Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 09: Lòng Nướng và Lễ Hội Của Những Kẻ Háu Ăn! - Chương 3-1: Nướng Nội Tạng

Tôi lấy nội tạng của lợn và bò hầm ngục ra từ ItemBox.

Khi mở lớp lá bọc ra, tôi tự nhủ: [Đây là tim, gan, và ruột già. Còn đây là lưỡi, dạ dày đầu tiên, và ruột non. Có đủ loại nội tạng ở đây.] Tôi cẩn thận phân loại bằng cách sử dụng Kỹ Năng Thẩm Định.

May mắn thay, cả lợn và bò hầm ngục đều rơi rất nhiều loại nội tạng khác nhau.

[Với từng này nội tạng, mình có thể làm đủ món luôn. Nhưng món đầu tiên chắc chắn phải là... món nướng!]

Khi nghĩ đến nội tạng, món nướng là lựa chọn duy nhất cho bữa ăn đậm vị. May thay, tôi đã mang theo vỉ nướng và cả than củi nữa.

Nhìn thấy ruột già và ruột non, tôi không thể ngừng nghĩ đến món nướng ruột với mỡ chảy xuống than, kêu xèo xèo rồi bốc lên làn khói thơm lừng.

Tôi tưởng tượng đến độ mềm mại của miếng nội tạng, hòa quyện với vị béo ngậy ngọt ngào...

*Ực!*

Ôi không, nước miếng tôi sắp chảy ra rồi.

Tất nhiên, tôi cũng không chỉ nướng mỗi phần ruột mà sẽ nướng cả các phần khác nữa.

Quyết định xong, tôi bắt tay vào sơ chế nội tạng. Đây là công đoạn khá tốn công, nhưng nếu bỏ qua thì món ăn sẽ hỏng bét.

Ruột, hay còn gọi là "ruột non" khi đã được nấu chín, là phần tôi mong chờ nhất, nên càng cần xử lý kỹ lưỡng. Nếu không làm cẩn thận, chúng sẽ không thể dùng được.

Tôi thích sử dụng bột mì để làm sạch nội tạng. Theo những gì tôi đọc được trên mạng, các nhà hàng chuyên nghiệp thường làm vậy.

Rắc bột mì lên ruột rồi chà sát kỹ lưỡng. Bột sẽ hút hết mùi hôi và chất bẩn còn sót lại. Sau đó rửa sạch ruột với nước. Nếu mùi vẫn còn, lặp lại bước với bột mì thêm một lần nữa.

[Kể cả mình biết trước rồi, nhưng làm sạch nội tạng thực sự là một công việc vất vả. Nhưng mà để có món ăn ngon, thì đáng thôi.]

Sau khi xử lý sạch sẽ, tôi bắt đầu ướp gia vị cho nội tạng.

Theo tôi, sốt miso là lựa chọn hoàn hảo cho món này. Tôi pha miso, rượu sake, mirin, đường, tương ớt đỏ, tỏi băm, gừng băm, và dầu mè để làm nước sốt, rồi xoa đều lên các phần nội tạng.

Tất nhiên, tôi cũng chuẩn bị thêm một ít sốt yakiniku cho những phần không ướp sẵn. Ngoài loại sốt phổ biến tôi thường dùng, lần này tôi còn mạnh tay mua thêm loại sốt cao cấp từ một cửa hàng nướng nổi tiếng.

Cuối cùng, chỉ cần dựng bếp nướng ngoài trời và bắt đầu thôi.

...........

Tiếng xèo xèo của nội tạng nướng vang lên, mùi thơm béo ngậy từ mỡ chảy xuống than củi lan tỏa khắp không gian. Khói từ nước sốt miso cháy xém càng khiến tôi thêm đói bụng.

Tôi dùng kẹp nướng từng mẻ ruột bò hầm ngục.

[Này, xong chưa?]

[Nhanh lên đi!]

[Chủ nhânnnn, chín chưa~?]

Ba linh thú của tôi đều nhỏ dãi không kiên nhẫn được nữa.

[Chờ một chút... Hình như phần này chín rồi.] Tôi gắp ra một đĩa đầy ruột bò thơm lừng và đưa cho cả bọn.

[Đây.]

[Đây là ruột à? Nó có mùi thơm thật, nhưng mà...]

[Cứ ăn thử đi. Tôi đảm bảo là ngon.]

[Vậy thì...] Fel cắn thử một miếng, và ngay lập tức cơn thèm ăn của ông ấy bị kích thích, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Dora-chan và Sui cũng không ngoại lệ.

Cả ba đắm chìm trong món ăn đến nỗi không để ý gì xung quanh.

[Haha, ngon phải không? Ồ, phần này cũng chín rồi.]

Lần này đến lượt ruột lợn hầm ngục. Vì là thịt lợn, tôi nướng thật lâu cho đến khi ruột phồng lên, như sắp nổ tung. Chỉ nhìn thôi mà tôi đã phải nuốt nước miếng.

Ồ, suýt quên thứ quan trọng.

Tôi đưa tay vào ItemBox, lấy ra một lon bia lạnh ngắt.

Tôi nghĩ rằng một lon bia có vị đắng nhẹ và khô sẽ hợp hoàn hảo với món ruột béo ngậy này, nên lần này tôi chọn bia của hãng A.

*Psshh!*

[Được rồi, bia đã sẵn sàng. Đến lúc ăn thôi.]

Tôi cắn một miếng ruột nướng đang nhỏ mỡ xèo xèo.

[Nóng quá! Nóng! Haagghh, haaghh... nhưng ngon tuyệt!]

Những giọt mỡ béo ngậy lan tỏa trong miệng tôi, mang theo vị ngọt nhẹ và béo bùi.

Nước sốt miso mà tôi ướp cho nội tạng đúng là hợp một cách không tưởng.

Đây chính xác là kiểu món ăn hạng B mà tôi sẵn sàng đi ra ngoài để mua. Và tất nhiên, sau một miếng ruột nướng, phải uống ngay một ngụm bia chứ!

*Glug glug glug glug glug*

[Aaaahhhhh!]

[Đỉnh thật! Món này đúng là tuyệt đỉnh!]

Tôi cứ tiếp tục xen kẽ từng miếng ruột nướng béo ngậy với từng ngụm bia mát lạnh.

[Ahhh~, đúng là tuyệt.]

Trong lúc tôi đang tận hưởng sự kết hợp thần thánh này, tiếng kêu than của ba linh thú lại cắt ngang.

[Này, cái đó cũng ngon lắm thì phải. Cho ta ăn thử xem.]

[Ta cũng muốn nữa!]

[Sui cũng muốn~!]

[Được rồi, được rồi. Đây, ruột lợn hầm ngục nhé.]

Tôi chất đầy đĩa ruột lợn nướng thơm phức và đặt trước mặt bọn họ.

Không mất một giây, họ bắt đầu ngấu nghiến.

[Ruột lợn này ngon quá trời!]

[Đúng vậy. Ta không ngờ ruột có thể ngon thế này.]

[Sui cũng vậy. Quả là bất ngờ.]

[Tôi đã nói rồi mà, nội tạng phải được làm sạch và chuẩn bị kỹ lưỡng mới ngon. Nhưng mà làm thế tốn công lắm.]

[Ngon tuyệt!]

Cứ thế, chúng tôi tiếp tục thưởng thức món ruột nướng thơm lừng.

Nhân tiện, món ruột bò hầm ngục ướp sốt miso cũng hoàn hảo không kém, với vị béo mềm, ngọt nhẹ hòa quyện vào từng miếng.

Thế nhưng, trong lúc chúng tôi đang tận hưởng, khói bốc lên từ bếp nướng bắt đầu thu hút một vài khán giả không mời.

Tôi không chắc là vì khói hay vì mùi thơm, nhưng có rất nhiều người bên ngoài cố gắng nhìn vào.

May mắn thay, ngôi nhà tôi thuê được bao quanh bởi hàng rào sắt, nên không ai xông vào được. Chúng tôi vẫn thoải mái thưởng thức bữa ăn... cho đến khi có những vị khách cứng đầu hơn xuất hiện.

[Này...] Dora-chan không thể phớt lờ những gì đang diễn ra bên ngoài hàng rào và liên tục liếc về hướng đó.

[Ahh, đừng bận tâm. Cứ mặc kệ họ đi.]

[Ngươi nói thế, nhưng ta không thể tiếp tục ăn khi bị nhìn chằm chằm như thế.]

[Ánh mắt đó thể hiện sự khao khát đồ ăn mãnh liệt.]

Ngay cả Fel mà cũng nói thế... Đúng là hơi đáng sợ.

Tôi lén lút nhìn về phía hàng rào, và...

Có rất nhiều đứa trẻ mũi dãi lòng thòng đang bám vào hàng rào, mắt thì dán vào bữa ăn của chúng tôi.

Phía trước là những đứa trẻ tôi đã cứu hôm qua, và đằng sau còn có thêm cả một nhóm khác.

[Tại sao bọn chúng lại ở đây...?]

Dù tôi cảm thấy bực bội, có vẻ như chúng sẽ không chịu rời đi chừng nào chúng tôi còn ăn.

Như Dora-chan nói, bị nhìn chằm chằm thế này thì khó mà ăn uống ngon miệng được.

[Thôi nào, được rồi.] Không còn cách nào khác, tôi đứng dậy và tiến tới hàng rào.

............

[Mấy đứa muốn gì đây?] Tôi nói với thằng nhóc đầu sỏ mà hôm qua đã dẫn nhóm trẻ mồ côi.

"Ah! Chú... à không, anh trai!"

*Chú* á?! Tôi không già như thế đâu!

[Vậy, mấy đứa cần gì?]

"Dạ, bọn em muốn nhờ anh chuyện này."

[Là gì?]

"Chuyện là..."

Theo lời của Luis, thằng nhóc cầm đầu, khi bọn trẻ trở về cô nhi viện hôm qua với đống vũ khí mới do Sui tạo ra, các đứa trẻ khác thấy vậy liền phát cuồng và muốn có vũ khí cho riêng mình.

Vậy là bọn chúng lao vào hỏi Luis và đồng bọn, bắt khai ra chỗ mà họ lấy được vũ khí.

[Thế là mấy đứa kể về anh sao?]

"Xin lỗi anh ạ. Em đã cố bảo tụi nó là không nên làm phiền anh, nhưng tụi nó không chịu nghe..." Luis nói, vẻ mặt trông rất hối lỗi.

Cũng đúng thôi. Chúng vào hầm ngục, dù chỉ ở tầng một, nếu không cẩn thận thì sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy việc chúng muốn có vũ khí tốt hơn cũng là điều dễ hiểu.

[Anh hiểu rồi. Nhưng làm sao mấy đứa biết anh ở đây?]

"Chỉ cần hỏi một chút là ra thôi ạ. Ai cũng nói về nhà thám hiểm thuần hóa hạng S, nên dễ tìm lắm. Em còn không biết anh là hạng S đấy, ngầu thật! Nhưng mà nhìn anh không giống chút nào!"

Này, câu cuối cùng là thừa đấy! Dù sao thì, đúng là mình trông không giống nhà thám hiểm hạng S thật...

[Thôi được rồi. Cứ vào trong đi. Nếu mấy đứa cứ bám chặt lấy hàng rào như thế, sẽ cản trở người đi đường, mà bọn ta cũng không thể ăn uống yên ổn được.]

"Chúng em cũng không chịu nổi mà! Mùi thơm quá mà, đúng không mọi người?" Luis quay sang những đứa trẻ khác, và tất cả đều đồng tình.

[*Haizz*, thôi được rồi, vào trong hết đi.]

Tôi mở cổng và dẫn lũ trẻ từ cô nhi viện vào trong sân.

Vậy cũng xong, nhưng...

Ánh mắt của chúng cứ dính chặt vào cái bếp nướng.

Kiểu như bị dính keo siêu dính vậy.

Có nhìn bao nhiêu thì cũng thế thôi, trên bếp giờ chẳng còn gì nữa. Tất cả đã được tôi dọn ra cho Fel và hai linh thú rồi.

Mặc dù tôi có thể bắt đầu nướng lại ngay, nhưng mà...

Nhìn bọn trẻ chẳng khác nào một bầy thú đói, tôi cũng hơi nao lòng.

Tôi không ngại cho chúng ăn một chút, nhưng lại băn khoăn liệu có đủ không.

Chuẩn bị ruột thì mất rất nhiều thời gian, nên tôi chỉ làm đủ phần cho mình và các linh thú.

...À, có cách này.

Sao không để chúng tự làm nhỉ?

Tôi vẫn còn nhiều ruột, nên coi như chúng làm việc để trả công cho bữa ăn.

Ừ, nghe ổn đấy.

[Này, mấy đứa muốn ăn không?] Tôi hỏi, và tất cả đồng loạt gật đầu đầy hăm hở.

[Được thôi, nhưng...] Vừa nói đến đó, đám trẻ đã reo hò và lao thẳng tới bếp nướng.

[Khoan đã!!! Nghe này! Đầu tiên, phải nghe anh nói đã!]

"Ơ, có chuyện gì thế anh trai? Không phải anh bảo sẽ cho chúng em ăn à?" Luis phụng phịu, vẻ mặt không hài lòng.

Mấy đứa xung quanh cũng bày tỏ cảm xúc tương tự.

[Này này, anh đâu có nói là cho không. Nếu muốn ăn đồ của anh, mấy đứa phải làm việc trước. Nếu đồng ý, anh sẽ cho ăn. Sao nào?]

"Ồ, vậy là vậy à. Miễn là không phải trả tiền thì gì cũng được. Đúng không?" Luis quay sang hỏi lũ trẻ, và tất cả đều đồng tình.

[Được rồi, đợi anh chút.]

Tôi lấy đĩa và nĩa ra từ ItemBox.

Có tổng cộng 21 đứa trẻ, và may mắn thay, tôi có vừa đủ cho tất cả.

[Được rồi, anh bắt đầu nướng đây.]

Một lần nữa, tôi bắt đầu nướng ruột trên bếp nướng.

Âm thanh xèo xèo của nội tạng nướng cùng mùi thơm nức mũi khiến ai cũng phải thèm thuồng.

[Này, đừng có chỉ cho lũ nhóc đó ăn. Bọn ta vẫn đang ăn mà,] Fel nói, vẻ không hài lòng, khi thò đầu qua nhìn.

"Woaaa! Con sói khổng lồ này biết nói kìa!"

"Wow! Lần đầu tiên em thấy một con sói biết nói luôn!"

"Em cũng thế! Tuyệt thật đấy!"

Lũ trẻ đều kinh ngạc khi thấy Fel có thể nói chuyện.

Có vẻ như đám trẻ từ cô nhi viện chưa từng nghe về Fenrir. Dù chúng có lẽ đã biết vài câu chuyện cổ tích liên quan đến Fenrir, nhưng chắc chẳng ai nhận ra Fel chính là một Fenrir thực sự.

Tuy nhiên, đúng kiểu trẻ con, chúng tò mò hơn là sợ hãi.

Bọn chúng cũng rất hứng thú với Dora-chan và Sui, nhưng xem ra cơn đói vẫn là ưu tiên hàng đầu.

[Xong rồi.]

Vừa nghe tôi nói, cả bọn lập tức chen lấn, đẩy cả ba linh thú của tôi sang một bên để giành lấy chỗ đầu tiên.

Fel và hai linh thú đều đứng hình vì bị làm ngơ trắng trợn như vậy.

Thế là tôi quyết định phục vụ bọn trẻ trước khi quay lại với Fel và hai linh thú.

[Mấy đứa nhóc này mà cũng tranh ăn nhanh hơn cả ta, đúng là không phải dạng vừa,] Fel lẩm bẩm trong khi nhai.

Những đứa trẻ vừa ăn vừa nói: "Cảm giác hơi lạ lạ nhưng mà ngon thật!"

594df901-2786-4138-920b-3ae5d3d8b95c.jpg

Tất nhiên, lũ trẻ không hề hài lòng với chỉ chừng đó, và tôi lại phải nướng thêm một mẻ lòng nướng nữa.

Khi tôi nói với chúng rằng đây là ruột của bò hầm ngục và lợn hầm ngục, phản ứng đầu tiên của bọn nhóc là bất ngờ, với những câu như: "Hả? Thứ phần thưởng tệ hại đó á?" hoặc "Ý anh là cái thứ béo nhũn và kinh kinh đó hả?"

Nhưng cuối cùng, vì ngon quá nên chúng chẳng thể ngừng ăn.

Và bởi vì tôi phải cho ăn cả 21 cái dạ dày không đáy của lũ trẻ, cộng thêm phần của ba linh thú, toàn bộ số lòng tôi chuẩn bị đã nhanh chóng hết sạch...

[[Hết rồi. Chết thật, làm thêm sẽ tốn kha khá thời gian đây...Thôi thì đành lấy thịt bò và thịt lợn hầm ngục ra vậy. Nhưng chỉ dùng loại bình thường thôi.]

Thịt từ các quái vật tiến hóa thì quá xa xỉ để dành cho lũ nhóc.

Dù vậy, chúng vẫn hào hứng khi được ăn phần thịt bình thường.

Vì đây là một bữa tiệc hiếm hoi, đứa nào đứa nấy đều ăn đến căng tròn bụng.

Làm ơn ăn kiềm chế chút đi mà.

"Phù, no quá rồi," Luis thốt lên đầy mãn nguyện.

"Em no căng luôn~!"

"Lần đầu tiên em được ăn thịt ngon như thế này. Hạnh phúc quá..."

"Thật sự quá ngon luôn~."

Nhìn lũ trẻ với những cái bụng tròn căng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, tôi nhắc nhở:

[Được rồi, nghỉ một lát tiêu hóa xong, anh sẽ cho mấy đứa làm việc như đã hứa.]

"Ểeeeeee?!"

Đang đắm chìm trong cơn buồn ngủ sau bữa ăn thịnh soạn, lũ nhóc như bị kéo trở về thực tại bởi lời nói của tôi.

[Đừng có 'Ểeee' với anh. Mấy đứa đã hứa rồi mà. Anh đã cho ăn no nê, giờ thì làm việc đi chứ.]

Chúng đã hứa, nên tôi sẽ thu nợ đầy đủ.

"Ừm, thì cũng được. Bọn em đã hứa mà. Với cả đồ ăn của anh ngon thật," Luis nói, và những đứa trẻ khác lần lượt gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy."

"Haizz, thôi được."

"Anh đã cho tụi em ăn nhiều thịt như vậy..."

Haha, lực lượng lao động đã sẵn sàng!

Tôi sẽ bắt bọn nhóc này xử lý hết chỗ ruột mà tôi có!

Như vậy, sau này khi nấu nướng, tôi sẽ không phải làm nữa.

[Được rồi, không nghỉ ngơi nữa! Nhanh xoa bóp với bột đi, đừng lơ là!]

"Em mệệệệệt quáaaaa~!"

"Đừng kêu ca. Mấy đứa phải làm việc bù cho chỗ đồ ăn anh đã cho."

"Boooo!"

Hiện tại, tôi đang đứng trong bếp giám sát và hướng dẫn bọn trẻ xử lý chỗ lòng để nấu ăn.

Chúng đang làm việc với cả ruột già và ruột non, thứ mà tôi có rất nhiều.

Tôi bảo chúng xoa bóp ruột trong thau với bột, sau đó rửa sạch với nước.

Ban đầu, bọn nhóc còn hào hứng, vừa làm vừa hét lên: "Ôi, nó nhớt nhớt thế này!" hoặc "Nhìn ghê quá đi~."

Nhưng sau khi lặp lại quá trình đó nhiều lần, đứa nào cũng bắt đầu than mệt.

Đúng là công việc nặng nhọc thật.

Dù vậy, lời hứa là lời hứa.

Tôi vẫn để chúng nghỉ ngơi đúng lúc.

Dù không thể xử lý hết toàn bộ ruột hôm nay, chúng cũng đã làm xong khoảng hai phần ba số lượng tôi có.

Nhìn lại thì, nếu tự làm một mình chắc tôi vất vả lắm.

Đúng là có thêm người làm thì công việc sẽ nhanh hơn hẳn.

"Phù, mệt chết đi được. Anh đúng là nô lệ khắt khe đó, anh trai ạ," Luis vừa phàn nàn vừa thở dài.

Những đứa trẻ khác chỉ lặng lẽ gật đầu, trông chẳng khác gì Luis, cũng kiệt sức không kém.

[À, ừm... Hôm nay các em đã giúp anh rất nhiều. Cảm ơn nhé. Và vì đã làm tốt, đây là phần thưởng cho các em.]

Tôi đưa cho bọn trẻ hai tảng thịt lợn hầm ngục.

Tôi không biết trong cô nhi viện có bao nhiêu đứa trẻ, nhưng dù không đủ để tất cả đều có một phần bít tết, thì cũng đủ để nấu một nồi súp thịnh soạn hoặc một món xào.

Nhất là khi miếng thịt từ lợn hầm ngục thông thường cũng khá to.

"TUYỆTTTTTTTTTT!"

Vừa nhìn thấy tảng thịt, đám nhóc kiệt sức lập tức hồi phục ngay tức khắc.

"Thật không vậy, anh?!" Luis hỏi, vẻ mừng rỡ không tả xiết.

[Ừ. Hôm nay mấy đứa đã làm việc rất chăm chỉ,] tôi đáp, và cả bọn đồng thanh reo hò.

[Vậy giờ phải làm sao với cái này? To quá, các em mang về được không? Nếu cần, anh có thể giúp mang.]

"Không cần đâu ạ. Này Geraldo, cậu có thể dẫn hai ba người đi mượn một tấm ván từ cửa hàng ông lão kia không?"

"Được thôi." Geraldo, thành viên nhóm của Luis, dẫn theo ba người rồi rời đi. Một lúc sau, họ quay lại với một tấm ván gỗ.

Hóa ra, chúng có quen biết với một người sở hữu cửa hàng gần đó, nơi chúng thỉnh thoảng làm việc, nên đã mượn được một tấm ván từ chỗ ấy.

"Tốt rồi. Chúng ta có thể đặt thịt lên đây và để mọi người cùng khiêng."

Ra vậy. Đúng là với cách này, bọn trẻ sẽ dễ dàng mang số thịt đó về hơn.

Lũ trẻ đều hào hứng và vui mừng khi có thể mang về một món quà tuyệt vời như vậy.

Mới cách đây không lâu, trông chúng còn kiệt sức là thế... Đúng là tâm lý "động lực vì lợi ích." Nhưng thôi, nếu điều đó khiến tôi dễ nhờ vả chúng hơn trong tương lai thì cũng tốt.

[Này Luis, cho anh hỏi. Em vừa nói mình đi làm phải không? Vậy một ngày cậu kiếm được bao nhiêu?]

"Hửm? Ý anh là tiền công à? Khoảng 7 đến 8 đồng đồng một ngày. Không nhiều, nhưng vì bọn em không có nhiều cơ hội kiếm tiền nên vẫn biết ơn lắm."

Tôi gật gù. Thông tin này hữu ích đây. Như vậy, việc nhờ vả chúng sau này càng dễ hơn. Có khi chúng sẽ đồng ý ngay.

[Hiểu rồi. Vậy anh có một đề nghị khác. Thật ra, anh vẫn còn một đống ruột cần xử lý. Nếu ngày mai các em quay lại làm việc như hôm nay, anh sẽ trả mỗi người 1 đồng bạc. Thấy thế nào? Tất nhiên, anh sẽ bao ăn luôn.]

"Thật sao, anh trai?! Chúng em sẽ làm! Chắc chắn luôn!"

[Này, đừng quên hỏi ý kiến mọi người trước đã chứ?]

"À, đúng rồi. Nhưng em chắc bọn họ sẽ đồng ý thôi. Chờ chút nhé."

Luis đi hỏi ý kiến những đứa trẻ khác.

"Tất nhiên chúng em sẽ làm!"

"1 đồng bạc và cả đồ ăn á?! Quá đã luôn!"

"Anh ấy sẽ cho chúng ta ăn mấy món ngon đó nữa đúng không?! Chắc chắn là làm rồi!"

"Em tham gia! Nhất định tham gia! Được ăn ngon mà còn có 1 đồng bạc? Quá lời luôn!"

Sau khi nghe đề nghị từ Luis, cả nhóm trẻ hào hứng đồng thanh đồng ý.

[Chắc anh cũng nghe rồi đấy, bọn em sẵn sàng hết rồi.]

[Vậy à. Tốt lắm. Vậy mai gặp lại nhé,] tôi nói, và cả bọn đồng thanh đáp lại đầy năng lượng.

"Vâng ạ!"

"Mai bọn em sẽ quay lại!"

"Nhất định rồi!"

"Mai em lại được ăn ngon nữa rồi!"

Lũ trẻ rời đi, vừa đi vừa trò chuyện ồn ào trên đường về cô nhi viện.

Tất nhiên, chúng không quên mang theo thịt lợn hầm ngục mà tôi tặng.

[À! Chờ đã! Còn mấy cái gậy thì sao?] Tôi chợt nhớ ra lý do ban đầu lũ trẻ đến đây khi thấy chúng chuẩn bị đi.

"À! Đúng rồi!" Hình như bọn trẻ cũng hoàn toàn quên mất do quá phấn khích vì được tặng thịt.

Chúng quay lại để tôi (hay đúng hơn là Sui) bắt đầu quá trình cải thiện mấy cây gậy – vốn chỉ là những khúc củi to.

[Sui, nhóc làm cho mấy thứ này giống như hôm qua được không?]

[Được chứ!]

Tôi đưa cho Sui những cây gậy, và nhóc nhanh chóng biến chúng thành những cây gậy bóng chày chỉ trong tích tắc.

Khi tôi trả lại cho bọn trẻ, chúng trầm trồ: "Oaaa, tuyệt quá."

Tất cả lập tức thử vung gậy mới.

[Được rồi, mai gặp lại nhé.]

"Vâng ạ!" Cả bọn rời đi, vui vẻ mang theo những cây gậy mới và thịt.

Có lẽ ngày mai chúng sẽ xử lý xong toàn bộ chỗ ruột của tôi.

Điều đó có nghĩa là tôi có thể nhanh chóng và dễ dàng làm không chỉ lòng nướng, mà còn cả lẩu và hầm nữa.

Tôi thật sự mong chờ.

............