm lặng. Không, nói đúng hơn là cô đang cố gắng chịu đựng. Có lẽ nếu mở miệng lúc này, tiếng nức nở sẽ không thể ngăn lại được nữa.

“Lẽ nào là thật sao?”

Bắt đầu từ lời nói của Leol, tiếng xì xào xung quanh dần lớn hơn.

“Tiểu thư Charlotte đó thật sự đã bắt nạt một thường dân à?”

“Cứ tưởng chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi chứ…”

“Nhưng Đệ nhất Hoàng tử đã đường đường chính chính truy cứu đến mức này thì chắc không sai được.”

“Tôi đã nghĩ tiểu thư Charlotte là một vị hôn thê hoàn hảo cơ mà.”

“Con người hai mặt, ai mà biết được chứ.”

Trong phút chốc, xung quanh Charlotte đã không còn một ai. Cô hoàn toàn đơn độc.

Các học sinh chỉ đứng nhìn từ xa, không một ai có ý định giúp đỡ. Thậm chí họ còn hoàn toàn tin vào lời buộc tội của Leol.

“Tôi…”

Charlotte đưa mắt nhìn quanh, và có lẽ cô đã thấm thía được rằng mình không có lấy một người đồng minh. Một sắc màu tuyệt vọng mà tôi chưa từng thấy trong suốt những năm tháng quen biết đã nhuốm đầy trong đôi mắt cô.

“Tôi…!”

Cô nắm chặt tay, cắn chặt răng, cố gắng gạt đi cả những giọt nước mắt chực trào.

“Tôi không thể xin lỗi cho một việc mà mình không làm.”

Cô ấy đã nói ra.

Mạnh mẽ. Quyết đoán. Kiên định.

Cô nhìn thẳng về phía trước, cất lên thành lời điều mà mình tin là lẽ phải.

“Ngươi… có điên không? Lòng nhân từ mà chúng ta ban cho…”

“Người cần tỉnh táo lại là ngài Leol mới phải.”

“Ngươi nói gì?”

“Ngài bây giờ rõ ràng không thể đưa ra phán đoán bình thường được. Nếu trái tim ngài đã đổi thay, thì đó là lỗi của tôi đã không thể níu giữ. Chuyện đó tôi chấp nhận. Nếu Đệ nhất Hoàng tử mong muốn, tôi xin sẵn lòng rút lui. Tuy nhiên, việc đó cần phải tuân theo trình tự chính thức. Hôn ước của chúng ta vốn không phải là một lời hứa suông, mà là một giao ước được ký kết giữa hoàng gia và gia tộc công tước. Không có sự cho phép của hai bên, không thể tùy tiện vứt bỏ chỉ vì cảm tính cá nhân được.”

“Ta và Lucil được kết nối bằng tình yêu đích thực! Mấy cái thủ tục rườm rà cổ hủ đó, ta sẽ đá bay hết!”

À… hết thuốc chữa rồi.

Thuyết phục Leol lúc này bằng lời nói là điều không thể. Và giờ đây, cũng chẳng có ai đứng về phía Charlotte. Cứ đà này, tệ nhất không chỉ là hủy hôn đâu.

Thế thì, vấn đề ở đây là gì?

Nếu không có người hùng nào đến cứu cô gái bị đổ oan… thì phải làm sao?

Charlotte Mercennes đang chìm trong vô vọng.

Cả đời cô đã sống để trở thành một vương phi mẫu mực, một người có thể hỗ trợ nhà vua. Cô đã nỗ lực không ngừng, tin rằng chỉ cần sống đúng đắn thì sẽ giành được lòng tin.

Vì vậy, cô chỉ nhìn về phía trước, chỉ hướng về tương lai. Tin rằng nếu làm vậy, mọi người sẽ cùng mình sánh bước.

Và kết quả nhận lại là đây.

Không một ai đứng ra bênh vực Charlotte. Thậm chí cô còn bị coi là hạng người có thể bôi nhọ, đe dọa người khác.

(Mình… những việc mình đã làm…)

Tất cả đều là công cốc.

Những nỗ lực của cô, cuối cùng chẳng được đền đáp.

Không một ai… đã thực sự nhìn vào con người của Charlotte Mercennes.

Tình cảnh này chính là bằng chứng đanh thép nhất. Không được một ai tin tưởng, bị nhìn bằng ánh mắt như thể cô là một tội đồ.

Đồng minh. Cứu rỗi.

Chẳng có gì cả.

Chỉ có tuyệt vọng. Một vực thẳm không đáy.

Người hùng sẽ không xuất hiện ở nơi này.

“Khà… khà khà… A ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Một tiếng cười, không, phải nói là một tràng cười nhạo báng, xé tan bầu không khí nặng nề.

“Hả…?”

Cô quay lại.

Và rồi, rẽ đám đông, một thiếu niên bước tới.

Mái tóc đen tuyền. Đôi mắt màu đêm. Một thiếu niên mang màu sắc vốn không thể tồn tại trong hoàng tộc.

Đứa con bị nguyền rủa, kẻ bị ghê tởm, Đệ tam Hoàng tử của Vương quốc Rayuel.

Alfred Berg Rayuel.

“…?! Alfred…? Ngươi cười cái gì!”

“Chà, tại thấy ông anh trai của tôi hành động hợp ý tôi quá nên không nhịn được cười thôi.”

“Ngươi nói sao?! Ý ngươi là gì!”

“Thì là chuyện về cô ả Lucil kia đấy.”

Alfred chỉ tay về phía cô gái đang nép sau lưng Leol, run rẩy như một con thú nhỏ.

“Nói thẳng ra thì… tôi thấy cô ta ngứa mắt từ lâu rồi.”

“……………?! Lẽ nào, chính ngươi đã hãm hại Lucil?!”

“Ai mà biết? Chỉ là… con người đúng là một lũ sinh vật thú vị. Chỉ cần chọc nhẹ một cái là đã dễ dàng nhảy múa theo ý của tôi rồi.”

Hắn ta nói như một tên ác nhân thực thụ. Không, trong mắt Charlotte, người đã quen biết cậu từ nhỏ, thì trông cậu ấy đang ‘cố làm ra vẻ’ ác nhân một cách thái quá. Dù vậy, với Leol, có lẽ cậu ta trông chẳng khác gì một tên tội phạm bị truy nã. Anh ta nắm chặt tay, địch ý lộ rõ.

“Alfred! Dù ngươi là Đệ tam Hoàng tử, ta cũng không thể bỏ qua lời nói vừa rồi!”

“Cái gì! Lẽ nào những chuyện xấu xa với cô Lucil là do ngài Alfred làm sao!?”

“Có khả năng lắm. Ngài Alfred là người duy nhất trong hoàng gia có tóc đen mắt đen mà…”

“Nếu là đứa con bị nguyền rủa đó thì đúng là không thể không nghi ngờ…”

“Vốn dĩ ngài ấy cũng chẳng có tiếng tăm gì tốt đẹp. Chẳng có gì lạ.”

“Không chỉ vậy. Có khi nào ngài ấy định gài bẫy cả tiểu thư Charlotte không?”

“Có thể lắm. Thậm chí còn đáng tin hơn cả chuyện tiểu thư Charlotte đi hãm hại một thường dân.”

Cục diện đã hoàn toàn thay đổi.

Charlotte của vài phút trước là ‘kẻ thủ ác đã bắt nạt thường dân’.

Nhưng giờ đây, một cách kỳ lạ, cô đã trở thành ‘nạn nhân bị Đệ tam Hoàng tử độc ác gài bẫy’.

Như thể có phép màu, bầu không khí của nơi này đã được viết lại.

Chỉ bằng sự xuất hiện của một kẻ phản diện duy nhất.

(Alfred… đã hãm hại Lucil sao?)

Không thể nào. Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, cô đã ngay lập tức phủ nhận.

Cô biết cậu ấy. Cậu là em trai của hôn phu mình. Họ có nhiều cơ hội gặp mặt và cũng đã trò chuyện.

Cô đoán, cậu ấy đang cố tình diễn vai ác.

Tại sao ư? Quá rõ ràng rồi. Để cứu Charlotte.

Nếu không có người hùng nào đến cứu cô gái bị gài bẫy, thì cậu ta đã tự mình khoác lên tấm áo phản diện, để cứu cô.

“Hừ… Alfred! Dù là em trai ta cũng không tha! Ngươi đã làm chuyện tồi tệ gì với Lucil…!”

“Trời ạ, anh trai. Anh có bằng chứng là tôi làm à? Không có đúng không.”

“Còn dám nói! Ngươi thì che giấu bằng chứng kiểu đó dễ như trở bàn tay!”

Đúng là cậu ta có thể, nhưng bằng chứng để che giấu vốn dĩ không hề tồn tại.

Bởi vì cả Charlotte và Alfred đều không làm chuyện đó.

Một thứ không tồn tại thì làm sao mà xóa đi được.

“Vậy giờ sao đây? Anh muốn bắt tôi như một tội nhân à?”

“Nếu ngươi muốn thì ta sẽ chiều ý.”

“Ha! Thú vị đấy… thử xem nào.”

“Đồ con hoang… Có vẻ như ngươi cần phải được dạy dỗ lại rồi. Lính gác! Bắt lấy hắn!”

Sau đó, buổi tiệc giao lưu đã chẳng còn là tiệc giao lưu nữa.

Một cuộc ‘đuổi bắt’ dở khóc dở cười giữa đám lính gác đang bối rối cố gắng tóm lấy Đệ tam Hoàng tử và vị hoàng tử đang lả lướt trốn chạy đã biến buổi tiệc thành một mớ hỗn loạn, và cuối cùng nó bị hủy bỏ. Mọi chuyện cứ thế mà bị cho qua.

Chỉ có một điều chắc chắn còn lại: Charlotte, một cô gái vô tội, đã được cứu bởi bàn tay của một anh hùng phản diện.