“…Cướp dâu á? Ai cướp ai từ tay ai cơ?”
“Là tin đồn Al-sama cướp tiểu thư Charlotte từ tay ngài Leol đấy ạ.”
“TÔI-CHẲNG-HIỂU-CÁI-QUÁI-GÌ-HẾT.”
“Al-sama. Ngài có nói chuyện như Golem để trốn tránh hiện thực thì sự thật vẫn là sự thật thôi. Có chui vào chăn ngủ một giấc dậy thì nó cũng chẳng thay đổi đâu.”
Mấy ngày nay, vì không muốn chạm mặt Leol nên tôi đã trốn học, nằm ườn ở nhà. Có lẽ đó cũng là một nguyên nhân khiến tin đồn lan rộng mà không bị dập tắt… khoan đã.
“…Lẽ nào là do anh Leol?”
“Chuẩn không cần chỉnh ạ. Quả là Al-sama, giỏi ghê, giỏi ghê.”
Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà cãi lại Makina, chỉ biết ngửa mặt lên trời than thở.
“Ngài Leol nổi giận đùng đùng lên ấy chứ. Ngài ấy gào thét khắp nơi rằng ‘Thằng em Alfred của ta đã lợi dụng Lucil để chiếm đoạt Charlotte!’. Nhờ ơn ngài ấy mà tai em sắp mọc kén rồi đây này. Kén tai, kén tai.”
“…Chuyện là như vậy đấy. Nếu đã thế, chi bằng cách tận dụng luôn tin đồn đó để biến con và Charlotte thành hôn phu hôn thê thực sự.”
“Sao cha lại hùa theo cái lý lẽ tréo ngoe của anh Leol thế hả?!”
“Đồ ngốc. Ta cũng đang hùa theo lý lẽ của con đấy. Nếu con và Charlotte trở thành hôn phu hôn thê, thì đúng là ‘Charlotte đã trở thành nạn nhân bị Đệ tam Hoàng tử tàn ác cướp đoạt’. …Vì vậy, nhân dịp này, cứ thuận theo lý lẽ của cả hai anh em con thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.”
“Đúng là một nàng công chúa bị giam cầm nhỉ. Dù bị người đời thương hại, nhưng ít nhất sẽ không còn bị coi là tội nhân nữa đâu ạ.”
“Nói năng vô tư thật đấy. Đây là hôn phu hôn thê hẳn hoi đấy nhé? Khác hẳn với việc lấp liếm cho qua chuyện. Hơn nữa, làm hôn thê của một ‘đứa con bị nguyền rủa’, danh tiếng của Charlotte sẽ bị ảnh hưởng.”
“Vậy thì, vì Charlotte, con không còn cách nào khác ngoài việc cải thiện danh tiếng của chính mình.”
- Bị lừa rồi. ‘Sợi dây xích’ là có ý này đây!
“Đừng có đùa… Ai đã nhờ ông làm mấy chuyện này. Tôi chỉ đang đóng vai diễn được giao cho mình thôi mà!”
“Ta không nhớ đã giao cho con vai diễn nào như vậy.”
“…Lão già chết tiệt.”
“Con chỉ muốn nói thế thôi à? Đồ con trai ngốc.”
Đối phương đã chuẩn bị suốt mấy ngày trời. Dù có chỗ để chọc vào, nhưng chắc chắn mọi thứ đều đã được sắp đặt cẩn thận. Tức là dù tôi có chống cự thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được tình thế đã rồi… Chiếu tướng.
“…Charlotte. Cô thấy ổn chứ?”
“Việc giữ lại mối quan hệ với hoàng gia là điều mà chính tôi mong muốn.”
“Bị hủy hôn ngay giữa chốn đông người như thế, khác gì bị bêu riếu đâu. …Cô không cảm thấy ác cảm với đàn ông à?”
“…Thật lòng mà nói, nếu là một người đàn ông khác, có lẽ tôi đã cảm thấy ác cảm.”
“Vậy thì…”
“Nhưng… nếu là Alfred, thì không sao ạ.”
- A, chết tiệt.
“Ngài nghe rồi đấy, Al-sama. Nếu giờ ngài còn bỏ chạy, thì chính là làm bẽ mặt tiểu thư Charlotte đấy ạ.”
“Ồn ào quá. Tôi biết rồi…”
Hoàn toàn bị dồn vào chân tường.
“…Vốn dĩ, dùng cách đó để thoát thân thì tôi cũng có một phần trách nhiệm. …Được rồi. Chuyện hôn ước, tôi chấp nhận.”
Cảm giác như bị ông già dắt mũi hoàn toàn.
Không. Cũng là lỗi của tôi đã cho ông ta cả mấy ngày để chuẩn bị.
“Nhưng đừng có hiểu lầm. Tôi không có ý định thay đổi ‘vai diễn’ của mình đâu. Hôn phu hôn thê cũng mặc kệ. Tôi sẽ vẫn làm như từ trước đến nay.”
Lời tuyên bố nghe như một câu hờn dỗi của tôi chỉ nhận lại được nụ cười đầy tự tin của ông già.
Và điều đó khiến tôi tức điên lên được.
☆
“…Liệu tôi có bị Alfred ghét không?”
Sau khi chấp nhận hôn ước, Alfred đã rời khỏi phòng ngay lập tức.
Cảm giác như bị né tránh khiến cô bất giác thốt ra những lời yếu đuối. Bị anh ta chống đối kịch liệt việc trở thành hôn thê như vậy, càng khiến cô thêm phần bất an.
Tuy nhiên, như thể muốn xua tan đi nỗi lo của Charlotte, cô hầu gái Makina lại mỉm cười.
“Ngài đừng bận tâm. Al-sama chỉ là không thành thật thôi ạ. …Theo phỏng đoán của tôi, ba phần là quan tâm, ba phần là bối rối, còn lại bốn phần nghiêng về phía vui mừng đấy ạ.”
“…Cô Makina thật hiểu rõ về Alfred nhỉ.”
“Dù gì thì trong số các thuộc hạ của Al-sama, tôi cũng là người lâu năm nhất mà. Hì hì.”
Nghĩ lại thì, dù cô có nhiều cơ hội gặp mặt và nói chuyện với Alfred, nhưng cô không hề hiểu rõ về cậu ấy như Makina.
Thậm chí, ngay cả vị hôn phu cũ Leol, cô cũng chưa từng thực sự thấu hiểu.
“Dạ… cô Makina. Xin hãy cho tôi biết về Alfred được không?”
Charlotte đã được anh cứu.
Một anh hùng phản diện đã cứu cô khỏi tuyệt vọng.
Nhưng cứ mãi được cứu như vậy thì không được.
“Tôi muốn thực sự thấu hiểu về con người anh ấy.”
Cô không muốn lặp lại sai lầm tương tự.
“Ồ hô… Tiểu thư Charlotte quả là có mắt nhìn người. Nếu là chuyện về Al-sama, thì cứ giao hết cho Makina này ạ.”
Makina nháy mắt, nở một nụ cười đắc ý.
Gương mặt đó trông hệt như một chú mèo đang chuẩn bị giở trò nghịch ngợm với chủ nhân.
☆
“…Này.”
“Trời ạ. Sao thế Al-sama? Nhíu mày lại làm gì, gương mặt u ám của ngài hỏng hết bây giờ.”
“Ồn ào. Chuyện này là sao đây.”
Đó là lúc tôi đang quan sát buổi huấn luyện của binh lính tại sân tập.
Cô hầu gái có lẽ đã bỏ quên lòng kính trọng chủ nhân ở một xó xỉnh nào đó, không hiểu sao lại dẫn theo Charlotte, người đáng thương theo một nghĩa nào đó đã trở thành hôn thê của tôi, đến đây.
“Tiểu thư Charlotte nói muốn hiểu rõ hơn về Al-sama! Thế nên Makina này đã nhận vai trò làm giáo viên. Vì vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau quan sát một ngày huy hoàng của Al-sama trong một thời gian. Hôn phu hôn thê với nhau, tìm hiểu nhau là điều tốt, mà nếu rút ngắn được khoảng cách nữa thì đúng là một công đôi việc!”
“Một công đôi việc cái gì hả đồ hầu gái ngốc!”
…Đầu tôi đau quá. Con nhỏ này lại giở trò ngu ngốc gì nữa rồi.
“Xin ngài đừng trách cô Makina. Là do tôi đã năn nỉ cô ấy.”
“…Charlotte. Không cần phải làm những chuyện như thế này chỉ vì đã trở thành hôn thê đâu.”
“Tôi đã không hề thấu hiểu về ngài Leol. …Vì vậy lần này, để không lặp lại sai lầm tương tự, tôi muốn tìm hiểu thật kỹ về Alfred.”
“…Mấy chuyện như vậy, cô vẫn nghiêm túc như ngày nào nhỉ.”
“Vâng… ngài Leol cũng thường nói tôi là một ‘người phụ nữ nhàm chán’…”
Chết rồi. Tôi vừa đạp trúng mìn.
Makina cũng làm mặt “toang rồi”.
…Mà khoan, Leol! Anh lại nói những lời như vậy với hôn thê của mình à?!
“Kh, không! Không phải! Ý tôi không phải là nhàm chán đâu…!”
Có lẽ do thiếu kinh nghiệm, tôi, một kẻ đáng thương không biết cách xử lý khi đạp trúng mìn của phụ nữ, đành phải ra hiệu cầu cứu Makina bằng mắt.
Makina thở dài như thể “hết cách rồi”, rồi nói.
“Đúng vậy đấy tiểu thư Charlotte. Nói đúng hơn thì gu của Al-sama là kiểu người nghiêm túc, trong sáng và có thân hình phát triển tốt ạ. Chắc ngài ấy thích sự tương phản chăng. Đối với một Al-sama như vậy thì lời vừa rồi chính là một lời khen đấy ạ, một lời khen. Tiểu thư Charlotte đúng là hình mẫu lý tưởng của ngài ấy. Xin hãy tự tin lên.”
“Đồ hầu gái ngốc! Cô đến đây để cứu chủ nhân hay để kết liễu tôi hả!”
“Em lỡ lời ạ☆”
Ai cho cô lỡ lời mà kết liễu tôi chứ!
“…”
Và rồi, Charlotte cứ thế im lặng nhìn chằm chằm vào màn đối đáp của tôi và Makina.
“Hôm qua tôi đã nghĩ rồi… hai người thân nhau thật đấy.”
“Thân cái gì, tôi có cảm giác như bị đâm sau lưng thì có.”
Makina giống như là thuộc hạ số 1 của tôi vậy. Quen biết đã lâu nên cũng có thể nói chuyện thoải mái. Bây giờ thì là một con nhỏ ngốc nghếch thế này, nhưng những lúc cần thiết thì rất đáng tin cậy.
“So với đó, tôi vẫn cảm thấy có một khoảng cách.”
“Tại tôi với Makina quen biết đã lâu thôi.”
“Đúng vậy ạ… à. Nhưng mà, nếu muốn rút ngắn khoảng cách với Al-sama, sao chị không thử thay đổi cách xưng hô nhỉ?”
“Cách xưng hô… ra là vậy. Còn có cách đó nữa…”
Charlotte suy nghĩ một lúc, rồi nói.
“Vậy thì, học theo cô Makina… từ nay tôi sẽ gọi Alfred là ‘anh Al’ nhé.”
“…”
“Ồ, đây là một cú đánh chí mạng! Với sức công phá này, Al-sama hoàn toàn bại trận chăng?!”
“…Tôi không có thua.”
Nguy hiểm thật. Suýt nữa thì bị sức công phá bất ngờ đó đánh gục.
(Được tiểu thư Charlotte gọi là ‘anh Al’. Đây là một đòn chí mạng đối với Al-sama, người đã đơn phương thầm mến bấy lâu nay. Có khi ngài ấy hạnh phúc đến thăng thiên mất.)
(Ồn ào, im đi. Với lại, tôi không có thầm mến lâu đến thế.)
Khi tôi và Makina đang thì thầm nói chuyện để Charlotte không nghe thấy, Makina bỗng nhiên làm mặt như vừa nảy ra ý gì đó.
“Vậy thì Al-sama cũng nên gọi tiểu thư Charlotte là ‘Char’ thì sao ạ?”
“Hả?!”
“Ý hay đấy ạ. Tôi cũng muốn được gọi như vậy.”
“Ngài thấy sao ạ. Al-sama, xin mời.”
“G, gọi cái gì mà gọi! Không cần phải làm đến mức đó đâu!”
“…Vâng ạ. Xin lỗi, một người phụ nữ nhàm chán như tôi lại đưa ra một đề nghị nhàm chán…”
“Đáng thương quá. Al-sama, vừa rồi đúng là không được rồi.”
Mang chuyện đó ra thì đúng hết cách rồi!
“…Ch, Char…”
“Vâng. Anh Al.”
Char… à không, Charlotte mỉm cười tinh nghịch.
Nụ cười ranh mãnh đó khiến tôi có cảm giác như bị gài bẫy.
Có khi nào cô ấy bị Makina ảnh hưởng xấu không…?
“Nhân tiện, anh Al… sao anh lại ở sân tập này ạ?”
“Như cô thấy đấy, tôi đến quan sát buổi tập.”
“Để tham khảo cho việc luyện tập của mình sao?”
“Không phải. Chỉ là tôi muốn tự mình xác nhận trình độ của các binh lính thôi. Có những thứ không thể biết được chỉ qua con số, và những lúc cần thiết, nếu giao cho họ việc vượt quá khả năng thì cũng không thể mong đợi kết quả tốt được.”
Dĩ nhiên, trong chiến tranh không ai biết trước được điều gì. Tôi không nghĩ rằng lúc nào cũng có thể chiến đấu trong điều kiện tốt nhất, và đôi khi cũng phải giao những việc vượt quá khả năng. Dù vậy, việc nắm rõ khả năng của họ hay không sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ thành công của chiến dịch.
“Ví dụ như người đang vung kiếm ở phía bên phải kia. Anh ta bình tĩnh và trọng tâm ổn định. Đường kiếm cũng chính xác, nhưng phản ứng hơi chậm. Là kiểu người chiến đấu cẩn trọng nên sẽ gặp khó khăn với đối thủ có tốc độ. Ngược lại, người bên cạnh thì chân rất nhanh. Nhưng tấn công hơi cẩu thả. Thói quen dễ đoán nên dễ bị đối phó là một vấn đề.”
“Hả… lẽ nào, anh nắm rõ thực lực của tất cả binh lính ở đây sao…?”
“Những thông tin tối thiểu thì tôi đã ghi nhớ hết rồi. Dĩ nhiên là chưa thể nắm hết được lính mới.”
“…”
Không hiểu sao Char lại đột nhiên im lặng.
“Thấy chưa? Ngài ấy ghê gớm lắm đúng không, Al-sama. Đúng là một kẻ biến thái.”
“Dám gọi chủ nhân là biến thái hả, đồ hầu gái ngốc.”
“Oa. Sợ quá.”
Khi tôi và Makina đang có màn đối đáp như thường lệ, tôi bỗng cảm nhận được ánh mắt của các binh lính trong sân tập. Có vẻ như họ đã nhận ra. Mà, ồn ào thế này thì cũng phải thôi.
“…Các binh lính đang nhìn anh Al… nhưng, có vẻ như…”
“Rõ ràng là không được chào đón rồi ạ…”
“Chuyện thường ngày thôi.”
“Thường ngày…? Là sao ạ? Nhưng anh Al là Đệ tam Hoàng tử mà…”
“Tiếc là, trong số các hoàng tộc, tôi là người bị ghét nhất.”
“Vì ngài đã gây ra đủ thứ chuyện mà… hơn nữa, hôm nay tập luyện đa số là binh lính phe ngài Leol. Vậy mà ngài cũng dám đến đây quan sát nhỉ, Al-sama.”
“Ồn ào. …Làm phiền cũng không hay, chắc nên rút lui thôi.”
Nếu làm giảm động lực của họ và ảnh hưởng đến việc tập luyện thì cũng không tốt.
Nghĩ vậy, tôi vừa đứng dậy thì…
“Alfred! Ngươi ở đây à!”
Leol đã bước vào sân tập.