Leol xông thẳng vào sân tập, ánh mắt ngay lập tức khóa chặt lấy tôi.
“Alfred! Ra đây!”
Phiền phức thật… Nếu được thì tôi chỉ muốn chuồn đi ngay lập tức, nhưng anh ta đã cất công trốn học đến tận đây thì chắc chắn sẽ không dễ dàng để tôi đi. Thậm chí có khi còn đuổi theo đến cùng trời cuối đất cũng nên.
“Hết cách rồi… Đành chịu trận vậy.”
“Thật không đó Al-sama? Ngài lại có hứng đối phó với ‘thứ đó’ à.”
“Đừng có gọi Đệ nhất Hoàng tử là ‘thứ đó’.”
“Chủ nhân của tôi chỉ có Al-sama thôi. Mấy người khác tôi không quan tâm.”
Makina… lúc nào cũng thản nhiên nói những câu như vậy.
“Haizz… Thật tình. Cái tính cách đó giống ai không biết nữa.”
“Còn ai vào đây nữa, là Al-sama chứ ai. Tức là ngài có ảnh hưởng xấu đến việc giáo dục hầu gái đấy ạ.”
“Gì chứ.”
Nhưng ngẫm lại… cũng có thể là thật. Tính cách của Makina khá giống tôi.
Một điều không nên có ở một người hoàng tộc.
Nếu nói là ảnh hưởng xấu, chính tôi cũng không thể phủ nhận được.
“…Thôi kệ. Tôi ra đó đây, nhờ cô trông chừng Char nhé.”
“Tuân lệnh.”
Chuyện hủy hôn mới xảy ra chưa được bao lâu. Dù sao thì cũng không nên để Char và Leol chạm mặt nhau lúc này.
“Anh Al… dạ…”
“Đừng lo. Tôi quen đối phó với anh Leol rồi.”
Tôi bước đến trước mặt Leol, người đang đứng sừng sững giữa sân tập.
“Gì thế, anh Leol?”
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải sửa lại cách ăn nói với anh trai.”
“…Thưa anh trai, có chuyện gì mà ngài phải cất công trốn học đến đây vậy?”
Từ bao giờ nhỉ? Từ bao giờ mà anh ấy không cho phép tôi gọi ‘anh Leol’ nữa.
Mà, cách nói này của tôi mới đúng là của một người hoàng tộc.
“Nếu ngươi không co giò bỏ chạy thì ta đã chẳng phải cất công đến đây.”
“Vậy sao. Thế thì đã làm phiền ngài quá. Xin mời ngài về cho. Tôi bận lắm. Chủ yếu là bận quan sát con người.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ về khi chưa trừng trị kẻ đã gây ra tội ác với Lucil như ngươi sao?”
“Lại chuyện đó à. Thế, có bằng chứng chưa?”
“Ngươi nói gì?”
“Tôi hỏi, bằng chứng tôi gài bẫy cô gái tên Lucil đó ấy. Theo tôi được biết thì vẫn chưa có gì sất, phải không?”
“…!”
Leol nhăn mặt như vừa phải nuốt phải thứ gì đó đắng ngắt.
Tất nhiên rồi. Vì bằng chứng đó có tồn tại trên đời đâu.
Chừng nào chưa có bằng chứng, tội ác của tôi sẽ không thể được chứng minh. Tức là, dù Leol có làm gì đi nữa, cũng không thể thắng tôi trong một cuộc tranh cãi.
…Chẳng cần phải tự mình lao vào một trận chiến đã biết trước thất bại làm gì.
Với tư cách là Đệ nhất Hoàng tử, như vậy có ổn không? Danh dự và vinh quang cũng đâu thể ăn được.
“Im đi! Vẫn còn định chối à!”
Nói rồi, Leol ném về phía tôi một thanh kiếm gỗ dùng để luyện tập.
“Nhặt lên! Ta sẽ đích thân dạy dỗ lại ngươi. Đánh cho cái tính nết của ngươi thẳng lại!”
Tôi uể oải nhặt thanh kiếm gỗ được ném tới.
“Hự!”
- Rồi bẻ gãy nó.
Phù… Nguy hiểm thật. Suýt nữa thì đã lao vào một trận chiến thực sự rồi.
“Cái gì?! Ngươi, ngươi làm cái gì…”
“Tôi không thích đâu. Luyện tập phiền phức lắm.”
“Ngươi mà cũng là đàn ông của Hoàng gia Rayuel sao!”
“Tôi chỉ không muốn phải chiến đấu với anh trai thôi.”
“Đừng có nói những lời yếu đuối đó…! Ngươi muốn làm bẽ mặt ta đến mức nào nữa hả!”
Với tính cách của Leol, chắc anh ta sẽ không chịu thua cho đến khi thỏa mãn phần nào.
Hết cách rồi…
“Vậy được thôi. Luyện tập thì luyện tập. Nhưng kiếm gỗ thì tôi lỡ bẻ mất rồi. Thay vào đó…”
Tôi cầm lấy thanh kiếm đang dựng ở bức tường gần đó. Rút nó ra khỏi vỏ, lưỡi thép được rèn giũa kỹ càng phản chiếu ánh mặt trời, lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Tôi sẽ dùng thanh kiếm thật này.”
☆
Alfred cầm trên tay một thanh kiếm thép sáng loáng. Một thứ vũ khí có thể dễ dàng chém gãy thanh kiếm gỗ mà Leol mang đến.
Ngay lập tức, những binh lính xung quanh bắt đầu xì xào.
Dù đối phương là Đệ tam Hoàng tử, họ cũng không hề che giấu sự thù địch của mình.
“Đồ hèn hạ…!”
“Ngài Leol chỉ dùng kiếm gỗ thôi mà?”
“Không thấy xấu hổ à.”
“Chắc hắn ta chẳng có chút danh dự nào đâu.”
“Dù gì cũng chỉ là một đứa con bị nguyền rủa thôi mà…”
Những lời thì thầm của binh lính vang đến tận chỗ của Charlotte và Makina.
Không thể nào Alfred lại không nghe thấy. Ấy vậy mà, cậu ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên. Như thể đang muốn chứng tỏ rằng mình chẳng hề nghe thấy những lời xì xào đó.
“Sao nào, thưa anh trai? Nếu ngài chấp nhận điều kiện này, tôi sẽ đấu với ngài một trận.”
Trước nụ cười khiêu khích của Alfred, Leol bình tĩnh đáp lại.
“Được thôi. Cứ làm những gì ngươi muốn.”
Nghe Leol nói vậy, đám đông binh lính lại càng xôn xao hơn.
“Không thể được! Thưa ngài Leol, như vậy quá nguy hiểm!”
“Hắn ta chắc chắn sẽ giả vờ gây tai nạn để làm hại ngài!”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với ngài thì đã quá muộn rồi!”
Leol giơ tay ra hiệu cho các binh lính im lặng, rồi thủ thế với thanh kiếm gỗ.
“Đừng lo. Ta không thua một kẻ hèn hạ như vậy đâu.”
“Vẫn ra vẻ quá nhỉ, anh trai. Lỡ tay tôi trượt một cái thì sao đây?”
“Cứ trượt thoải mái đi. Ta sẽ không thua một kẻ hèn hạ như ngươi đâu!”
Một trận đấu tập giữa Đệ nhất và Đệ tam Hoàng tử.
Đúng là cách làm của Alfred thoạt nhìn có vẻ hèn hạ.
…Nhưng, trong mắt Charlotte, nó lại giống như một màn kịch đã được dàn dựng sẵn.
Alfred càng hèn hạ bao nhiêu, thì thái độ đường đường chính chính của Leol lại càng tỏa sáng bấy nhiêu.
Như thể bóng tối đang làm nổi bật lên ánh sáng.
“Gương mặt đó của anh Al…”
Trống rất giống. Giống với cái đêm cô bị hủy hôn - cái đêm cậu ấy đã cứu cô.
“Ồ. Chị nhận ra rồi sao, tiểu thư Charlotte.”
Makina đứng bên cạnh, nhếch mép cười.
“Âm mưu của Al-sama ấy.”
“Cô Makina biết đó là gì sao?”
“Tất nhiên rồi ạ, vì tôi đã giúp ngài ấy chuẩn bị mà. Mà dù không thì đó cũng là việc ngài ấy vẫn thường làm.”
Cứ xem rồi sẽ biết thôi, Makina nói trong lúc trận đấu tập của hai người đã bắt đầu.
“Uooooo!”
Leol gầm lên một tiếng dữ dội rồi lao vào tấn công, vung kiếm liên tiếp.
Alfred, người bị tấn công ngay từ đầu, chỉ dùng kiếm để đỡ đòn, trông như đang hoàn toàn bị áp đảo.
“Xông lên! Ngài Leol!”
“Đánh bại tên hèn hạ đó đi!”
Giữa những tiếng la ó, Alfred chỉ chăm chăm dùng kiếm đỡ đòn tấn công của Leol.
“Ơ…?”
Giữa lúc đó, mắt Charlotte nhận ra một điều kỳ lạ.
“Thanh kiếm anh Al đang dùng… nhìn kỹ thì hình như lưỡi kiếm bị mẻ phải không? Có vẻ như đã được sơn lại để che đi, nhưng trông nó cũ kỹ quá… cứ thế này thì sớm muộn gì cũng gãy mất…”
“Hả. Tiểu thư Charlotte, chị nhìn thấy được cả cái đó sao?”
“Vâng. Mắt tôi khá tốt, với lại tôi cũng có cầm kiếm.”
“Nhắc mới nhớ, tiểu thư Charlotte cũng là một kiếm sĩ hàng đầu của học viện nhỉ… Dù vậy, chị đúng là có đôi mắt tinh tường thật đấy.”
Dù được Makina khen ngợi, Charlotte vẫn tiếp tục quan sát trận đấu của hai người.
“…Anh ấy không dùng lưỡi kiếm để đỡ đòn của ngài Leol… hơn nữa, còn cố tình đỡ đòn ở cùng một vị trí… lẽ nào…!”
Ngay khi một suy đoán nảy ra trong đầu cô.
“Haaaa!”
Leol vung kiếm. Một nhát chém uy lực chứa đựng ma lực đã đánh gãy thanh kiếm thép.
Giữa lúc lưỡi kiếm gãy bay lên không trung, Leol đã tung ra đòn thứ hai vào bụng Alfred.
“Ặc…!”
Alfred khuỵu gối xuống đất, và đám đông binh lính xung quanh vỡ òa trong tiếng reo hò.
“Tuyệt vời! Ngài ấy đã dùng kiếm gỗ để bẻ gãy kiếm thép!”
“Quả là ngài Leol!”
“Đệ nhất Hoàng tử đúng là khác hẳn với một kẻ hèn hạ nào đó!”
Trong tiếng reo hò của đám đông, Leol chĩa kiếm về phía Alfred.
Cùng lúc đó, lưỡi kiếm gãy cắm phập xuống đất.
“Ngươi đã biết được nỗi đau của Lucil chưa.”
“Khụ… thật là, anh trai… tôi đã nói là chưa có bằng chứng rồi mà.”
“Vẫn còn định chối sao…!”
Cảnh tượng đang diễn ra có lẽ trông giống như Đệ nhất Hoàng tử đã chính diện phá tan âm mưu hèn hạ của Đệ tam Hoàng tử.
Nhưng trong mắt Charlotte, lại là một thứ khác.
“Lẽ nào… anh ấy cố tình thua sao?”
Trước câu lẩm bẩm đó, Makina đứng bên cạnh lặng lẽ gật đầu.
“Đúng là như vậy đấy ạ.”
“Thanh kiếm bị gãy đó, cũng có sắp đặt gì sao?”
“Ngài ấy đã chuẩn bị sẵn một thanh kiếm sắp gãy và dựng nó vào tường. Để không bị phát hiện ngay, ngài ấy còn cố tình làm cho bên ngoài trông như mới. Sau đó, chỉ cần liên tục dùng phần thân kiếm… và tập trung đỡ đòn vào một điểm, thì nó sẽ gãy như vừa rồi thôi ạ.”
Charlotte, người đã từng cầm kiếm và luyện tập, hiểu rõ điều đó đòi hỏi kỹ năng đến mức nào.
Đó là một kỹ thuật phi thường.
“…Việc ngài Leol trốn học đến đây đã được ‘Ảnh’ báo trước, và ngài ấy đã đoán trước được việc anh ta sẽ xông vào sân tập nên đã sắp đặt sẵn rồi ạ.”
“T-tại sao lại phải sắp đặt đến mức đó, để rồi cố tình thua? Có ý nghĩa gì chứ…”
“Còn gì nữa. Là vì ngài Leol chứ sao.”
“Hả…?”
“Al-sama đã tự mình đóng vai ‘Đệ tam Hoàng tử hèn hạ và độc ác’, để làm nổi bật lên hình ảnh đường đường chính chính của ngài Leol. Để nâng cao danh tiếng của ngài Leol trong mắt mọi người. …Và nhờ vậy, phần lớn những tên lính ngốc nghếch không biết gì đều đã thề trung thành với ngài Leol đấy ạ.”
Ánh mắt cô hướng về phía những người lính đang nhìn Leol với vẻ kính trọng.
“Nếu nói ra hết sự thật… không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ.”
Makina nói, vẻ mặt đầy mỉa mai khi nhìn những người lính trong tầm mắt.
“…Đây không phải là lần đầu tiên đâu. Al-sama đã luôn luôn đóng vai cái bóng của ngài Leol. Không… không chỉ ngài Leol. Ngài ấy đã lui về trong bóng tối, để làm nổi bật lên ánh sáng của hoàng gia. Dù cho bản thân có bị ghét bỏ đến mức nào.”
“Tại sao lại phải làm đến mức đó…”
Leol đang nhận lấy sự cổ vũ của binh lính. Ngược lại, Alfred đang quỳ gối, và ánh mắt của những người lính dành cho cậu thật lạnh lùng.
Giống như cái lúc Charlotte bị hủy hôn và bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt như thể cô là một tội nhân. Nhớ lại, Charlotte cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cơn ác mộng đó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cô.
“Hy sinh bản thân đến mức đó… vì hoàng gia…”
“Al-sama ấy à, ngài ấy rất yêu thương gia đình mình.”
Makina nói một cách dịu dàng. Nhưng trong đôi mắt cô, lại phảng phất một nỗi buồn.
“Đối với Al-sama, điều quan trọng nhất là ‘gia đình’. Không phải ‘đất nước’ hay ‘dân chúng’, những người xa lạ đó. Mà là gia đình. …Vì vậy, ngài ấy đang đóng một vai diễn mà mình có thể làm được vì gia đình mà ngài yêu quý. Chuyện hủy hôn của tiểu thư Charlotte cũng vậy… nếu lúc đó Al-sama không quậy lên, thì bây giờ ngài Leol cũng không thể yên ổn được đâu. Toàn bộ trách nhiệm cho sự náo loạn lúc đó, đều do một mình Al-sama gánh lấy.”
“Một vai diễn mà mình có thể làm được… đó là, hy sinh bản thân bằng vai ‘phản diện’ sao?”
“Bản thân ngài ấy nghĩ vậy. Rằng mình chỉ có thể làm được điều đó. …Dù tôi không nghĩ là chỉ có vậy.”
Charlotte không thể nào đoán được cảm xúc ẩn chứa trong lời nói của Makina.
Cô không thể nào nói ra những lời nông cạn với người con gái đã luôn ở bên cạnh và dõi theo cậu.
“Đứng dậy, Alfred. Vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Chà… tha cho tôi đi. Tôi yếu ớt lắm.”
“…Hừ. Được thôi. Hôm nay tha cho ngươi. Dù sao thì, có vẻ như ngươi định chối bay chối biến cho đến khi có bằng chứng.”
Leol thu lại thanh kiếm gỗ. Ánh mắt anh ta rõ ràng là đang coi thường Alfred.
“Ngươi biết trận đấu ngự tiền sẽ được tổ chức sau hai tuần nữa chứ?”
“À… chuyện đó, thì… Vì là sự kiện thường niên mà.”
“Ở đó, ta và ngươi sẽ đấu một trận. Nếu ta thắng… không cần phải đợi bằng chứng nữa. Ngươi sẽ phải thừa nhận tội lỗi của mình và xin lỗi Lucil trước toàn thể học sinh!”