Sáng hôm sau, ăn sáng sớm xong, tôi chờ bọn trẻ tới...
"Bọn em tới rồi, anh trai~!"
[Ồ, chào mừng... hả? Khoan đã, sao hôm nay đông người thế này?!]
Đám trẻ hôm nay rõ ràng đông hơn hôm qua rất nhiều.
"À, chuyện là thế này..." Luis bối rối giải thích, mắt cậu ta đảo qua đảo lại đầy ngại ngùng.
Hóa ra lại là tình huống y hệt hôm qua.
Khi mang thịt lợn hầm ngục về, tất cả những đứa trẻ khác đều hỏi, "Cậu lấy ở đâu thế?" Lúc đó, những đứa nói nhiều nhất bắt đầu kể về lòng nướng và công việc mà tôi đã giao cho.
Tất nhiên, chuyện đó lập tức trở thành chủ đề nóng, và khi bọn trẻ nghe nói chúng có thể nhận 1 đồng bạc kèm một bữa ăn ngon...
[Thì ra là vậy. Mà thôi, càng đông càng tốt.]
"Vâng. Có vẻ như gần như tất cả những ai không bận hôm nay đều đến." Chỉ cần ước lượng sơ qua, tôi đoán số trẻ hôm nay phải gấp đôi hôm qua.
"Và em cũng không rõ sao lại thế này, nhưng một vài đứa nhất quyết muốn đến vì chúng muốn trở thành đầu bếp, mở quán ăn hoặc nhà hàng trong tương lai."
[Không chắc lắm? Thôi nào, chắc chắn là vì bọn em muốn biết cách chuẩn bị ruột để dùng sau này.] Với những gì xảy ra hôm qua, điều này khá rõ ràng.
"Hả? Sao cơ?"
[Vậy hôm qua em thấy đồ ăn thế nào?]
"Ngon tuyệt!" Luis nhớ lại món ăn hôm qua, thêm vào: "Nó kiểu như tan chảy trong miệng ấy!"
[Đúng không? Và anh đã nói thịt đó là gì?]
...À!! Em hiểu rồi, tất cả đều là vật phẩm không ai thèm trong hầm ngục!" Có vẻ như Luis cuối cùng cũng nhận ra.
Ruột rớt từ quái trong hầm ngục thường được coi là phần thưởng không ai thèm, và hầu hết các nhà thám hiểm đều ném bỏ ngay khi nhận được.
Số ruột thu được từ lợn và bò hầm ngục cũng khá lớn, đủ để tôi tự hỏi liệu việc mua lại ruột giá rẻ từ các nhà thám hiểm để bán lại có sinh lợi hay không.
Nếu có cách biến thứ trước đây bị coi là tệ hại vì không được chế biến đúng cách trở thành món ngon, thì bất kỳ đầu bếp thực thụ nào cũng sẽ muốn biết.
"Vậy anh chắc chứ, anh trai? Đây chẳng phải là kiểu bí quyết anh nên giữ riêng sao? Nó có thể trở thành món đặc biệt nếu anh mở quán ăn đấy. Anh không nên chia sẻ cho bất kỳ ai đâu."
[Hmmm, đúng là vậy. Nếu anh định mở quán ở đây, thì có lẽ sẽ là như thế. Nhưng anh không có ý định đó. Với lại, anh nghĩ rằng việc để mọi người có thể thưởng thức thêm nhiều món ăn là một điều tốt.]
"Em hiểu rồi. Cảm ơn anh trai."
[Nhưng này, em vẫn phải làm việc nghiêm túc đấy... À mà, anh thắc mắc mãi. Em định làm gì với mấy đứa nhóc nhỏ xíu kia?] Tôi nhìn sang mấy đứa trẻ chỉ khoảng năm tuổi đang nắm tay các anh chị lớn hơn.
Tôi đếm sơ qua có khoảng sáu đứa: một cậu bé tai thỏ, một bé gái tai chó, một bé gái tai mèo, hai cậu bé loài người, và một bé gái loài người.
Tôi không rõ chúng đến đây làm gì, nhưng tất cả đều nắm tay các anh chị lớn hơn và cười tươi hạnh phúc.
"À thì, bọn chúng cứ khăng khăng đòi đi theo và không chịu nghe lời. Nếu bọn em cố để chúng ở lại, chúng sẽ bắt đầu khóc lóc..."
Luis tỏ ra thật sự khổ sở. Hóa ra cậu ta buộc phải mang bọn nhỏ theo vì nếu không chúng sẽ gào khóc ầm ĩ.
[Ưm... Giờ chúng đã đến đây rồi thì cũng đành chịu thôi.]
"Vâng, xin lỗi anh trai. Thật sự luôn."
............
[Sao tự dưng ta bị đẩy việc trông chừng bọn nhóc này vậy?]
[Không chỉ ông đâu, Fel, cả Dora-chan và Sui cũng sẽ giúp ông nữa mà.]
[Kệ ngươi, ta ghét trẻ con. Ta chỉ hỗ trợ thôi, rõ chưa?]
[Sui muốn chơi với tất cả mọi người!] Sui nhảy tung tăng quanh mấy đứa trẻ mồ côi.
Thấy thế, lũ trẻ cũng vui vẻ chơi đùa với Sui.
"Chú Sói ơi~!" Bé gái loài người tên Flora bám lấy Fel.
"Không công bằng! Em cũng muốn làm thế!" Bé gái tai mèo, Debbie, lập tức bắt chước.
Ngay khi Debbie làm vậy, cả đám trẻ khác cũng ùa vào.
[N-Này! Mấy nhóc! Buông ta ra!] Lũ nhỏ bám lấy Fel, tận hưởng bộ lông mềm mượt của ổng. Trông cảnh này thật buồn cười.
[Trời đang đẹp, ra ngoài chơi cùng bọn chúng đi. Có vẻ tất cả đều thích ông đấy, Fel, nên tôi nhờ ông trông chừng chúng. Chúng tôi sẽ làm việc như hôm qua, chuẩn bị ruột.]
[Đ-Đợi đã!]
[Được rồi, tôi trông cậy vào các cậu. À, cẩn thận đừng để chúng bị thương nhé. Và cũng đừng để chúng ra khỏi nhà. Ba người phối hợp trông lũ trẻ nhé. Tôi sẽ làm món ngon cho bữa tối.]
[Được rồi, ngươi đúng là ép buộc ta đấy...]
[Sui sẽ cố gắng hết mình!]
[Cứ nhớ điều này đi! Ta sẽ trả thù!]
[Hả? Fel nói gì à? Tôi không nghe thấy. Hoàn toàn không nghe thấy gì cả.]
"N-Này, anh trai, anh chắc ổn chứ?"
[Ổn mà, anh nói rồi. Ba linh thú của anh đáng tin lắm. Quan trọng hơn, mọi người tiếp tục công việc hôm qua nhé. Anh muốn xử lý hết ruột hôm nay, nên chuẩn bị tinh thần làm việc chăm chỉ đi!]
Sau đó, các anh chị lớn làm việc cật lực để chuẩn bị số ruột còn lại.
Chúng xử lý hết tất cả chỗ ruột tôi còn, sau đó tôi để chúng làm tiếp với gan, tim, và các phần nội tạng khác.
Với gan, tôi hướng dẫn chúng dùng muối và giấm có sẵn để xử lý. Phương pháp này là xoa bóp muối và giấm vào gan khoảng 10 đến 15 phút, sau đó rửa sạch với nước cho đến khi nước trong.
Gan cũng có thể được ngâm trong sữa để làm sạch, nhưng vì không có sữa, tôi dùng cách này. Phương pháp muối và giấm rất hữu ích khi không có sữa hoặc khi cần tiết kiệm thời gian, vì nó nhanh hơn đôi chút.
Còn với tim, tôi bảo chúng cắt ra để loại bỏ máu đông và rửa sạch các phần khác. Sau đó, chúng rửa tay với nước muối trước khi ngâm tim trong nước đá để giữ độ tươi.
Xử lý tổ ong bò, hay còn gọi là dạ tổ ong - ngăn thứ hai của dạ dày bò, là công việc tốn công nhất trong tất cả các phần nội tạng ăn được, nhưng không còn cách nào khác, nên đành phải làm cật lực thôi.
Đầu tiên, phải ngâm nó trong các bồn nước với nhiệt độ khác nhau để làm mềm lớp da đen bên ngoài, sau đó dùng thìa cạo sạch lớp da đen này. Công việc này đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn, nhưng nếu không làm thì món này gần như không thể ăn được.
Sau khi bóc lớp da xong, còn phải luộc trong một khoảng thời gian dài nữa. Vì việc này mất khá lâu nên tôi quyết định tự xử lý phần đó.
Trong lúc đó, tôi bảo lũ trẻ mồ côi quay lại làm tiếp các phần nội tạng khác, bất chấp những lời than phiền của chúng.
Nhưng trong số bọn trẻ, những đứa muốn trở thành đầu bếp thì lại đắm chìm, lẩm bẩm đầy đam mê: "Thì ra là như vậy, đây là cách để loại bỏ mùi hôi và vị tanh..."
Chúng cũng hỏi tôi rất nhiều câu hỏi.
Tôi cố gắng dạy chúng hết mức có thể.
Dù sao thì công việc cũng cứ tiếp tục cho đến khi...
[Được rồi, xong hết rồi. Làm tốt lắm, các em,] tôi nói, và lũ trẻ đồng loạt reo hò mừng rỡ.
Vì có rất nhiều tay phụ giúp, công việc nhanh hơn tôi dự đoán khá nhiều.
[Bây giờ, anh đã hứa là sẽ cho các em ăn. Vì đông người, chúng ta sẽ ăn ở ngoài sân,] tôi nói, và một lần nữa lũ trẻ lại reo hò.
Tất cả liền vui vẻ chạy ra sân. Khi tôi bước theo, tôi thấy lũ trẻ nhỏ hơn đã chơi đến kiệt sức và ngủ gục trên Fel.
Sui cũng đang ngủ say, nằm lẫn giữa bọn nhỏ.
[Ngươi cuối cùng cũng tới...] Fel trông kiệt sức hẳn.
[Giải quyết đám tiểu quỷ này đi. Chúng cứ kéo lông ta rồi cố leo lên người. Đám này còn đáng sợ hơn cả quái vật.]
À... tôi hiểu mà, vì chúng còn nhỏ nên chẳng có khái niệm gì về sợ hãi, cứ làm gì mình muốn. Thật chia buồn với ông. Nhưng thật sự cảm ơn ông rất nhiều.
Tôi nhờ Luis đánh thức mấy đứa đang ngủ trên Fel.
Một vài đứa càu nhàu nhẹ, nhưng vừa nghe nói sắp được ăn ngon, chúng lập tức tỉnh táo.
[Cảm ơn ngươi...]
[Không, cảm ơn ông vì đã vất vả. Bây giờ chúng ta sẽ ăn. Món karaage đấy, ăn thật nhiều vào nhé, vui vẻ lên nào.]
[Thế thì được. Ta cần bữa ngon để phục hồi ý chí, nếu không thì không chịu nổi nữa.]
Sau đó, tất cả chúng tôi cùng thưởng thức một bữa tiệc karaage.
Tôi dùng một phần lớn thịt cockatrice đã thu được trong hầm ngục tối qua.
Tôi làm hai loại karaage: một loại với nước xốt nền nước tương, và một loại với xốt nền muối.
Cả hai đều cực kỳ được yêu thích, và đống karaage tôi làm biến mất nhanh chóng.
Ba linh thú của tôi cũng chẳng kém cạnh lũ trẻ, họ ăn không thua gì.
[Món karaage ngon không?] tôi hỏi, và bọn trẻ gật đầu lia lịa trong khi miệng vẫn đầy đồ ăn.
[Vẫn còn nhiều lắm, cứ từ từ mà thưởng thức nhé,] tôi nói, nhưng chúng vẫn tranh thủ nhồi nhét càng nhanh càng tốt.
"À! Suýt nữa em quên!" Luis nhớ ra điều gì đó trong lúc nhét karaage vào miệng, rồi lấy ra một tờ giấy từ túi áo.
[Đây là gì thế?]
"Ông chủ đưa nó cho em. Ông ấy muốn em đưa lại cho anh."
Tôi đọc bức thư và hóa ra đó là một lời cảm ơn từ ông chủ cô nhi viện.
Lời lẽ trong thư rất chỉnh chu và lịch sự, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tất cả những gì tôi làm chỉ là tặng họ một ít thịt thôi mà.
Trong thư, ông chủ cũng xin lỗi vì không thể cảm ơn tôi trực tiếp.
Hóa ra một người trợ giúp của ông ấy vừa nghỉ việc, nên cả trại mồ côi hiện tại chỉ được vận hành bởi ông chủ và hai nữ tu, ai cũng cực kỳ bận rộn.
Theo Luis, có khoảng 60 đứa trẻ đang sống ở trại mồ côi, bao gồm cả vài đứa chưa thể ăn thức ăn rắn.
Có vẻ như họ đang rất khó khăn.
Tôi nghĩ mình nên quyên góp thứ gì đó cho họ khi còn ở đây.
Bình thường tôi không thích quyên góp khi không biết số tiền sẽ được dùng vào đâu, nhưng lần này thì không hề do dự, vì tôi biết nó sẽ dành cho bọn trẻ.
..............
"Ahhh~, ngon quá."
"Món này thật sự tuyệt vời."
"Em no căng luôn rồi," lũ trẻ lần lượt nói, vừa xoa bụng.
Đúng là karaage không bao giờ làm bạn thất vọng. Tôi thật đúng đắn khi làm nhiều như vậy.
"Thầy ơi, con muốn học cách làm món karaage này. Nhưng trước đó, con rất muốn thầy dạy cách chế biến đống nội tạng hôm nay ạ!"
...Thầy? Tôi không nhớ là đã nhận cậu làm học trò.
"Đúng đó, thầy ơi! Xin hãy dạy chúng con cách chế biến nội tạng!"
Ơ, như tôi đã nói, tôi không nhớ là mình có nhận bất kỳ ai làm học trò cả.
Hai đứa trẻ táo tợn tự nhận tôi là "thầy" là những đứa đam mê nhất trong số những đứa muốn trở thành đầu bếp. Chúng cũng là những đứa hỏi tôi nhiều câu nhất. Tên chúng là Maynard và Enzo.
"Thầy ơi, làm ơn dạy tụi con!"
"Xin thầy ạ!" Hai đứa cứ năn nỉ mãi.
[Ahhh được rồi, được rồi. Nhưng hôm nay muộn quá rồi, để lần sau.]
"Lần sau? Là bao giờ vậy ạ?!"
"Ngày mai phải không ạ?!"
"Làm ơn nói rõ ra đi ạ!" Không hiểu sao hai đứa nhỏ này lại ép tôi tới mức này.
[Ah, ahhh... Ngày mai! Mấy đứa cứ đến vào giờ như hôm nay là được!] Tôi đành phải nhượng bộ trước sức ép của chúng và buột miệng nói ra trước khi kịp suy nghĩ kỹ.
Nghe vậy, cả hai cười rạng rỡ rồi nói: "Vậy thì mai tụi con lại tới!"
*Haizz* Tôi không biết tại sao, nhưng có vẻ như tôi sẽ phải dạy hai đứa nhóc này cách nấu nội tạng vào ngày mai.
À, tôi cũng không quên trả công cho bọn trẻ đã làm việc hôm nay.
Tất cả đều vui vẻ cầm chặt đồng bạc tôi đưa cho chúng.