Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 07: Bít Tết Thịt Đỏ Và Phán Quyết Của Thần Sáng Tạo! - Chương 4-1: Mukohda Mua Nhà

Từ cánh cổng đang mở, tôi có thể thấy rõ khung cảnh quen thuộc của thị trấn.

[Là Karelina... Tuyệt, mau vào thôi.]

[Ừm.]

[Yeah.]

Tôi đang ngồi trên lưng Fel, ông ấy chạy thẳng về phía Karelina với Dora-chan bay kè kè bên cạnh. À, còn Sui thì như thường lệ, ngủ say trong túi của tôi.

Các lính gác ở cổng có vẻ hơi giật mình; cũng đã lâu lắm rồi họ không thấy Fel. Nhưng ngay khi nhìn thấy tôi trên lưng ông ấy, tôi có thể thấy sự nhận ra hiện rõ trên mặt họ, thế nên chẳng có vấn đề gì.

Mặc dù lần này có cả Dora-chan, nhưng chỉ cần tôi đưa ra chiếc thẻ hội viên sáng loáng hạng S của mình, chúng tôi đã được cho qua ngay lập tức.

Quả nhiên, sức mạnh của một chiếc thẻ hạng S vàng chói lóa thực sự không đùa được đâu.

Khi đi qua những con đường quen thuộc trong thị trấn, tôi bỗng cảm thấy như mình vừa "trở về." Đây là thị trấn đầu tiên tôi đến sau khi bước chân vào đất nước này, và chúng tôi cũng đã ở đây khá lâu. Thị trấn này thực sự chứa đựng rất nhiều kỷ niệm và cảm xúc đối với tôi.

[Đầu tiên, hãy đến chào hỏi ở Hội Thám Hiểm đã.]

Tất cả chúng tôi tiến về Hội Thám Hiểm của Karelina. Đây là lần trở lại của tôi, Fel và Sui, nhưng với Dora-chan thì đây là lần đầu tiên.

..........

Khi chúng tôi bước vào Hội Thám Hiểm, cô lễ tân, người vẫn nhớ tôi, lập tức đứng bật dậy.

Nhìn dáng vẻ hối hả quen thuộc ấy, tôi không khỏi bật cười.

Không cần phải căng thẳng thế đâu mà.

Không mất nhiều thời gian để một ông già cường tráng, đầy năng lượng bước đến. Đó chính là ngài Willem, hội trưởng Hội Thám Hiểm ở Karelina.

"Ồ! Lâu rồi không gặp!"

[Vâng, cũng khá lâu rồi nhỉ.]

"Tôi nghe nói cậu đã lên hạng S!"

[Vâng, nhờ vào sự chỉ bảo của ông. À, tôi cũng có một linh thú mới nữa - Dora-chan, ở đây này.]

Tôi vừa nói vừa cảm thấy Dora-chan bám lấy sau đầu mình.

Này Dora-chan, cậu làm ơn buông ra được không? Móng vuốt của cậu đâm vào đầu tôi đau lắm đấy.

[À, đây là linh thú mới của tôi. Một con rồng pixie.]

"Haha! Vậy là cậu còn thu phục cả rồng làm linh thú nữa cơ đấy!"

[Rồng pixie rất hiếm, và con này thực ra đã trưởng thành rồi.]

"Gahaha! Hiếm à? Với tôi, cậu còn hiếm hơn vì có đến ba linh thú đấy."

Ừ thì, nếu ông nói thế... đúng là tôi chưa từng thấy nhà thám hiểm nào khác có ba linh thú. Bản thân nghề thuần thú sư vốn đã hiếm rồi.

"Tôi sẽ nhờ cậu giúp đỡ nhiều khi cậu ở đây, được chứ? Tôi trông cậy vào cậu đấy."

[Vâng. Tôi dự định ở lại đây một thời gian. Hiện tại, tôi chỉ đến để chào hỏi thôi...]

À, phải rồi. Nhân tiện đã ở đây, mình nên nhờ họ xử lý việc xẻ thịt. Tất nhiên, tôi chỉ bán lại phần không phải thịt. Dù đã học cách tự xẻ thịt, tôi vẫn không xử lý được những con quá to, và cũng chỉ làm được một, hai con mỗi lần. Dù thế nào, tôi cũng không thể qua mặt các chuyên gia được. Tốc độ tiêu thụ thịt của bọn tôi thật không đùa được đâu, nên tranh thủ bổ sung khi có thể vẫn hơn.

[À, có lẽ tôi cũng mang thêm một ít hàng nữa... ?]

"Ồ, thật sao? Đồ cậu mang tới lần nào cũng là hàng cao cấp cả, nên bọn tôi sẵn sàng xử lý giúp cậu. Nào, mau ra kho hàng thôi," ông nói rồi gần như lao thẳng đến đó.

Chúng tôi đi theo ông đến kho hàng.

"Này! Johan! Có người quen đến đây này!" Đến kho, hội trưởng gọi lớn, khiến một ông già hói đầu, trông nghiêm nghị quen thuộc, từ trong bước ra.

"Ồ, là cậu à, nhóc! Lâu rồi không gặp! Cậu đến đây là định bán gì đúng không? Mấy món cậu mang đến lần nào cũng hiếm có khó tìm, nên tôi rất háo hức xem lần này có gì. Nào, cho tôi xem đi."

[Không, lần này cũng không có gì ghê gớm lắm đâu.]

Tôi chỉ bán khoảng một nửa số quái vật mà chúng tôi săn được ở Dolan cho Hội Thám Hiểm bên đó, nên tôi định bán nốt chỗ còn lại ở đây.

[Ờm, để xem...]

Tôi lần lượt lấy ra số quái vật còn lại mà chúng tôi săn được ở Dolan: tám con wyvern, ba con bò rừng, ba con cừu vàng, một con lợn rừng khổng lồ, hai con điểu thạch, mười con bò xanh, và ba con gà tây khổng lồ.

Có vẻ sẽ thu được rất nhiều thịt từ con lợn rừng khổng lồ to cỡ xe tải nhỏ, nên tôi nhờ họ xử lý nó ngay. Còn mấy con bò xanh thì tôi có quá nhiều, nên tạm dừng ở mười con trước đã.

"Wyvern? Cừu vàng? Cả lợn rừng khổng lồ nữa! Đúng là tôi không mong gì khác ở cậu, nhóc ạ."

Nhìn đống quái vật tôi mang ra, Johan không giấu được sự kinh ngạc.

Theo lời ông ấy, đã mấy năm rồi Hội Thám Hiểm ở Karelina mới thấy cừu vàng và lợn rừng khổng lồ.

"Với tôi thì cũng lâu lắm rồi. Đúng là đồ cậu mang tới lần nào cũng tuyệt cả."

Có vẻ hội trưởng cũng nghĩ giống vậy, và ông ấy trông cực kỳ hài lòng.

Hả? Khoan đã, có khi nào họ vẫn còn dư sức để làm thêm không nhỉ?

[À... tôi có thể nhờ các ông xẻ thịt thêm chút nữa không?]

"Hả? À, được thôi. Không sao cả. Nhờ cậu mà chúng tôi sắp có thêm kha khá tiền cho quỹ hội, " hội trưởng đáp, miệng cười toe toét.

Hmm~ thế à? Nếu đã vậy, mình nên lấy mấy con mà trước đây bị từ chối vì giá trị quá cao ra thử xem sao.

[Vậy, mấy con này thì sao? Tôi đã từng cho các ông xem trước đây.] Tôi lấy ra chimera và orthrus. [Và thêm cái này nữa.] Tôi còn mang thêm một con tê giác xám mờ, thứ đã nằm bám bụi trong Item Box của mình.

... Cả hội trưởng và Johan đều im lặng.

[À...]

Johan hít vào thật sâu rồi thở ra. "Thì ra là vậy. Đây là chimera và orthrus lần trước, đúng không? Và cả tê giác xám mờ? Cậu lại mang tới toàn mấy thứ hiếm có nữa rồi."

[Vâng. Trước đây, Fel và hai linh thú...]

Chưa kịp nói hết câu, hai người đã hiểu.

"Sao đây, Johan?"

"Tê giác xám mờ thì hiếm thật, nhưng tôi đã từng xẻ thịt một con trước đây, nên không thành vấn đề. Còn chimera và orthrus thì tất nhiên, tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng tôi nghĩ mình có thể thử..."

Ông già Johan lần này trông bình tĩnh hơn hẳn, vì đây là lần thứ hai ông ấy nhìn thấy chimera và orthrus. Về phần hội trưởng, ông suy nghĩ một lúc sau khi nghe lời Johan.

"Hmmm... chúng tôi sẽ mua con tê giác xám mờ. Nhưng đúng là không thể mua cả chimera và orthrus cùng lúc được."

[Nếu không thể mua cả hai, vậy nghĩa là ông có thể mua một trong hai, đúng không?]

"Đúng vậy. Tôi sẽ mua một con. Mấy thứ cậu mang tới lần nào cũng giúp chúng tôi giàu lên rất nhiều. Tôi sẽ tranh thủ cơ hội này để kiếm thêm lợi nhuận."

Chỉ một trong hai thôi sao? Chimera và orthrus cơ bản đều chỉ nằm im trong Item Box của tôi, nên tôi cũng muốn bán bớt đi một con trong lúc có cơ hội. Nếu cứ để mãi, chắc một lúc nào đó tôi sẽ quên mất là chúng tồn tại. Giờ thì, ông ấy sẽ chọn con nào đây?

Khi tôi còn đang cân nhắc, tôi nghe thấy giọng của Fel.

[Chimera.]

[Chimera?]

[Đúng vậy. Nó có thể ăn được.]

A~ đúng rồi, Fel cũng từng nói như thế. Khoan đã, chimera thực sự ăn được sao? Dù trông nó thế kia?

Tôi lo lắng nhìn hình dạng đáng sợ của con chimera.

[Uhh, chimera thật sự ăn được sao?]

"Không, tôi chưa từng nghe nói gì như thế cả. Còn ông thì sao, Johan?"

"Tôi cũng chưa..."

Cả hai đều trả lời rằng họ chưa từng nghe đến chuyện thịt chimera có thể ăn được.

Hmm~, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể. Người dân ở thế giới này còn không biết rằng rùa cũng có thể ăn được mà...

Trong những lúc thế này, tốt nhất là tôi nên dùng Thẩm Định.

[Chimera]:

- Quái vật cấp S. 

- Ăn được. 

- Thịt đỏ thượng hạng. 

- Ngon dù nướng hay luộc.

...Vậy ra chimera đúng là ăn được. Và còn là thịt đỏ thượng hạng nữa? Với hình dạng thế kia, tất nhiên không ai có thể nhận ra.

Giờ thì, tôi đã biết là nó ăn được, nên tôi nhờ họ xử lý con chimera. Tất nhiên, tôi yêu cầu họ trả lại toàn bộ phần thịt.

[Vậy thì, nhờ các ông nhé.]

"Được thôi. Để xem nào... Quay lại đây sau bốn ngày. Chúng tôi sẽ chuẩn bị tiền cho cậu luôn."

Sau khi chào tạm biệt hội trưởng và ông già Johan, chúng tôi rời Hội Thám Hiểm.

Giờ thì, tiếp theo là tới chỗ ông Lambert. Có lẽ ông ấy cũng sắp cần thêm xà phòng và dầu gội rồi. Tôi còn có vài chuyện cá nhân muốn hỏi anh ấy nữa.

............

[Đã lâu không gặp, cô Marie.]

Khi tôi đến cửa hàng của ông Lambert, vợ ông ấy, cô Marie, bước ra chào đón tôi.

"Ôi chào ngài Mukohda! Đã lâu không gặp! Ngài quay lại Karelina rồi sao!"

[Vâng, sau một thời gian dài. Có vẻ như xà phòng và dầu gội bán chạy lắm nhỉ.]

Đám đông phụ nữ tụ tập ở góc cửa hàng, nơi xà phòng và dầu gội được bày bán.

"Đó là nhờ công của ngài cả. Mỗi ngày đều bán rất đắt hàng. Tuy nhiên, vì số lượng có hạn, để tránh bị ai mua sạch, chúng tôi đã phải giới hạn mỗi khách chỉ được mua một món. Dù điều đó làm tôi thấy áy náy..."

A~ tôi đoán vậy mà. Tôi nghĩ chắc họ sắp hết hàng rồi — lần gần nhất tôi bổ sung hàng cho họ là ở Berléand.

[Đúng vậy, đó là một trong những lý do tôi muốn gặp ông Lambert hôm nay. Ông ấy có ở đây không?]

"Xin ngài chờ một chút." Cô Marie gọi một cậu bé làm việc vặt đi thông báo, và ngay sau khi nhận được tin, chính ông Lambert đã vội vã chạy ra từ phía sau cửa hàng.

"Đã lâu không gặp, Mukohda!"

[Đúng là đã lâu rồi, ông Lambert.]

72de04c8-500c-4e40-b3f9-9865297eaf02.jpg

"Chiếc áo choàng wyvern mà cậu đặt làm hiện đang trong giai đoạn điều chỉnh cuối cùng, nhưng nó được hoàn thiện rất xuất sắc!"

[Ồ! Tôi rất mong chờ đó~.]

"Tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ mất thêm khoảng hai mươi ngày nữa."

[Không sao, điều đó hoàn toàn ổn.]

Dù sao thì tôi cũng đã quay lại khá lâu trước ngày hẹn giao hàng.

"Cậu có vẻ có việc cần bàn với tôi, vậy xin mời vào bên trong."

Ông Lambert dẫn tôi vào phía sau cửa hàng. Vì chúng tôi sẽ nói về xà phòng và dầu gội đầu, nên bà Marie cũng đi cùng.

"Xin lỗi vì phải vào thẳng vấn đề, nhưng có thể bàn về việc tái cung cấp hàng trước được không? Marie trông đang rất lo lắng kìa. Hahaha..."

"Anh đúng là... Nhưng quả thật tất cả các sản phẩm như xà phòng và dầu gội đầu mà chúng tôi mua từ ngài đang dần hết, thưa ngài Mukohda. Tôi cảm thấy có lỗi với các khách hàng đến mua nếu chúng tôi không còn hàng để bán."

... Làm sao để nói đây... Họ vẫn là một cặp đôi tuyệt vời như mọi khi. Nếu cứ tiếp tục bị ảnh hưởng bởi họ thế này, chắc HP của tôi sẽ cạn kiệt mất.

"Ngài Mukohda đã trở lại, nên tôi rất mong có thể tái cung cấp hàng sớm. Nếu có thể..."

Marie nói rằng cô muốn nhận được số lượng giống như lần tôi bán ở Berléand sớm nhất có thể. Với số lượng đó, dù vẫn phải từ chối những khách hàng muốn mua quá nhiều, nhưng họ sẽ có thể bỏ giới hạn một sản phẩm mỗi người.

Số lượng tôi bán ở Berléand, hả...? Đóng gói từng món vào lọ và hộp gỗ thật sự rất tốn công... Tôi hiểu vì sao họ muốn có hàng sớm, nhưng tôi hy vọng ít nhất có thể dành cả ngày mai để chuẩn bị.

Thế nên, tôi bảo rằng tôi có thể chuẩn bị xong trước buổi trưa ngày mốt, và Marie đã đồng ý. Sau khi xong chuyện, Marie vội vã quay trở lại cửa hàng vì cô ấy có vẻ rất lo lắng về tình hình ở đó.

"Xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Dạo gần đây, Marie rất vui với công việc."

[Phụ nữ làm việc quả thật rất đáng mừng.]

"Quả thật vậy. Marie trông ngày nào cũng rất vui, nên tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm... Vậy, cậu muốn bàn với tôi chuyện gì, Mukohda?"

[À, thật ra thì...]

Tôi kể cho ông Lambert về điều tôi đã suy nghĩ một lúc trước. Cơ bản là tôi đã quyết định rằng mình muốn mua một ngôi nhà. Tôi đã thuê nhà mỗi khi chúng tôi di chuyển, nhưng dần dần tôi nghĩ rằng một ngôi nhà cố định sẽ thật tuyệt. Nó phải rộng rãi để Fel và hai linh thú có thể sống mà không cảm thấy bị gò bó, và tôi cũng không phải lo lắng về họ. Và sẽ thật tuyệt nếu có một bếp và phòng tắm đầy đủ tiện nghi, cùng với các tiện ích khác. Dĩ nhiên, những biệt thự sang trọng mà tôi đã thuê đều có tất cả những tính năng đó, nhưng nhờ có Fel, giờ tôi đã có rất nhiều tiền, vậy nên tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể mua được một biệt thự đẹp. Quan trọng nhất là, có một ngôi nhà để quay về thật sự rất tốt.

Dù chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục đi những chuyến hành trình, nhưng cảm giác hoàn toàn khác khi có một ngôi nhà để trở về. Vậy khi nghĩ đến một nơi phù hợp để mua nhà, tôi thấy Karelina là sự lựa chọn tốt nhất. Tôi cũng đã xem xét Dolan, nhưng nếu tôi mua nhà ở đó, tôi có thể sẽ thấy Elrand tự do đến lui, thế là tôi đã quyết định loại bỏ ý tưởng đó. Dora-chan có lẽ cũng sẽ không thích. Vì vậy, nếu thật sự mua nhà, thì phải là ở Karelina.

"Hả~, vậy là cậu sẽ định cư ở đây à. Thật tuyệt vời!"

[Cuối cùng thì, có ông, Lambert, ở đây, thật may mắn vì ông là người tôi có thể hỏi rất nhiều thứ như thế này.]

"Tôi rất vui khi nghe vậy."

[Vậy, tôi muốn hỏi nếu tôi mua nhà ở đây thì có phải đến Hội Thương Nhân là lựa chọn tốt nhất không?]

"Xem nào... Điều đó sẽ phụ thuộc vào loại nhà cậu muốn, nhưng tôi nghĩ đến Hội Thương Nhân làm trung gian sẽ là lựa chọn an toàn nhất. Vậy cậu muốn mua kiểu nhà nào, Mukohda?"

Nếu tôi mua, tôi thật sự muốn một ngôi nhà có kích thước tương đương với những biệt thự mà tôi đã thuê cho đến nay, một nơi mà Fel có thể dễ dàng ra vào, với những phòng lớn, một bếp và phòng tắm đầy đủ tiện nghi, và nếu có thể, một sân sau rộng nữa.

Tôi giải thích những gì mình muốn với Lambert, và ông ấy vỗ đùi.

"Mukohda, có một ngôi nhà hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cậu! Hơn nữa, nó đã được trang bị đầy đủ rồi, nên cậu có thể dọn vào ngay!"

Ngôi nhà đó trước đây là biệt thự của một gia đình quý tộc cao cấp, và dù không ở gần trung tâm thành phố, nhưng cũng không quá xa, nên ngoài việc thuận tiện cho việc mua sắm, khuôn viên của nó cũng rất rộng rãi.

Biệt thự này rất lớn, với 14LDK (bốn phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, bếp). Ngoài ngôi nhà chính 14LDK, còn có ba ngôi nhà nhỏ dành cho người hầu.

"Nó đã bị bỏ đi vì một số lý do nhất định, nên đã được giao cho Hội Thương Nhân quản lý, nhưng với diện tích lớn như vậy... Giá của nó rất cao, vì vậy việc tìm người mua cũng gặp khó khăn."

Ông Lambert cũng là thành viên của Hội Thương Nhân, nên ông ấy đã được yêu cầu giới thiệu những khách hàng tiềm năng cho họ.

"Tôi nghe nói cậu đã trở thành một nhà thám hiểm hạng S, Mukohda, nên tôi tự hỏi liệu cậu có muốn mua không?"

Ồ? Vậy là ông ấy thực sự biết. Nhưng giá của nó sẽ cao đến mức nào nhỉ? Nếu tôi có thể đủ tiền, việc xem qua ít nhất cũng là một lựa chọn.

[Vậy, giá của nó là bao nhiêu?]

"Giá là 12.000 vàng. Cậu có thể nghĩ rằng nó đắt, nhưng xét về diện tích đất và vị trí - chưa kể đến biệt thự này - thực ra nó còn khá rẻ. Hơn nữa, nó đã được trang bị đầy đủ, nên là một món hời."

12.000 vàng, huh? Quả thực là đắt, nhưng tôi có thể chi trả được. Thực ra, tôi có thể dễ dàng chi trả. Lambert nói nó có nhiều ưu điểm, vậy nên ít nhất tôi cũng nên đi xem qua.

[Hmm... Tôi không biết liệu tôi có mua hay không, nhưng có thể cho tôi xem thử không?]

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì chúng ta sẽ phải nhờ Hội Thương Nhân, đi ngay thôi." Mặc dù cảm giác như tôi đang bị dắt mũi một chút, nhưng nếu đã định mua thì làm nhanh sẽ tốt hơn, vì vậy tôi theo ông Lambert đến Hội Thương Nhân.

............