Sau khi rời khỏi Hội Thám Hiểm, tôi bảo Fel đưa tôi ra khỏi thành phố, đến một nơi vắng người.
[Được rồi, tôi sẽ bắt đầu chải lông đây.]
Chúng tôi đến để tắm rửa điều mà suốt thời gian trong hầm ngục không thể làm một cách thoải mái. Tôi cũng định tắm cho Fel luôn, vì ông ấy trông cũng khá bẩn sau bao nhiêu ngày chinh chiến.
Nhưng trước tiên, phải chải lông cho Fel thật kỹ đã.
[Phải làm thế này sao?] Fel hỏi, trong khi tôi cẩn thận gỡ từng mớ lông rối.
[Dù sao cũng phải làm thôi. Ông biết mà, trong hầm ngục có đầm lầy với sa mạc, ông thật sự bẩn lắm đấy.]
[Hừm... Ta không nghĩ mình bẩn đến mức đó, nhưng...]
[Không, không, ông bẩn thật đấy. Chạm vào ông là thấy bụi rồi. Nhìn xem, chân thì dính đầy bùn, còn lông cũng bết hết lại.] Tôi vừa nói vừa chải cẩn thận đến tận mấy ngón chân của Fel. Nghe vậy, Fel có vẻ không vui.
Hóa ra ông ấy ghét bị tắm đến thế sao? Nhưng mà, ông thật sự rất bẩn, và tôi nghĩ tắm sạch sẽ xong thì sẽ thoải mái hơn nhiều. Tốt rồi, việc chải lông xong rồi tôi thầm nghĩ, sau khi đặc biệt chú ý đến mấy chỗ lông rối ở chân Fel.
[Sui, ta sẽ làm nước nóng, nhóc có thể chuẩn bị nước lạnh được không?]
[Hiểu rồi—!]
[À mà... không cần nước nóng đâu. Nước lạnh là được rồi, làm nhanh lên.] Tôi vừa định đun nước thì Fel đã cắt ngang, giục giã như thể muốn kết thúc sớm chuyện này.
[Nhưng nước lạnh mà tắm, ông không sợ bị cảm à? Trời thì không lạnh lắm, nhưng mà...]
[Ngốc, ngươi nghĩ ta là ai chứ? Chỉ ngâm nước một chút mà cảm được à? Hơn nữa, ta có phước lành của Nữ thần Ninrir, sẽ không dễ bị bệnh đâu. Quan trọng là, nếu đã định làm thì làm cho nhanh.]
À… ra là vậy. Không phải vì lạnh, mà vì ông không thích nước nên muốn xong sớm cho đỡ khó chịu.
[Chờ đã, ngươi định dùng nước lạnh thật sao? Dù sao thì nước nóng vẫn thích hơn mà… Nhưng thôi, nếu Fel tắm xong nhanh thì mình sẽ được vào tắm sớm hơn.] Đó là Dora-chan. Có vẻ Dora-chan rất khoái tắm táp.
[Đấy, đúng không? Làm nhanh là tốt nhất cho tất cả mà. Thôi, bắt đầu đi.]
[Rồi rồi. Tôi sẽ chỉ dùng nước rửa cậu thôi nhé.]
[Tốt lắm.]
[Sui, nhóc xịt nước lên Fel giúp tôi nhé?]
[Chủ nhân, chắc không đấy?]
[Chắc chắn rồi. Làm đi, Sui.]
[Hiểu rồi!]
Sui phun nước ầm ầm lên người Fel. Khi bùn đất và vết dơ đã rửa trôi kha khá, tôi bảo Sui dừng lại lúc Fel đã ướt sũng từ đầu tới chân. Sau đó, giống như lần trước khi tắm cho Fel, tôi dùng dầu gội mình còn giữ.
Trước tiên, bắt đầu từ lưng…
[Này, mạnh tay chút nữa đi.]
[Biết rồi, biết rồi.]
Tôi dồn lực, kỳ cọ kỹ hơn cho Fel.
[Thêm chút nữa, kỳ mạnh hơn chút.]
Được rồi, biết rồi mà. Vậy là chỗ này đang ngứa à? Tôi tiếp tục kỳ mạnh mẽ, rửa sạch từng tấc lông.
[Chỗ đó, kỳ lâu thêm chút nữa.]
Haizz… rồi, tôi hiểu rồi. Chỗ này thêm tí nữa là được chứ gì.
*Kỳ kỳ* *Kỳ kỳ* *Kỳ kỳ*
Mặc dù lúc đầu thì hối thúc “làm nhanh lên”, nhưng vừa bắt đầu kỳ cọ là Fel cứ liên tục đòi "mạnh hơn", "lâu hơn", "góc này nữa"… Kết quả là tôi cứ thế mà lau rửa từng góc nhỏ một cách cực kỳ kỹ lưỡng.
[Được rồi, chắc ổn rồi đó. Sui, nhóc xả nước cho Fel lần nữa nhé.]
[Vâng—!] Sui tiếp tục phun nước, rửa trôi toàn bộ bọt xà phòng khỏi người Fel.
[Fel, rửa mặt luôn nhé?]
[Mn, làm nhanh lên.]
[Sui, giảm lực nước lại chút, phun nhẹ như mưa lên mặt Fel được không?]
[Được ạ!] Nước phun nhẹ nhàng, như cơn mưa nhỏ, rơi lăn tăn lên mặt Fel.
Rồi, rửa nốt mặt nữa là xong.
[Xong rồi đấy, Fel.]
[Hà, cuối cùng cũng xong.]
[Khoan đã! Fel, đ-đợi một chút! Ít nhất cũng đợi ra xa rồi hãy làm thế!]
Tôi vội la lên khi thấy Fel sắp sửa lắc người để rũ nước. Dora-chan, Sui và tôi vội vàng dạt ra xa khỏi Fel.
[Rồi, làm đi!]
Ngay khi tôi vừa lùi ra, Fel bắt đầu lắc mình dữ dội, nước văng tung toé tứ phía. Sau đó, ông ấy triệu hồi một luồng gió ấm áp để hong khô cơ thể.
[Rồi, đến lượt tắm của chúng ta!]
[Yayyy~!]
Trong lúc tôi chuẩn bị bồn tắm, Fel giờ đã hoàn toàn sạch sẽ và khô ráo quay sang nói:
[Ta sẽ đi săn trong lúc các ngươi tắm.]
[Hử? Ừ, cũng được thôi. Nhưng mà tôi vừa tắm cho ông xong đấy, nhớ đừng để mình lấm bẩn nữa nha.]
[Mn, biết rồi.]
[À mà, nếu có đi săn thì bắt vài con chim như rockbird hay cockatrice giúp tôi nhé. Thịt mấy con đó sắp hết rồi.]
[Hiểu rồi.]
[À, còn cái này nữa.]
Tôi lấy từ ItemBox ra một chiếc túi ma pháp loại vừa. Nó có hình dạng như túi đeo vai, chắc Fel mang theo cũng tiện.
[Một túi ma pháp à?]
[Ừ, nếu ông săn được nhiều thứ thì có cái này đựng sẽ tiện hơn.]
[Ừm, cũng phải. Vậy ta mượn nó.]
Vừa nói xong, Fel nhanh chóng chạy đi.
Dĩ nhiên, trước khi đi tôi không quên nhắc ông ấy dựng kết giới bảo vệ.
……..
[Phùuuu~, thật là sảng khoái.]
[Đúng là tuyệt nhất.]
[Thích quá~]
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cho buổi tắm, Dora-chan, Sui và tôi cùng nhau ngâm mình thư giãn trong làn nước ấm. Dora-chan và Sui thả mình nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trông vô cùng thư thái. Tôi cũng duỗi thẳng người trong bồn, để toàn thân được thả lỏng hoàn toàn.
Lâu lắm rồi mới được tận hưởng cảm giác vừa sạch sẽ cả thân thể lẫn tâm trí như thế này… Quả thật, việc tắm rửa đem lại một cảm giác khoan khoái khó tả.
Như một phần thưởng cho việc chinh phục hầm ngục, tôi đã dùng đến loại bột tắm hảo hạng có chứa khí carbonic. Khi ngâm mình, toàn thân dần nóng lên, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ cũng theo đó mà tan biến. Hương thơm phảng phất nhẹ nhàng, khiến lòng người dịu lại.
Dora-chan và Sui cũng cứ thế thoải mái tận hưởng khoảng thời gian yên bình ấy thật lâu.
[Chắc đến lúc rời khỏi đây rồi nhỉ.]
[Yeah, ta cũng đoán vậy.]
[Vâng~.]
Sau khi ra khỏi bồn tắm và thay đồ, tôi cho Dora-chan cùng Sui uống sữa trái cây, còn bản thân thì chọn sữa cà phê để giải khát rồi ngồi nghỉ ngơi.
"Làm-làm ơn cứu với!!"
"Gyaaahhh!!"
Tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của trẻ con vang lên... ngày càng gần hơn. Khi ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, tôi trông thấy một cậu bé và một cô bé, chừng mười tuổi.
"Iris, chạy đi! Em cứ chạy một mình thôi cũng được!"
"Không! Em không bỏ anh lại đâu, anh trai à!"
Có năm con orc đang đuổi sát gót hai đứa nhỏ.
[Dora-chan! Sui]
[Hiểu rồi! Giao cho ta!]
[Sui sẽ giúp nữa!]
Dora-chan lập tức bay vút lên, còn Sui giương cao xúc tu, trông chẳng khác nào một khẩu pháo chuẩn bị khai hỏa.
*Dzsshh* *Dzsshh* *Dzsshh*
*Byoo* *Byoo*
Dora-chan, được bao phủ bởi ma pháp Lửa, lao thẳng vào ba con orc. Cùng lúc, Sui thi triển "Axit Bullets", đánh gục hai con còn lại.
[Này, hai đứa không sao chứ?] Tôi vội chạy tới chỗ hai đứa nhỏ. Cả hai chỉ đứng chết lặng, mắt dán vào đám xác orc nằm la liệt.
[Hộc... hộc... Lũ orc bị tiêu diệt rồi, hai đứa an toàn rồi. Mà này, hai đứa từ đâu tới thế?]
Dù đây là khu rừng gần thành phố, nhưng đoạn này lại khá hẻo lánh, thật kỳ lạ khi thấy trẻ con xuất hiện ở nơi thế này. Hay là... có người lớn đi cùng? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì hai đứa nhỏ đột nhiên òa khóc. Có lẽ nỗi sợ hãi khi bị orc truy đuổi vẫn còn in sâu trong tâm trí chúng.
"*Hức*... *sụt sịt*... Uwaaahhhh!"
"*Hức*... *Unnu*... Ueehhh!!"
Tôi luống cuống không biết phải dỗ thế nào, thì Fel quay trở lại.
[Cái đám nhóc này là sao vậy?]
Vừa trông thấy Fel, hai đứa nhỏ lại òa lên khóc to hơn nữa.
[À, aaahhh, các cháu biết đấy, thứ kia là linh thú của chú, nó không làm gì đâu. Hai đứa an toàn rồi mà.]
[Này! Ngươi vừa gọi ta là ‘thứ kia’ đấy hả?! Hả?!]
Fel gầm lên một tiếng, khiến hai đứa nhỏ giật mình rồi khóc ré to hơn.
[Ahhh, phiền thật đấy… đừng hét ầm lên nữa. Im lặng một chút đi, Fel.]
Tôi cố gắng trấn an hai đứa trẻ đang khóc bằng cách liên tục lặp lại những câu như: [Giờ thì an toàn rồi.] và [Fel cùng những người còn lại đều là linh thú của chú, họ sẽ không làm hại các cháu đâu.]
Sau một hồi dỗ dành, cuối cùng tôi cũng khiến hai đứa bình tĩnh lại để nghe được câu chuyện của chúng.
[Cháu tên gì?]
"*Sụt sịt*... Cháu là Darryl, còn đây là em gái cháu, Iris," Darryl vừa nói vừa khịt mũi. Cậu bé có vẻ thông minh, sở hữu mái tóc và đôi mắt nâu sáng. Iris, em gái của Darryl, cũng có mái tóc nâu giống anh, được tết gọn gàng thành bím. Cô bé trông hơi nhút nhát, vẫn bám chặt lấy cánh tay anh trai không rời.
[Hai cháu bao nhiêu tuổi rồi?]
"Cháu mười tuổi, còn Iris tám tuổi."
Đúng như tôi đoán, cả hai chỉ khoảng chừng mười tuổi. Nhưng sao lại có trẻ con lạc vào nơi hẻo lánh thế này?
[Cháu có đi cùng người lớn nào không?] Tôi hỏi tiếp, nhưng Darryl chỉ lắc đầu.
[Gì cơ? Chỉ có hai cháu thôi à?]
Darryl gật đầu.
[Hai đứa tự đến đây sao? Từ đâu vậy?]
"Từ Dolan."
[Gì cơ? Tận từ Dolan á?] Tôi thực sự ngạc nhiên. Ban đầu cứ tưởng chúng chỉ đến từ một ngôi làng gần đây, nhưng Dolan cách đây tận ba tiếng đi bộ. Với chân trẻ con thì chắc chắn còn mất lâu hơn nữa. Rốt cuộc là vì chuyện gì?
[Sao hai cháu lại vào sâu trong rừng như thế này một mình? Có chuyện gì xảy ra sao? Nói cho chú biết nhé.]
"Nếu chú cho cháu một trong mấy xác orc kia, cháu sẽ kể." Darryl nói vậy, nên tất nhiên tôi gật đầu đồng ý. Và thế là cậu bé bắt đầu kể lại đầu đuôi.
Hiện tại, Darryl và Iris sống cùng mẹ ở thành trấn Dolan. Gia đình họ chỉ có ba người. Cha của hai đứa từng là một nhà thám hiểm, nhưng đã không trở về sau một chuyến vào hầm ngục khi Darrylmới sáu tuổi. Mẹ của chúng là một thợ may có tay nghề, nhờ đó cả nhà vẫn sống tạm ổn qua ngày. Thế nhưng, khoảng hai tuần trước, bà đột nhiên đổ bệnh. Một thầy tế ở đền đã dùng ma pháp trị liệu cho bà, giúp bà hồi phục được một thời gian, nhưng sau đó bệnh lại tái phát nặng hơn.
Theo lời Darryl kể, vị thầy tế đó nói rằng: “Ở đây chỉ có thể chữa trị những chứng bệnh nhẹ. Nếu bệnh của mẹ cháu nghiêm trọng đến mức này, thì chỉ còn cách đến hoàng đô và nhờ thầy tế cấp cao chữa trị mới có hy vọng hồi phục.”
Sau khi nghe điều ấy, hai đứa trẻ bắt đầu tuyệt vọng tìm cách kiếm tiền để cứu mẹ. Và rồi, chúng quyết định vào khu rừng này hái thảo dược thứ duy nhất chúng có thể nghĩ đến.
[*Sụt sịt*...] Tôi quay mặt đi, cố giấu giọt nước mắt đang chực trào. Thật dũng cảm… Darryl và Iris quả là những đứa trẻ ngoan… Tôi vốn yếu lòng lắm trước những câu chuyện như thế này.
[Hai cháu ăn gì khi ở đây?]
"...Chúng cháu làm mấy công việc lặt vặt trong thành phố, rồi bằng cách nào đó cũng kiếm được chút đồ ăn..."
Làm việc vặt thì chắc chẳng được bao nhiêu. Mà hai đứa nhỏ này lại là kiểu con ngoan, chắc chắn phần lớn tiền đều dành để lo thuốc thang cho mẹ. Như vậy tức là chúng có khi cả ngày chẳng ăn được gì.
[Hai cháu đói rồi đúng không? Một lát nữa ta sẽ nấu ăn. Cùng ăn với nhau nhé.]
[Thức ăn à? Đúng lúc lắm, ta cũng đang đói đây.]
[Ta cũng thấy bụng sôi rồi.]
[Sui cũng đói lắm rồi~!]
Aaa, tôi không hỏi các người đâu… Thôi được rồi, nấu luôn phần cho mấy tên này vậy.
Giờ thì, làm món gì đó dễ ăn cho Darryl và Iristhì hơn. Nếu là cơm, có khi chúng chưa quen, nên dùng bánh mì - thứ trẻ con có vẻ thân thuộc hơn có lẽ sẽ phù hợp. Nếu vậy… làm món đó đi.
Tôi quyết định làm bánh burger sốt teriyaki. Nguyên liệu đều có sẵn trong ItemBox, không cần mở Siêu Thị Online trước mặt hai đứa nhỏ. Đã định rồi, bước đầu tiên là lấy bếp ma pháp ra.
Khi tôi lôi chiếc bếp từ ItemBox, cả Darryl và Iris đều tròn mắt kinh ngạc.
"Cháu cũng có ItemBox, nhưng chẳng thể cất được thứ gì to như vậy..." Darryl thì thầm.
Ồ, thì ra Darryl cũng có ItemBox à. Thế thì sau này lớn lên, cậu bé sẽ có rất nhiều lựa chọn nghề nghiệp.
"Iris không có… Thật là thích ghê..." Iris nói nhỏ, giọng có hơi giận dỗi.
Những đứa trẻ ngây thơ như thế này thật sự đáng yêu mà. Được rồi, bắt đầu nấu thôi.
...........