Chúng tôi đã quay lại hầm ngục Dolan lần thứ hai.
Tất nhiên, chúng tôi bỏ qua mười lăm tầng đầu tiên đầy rẫy những nhà thám hiểm, và ngay cả khi vượt qua tầng 16, không có gì có thể chống lại Fel và hai linh thú. Vì vậy, tôi thuyết phục họ bắt đầu từ khu vực của những gã khổng lồ ở tầng 22.
Sau khi quyết định, chúng tôi nhanh chóng tiến về tầng 22. Mỗi tầng có một con boss đã bị Fel và Dora-chan đánh bại chỉ trong một đòn, vì vậy chẳng mất bao lâu để chúng tôi đến nơi.
[Sui, đến tầng 22 rồi.] Tôi gọi với Sui, người vẫn còn trong chiếc túi của mình...
[Yayyy! Sui sẽ đánh thật nhiều!]
Và Sui lập tức nhảy ra ngoài.
Trước mắt chúng tôi là một hành lang khổng lồ quen thuộc, tường là đá lộ ra ngoài. Khi tiến về phía trước, chúng tôi tìm thấy một cái hố lớn ở bên phải. Trong một căn phòng rộng hình vòm, một đám troll và minotaur đang rình rập.
[Sui sẽ chiến đấu!] Sui reo lên trước khi nhảy vào mà không chờ ai trả lời.
[Ôi… ta đến muộn rồi,] Dora-chan lầm bầm, nghe có vẻ hơi thất vọng.
[Thôi nào, cậu có thể chiến đấu vào lần sau mà. Để Sui xử lý lần này nhé.]
[Tch! Ồ được rồi!]
Chúng tôi đứng ngoài cửa phòng quan sát Sui chiến đấu. Những gã khổng lồ cao hơn 3 mét hét lên một tiếng chiến đấu khi phát hiện ra Sui. Dù vậy, Sui không hề nao núng.
*Pew-pew-pew-pew-pew*
Sui bắn từng Acid Bullet, hạ gục những con troll và minotaur. Nhắm chuẩn xác đến nỗi xuyên thủng đầu hoặc ngực của chúng. Sui, đã lên cấp, quá mạnh mẽ so với những con troll hay minotaur bình thường.
[Chủ nhân - chúng đều chết hết rồi!]
[Ồ, nhanh ghê. Tuyệt lắm, Sui.]
Vậy là, chúng tôi thu nhặt chiến lợi phẩm và tiếp tục đi đến trận chiến tiếp theo.
Cả ba giúp nhau nhặt đồ rơi, và chúng tôi tiến vào tầng tiếp theo.
..........
Chúng tôi tiếp tục tiến nhanh, có nghỉ trưa giữa chừng, cho đến khi đến được tầng 24. Rõ ràng là ba người họ chiến đấu cùng nhau thì quá mạnh mẽ so với bất kỳ đối thủ nào xung quanh, vì vậy họ đã thay nhau chiến đấu, nhưng dù sao họ cũng làm điều đó quá dễ dàng. Sau tất cả, cả ba đều đã lên cấp từ lần cuối cùng họ đến đây. Chỉ riêng từng người, họ đã dễ dàng tàn sát các gã khổng lồ trong chớp mắt.
Tôi cũng đã lên cấp, nhưng tôi vẫn không thể so sánh với họ.
Ba linh thú đều mạnh mẽ đến mức không có con troll, minotaur, hay thậm chí là spriggan nào trong khu vực của các gã khổng lồ có thể làm đối thủ xứng tầm.
Vì vậy, trong thời gian di chuyển đến nơi chúng tôi đang đứng, tôi đã thu thập được một số lượng lớn chiến lợi phẩm, bao gồm một vài viên đá quý rơi ra từ những con spriggan.
Tôi cảm thấy có lẽ đã đến lúc trở lại mặt đất, nhưng chắc chắn họ vẫn chưa hài lòng, đúng không?
[Đúng rồi! Lần này là ta!] Dora-chan vui vẻ bay vào phòng.
*Thudsshh-thudsshh-thudsshh-thudsshh-thudshh*
Dora-chan, được bao bọc trong ma pháp Lửa, bay tự do qua tất cả các gã khổng lồ, mở ra những lỗ lớn trên cơ thể chúng khi bay qua.
[Chưa xong đâu!]
*Thudsshh-thudsshh-thudsshh-thudsshh-thudshh*
Với những lỗ thủng xuyên qua chúng bởi Dora-chan bay nhanh, các gã khổng lồ trong phòng lần lượt ngã xuống. Những con troll, minotaur và spriggan đều cố gắng tấn công Dora-chan, nhưng chúng quá chậm và Dora-chan quá nhanh, chẳng con nào có thể đuổi kịp.
*Thudsshh*
À, con spriggan cuối cùng cũng ngã.
[Xong rồi! Cách ta chiến đấu khá ngầu đúng không?]
À, ừ, đúng rồi. Cậu không cần phải tự mãn như vậy đâu. Quan trọng hơn là nhanh tay thu thập chiến lợi phẩm đi.
Mọi người giúp nhau nhặt đồ, nhưng dù sao, việc đó cũng mất lâu hơn thời gian Dora-chan hoàn thành trận chiến.
[Chủ nhân - Sui đói rồi-.]
[Đúng vậy, có lẽ hơi sớm, nhưng mà giờ cũng là lúc nghỉ ngơi ăn tối.]
Theo lời Fel, hình như có một khu vực an toàn ở phía trước một chút.
[Vậy thì, chúng ta dừng khám phá hôm nay và ăn tối ở đó.]
Chúng tôi đi về khu vực an toàn, nơi sẽ là chỗ cắm trại cho đêm nay.
.............
Vậy, tối nay chúng ta sẽ ăn gì đây? Tôi vẫn còn đồ đã chuẩn bị sẵn, nhưng không đủ để đáp ứng khẩu phần của Fel và hai linh thú... Thôi thì, tôi sẽ tự làm gì đó vậy.
Chúng tôi là những người duy nhất ở khu vực an toàn, nên tôi cảm thấy thoải mái khi mang ra bếp ma pháp của mình.
[Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối, các cậu uống cái này rồi đợi nhé,] tôi nói, vừa rót coca vào những chiếc đĩa gỗ sâu cho Fel và hai linh thú.
Việc này chắc cũng giúp tôi có thêm chút thời gian. Giờ làm món gì đây? Phải là cái gì nhanh và dễ làm thôi nhỉ?
Tôi lục tìm trong Item Box.
Đúng rồi, dùng thịt rockbird mà tôi vừa mổ xong. Làm cái gì đơn giản với rockbird.
À, làm món rockbird nướng với xì dầu và mayonnaise siêu dễ. Món này chỉ cần xoa gia vị vào và nướng là xong.
Không chỉ dễ dàng, món này còn không tạo ra quá nhiều thứ cần rửa, thế là tuyệt vời. Và nó lại ngon nữa chứ.
Tôi đã có đủ gia vị để làm món này, chỉ thiếu chút hành lá để rắc lên trang trí. Thực ra không cần thiết lắm, nhưng có hành lá thì món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon hơn. Sau khi dùng kỹ năng mua hành lá, tôi bắt đầu chế biến.
...........
Đầu tiên, cho mayonnaise, xì dầu dashi và tỏi băm (mua trong ống) vào túi nilon và trộn đều. Sau đó, cắt thịt rockbird thành miếng vừa ăn, dùng dĩa chọc vào thịt để gia vị thấm vào dễ hơn, rồi cho vào túi.
Sau khi xong, xoa gia vị vào thịt và để nghỉ khoảng mười phút. (Lần này tôi dùng xì dầu dashi, nhưng mentsuu cũng được.)
Sau đó, bắt đầu nướng thịt từ phía da trong chảo đã nóng, khi mặt da đã vàng đều thì lật mặt và nướng tiếp cho đến khi chín đều. (Dầu trong mayonnaise sẽ giúp nướng mà không cần phải bôi thêm dầu vào chảo.)
............
Tôi bày thịt rockbird đã nướng lên đĩa rồi rắc lên chút hành lá cắt nhỏ để hoàn thành món ăn.
Vì món này làm nhanh quá nên tôi tận dụng tất cả bếp của mình để làm nhiều.
Tôi đã biết món này ngon rồi, nhưng vì làm nhiều quá nên vẫn thử một miếng để kiểm tra.
[Vị đậm đà này cũng ngon đấy chứ.]
Vì sở thích của mình, tôi thêm vào chút mayonnaise nữa để món ăn đậm đà hơn.
Thực ra, tôi nên kiềm chế lại một chút với vị đậm đà, nhưng thật sự không thể cưỡng lại được... Ưhm... thôi, đừng bận tâm đến chuyện đó hôm nay nữa.
[Xong rồi~.]
Tôi đặt các đĩa đầy ắp thức ăn trước mặt ba linh thú, và tất cả lập tức lao vào như thể đã đợi quá lâu.
[Ừm, ngon lắm. Ta thích cái vị đậm đà này.]
Fel có vẻ thích việc tôi cho thêm nhiều mayonnaise.
[Ngon tuyệt!]
Dora-chan cũng có vẻ mê mẩn hương vị đậm đà từ mayonnaise và ăn đầy hào hứng.
[Ngon quá đi!]
Sui cũng rất thích, thể hiện bằng cách lắc lư trong lúc ăn.
Quả thật, mayonnaise và xì dầu đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
................
*Haa*... Tôi thở dài.
Trời ơi, mình ăn no quá mất rồi.
Thịt nướng với vị mayonnaise và xì dầu quá ngon, đến mức tôi ăn hơi quá đà.
Dù đã làm một lượng lớn, Fel và hai linh thú vẫn đòi thêm vài lần, và cuối cùng chúng tôi ăn sạch sành sanh.
[Chủ nhân ơi, Sui muốn ăn bánhhhhh…]
Sui, nhóc vẫn còn đói à?
[Ồ, món ngọt sao? Ý kiến hay đấy.]
[Ta cũng muốn ăn.]
Cả hai người nữa hả, Dora-chan? Fel? Thôi được rồi, tôi cũng đã hứa cho họ ăn bánh hai lần mỗi ngày, và hôm nay họ chưa đòi lần nào cả...
Tôi mở menu của Fumiya bằng kỹ năng của mình.
Ồ, cửa hàng đang tổ chức một sự kiện mới.
[Xem ra họ đang có hội chợ dâu tây.]
[Hửm? Dâu tây? Ý ngươi là mấy trái đỏ đỏ đó hả?]
[Đúng rồi. Là loại quả lúc nào cũng có trên mấy cái bánh mà ông ăn đó, Fel.]
[Dâu tây! Vừa ngọt vừa chua, ngon ơi là ngon! Sui muốn thật nhiềuuu!]
Sui cũng mê dâu tây nhỉ. Nhiều ư? Nhiều thì có lẽ không được, nhưng tôi có thể cho mỗi người thêm một cái bánh, tổng cộng là ba cái. Dù sao hôm nay họ cũng vận động kha khá trong hầm ngục rồi.
[Vậy nhé, hôm nay mỗi người ba cái. Các cậu muốn bánh gì?] Tôi cho họ xem menu của hội chợ dâu tây.
[Ta sẽ lấy loại như mọi khi,] Fel nói, nhưng...
[Ông không muốn thử cái này hơn sao?] Tôi chỉ vào một chiếc bánh shortcake cao cấp phiên bản giới hạn.
[Nó khác gì với cái thường?]
Nhìn bề ngoài thì không khác biệt lắm, nhưng theo mô tả, chiếc bánh này được làm từ lúa mì ở Hokkaido và kem tươi nguyên chất. Hơn nữa, nó còn sử dụng những trái dâu tây khổng lồ, được chọn lọc và nuôi trồng đặc biệt. Tôi giải thích tường tận, cuối cùng cũng thuyết phục được Fel.
[Được rồi, vậy ta sẽ chọn cái này.]
Chỉ cần nghe đến chữ "cao cấp" là thấy hấp dẫn rồi, phải không? Vậy thì ba cái shortcake cao cấp cho Fel.
[Còn cậu thì sao, Dora-chan?]
[Ta định gọi pudding, nhưng cái đó trông ngon quá.]
Dora-chan có vẻ lưỡng lự khi nhìn menu. Nếu vậy, món này chắc sẽ hợp với cậu ấy.
[Vậy sao không thử món này? Shortcake-pudding dâu tây.]
[Ồ! Có món đó sao?! Được rồi, ta muốn cái đó! Lấy ba cái luôn đi!]
Mắt Dora-chan sáng lên như ánh sao khi nghĩ đến sự kết hợp tuyệt vời giữa pudding và bánh shortcake dâu tây.
Vậy là ba cái shortcake-pudding dâu tây cho Dora-chan.
[Còn nhóc, Sui?]
[Umm, uhhh...]
Sui, đang ngồi trên đùi tôi, cẩn thận xem menu của hội chợ dâu tây, như thể đang quyết định điều quan trọng nhất đời mình.
[Chủ nhân! Sui muốn cái này!]
Sui dùng một xúc tu chỉ vào chiếc bánh roll dâu tây, trông rất dễ thương với lớp kem dâu hồng bọc lấy những quả dâu bên trong.
[Cái này à? Còn gì nữa?]
[Umm, cái này, giống chú Fel!]
Lần tiếp theo, Sui chỉ vào chiếc shortcake cao cấp mà Fel đã chọn. Có lẽ nhóc ấy nghe tôi mô tả với Fel và nghĩ rằng món đó ngon.
[Được thôi, cái này. Còn món cuối cùng?]
[Món cuối cùng... cái này!]
Lần này, Sui chọn chiếc bánh pie dâu tây, với lớp kem trứng ngọt ngào bên trong vỏ pie giòn rụm, phủ đầy dâu tây phía trên.
[Vậy món này là cuối cùng nhé.]
Tôi kiểm tra giỏ hàng đầy ắp bánh ngọt và thanh toán.
[Được rồi, đây này.]
Tôi đặt các đĩa bánh trước mặt từng người, mỗi người đều nhận được phần của mình.
Ai nấy đều rất thích thú thưởng thức bánh. Tôi nhìn họ ăn trong khi nhâm nhi một ly cà phê pha túi lọc.
[Bình yên ghê... Mặc dù chúng ta đang ở trong hầm ngục.]
..........
*Phập!*
Ngọn giáo mithril của tôi xé toang bụng một con minotaur. Tiếng gào thét cuối cùng của nó vang lên trước khi ruột gan trào ra từ lỗ thủng mới. Con minotaur ngã gục và, chỉ vài giây sau, tan biến.
[Ugh... Mình vừa thấy hết mọi thứ….kinh tởm.]
Tôi nhặt miếng thịt rơi ra và cất vào Item Box, sau đó đi tìm đối thủ tiếp theo.
Lúc này, chúng tôi đang ở phòng boss khổng lồ của tầng 25, tầng cuối cùng trong khu vực của các người khổng lồ. Đương nhiên, từ đầu đến giờ chẳng có vấn đề gì đáng kể xảy ra, nên tôi quyết định thử tự mình chiến đấu một chút trong căn phòng boss cuối cùng này.
"Guoohhh!"
Con troll tôi tìm thấy gầm lên một tiếng chiến trận vang dội và lao về phía tôi.
Như mọi khi, ba linh thú của tôi đã hoàn toàn xử lý hết tất cả những con quái vật khác, để con troll này là đối thủ duy nhất đến gần tôi.
Quả là rất hữu ích. Được rồi, phải tiêu diệt con troll này thôi.
[Fire Ball!]
Ma pháp không hiệu quả lắm trên lũ troll, nhưng tôi vẫn ném một quả cầu lửa to bằng trái bóng chuyền vào nó để đánh lạc hướng.
"Ggarggh!"
Quả cầu lửa phát nổ. Nhưng con troll không thể chết chỉ vì như thế.
Đúng là bọn này dai thật.
Trong khi con troll còn đang loạng choạng vì lửa trước mặt, tôi nhanh chóng vòng ra sau nó, dùng ngọn giáo mithril chặt đứt cả hai chân của nó từ phần mắt cá chỉ trong một nhát.
"Gaaahhh!"
Con troll thét lên khi ngã gục xuống đầu gối.
Nhanh chóng, tôi nhắm vào cổ của nó và... *Phập!* Tôi chém đứt đầu nó bằng ngọn giáo mithril (được Sui chế tạo đặc biệt), lưỡi giáo sắc bén đến mức kinh ngạc.
Tôi không quan tâm nếu ai đó nói rằng tấn công từ phía sau là không công bằng. Tôi là một kẻ nhát gan, và tôi sẽ tận dụng bất kỳ lợi thế nào tôi có.
Con troll rơi ra một tấm da. Tôi nhặt lấy và cất vào Item Box. Đúng lúc đó, Fel liên lạc với tôi qua thần giao cách cảm.
[Một con to lớn đang tiến về phía ngươi. Thử đối đầu với nó đi.]
Cái gì cơ...Đợi đã, nếu Fel nói là "to lớn"...
"Gggaahhhh!"
[ĐÚNG LÀ MỘT CON SPRIGGAN!]
Một con spriggan, thậm chí còn lớn hơn cả minotaur hay troll, đang tiến về phía tôi với những bước chân nặng nề.
[Ngươi có kỹ năng Phòng Thủ Toàn Diện được các vị thần ban cho, đúng không? Không cần phải sợ hãi đâu.]
[KHÔNG KHÔNG KHÔNG, TÔI BẢO RỒI, CON ĐÓ THẬT SỰ RẤT ĐÁNG SỢ!]
[Không sao đâu. Cứ chiến đấu đi.]
KHÔNG SAO GÌ MÀ KHÔNG SAO! Tôi là một người Nhật Bản, đến từ đất nước yên bình, hiểu chưa?!
Dù tôi có kỹ năng Phòng Thủ Toàn Diện, nhưng bảo tôi không sợ hãi khi một thứ to lớn như vậy lao vào thì đúng là bất khả thi!
Không một ai trong ba linh thú của tôi đến giúp; chắc chắn cả hai linh thú đã bị Fel thuyết phục hết rồi.
Khốn kiếp~! Fel, đồ khốn, tôi sẽ nhớ chuyện này!
"Guooohhh!"
[Chết tiệt! Được rồi, Fire Ball!!!*]
Tôi phóng ra quả cầu lửa mạnh nhất trong đời mình, dồn gần như một nửa ma lực vào đó. Quả cầu lửa lớn hơn 1 mét lao vút qua không khí, đâm thẳng vào con spriggan, biến nó thành một quả cầu lửa khổng lồ.
"Gh! Ghghgaaahhh!"
Con spriggan, toàn thân bốc cháy, vùng vẫy trong đau đớn. Nó lăn lộn trên mặt đất, tuyệt vọng dập tắt ngọn lửa, và chẳng bao lâu sau thì nằm im.
[...Chết rồi à?]
"Ghgohh....."
Ngay khi tôi nghĩ nó đã chết, con spriggan bật dậy ngay tức khắc.
[Geh!]
Con spriggan trừng mắt nhìn tôi, trông giận dữ đến đáng sợ. Và rồi...
"Ghggoooooohhhh!"
Con spriggan, giờ đã hóa điên vì cơn thịnh nộ, gào thét trước khi lao thẳng về phía tôi một lần nữa.
[MÌNH BIẾT ĐIỀU NÀY SẼ XẢY RA MÀ-!]
Dồn hết số ma lực còn lại, tôi tạo ra ba Quả Cầu Lửa to bằng trái bóng chuyền và phóng chúng về phía con spriggan.
Con spriggan, có lẽ vẫn còn chịu ảnh hưởng từ đòn tấn công đầu tiên, bị cả ba Quả Cầu Lửa đánh trúng và quỳ gục xuống.
"Gaahh!"
[Giờ thì! Haa! Haa! Haa! Ăn nàyyy!!]
Tôi dùng cây giáo mithril, điên cuồng đâm vào khu vực trái tim của nó nhiều lần. Cuối cùng, khi tôi rút giáo ra, con spriggan đổ gục xuống, chết hẳn. Rồi nó biến mất, để lại một viên đá ma pháp và một viên opal.
[Phù~. Cũng may là xử lý được......]
[Vậy là ngươi cũng làm được nếu cố gắng đấy.]
[Cái quái gì mà làm được nếu cố gắng chứ, Fel! Đừng có đột ngột ném thứ to lớn và mạnh mẽ như vậy vào tôi nữa!!]
[Hmph! Ta chỉ giúp ngươi mạnh lên một chút thôi, vì ngươi quá yếu.]
[Đúng là tôi yếu thật, nhưng ông có biết là cần phải chuẩn bị tâm lý không hả?!]
Ý tôi là, ngay từ đầu, đừng có coi tôi ngang hàng với các người chứ, trời ạ!
[Ngươi cần chuẩn bị tâm lý bao nhiêu nữa? Chúng ta đang ở trong hầm ngục. Việc cần làm chỉ là đánh bại số lượng kẻ địch thích hợp mà thôi.]
Kkkkkhhhh! Tất cả những gì ổng nói đều đúng về mặt lý thuyết. Thật là bực mình!!
Ngay lúc đó...
[Chủ nhân ơi - ở đây nè-!]
[Có rương báu!]
Tôi nghe thấy tiếng gọi từ Sui và Dora-chan. Tôi quay lại nhìn về phía âm thanh, và đúng thật - ở góc phòng sát tường có một chiếc rương báu. Tôi vội vàng chạy tới.
[Hohh, rương báu đẹp thật.]
Chiếc rương báu, rộng khoảng 50cm và cao 30cm, có màu trắng với viền bạc, cùng một viên ngọc trang trí ở chốt khóa.
Cái rương này trông có vẻ đáng giá lắm. Tuy nhiên, chỉ việc đặt tay lên rương báu trong hầm ngục này đã là một sai lầm lớn. Dù chỉ cần mở chốt là có thể mở rương, nhưng gần như chắc chắn sẽ có bẫy. Trước tiên, tôi cần sử dụng Kỹ Năng Thẩm Định.
[Rương Báu]: *Một rương báu bị đặt bẫy, khiến một hố sâu xuất hiện trước rương khi có người mở nó. Nếu ai rơi xuống hố, họ sẽ không bao giờ thoát ra được.*
Không thể thoát ra...? Nghĩa là chết chắc!
Những bẫy này cực kỳ nguy hiểm. Tôi thậm chí không chắc liệu kỹ năng Phòng Thủ Toàn Diện của mình có hiệu quả với bẫy hố hay không.
Được rồi, hãy áp sát vào bức tường này, và dùng cây giáo mithril để...
[Hup.] Tôi cố gắng mở chốt khóa, chèn cây giáo mithril vào giữa nắp và thân rương rồi bẩy nó lên.
*Clank*
Ngay khi chiếc rương mở ra, sàn trước rương đột nhiên sụp xuống thành một hố sâu không đáy.
[Phùu, hầm ngục này chẳng bao giờ chịu để yên nhỉ? May mà mình có Thẩm Định.]
Vừa cẩn thận tránh xa phần sàn đã biến mất, chúng tôi vừa nghiêng người nhìn vào bên trong chiếc rương báu.
[Đây là......]
Thẩm Định.
[Túi Ma Pháp (Lớn)]: *Một túi ma thuật có thể chứa được khối lượng tương đương với một trăm chiếc túi lớn. Thời gian bên trong sẽ bị ngưng đọng.*
[Ồh! Là một Túi Ma Pháp (Lớn) có khả năng ngưng đọng thời gian!]
Trong rương không có gì khác, nhưng chỉ cần cái túi này thôi cũng là quá đủ rồi.
Tôi sẽ giữ lại cái này. Trước giờ tôi luôn để Fel mang một Túi Ma Pháp (Cực Đại) khi đi săn, nhưng giờ có lẽ sẽ tiện hơn nếu để Dora-chan giữ cái này. Dù mệt mỏi, nhưng việc nhận được một Túi Ma Pháp (Lớn) ở cuối hành trình cũng thật đáng giá.
[Được rồi, giờ thì về thôi.]
[Mn, chúng ta không đi xa thêm một chút được sao?]
[Hảaaaa? Đi tiếp đi mà, nàooo.]
[Mới vậy đã dừng rồi sao?]
[Không. Sau chỗ này là các hầm ngục ngoài trời, nhớ không? Chúng ta đã thỏa thuận dừng ở đây rồi. Về thôi.]
Dù cả ba rên rỉ và phàn nàn, tôi đã khiến họ im bặt bằng lời hứa về bữa tối gồm thịt rồng đất và rồng đỏ nướng, kèm theo mỗi người năm chiếc bánh ngọt của tiệm Fumiya.
[Giờ thì, về thôi.]
............