Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 11: Lẩu Sukiyaki và Phước Lành của Chiến Trận! - Chương 2-2

Ăn xong, chúng tôi rời khỏi khu vực an toàn. Theo lời Fel, chỉ còn một khu vực trên tầng này chúng tôi chưa khám phá. Nếu không tìm thấy thứ mà Ngài Demiurge bảo chúng tôi tìm ở đó, chúng tôi sẽ phải đi lại cả tầng này lần nữa. Không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi hướng đến khu vực còn sót lại: phòng boss.

Fel nói rằng ổng không cảm nhận được điều gì bất thường ở phòng boss, nhưng tính ổng thường hay lơ là những chi tiết nhỏ vì quá tự tin. Tôi không chắc ổng có bỏ qua thứ gì mà tôi sẽ coi là bất thường hay không. Dù sao thì, trước mắt cũng đáng để kiểm tra phòng boss trước khi lãng phí thời gian một cách vô ích.

Khi chúng tôi đến trước phòng boss, một nhóm nhà thám hiểm đã đứng chờ sẵn ở đó. Và đó cũng là lúc chúng tôi gặp trở ngại thực sự đầu tiên: một hàng chờ. Sau khi quái vật trong phòng boss bị tiêu diệt, cần một khoảng thời gian nhất định để quái vật mới xuất hiện trở lại. Bản đồ của tôi giải thích rằng mỗi tầng trong hầm ngục này có thời gian hồi khác nhau, và hầu hết đều thuộc dạng dài. Tầng thứ hai mươi, chẳng hạn, mất khoảng hai giờ để quái vật hồi sinh.

Bản đồ cũng nêu một điều đặc biệt khác về hầm ngục này: hầu hết các phòng boss không có cửa, và có thể nhìn thấy bên trong ngay cả khi một nhóm khác đang chiến đấu. Tuy nhiên, không có nghĩa là có thể tự do ra vào. Ngay khi trận chiến bắt đầu, một rào chắn vô hình sẽ ngăn cản bất kỳ ai không có mặt bên trong tiến vào.

Khi chúng tôi đến, đã có một nhóm đang chiến đấu trong phòng, còn một nhóm khác thì chờ đến lượt. Ngay cả khi nhóm đầu sắp hoàn thành, vẫn cần hai giờ để phòng hồi sinh, và nếu nhóm kế tiếp thắng nhanh chóng, chúng tôi vẫn phải chờ thêm hai giờ nữa.

Tóm lại: ngay cả khi không tính thời gian chiến đấu, chúng tôi cũng phải chờ ít nhất bốn tiếng. Fel và Dora-chan lập tức xuống tinh thần khi tôi giải thích tình hình, còn Sui thì xìu xuống thành một vũng nước buồn bã vì không được chiến đấu ngay lập tức.

[Vậy, mọi người nghĩ sao?] tôi hỏi các linh thú. [Chúng ta nên bỏ qua phòng boss lúc này và đi vòng quanh tầng một lần nữa chứ?]

Fel đáp ngay: [Dù nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng như vậy còn hơn là phải chờ đợi vô tận. Ta không cảm thấy có gì đáng chú ý trong phòng này cả.]

Fel đã quyết, nhưng Dora-chan không đồng tình.

[Khoan đã, ông chắc chứ? Thật sự không có gì lạ trong phòng đó à? Vì nếu chúng ta đi vòng rồi chẳng tìm được gì, cuối cùng vẫn phải quay lại đây chờ thì sao?]

[Ngươi dám nghi ngờ khả năng của ta, Dora-chan?] Fel gầm gừ, liếc Dora-chan với ánh mắt đầy thách thức.

[Ai mà trách được chứ? Ông bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi chỉ vì cái tính tự cao mà không thèm để ý mấy chi tiết nhỏ?]

[Ta đã nói, đó là chuyện ngoài ý muốn! Số phận thật khó lường! Hmph—ta khó mà tin được ngươi có thể làm tốt hơn!]

[Ý ông là gì, đồ ngốc?]

[Ý ta là ngươi giao việc khám phá cho ta vì thừa biết ngươi không đủ khả năng! Nếu nghĩ mình giỏi hơn, cứ tự mà làm!]

[Hừ—ta chiến đấu còn giỏi hơn ông bao giờ hết!]

[Chiến đấu giỏi hơn? Một móng vuốt của ta còn mạnh hơn toàn thân ngươi!]

[Được thôi, ông nghĩ mình giỏi hơn hả? Vậy thì chứng minh đi! Ta sẽ hạ ông bất cứ ngày nào trong tuần!]

Fel và Dora-chan khẩu chiến dữ dội, và tình hình nhanh chóng leo thang. Sui tội nghiệp cứ lăn qua lăn lại giữa hai người, hoảng loạn không biết làm gì.

[Fel, Dora-chan, bình tĩnh lại! Đây không phải lúc để cãi nhau!] tôi quát lên qua thần giao cách cảm.

[Nghe chưa! Chính ông ấy bảo ta tự cao!] Dora-chan phản bác.

[Ta chỉ đáp trả khi ngươi nghi ngờ khả năng của ta!]

[Thì ta đúng mà!]

[Hah! Vậy ta cũng không sai khi bảo ngươi tự đề cao bản thân!]

Chưa đầy một phút, hai người lại lao vào tranh cãi. [Thôi nào, tôi bảo dừng lại! Chúng ta là bạn bè mà, đúng không? Nghe này—cả hai đều sai từ góc nhìn của tôi, vậy hãy xin lỗi và cho qua chuyện đi, được chứ?]

Cả hai bắt đầu lầm bầm phản đối, đều cho rằng mình không cần xin lỗi vì lỗi là của người kia. [Ồ, được thôi, vậy là không đúng không? Vậy thì kế hoạch B: lần tới ăn cơm, hai người sẽ không được ăn.]

[Cái gì?!]

[Sao lại thế chứ?!]

Lời đe dọa bỏ bữa là một hình phạt khủng khiếp, khiến cả Fel và Dora-chan sững người. [Này, Sui, muốn ăn món gì đó thật ngon trong bữa tới, chỉ hai chúng ta thôi không?] tôi hỏi, ôm lấy nhóc slime tội nghiệp và vỗ về.

[Món ngon? Yay! Sui muốn!] Sui vui vẻ đáp lại, luôn sẵn lòng vì thức ăn.

[Chờ đã! Ta không thể để hai người ăn ngon mà không có ta!] Fel cuống quýt.

[Đúng đó! Không công bằng chút nào!] Dora-chan cũng hùa theo.

[Vậy thì xin lỗi nhau đi.] tôi tuyên bố thẳng thừng. FelDora-chan càu nhàu, nhưng bỏ bữa còn tệ hơn xấu hổ một chút, nên họ miễn cưỡng xin lỗi nhau.

[Tốt rồi,] tôi nói khi họ xong, [giờ thì mọi chuyện ổn cả rồi. Không ai được giận nhau nữa, rõ chưa?]

[Ừm.]

[Ừ, được rồi.]

[Vậy là ổn rồi! Bây giờ chúng ta đi thương lượng với nhóm trước thôi.]

[Thương lượng hả?]

[Đúng vậy. Nếu chúng ta vào trong, Fel sẽ dễ dàng cảm nhận xem có gì lạ không, đúng không?]

[Đúng thế, dễ dàng hơn khi ở trong phòng này để cảm nhận mọi thứ...]

[Và Dora-chan, cậu sẽ tin lời của Fel hơn nếu chúng ta vào trong nhìn kỹ, phải không?]

[Ừ, tất nhiên rồi. Nhưng điều đó có nghĩa là—]

[Tôi biết, tôi biết, đợi một chút đi! Nếu tôi làm được, chúng ta sẽ cắt giảm thời gian chờ đợi. Chỉ cần ngồi yên và cầu chúc cho tôi thành công trong việc thương lượng!]

...............

[Xin lỗi, có thể tôi nói chuyện với các anh một chút được không?] tôi gọi với nhóm đang đứng chờ.

"Chuyện gì?" một người trong nhóm đáp. "Nhóm trước sắp xong rồi, nói ngắn gọn đi."

[Được rồi, tôi sẽ nhanh thôi. Xin lỗi vì nói thẳng, nhưng tôi có một đề nghị về phòng boss...]

Tóm lại, tôi hỏi họ liệu hai nhóm có thể vào phòng cùng nhau không. Đổi lại, tôi nói rằng linh thú của tôi và tôi sẽ lo hết việc chiến đấu, còn nhóm kia sẽ được tự do lấy mọi vật phẩm từ những con gargoyle mà chúng tôi tiêu diệt.

"Vậy là các cậu sẽ chiến đấu giúp chúng tôi."

[Đúng vậy!]

"Và chúng tôi lấy tất cả đồ rơi?"

[Chính xác.]

"Được thôi, nhưng có gì phải không ổn không? Các cậu nghĩ tôi ngốc đến mức không nhận ra khi nào một thỏa thuận quá tốt để là thật sao?"

[Không có gì phải lạ đâu! Chúng tôi chỉ cần vào phòng để xem xét. Cứ cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ đảm nhiệm hết việc chiến đấu và để lại phần còn lại cho các anh.]

"Nghe có vẻ... thật lòng đấy?" người nhà thám hiểm nói, nhìn tôi một cách đánh giá. "Đợi một chút, tôi phải hỏi ý kiến mấy người kia."

Tôi tưởng người mà tôi đang nói chuyện là thủ lĩnh của nhóm. Anh ta quay lại chỗ nhóm mình (gồm hai người con người, hai người thú nhân - một nam và một nữ, cùng một elf nam) và tập hợp họ lại thì thầm về lời đề nghị của tôi. Nhưng không biết gì về họ, tôi chỉ cần lắng nghe bằng đôi tai có khả năng nâng cấp của mình là đã có thể nghe rõ gần hết cuộc trò chuyện.

"Tại sao không chứ? Chúng ta có mất gì đâu?"

"Người này chắc là hạng S với mấy linh thú mà chúng ta nghe đồn nhỉ? Nếu người như vậy mà lừa dối người khác, thì tin tức sẽ lan nhanh thôi. Tôi nghĩ chúng ta có thể tin cậu ta."

"Tôi không nói chúng ta không thể vào phòng tự chiến đấu - chúng ta đều là hạng B mà, nhưng đánh bại nhiều gargoyle như vậy thì cũng là một công việc vất vả. Giữ sức để chuẩn bị cho tầng sau thì tốt hơn, không phải sao? Tôi không nghĩ có lý do gì để từ chối đâu."

Tuyệt vời! Nghe có vẻ họ sẽ đồng ý. Mất một chút thời gian để họ thống nhất, cuối cùng thủ lĩnh của nhóm quay lại. "Được rồi, các cậu lo chiến đấu còn chúng tôi lấy đồ. Miễn là các cậu vẫn làm vậy, chúng tôi cho phép các cậu vào."

[Tuyệt vời, cảm ơn các anh!] Ngay sau đó, nhóm phía trước kết thúc trận đấu và thời gian hồi bắt đầu. Cuối cùng, khoảng hai giờ sau, thủ lĩnh của nhóm gọi với chúng tôi. "Này, gargoyle đã hồi sinh rồi! Nếu các cậu vẫn muốn vào cùng chúng tôi, thì đây là cơ hội của các cậu!"

[Chúng tôi sẽ đến ngay!] tôi hét lên. [Fel, Dora-chan, Sui, chuẩn bị sẵn sàng! Chúng ta sẽ vào phòng boss với nhóm bên kia.]

Các linh thú của tôi, đang nằm dài trên sàn, lập tức bật dậy.

[Tôi đã nói với họ rằng chúng ta sẽ lo tất cả quái vật trong đó, vậy nên các cậu sẽ phải tiêu diệt hết mấy con gargoyle, được chứ?] tôi giải thích qua thần giao cách cảm.

[Ooooh, Sui muốn làm, Sui muốn làm! Sui sẽ đánh bại tất cả bọn chúng!] Sui reo lên, nhảy lên đầu của Fel chỉ trong một cú bật và dùng cái xúc tu nhỏ của mình bắn Acid Bullets. Chỉ trong một giây, nhóc đã từ trạng thái nửa ngủ sang chế độ năng lượng cực đại.

[Được rồi, tốt lắm! Chúng là của nhóc, Sui - chỉ cần đừng để con nào thoát!]

[Okayyy!]

[Không sao đâu, dù Sui có để sót con nào, ta sẽ canh chừng để bắt chúng.]

[Rất tốt. Cảm ơn Dora-chan.]

[Tất nhiên, ta cũng sẽ giúp đỡ.]

[Ừ, và nhớ kiểm tra có gì lạ trong phòng nhé, Fel.]

[Đương nhiên rồi.]

Tôi thực sự không nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp phải khó khăn gì với mấy con gargoyle, nhưng tôi phải nhớ rằng chúng ta có một nhóm thám hiểm không xác định cùng tham gia, và tôi không muốn ai trong số họ bị thương, vì vậy tôi quyết định cẩn thận hơn thường lệ.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!" thủ lĩnh nhóm kia kêu lên. Anh và các thành viên trong nhóm của anh ta bước vào trước, và chúng tôi theo sau ngay lập tức. "Tất cả là của cậu!" anh ta nói, quay lại nhìn tôi.

[Được rồi!] tôi đáp, tiến lên phía trước cùng với các linh thú. Có khoảng ba mươi con gargoyle trong phòng boss. Không lâu sau, một vài con trong số chúng nhận ra sự hiện diện của chúng tôi và lập tức lao thẳng về phía chúng tôi.

[Bắn chúng, Sui!]

[Okayyy! Sẵn sàng đây!] Pew! Pew! Pew! Pew! Pew!

Sui vươn hai xúc tu nhỏ, dùng chúng như một cặp súng tay và phóng một loạt Acid Bullets nhanh chóng vào đám gargoyle. Chúng ngã xuống như domino, và chỉ vài giây sau, tất cả ba mươi con đều nằm im trên mặt đất, mỗi con đều có một lỗ thủng hoàn hảo ở mặt.

Những nhà thám hiểm, chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến cuối, đứng chết lặng, miệng gần như rơi xuống đất. Tôi cũng khá bất ngờ. [Lúc nào mà Sui học được chiêu này vậy...?] tôi hỏi, ngạc nhiên.

[Hee hee hee! Ngầu lắm phải không?!]

Câu trả lời của slime khiến tôi ngạc nhiên. Sao Sui lại mạnh mẽ như vậy nhanh đến vậy...?

[Ta hoàn toàn chắc chắn rồi,] Fel lên tiếng. [Không có gì bất thường trong căn phòng này.]

[Nếu ông tự tin vậy thì tôi nghĩ cũng ổn rồi. Tiếp tục vòng quanh tầng này thôi.]

[Ừ, chắc vậy,] Dora-chan đồng ý.

Chúng tôi quay lưng rời khỏi phòng, nhưng khi ra đến hành lang, tôi phát hiện nhóm thám hiểm kia vẫn đứng đó, hoàn toàn choáng váng.

[À, chúng tôi chỉ cần thế thôi!] tôi nói với thủ lĩnh của họ. [Chúng tôi sẽ đi tiếp đây. Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh.]

"Ừ... Được rồi..." anh ta lắp bắp, chỉ vừa đủ sức hồi phục để nhìn chúng tôi rời khỏi phòng boss.

..........

Chúng tôi tiếp tục chuyến tham quan tầng hai mươi, nhưng đột nhiên Fel dừng lại.

[Chuyện gì vậy?]

[Có gì đó lạ ở hành lang này...] Fel trả lời, chỉ tay về một hành lang bên phải của chúng tôi. Nó chỉ dài khoảng mười mét, và tôi có thể nhìn thấy toàn bộ, vì nó kết thúc gần như ngay lập tức ở một bức tường trống.

[Nhưng đây là ngõ cụt mà?]

[Rất đúng. Nhưng chính những gì nằm sau ngõ cụt mới khiến ta thấy nghi ngờ.]

Chúng tôi đi đến gần bức tường có vẻ kỳ lạ. [Qua đây à?] tôi lẩm bẩm, gõ nhẹ vào đá. Nó có vẻ khá rắn chắc, và thật khó tin là có gì đó ẩn giấu bên trong.

[Ta có cách để kiểm tra nếu Fel nói đúng. Để ta dùng ma pháp phá tan nó!] Dora-chan hào hứng đề nghị.

Tuy nhiên, Fel lập tức phản bác mà không chút do dự. [Ngốc! Những bức tường của hầm ngục không dễ dàng bị phá hủy như vậy đâu.]

[Vậy kế hoạch của ông là gì?] Dora-chan hậm hực, rõ ràng không vui.

[Chắc chắn có một cơ chế nào đó gần đây mở ra một lối đi.]

[Thế chúng ta sẽ tìm nó ở đâu... Chắc phải ở trên tường hoặc sàn nhà, phải không?] Chúng tôi tách ra để tìm kiếm khu vực này, bước lên từng chỗ trên sàn và vỗ nhẹ vào tường, nhưng chẳng có dấu hiệu gì của thiết bị mà chúng tôi mong đợi. [Không thấy gì ở đây,] tôi thở dài.

[Sui cũng không tìm thấy gì!] slime vui vẻ lên tiếng. Nhóc cũng đang vỗ nhẹ vào tường bằng xúc tu của mình.

[Có thể là thiết bị đó thật sự tồn tại, nhưng không gần đây?] tôi suy đoán. Fel cảm nhận thấy điều gì đó lạ sau ngõ cụt, nhưng điều đó không nhất thiết đảm bảo rằng thiết bị sẽ ở ngay gần đó.

[Chờ một chút - còn một chỗ cuối cùng chúng ta chưa kiểm tra nữa!] Dora-chan nói.

[Ừ? Còn chỗ nào nữa?] Chúng tôi đã kiểm tra mọi ngóc ngách trên tường và sàn, vậy nên tôi không hiểu Dora-chan đang nói gì. Cậu ta có để ý không nhỉ?

[Trên trần, đương nhiên!] Dora-chan đáp, áp hai cánh tay ngắn lên trần nhà.

[Ôi, trần nhà! Giờ cậu nhắc mới nhớ, chúng ta chưa kiểm tra chỗ đó. Liệu có ai thật sự đặt công tắc trên trần không nhỉ?]

[Đây là hầm ngục mà, nó không phải do con người tạo ra. Hơn nữa, mục tiêu của chúng ta đã chưa bị phát hiện trong vô số năm, không phải sao? Ta không thể phủ nhận rằng một công tắc trên trần có thể giải thích được nhiều thứ, như Dora-chan nói.]

Fel có lý. Tôi chỉ có thể tưởng tượng bao nhiêu nhà thám hiểm đã đi qua tầng hai mươi trong suốt nhiều năm, nhưng tôi chưa từng nghe thấy tin đồn nào về một căn phòng ẩn, và trên bản đồ cũng không đánh dấu gì về nó. Ngài Demiurge có lẽ đã nói riêng cho tôi vì chưa ai từng tìm được lối vào. Gần như chắc chắn rằng nếu có công tắc, nó sẽ nằm ở một nơi rất khó phát hiện hoặc nơi không ai nghĩ đến việc kiểm tra.

[Dù sao, để đó ta lo!] Dora-chan nói, bay qua trần nhà và kiểm tra từng ngóc ngách. [Hửm? Này, có cái gì đó di chuyển! Đây là gì vậy... ?]

Dora-chan bay lên, dùng hết sức nhấn một viên gạch trên trần nhà. Viên gạch chìm vào kèm theo một tiếng "cạch." Một tiếng rền trầm vang lên khắp hầm ngục, và bức tường ở cuối hành lang trượt sang một bên, mở ra một lối đi chưa từng được khám phá.

[Tuyệt vời! Dora-chan làm tốt lắm! Không ngờ công tắc lại thực sự nằm trên đó!]

[Heh heh, đúng là phát hiện lớn, nhỉ?]

[Phải, phải, chúng tôi đều tự hào về cậu. Giờ thì, xem thử bên trong có gì nào!] Nhóm chúng tôi tiến vào lối đi mới được khám phá trong tâm trạng đầy phấn khích.

................

Lối đi này kéo dài khoảng ba mươi mét trước khi mở ra một căn phòng khổng lồ. Khi tôi nhìn vào, căn phòng dường như còn lớn hơn cả phòng boss ở tầng này.

Phía bên kia căn phòng là ba con gargoyle, nhưng chúng hoàn toàn khác với những con đã gặp trên tầng này. Chúng to. Rất to. Ít nhất gấp đôi kích thước của mấy con bình thường.

[Ồ, xem ra ở đây có mấy con quái bự rồi!]

[Đây không phải là gargoyle bình thường. Ta chưa từng thấy con nào lớn như vậy trước đây.]

[Thật sao? Đây cũng là lần đầu tiên Dora-chan gặp chúng à?]

[Ừ, chưa từng thấy con nào lớn đến vậy.]

[Có khả năng đây là một loài chỉ có ở hầm ngục này.]

Việc Dora-chan chưa từng thấy thì cũng bình thường, nhưng nếu ngay cả Fel, một kẻ lão luyện, cũng chưa từng gặp thì chắc chắn những quái vật này rất hiếm. Nếu có lúc nào cần cẩn thận, thì chính là lúc này.

[Chúng lớn thật, nhưng vẫn chỉ là quái đá thôi! Sui sẽ xử lý chúng như lần trước!]

[Khoan đã, Sui, từ từ đã!] Tôi cố ngăn slime trước khi nhóc ra tay, nhưng hoàn toàn thất bại.

[Đỡ này!] Pew pew pew!

Sui bắn ra một loạt Acid Bullets to hơn bình thường. Những viên đạn lao đi như pháo, đập thẳng vào mặt những con gargoyle khổng lồ, tạo ra những lỗ thủng lớn. Chúng gục xuống đất ngay lập tức.

[Sui...]

[Ooh, một phát ăn ngay. Đỉnh.]

[Đúng vậy. Trận chiến kết thúc chưa đầy một giây.]

[Hee hee hee! Sui mạnh quá phải không? Và Sui còn đang ngày càng mạnh hơn nữa!]

Sui, nhóc đã đủ mạnh để khiến người khác phát sợ rồi đấy. Không ai trách nhóc nếu giờ nhóc quyết định dừng lại đâu, hiểu chứ? Khát khao sức mạnh của slime này bắt đầu khiến tôi lo ngại.

Những con gargoyle nhanh chóng biến mất, để lại ba viên đá quý lớn, một viên đỏ, một viên xanh dương, và một viên xanh lục. Theo kết quả thẩm định, viên đỏ là ruby, viên xanh dương là sapphire, và viên xanh lục là emerald. Thật ấn tượng khi cả ba con quái đều rơi ra đá quý, chưa kể đến kích thước của chúng. Tôi cảm thấy khá vui khi nhặt những viên đá đó.

[Nhìn kìa, Chủ nhân!] Sui chỉ xúc tu về phía bức tường xa.

Tôi nhìn theo và thấy một chiếc rương cũ kỹ nằm sát tường.

[Hmm... Nó trông rất cũ, nhưng, ý tôi là, nó vẫn là một chiếc rương báu, đúng không?]

[Tất nhiên,] Dora-chan đáp như thể điều đó là hiển nhiên.

[Dựa theo thẩm định của ta, đúng là một rương báu. Không có bẫy nào ở đây, ta không thấy lý do gì để không mở nó.]

Fel có vẻ tự tin, nhưng tôi đã từng gặp phải nhiều rương gài bẫy trong hầm ngục của Dolan và Aveling. Một chút cẩn thận cũng không thừa. Vì vậy, tôi rút cây giáo mithril mà Sui đã rèn từ ItemBox ra, cẩn thận chèn mũi giáo giữa nắp và thân rương, từ từ cạy nó ra rồi liếc nhìn vào bên trong.

[Wow, vàng thỏi!]

[Chúng sáng bóng quá!]

[Cái gì, chỉ có vàng thôi à? Nhạt nhẽo.]

[Một sự nhàm chán. Ta đã hy vọng có đồ ma pháp, nhưng thế này thật không đáng quan tâm.]

Mấy người chẳng quan tâm gì ngoài đồ ăn, đúng không? Mà chính xác hơn là chẳng quan tâm gì ngoài thịt. Theo tôi thấy, tìm được kho báu như thế này ở một tầng đã bị khám phá kỹ lưỡng là một chiến thắng lớn. Một rương đầy vàng thỏi cộng với những viên đá quý lớn từ quái rơi ra cũng không phải thứ để xem thường.

929d126a-05f3-4ffb-bd45-092a70b3011a.jpg

[Ồ, ngươi đã tìm ra rồi à! Tốt, tốt lắm!] Đột nhiên, giọng nói của Ngài Demiurge vang lên trong tâm trí tôi. [Căn phòng này là một dạng “phần thưởng” đặc biệt của hầm ngục. Giờ đã được phát hiện, không thể biết nó sẽ xuất hiện ở đâu lần tới.]

À, giờ thì mọi thứ đã rõ ràng. Tôi không nhận ra rằng hầm ngục có thể có loại tính năng như thế này. Là một phòng phần thưởng, mà lợi ích đem lại đúng là không tầm thường.

Những gì chúng tôi tìm thấy ở đây đều rất dễ quy đổi ra tiền, làm tôi càng thêm hài lòng về phát hiện này.

[Cảm ơn Ngài Demiurge rất nhiều,] tôi nói lớn. [Hãy mong chờ món quà lần tới nhé. Tôi sẽ đầu tư mạnh tay vào đó!]

[Ha! Ha! Ha! Vậy thì, ta sẽ chờ đợi điều đó với sự hứng thú!]

Chắc chắn rồi! Tôi dự định sẽ gửi cho ngài ấy danh sách top mười loại rượu sake yêu thích nhất, cùng với một vài loại umeshu mà ngài ấy vừa mới phát hiện và yêu thích gần đây.

[Được rồi, vậy là xong! Chúng ta quay lại chỗ dịch chuyển vào ban đầu nhé?]

[Đúng vậy, hãy nhanh chóng tiến tới tầng thứ ba mươi nào.]

[Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể nhảy thẳng đến đó từ đây!] Dora-chan lẩm bẩm.

[Tôi hiểu ý cậu, Dora-chan, nhưng nó không hoạt động như thế. Đá dịch chuyển rất tiện lợi, nhưng không đến mức đó đâu. Chúng ta nên thấy may mắn vì có một cái để dùng là tốt rồi.]

[Này, Chủ nhân? Quái vật tiếp theo chúng ta phải đối mặt là gì thế?] Sui tò mò hỏi.

[Ở tầng ba mươi à? Chờ chút, để tôi kiểm tra.] Tôi lấy bản đồ ra khỏi túi và nhìn qua. [Xem nào... Nghe nói tầng ba mươi đầy quái vật mắt lớn, gọi là gazer.]

[Gazer sao? Lại thêm một tầng đầy lũ cỏ rác vô dụng, thậm chí không có nổi tử tế một con nào rớt thức ăn,] Fel phàn nàn, mặt nhăn nhó. Có vẻ như ông ta chẳng hề có ý định nhấc một móng vuốt để giúp xử lý chúng.

[Ưgh, ta cũng chẳng thèm bận tâm đến mấy con yếu đuối đó đâu,] Dora-chan đồng tình. [Sui có thể lo liệu chúng.]

[Cỏ rác? Yếu đuối? Nhưng chẳng phải gazer được cho là khá nguy hiểm sao? Bản đồ ghi chúng có thể gây đủ loại trạng thái bất lợi và bắn tia mắt hay gì đó tương tự.]

[Chúng thấp kém đến mức ta chẳng buồn miêu tả bằng từ nào khác. Với các phước lành thần thánh chúng ta được ban, mọi trạng thái bất lợi đều bị vô hiệu hóa rồi.]

[Ồ, phải rồi.]

[Và về mấy cái tia mắt đó? Chúng là ma pháp, và phải mất cả đời để tụ lực. Tránh né chúng dễ như trở bàn tay.] Fel gật đầu đồng ý, nhưng tôi không thể ngăn mình cảm thấy rằng cả hai đang nói từ góc nhìn hoàn toàn khác biệt.

[Không sao đâu, chủ nhân! Sui sẽ chiến đấu thật mạnh mẽ và đánh bại hết chúng lần nữa, nên nhanh lên, đi nào!]

[Được, được!] Tôi bật cười. Dù bị Fel và Dora-chan đẩy hết công việc sang, Sui vẫn tràn đầy nhiệt huyết như thường lệ.