Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 10: Thịt Bò Chiên Xù và Kho Báu của Vua Cướp! - Chương 7-2

Viện trưởng cô nhi viện dẫn tôi đến bếp của cô nhi viện. Chỉ nhìn qua, tôi đã biết ngay nó không tiện dụng chút nào, và thiết bị nấu nướng tốt nhất ở đây chỉ là một bếp củi cũ kỹ.

[Chà, với một tòa nhà cũ thế này thì cũng không mong gì hơn,] tôi lẩm bẩm.

[Được rồi, làm theo cách của mình thôi!]

Tôi lấy chiếc bếp ma pháp đáng tin cậy của mình ra và mở Siêu Thị Online như thường lệ. Sau khi nói với chủ cô nhi viện rằng tôi tự lo được, ông rời đi, nên tôi không phải lo lắng về việc ông phát hiện ra những điều cần giữ bí mật.

[Làm món gì đây nhỉ? Đã nấu cho trẻ con thì phải bổ dưỡng. Phải làm nhiều nữa, nên chọn món nào nấu được số lượng lớn một lúc.] Nghĩ về nhu cầu của thực khách luôn là điều quan trọng khi nấu ăn, và tôi dành chút thời gian cân nhắc xem làm thế nào để đáp ứng cả hai yêu cầu trên. Cuối cùng, tôi nảy ra ý tưởng. [À, đúng rồi – món thịt hầm đậu có vẻ là lựa chọn hoàn hảo!]

Thịt hầm đậu là món ăn gia đình nổi tiếng ở Mỹ mà tôi từng thấy trong vô số bộ phim. Vì tò mò về hương vị, tôi đã nghiên cứu và thử làm một lần. Tóm lại, đây là một món hầm cà chua với rất nhiều đậu và rau củ, giàu dinh dưỡng, rất phù hợp để nấu cho một nhóm trẻ.

Tôi quyết định chọn món này. [Giờ thì lên danh sách nguyên liệu thôi...] tôi lẩm bẩm, lướt qua thực đơn của Siêu Thị Online. Tôi bắt đầu bằng cách mua đậu gà đã nấu chín loại đậu gà ở thế giới này, gọi là 'chipeas', rất phổ biến trong nấu ăn, và tôi không muốn mất thời gian luộc đậu khô. Tôi cũng thêm một loại đậu nành tương tự, được gọi là 'zoybeans'. Công thức còn cần hành tây, cà rốt, khoai tây, tỏi, và một lon cà chua nguyên quả.

[Vậy là nguyên liệu đã đủ rồi – bắt đầu nấu thôi!] Tôi lấy một miếng thịt lợn từ hầm ngục ra khỏi ItemBox. Bước đầu tiên là cắt nó thành từng miếng nhỏ— mỗi cạnh khoảng một centimet rưỡi—rồi ướp với muối và tiêu. Sau đó, tôi thái nhỏ hành tây, cà rốt, khoai tây và băm tỏi thật nhuyễn. Tiếp theo, luộc sơ đậu gà và đậu nành, rồi để ráo nước. Đó là tất cả những gì cần làm để chuẩn bị.

Bây giờ thì nấu thôi! Đầu tiên, tôi đổ một chút dầu ô liu vào nồi và phi tỏi cho đến khi mùi thơm lan tỏa. Tiếp theo, cho thịt lợn vào và xào đến khi các mặt được áp chảo vàng đều. Sau đó, thêm hành tây, cà rốt, và khoai tây vào, rồi tiếp tục xào cho đến khi hành hơi trong.

Khi rau củ đã đạt đến độ chín tới, tôi đổ một lon cà chua vào nồi, thêm một viên bouillon để tăng hương vị. Khi hỗn hợp bắt đầu sôi lăn tăn, tôi thêm đậu vào và giữ lửa nhỏ cho đến khi rau củ mềm và chín hoàn toàn. Cuối cùng, nêm nếm lại với muối và tiêu nếu cần. Vậy là món ăn đã xong!

Tôi ném thử mốt chút. [Tuyệt vời, món này thực sự làm nổi bật vị ngọt tự nhiên của rau củ! Chắc chắn bọn trẻ sẽ thích. Đậu cũng là một lựa chọn tốt. Chúng giàu dinh dưỡng và rất no bụng!]

[Chủ nhân ơii, Sui muốn thử món này nữa!] Giọng nói đầy hy vọng của Sui vang lên trong tâm trí tôi. Có vẻ nhóc đã tỉnh dậy trong lúc tôi nấu ăn.

[Được thôi, nhưng món này làm cho lũ trẻ ở đây, nên chỉ thử một chút thôi nhé! Về nhà, ta sẽ làm phần riêng cho cả nhà.]

[Được ạ!]

Tôi múc một phần nhỏ hơn bình thường xuống cho Sui, và nó bắt đầu ăn một cách háo hức.

[Thế nào rồi?]

[Nhiều thịt hơn chút nữa thì sẽ ngon hơn, nhưng vẫn rất ngon! Sui thích đậu lắm!] Sui đáp ngay lập tức.

[Đậu à? Tốt quá!] Tôi đã cho nhiều thịt hơn bình thường, nhưng cũng thêm không ít đậu và rau củ để đảm bảo đủ chất dinh dưỡng. Sui khen ngợi như vậy thì chắc chắn là tôi đã làm tốt.

Sau khi hoàn thành xong, tôi đến văn phòng của viện trưởng cô nhi viện để thông báo đã nấu xong. Ông lập tức tập hợp lũ trẻ lại, và chúng tôi di chuyển đến một phòng ăn rộng rãi (dù rất cũ kỹ). Chủ cô nhi viện và tôi đứng sang một bên, quan sát lũ trẻ xếp hàng. Chúng không giấu nổi sự phấn khích.

"Được rồi," viện trưởng cô nhi viện lên tiếng, "Hôm nay, các con sẽ được ăn một bữa đặc biệt! Chàng trai trẻ này đã nấu một bữa tiệc thực sự cho các con, nên hãy nói lời cảm ơn đi nào!"

"Cảm ơn chú ạ!" Lũ trẻ đồng thanh hét lên, rồi hào hứng xúm quanh bàn phục vụ. Tuy nhiên, chúng vẫn xếp hàng ngay ngắn, có lẽ vì sợ ông già nghiêm khắc đang theo dõi. Cảnh tượng đó khá dễ thương, làm tôi chợt nhớ đến những bữa cơm trường học hồi nhỏ.

Hai nữ tu trẻ đảm nhiệm việc bày bàn. Theo tôi đoán, họ chắc khoảng giữa đến cuối tuổi teen. Giám đốc giải thích rằng việc giúp đỡ trong giờ ăn là một phần nhiệm vụ thường ngày của các sơ. Tôi chưa gặp họ trước đó vì họ bận dạy học cho những đứa trẻ đang tập tành trở thành thương nhân.

234634f1-82bb-4ede-8685-7293d2dd28f5.jpg

Trong lúc đó, Fel và Dora-chan lững thững bước vào phòng ăn, cả hai trông có vẻ kiệt sức. Fel, rõ ràng là quá khổ so với khung cửa, nhưng bằng cách nào đó vẫn chen qua mà không làm hỏng nó.

[Thế này còn tệ hơn ta tưởng...]

[Đúng vậy...] Cả hai ngã phịch xuống đất ngay khi có cơ hội.

[Ta cần đồ ăn, ngay bây giờ!] Fel yêu cầu. [Ta sẽ không chờ thêm giây phút nào nữa!]

[Ta cũng thế, cảm ơn.] Dora-chan lẩm bầm.

[Uhmm, xin lỗi, nhưng món này tôi làm cho lũ trẻ, và tôi không làm đủ để phục vụ cả hai cậu.]

[Cái gì?! Ta đã chịu đựng đám nhóc ồn ào đó chỉ vì ngươi yêu cầu, và đây là cách ngươi đáp lại sao?!]

[Tôi nghĩ hai người cũng không thích món này đâu. Nó toàn rau củ mà.]

[Grr... Rau củ, hử?]

[Ta cần thịt, nhanh lên...]

[Tôi biết rồi, tôi hứa khi về nhà sẽ làm một bữa khác cho cả ba. Tạm thời hai người kiên nhẫn một chút nhé.]

[Ngươi phải làm thịt khi về nhà, và ta sẽ không chấp nhận bất kỳ lý do nào khác.]

[Tuyệt vời! Thịt hoặc không gì cả!]

[Được rồi, được rồi!] Tôi thở dài, thầm nghĩ: [Hai kẻ huyền thoại mà lại làm mình đau đầu thế này chỉ vì một bữa ăn!] Cuối cùng, tôi múc mỗi người một phần nhỏ món thịt hầm với đậu.

[Hừm... Vị cũng tạm ổn, nhưng đúng là thiếu thịt như ta mong đợi.]

[Đúng vậy, mệt mỏi mà không có thịt thì chẳng ăn thua gì.]

Chà, hai người này thực sự chạy bằng "động cơ thịt" nhỉ?

[Sui cũng muốn ăn nữa...]

[Ồ, xin lỗi Sui. Nhóc đã ăn rồi, và đây là phần cuối cùng. Về nhà ta sẽ làm thêm, nhóc chịu khó chờ một chút nhé?]

[Vâng, Sui sẽ chờ! Nhưng chủ nhân phải làm món có thật nhiều thịt nhé!]

[Được rồi, được rồi.]

Tôi phải sửa lại suy nghĩ của mình: "Động lực của Fel, Dora-chan, và Sui đều chạy bằng thịt!"

Trong khi đó, bọn trẻ đã bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

"Wow, có nhiều rau củ quá!"

"Không chỉ có khoai tây!"

"Còn có cả thịt nữa!"

"Ngon quá!"

Tiếng reo hò vui vẻ vang vọng khắp phòng ăn. Nhìn bọn trẻ hào hứng thưởng thức món ăn do mình làm thật sự khiến tôi thấy ấm lòng.

Hai nữ tu trẻ tuổi cũng đang tận hưởng bữa ăn. Họ trông rất dễ thương, nhưng theo một cách khác hẳn. "Nhìn hướng khác đi, cậu bạn," viện trưởng cô nhi viện nghiêm nghị nói, lườm tôi từ chỗ ngồi bên cạnh. "Đừng có mà nghĩ ngợi lung tung."

[Ơ, không! Tôi không có ý đó! Tôi chỉ thấy dễ chịu khi nhìn họ thôi, không phải kiểu đó đâu!] Tôi cuống quýt thanh minh.

"Nhớ giữ ý đấy," ông nhắc nhở.

[A-Ah, ông không ăn sao?] Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.

"Tôi sẽ ăn sau cùng."

[Ông nên cẩn thận đấy – nếu để lâu, có khi chẳng còn gì đâu!]

Tôi đã nấu đến hai nồi lớn, nhưng cơn thèm ăn của lũ trẻ vượt xa dự đoán của tôi. Phần lớn bọn chúng đã quay lại lấy thêm lần hai.

"Nếu không còn phần cho tôi thì cũng không sao. Nhìn bọn trẻ vui vẻ như thế này là đủ rồi," viện trưởng cô nhi viện nói, nở một nụ cười hiền từ. Dù khuôn mặt có vẻ cứng cỏi của một người từng trải, ông thực sự là một người rất nhân hậu.

.............

Sau khi ăn xong, bọn trẻ rời khỏi phòng ăn, không quên vẫy tay và nói: "Cảm ơn chú ạ!" hoặc "Ngon lắm, ông chú ơi!" Dù những lời đó có chút "đau lòng," tôi chỉ biết cười trừ.

Nhìn vào hai cái nồi, đúng như dự đoán, chúng đã bị vét sạch. Không còn lại dù chỉ một hạt đậu. Tôi thu dọn nồi và báo lại với viện trưởng cô nhi viện, nhưng ông không bận tâm.

"Miễn bọn trẻ no nê là tốt rồi," ông nói.

Tôi vẫn chưa bị thuyết phục. Tôi biết chắc rằng viện trưởng cô nhi viện cũng chỉ ăn những bữa đơn giản, buồn tẻ với súp khoai tây và bánh mì khô như lũ trẻ. Vì vậy, tôi quyết định tự mình giải quyết chuyện này, lấy ra phần thịt hầm với đậu cuối cùng mà tôi để dành trong ItemBox và đưa cho ông ấy.

"Chắc chứ? Đó không phải phần của cậu sao?"

[Dù sao thì khi về nhà tôi cũng phải nấu thêm, nên không sao. Với lại, hai người kia mà chỉ được một phần thì chắc chắn không hài lòng đâu,] tôi nói, liếc về phía hai linh thú của mình. Viện trưởng cô nhi viện gật đầu, đồng ý ngay lập tức. Tôi cũng lấy thêm vài ổ bánh mì mà tôi đã mua từ trại mồ côi Rosendahl đưa cho ông ấy. Ông ấy ăn chúng một cách đầy hào hứng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài tuổi tác của mình.

"Ôi, ngon quá! Chẳng trách lũ trẻ tranh nhau lấy thêm phần."

[Cảm ơn, tôi rất vui khi ông thích. Nhưng thật ra tôi chỉ gom những nguyên liệu có sẵn mà nấu thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.]

"Một bữa ăn có thịt, rau củ và cả đậu thế này, với chúng tôi, là một món ăn xa xỉ không tưởng. Cả năm mà chúng tôi ăn thịt được vài lần là may rồi."

[Một năm... chỉ có vài lần ăn thịt thôi sao?] Tôi bàng hoàng. Mà nghĩ lại thì, tôi lại ăn thịt gần như mọi bữa. Cảm giác thông cảm với bọn trẻ dần biến thành nỗi áy náy. Tôi có rất nhiều chiến lợi phẩm từ các hầm ngục, đủ để dùng trong một thời gian dài, nên tôi quyết định chia sẻ một ít cho họ.

[À, thực ra gần đây tôi có ghé một hầm ngục thịt. Ông có muốn lấy một ít không?]

"Cái gì?! Cậu nói thật đấy à?!" Ông ấy ngả người về phía trước, khuôn mặt đầy phấn khích đến mức hơi quá đà. [Ôi trời, bình tĩnh lại nào, ông già. Đừng để huyết áp tăng quá cao chứ!]

"Được rồi, bình tĩnh nào! Ăn xong đi rồi mình nói tiếp."

"À, phải rồi, đúng vậy." Ông ấy quay lại phần ăn của mình và nhanh chóng giải quyết sạch sẽ hơn cả tốc độ tôi tưởng tượng. "Xong rồi! Giờ thì, cậu nói đi nào...?"

[Nhanh thật đấy! Đây, đưa bát cho tôi.]

"Thôi quên bát đĩa đi! Đi thẳng vào vấn đề luôn nào!"

[Được rồi, tôi hiểu rồi - thịt, đúng không? Tôi có thịt heo và thịt bò từ hầm ngục, ông cứ lấy cả hai loại nếu muốn.]

"Đó là một ân huệ lớn đấy, và tôi tuyệt đối không từ chối đâu!"

[Ông cần bao nhiêu? Nhiều quá thì dễ hỏng lắm đấy, nên phải cẩn thận.]

Tôi biết chắc rằng một trại trẻ mồ côi nghèo khó thế này không thể nào có tủ lạnh ma pháp như cái tôi vừa sở hữu. Nhưng có lẽ một đứa trẻ nào đó ở đây có ItemBox thì sao?

"Đúng là người ta phải lo chuyện đó," ông ấy trả lời, "nhưng đừng lo, tôi có một cách."

[Hả? Ý ông là có đứa trẻ nào ở đây có ItemBox à?] Tôi hỏi, bắt đầu nghĩ rằng mình đoán đúng.

"Hah, làm gì có! Một đứa trẻ có ItemBox sẽ được họ hàng nhận nuôi ngay trong ngày. Chúng thậm chí còn chẳng bao giờ bước chân vào trại trẻ mồ côi."

[À, đúng rồi. Điều đó cũng hợp lý.] Tôi đã nghe nói rằng sở hữu ItemBox sẽ đảm bảo cho bạn không bao giờ phải lo lắng về việc làm. [Vậy cách của ông là gì?]

"Rồi cậu sẽ thấy. Đi theo tôi một lát."

............

Ông ấy dẫn tôi trở lại văn phòng. "Chờ ở ngoài một chút," ông nói rồi biến mất vào trong. Vài phút sau, tôi nghe ông gọi lớn, "Được rồi, vào đi!" Tôi bước vào, chấp nhận lời mời.

Tất nhiên, Fel và Dora-chan vẫn lẽo đẽo theo sau tôi. Với Sui thì không có vấn đề gì vì nhóc đang ngủ trong túi của tôi, và Dora-chan cũng bé nhỏ, nhưng sự hiện diện của Fel làm cho căn phòng chật chội hơn nhiều. Trông Fel cũng không thoải mái gì, nên ổng cuộn mình lại thành một khối nhỏ nhất có thể.

[Này Fel, Dora-chan, ở đây chật quá. Hai người có thể đợi ngoài cửa được không?] Tôi hy vọng hỏi, nhưng tất nhiên mọi chuyện không bao giờ đơn giản thế.

[Tuyệt đối không!]

[Ta cũng vậy, không đời nào, quên đi!]

[Này, thôi nào! Ở đây chật lắm, hai người cũng không thoải mái gì mà, đúng không?]

[Có thể chật, nhưng vẫn tốt hơn gấp nghìn lần so với ở ngoài kia. Ta không muốn phí thêm giây phút nào với lũ nhóc đó.]

[Đúng thế! Ta chắc chắn là bọn nhóc đó sẽ lao đến tấn công ngay nếu ta bước ra ngoài!] Cả hai đều nhăn nhó.

[Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy cứ chịu khó ở đây cho đến khi tôi xong việc.] Fel và Dora-chan đồng ý và an vị ngay phía sau tôi. Với họ, vấn đề xem như đã được giải quyết.

[Xin lỗi, họ hơi... lớn quá,] tôi nói với viện trưởng.

"Hah, trông họ có vẻ mệt vì bọn trẻ quá nhỉ! Có vẻ như ngay cả một con Fenrir cũng không thể theo kịp năng lượng của chúng. Cũng không bất ngờ lắm."

[Ha ha, đúng vậy. Nhưng có vẻ như ông đang chăm sóc chúng rất tốt.]

"Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm – cũng là tất cả những gì tôi có thể làm. Nhưng thôi, quay lại chuyện chính nào. Đây là cách tôi nói đến."

Ông đưa ra một chiếc túi vải trông hơi cũ kỹ, kiểu mà tôi từng thấy rất nhiều lần trước đây.

[Một chiếc túi... Đây là túi ma pháp, đúng không?]

"Đúng vậy. Tôi đoán cậu nhận ra ngay khi nhìn thấy nó. Tôi không nghĩ cậu là kiểu người nhiều chuyện, nhưng cứ để rõ ràng, tôi không muốn ai biết mình có cái này. Đó cũng là lý do tôi không cho cậu thấy chỗ tôi giấu nó."

[Ồ, vậy là lý do ông ấy bắt tôi chờ ngoài cửa. Dù tôi đã có túi ma pháp của riêng mình và không coi chúng là thứ gì quá đặc biệt, nhưng tôi hiểu rằng chúng có giá trị rất lớn, đủ để bán lấy cả gia tài. Tôi có thể hiểu được sự cẩn trọng của ông ấy.]

Theo lời viện trưởng cô nhi viện, ông đã tìm thấy chiếc túi này trong một hầm ngục khi còn là nhà thám hiểm. Dung lượng của nó nằm ở mức trung bình, và thời gian bên trong túi trôi qua chỉ bằng một phần mười thời gian bên ngoài.

"Tôi chắc cậu cũng hình dung được nó hữu ích thế nào khi tôi còn là nhà thám hiểm. Thậm chí đến giờ, tôi vẫn tận dụng nó rất tốt," ông vừa nói vừa vỗ nhẹ vào chiếc túi.

Khoai tây và bánh mì nâu khô cứng là thực phẩm chính của trại trẻ. Dù có thể tiết kiệm bằng cách mua số lượng lớn, nhưng ngay cả những thứ có thời hạn bảo quản lâu cũng sẽ hỏng sau một thời gian. Đây là lúc chiếc túi ma pháp phát huy tác dụng. Nhờ mua thực phẩm với giá sỉ và bảo quản trong túi, ông ấy đã xoay sở để duy trì hoạt động của trại trẻ dù ngân sách eo hẹp.

"Tóm lại, tôi sẽ lấy càng nhiều thịt cậu có thể cho. Túi của tôi hiện tại mới chỉ đầy một nửa, nên vẫn còn nhiều chỗ trống."

Tôi không thể cãi được điều đó. Tôi bắt đầu lấy từng khối thịt heo và thịt bò từ hầm ngục ra khỏi ItemBox.

"N-Này, khoan đã! Đủ rồi! Dừng lại!" ông ấy hét lên.

[Hả? Nhưng đây mới chỉ là một chút thôi mà!]

"'Một chút'?! Đây là cả một đống đấy! Túi của tôi có thể mới đầy một nửa, nhưng nó đâu có lớn thế! Cậu săn bao nhiêu con thế hả?"

Cứ hỏi mấy cái bụng không đáy phía sau tôi kìa—chúng săn cả tầng hầm ngục đến tuyệt diệt đấy.

Ha, ha, ha...

[Tôi vẫn còn rất nhiều, nên ông chắc chắn là không muốn thêm nữa chứ?]

"Chắc chắn. Bấy nhiêu là đủ rồi."

Cuối cùng, tôi đưa ông ấy khoảng mười khối thịt bò và thịt heo từ hầm ngục, mỗi khối nặng khoảng hai mươi ký. Đống đó chỉ là một phần rất nhỏ trong kho dự trữ khổng lồ của tôi. Fel, Dora-chan, và Sui đã săn nhiều đến mức tôi không biết bao giờ mới dùng hết được số thịt này.

[Ông không cần khách sáo đâu, tôi nói thật đấy!]

"Tôi không khách sáo, tôi chỉ thực tế thôi. Túi ma pháp của tôi có thể bung ra nếu nhét thêm nữa đấy."

[Nhắc mới nhớ, tôi tò mò mãi—làm thế nào mà một nhà thám hiểm giỏi đến mức sở hữu túi ma pháp lại trở thành viện trưởng cô nhi viện thế này?]

Tôi có được túi ma pháp nhờ các linh thú của mình, nhưng tôi là trường hợp ngoại lệ. Đối với ông ấy, chắc chắn không dễ dàng như vậy. Sở hữu túi ma pháp đòi hỏi phải là một nhà thám hiểm xuất sắc, đủ khả năng kiếm tiền mua nó hoặc tự mình tìm thấy nó. Ông từng nói rằng mình là nhà thám hiểm hạng A, nhưng tôi chưa thật sự nhận ra điều đó nói lên trình độ của ông đến khi ông lấy chiếc túi này ra.

"À thì... đây là chuyện dài lắm," ông lúng túng trả lời. Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã hỏi một câu quá riêng tư mà không suy nghĩ, vì mải mê theo dòng câu chuyện. Có lẽ tôi đã hơi quá trớn rồi.

[Xin lỗi, tôi không có ý tò mò. Cứ coi như tôi chưa hỏi gì.]

"Không sao, chẳng có gì lớn lao cả. Mọi chuyện đã qua rồi—cách đây tận ba mươi năm cơ."

Theo lời ông ấy, đó là một câu chuyện quen thuộc trong nghề này. Chuyện xảy ra không lâu sau khi ông bước qua tuổi ba mươi. Ông kết hôn từ rất sớm—một điều hiếm thấy ở nhà thám hiểm—và đã có một cậu con trai mười tuổi. Không may, công việc của nhà thám hiểm khiến ông thường xuyên xa nhà. Ông quá bận rộn để dành thời gian bên gia đình.

Ông đã làm nghề này khá lâu, tích lũy được nhiều kinh nghiệm và cuối cùng leo lên hạng A. Nhưng ông chưa hài lòng, vẫn tiếp tục nhận thêm công việc với hy vọng đạt đến hạng S. Ông và đồng đội lao vào hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, ngày qua ngày.

"Và rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi nhận một nhiệm vụ kéo dài ba tháng... và khi tôi quay về, con trai tôi đã mất. Một trận dịch bệnh càn quét qua thị trấn, và con trai tôi ra đi trước khi chúng tôi kịp nhận ra."

Vợ ông đổ lỗi cho ông về cái chết của con trai họ, và ông cũng tin rằng mình đáng bị trách cứ. "Tôi không biết đã bao nhiêu lần tự hỏi những câu hỏi như cô ấy. Tại sao tôi không ở đó với nó? Phải chăng tôi có thể làm gì đó? Có lẽ nếu tôi ở đó, tôi đã gom đủ tiền để đưa nó đến nhà thờ và chữa trị bằng ma pháp. Có lẽ nếu tôi ở đó, tôi đã xoay sở tìm được thuốc chữa cao cấp. Có lẽ nếu tôi ở đó, nó đã không phải chết."

Nhưng những lời "giá mà" không thể thay đổi được những gì đã xảy ra. Con trai ông đã mất, và mối quan hệ giữa ông với vợ đã tổn thương không thể hàn gắn. Không lâu sau đó, họ ly hôn và mỗi người một ngả. Nhóm thám hiểm cũ của ông vẫn sẵn sàng làm việc cùng ông, nhưng ông không còn đủ tinh thần để quay lại cuộc sống trước đây. Mất phương hướng và đau khổ, ông chìm đắm trong rượu để xoa dịu nỗi đau mất con... cho đến khi Giáo hội Nữ Thần Nước xuất hiện và giúp ông vượt qua.

"Tôi chưa bao giờ tin vào Nữ Thần trước đó. Nhưng có một ngôi đền gần đó, và tôi tình cờ bước vào một ngày nọ. Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Nhưng vị linh mục mà tôi gặp ở đó là một người tốt. Ông ấy chỉ lắng nghe tôi—không trách móc, không cố an ủi, chỉ đơn giản là lắng nghe."

Đó chính là cơ hội giúp ông ấy vựt dậy tinh thần một lần nữa. Ông bắt đầu tham dự các buổi lễ thường xuyên và chẳng bao lâu sau, trở thành một tín đồ trung thành. Không lâu sau đó, chủ cô nhi viện gắn liền với giáo hội nghỉ hưu, và ông ngay lập tức tình nguyện nhận vị trí này.

"Con trai tôi đã ra đi, nhưng vẫn còn rất nhiều đứa trẻ khác đang sống trong khó khăn. Tôi muốn làm gì đó cho chúng. Có lẽ đó là cách tôi cố gắng bù đắp cho những sai lầm của mình, nhưng tôi cũng không trách nếu cậu nghĩ rằng tôi chỉ làm thế để bản thân cảm thấy khá hơn."

Câu chuyện của ông khiến tôi thực sự ấn tượng. Dù ông làm điều đó vì chuộc lỗi, để bản thân cảm thấy tốt hơn, hay vì lý do nào khác, sự chân thành trong mong muốn giúp đỡ những đứa trẻ kém may mắn của ông thật đáng kinh ngạc. Điều đó khiến tôi tự hỏi: Nếu mình rơi vào hoàn cảnh tương tự, liệu mình có thể làm được điều như thế không?

Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy mình phải giúp ông duy trì công việc này. Và cả những đứa trẻ nữa—tôi muốn làm điều gì đó cho chúng. Tôi lấy từ ItemBox ra hai túi đầy vàng.

[Đây là khoản quyên góp tôi đã nói. Tôi muốn ông dùng nó cho trại trẻ.]

"Đây là... bao nhiêu thế này...?"

[Tôi là nhà thám hiểm hạng S. Thu nhập của tôi không phải dạng vừa đâu, nên ông đừng lo cho tôi. Tôi đủ khả năng mà.]

"Heh... Cậu chắc chứ? Nếu vậy, tôi sẽ vui vẻ nhận."

[Trước hết, ông nên sửa lại tòa nhà này. Chỗ này đang xuống cấp lắm rồi. Tôi chắc là mái nhà dột kinh khủng, đúng không?]

"Ha ha ha, đúng vậy! Tôi không tự hào khi thừa nhận, nhưng mưa rơi cứ như thể không có mái nhà vậy!"

[Dù sao thì, tôi cũng nên về nhà bây giờ. Chúc ông may mắn giữ mọi thứ ổn định nhé.]

"Cảm ơn cậu... Và để cậu biết, tôi sẽ không quên điều này đâu, Mukohda. Tôi nợ cậu một lần." Ông cúi người thật sâu để tiễn tôi.

[Khoan đã... ông ấy biết tên tôi từ bao giờ vậy?]

................

Viện trưởng cô nhi viện là một người tốt, có tinh thần cao cả. Rõ ràng là ông đặt bọn trẻ lên hàng đầu, cả khi chúng còn ở cô nhi viện lẫn khi chúng ra đời tự lập, nên tôi nghĩ mình có thể yên tâm giao lại mọi thứ cho ông. Hy vọng ông sẽ bắt đầu bằng việc sửa chữa cái tòa nhà sắp sập này—bọn trẻ cần một môi trường sống vệ sinh hơn.

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho chúng, nhưng tôi hy vọng điều đó đủ để cải thiện cuộc sống của chúng. Tôi muốn chúng sống lâu, hạnh phúc và tự lập—mặc dù bản thân tôi không có tư cách nói đến sự tự lập, khi mà tôi dựa dẫm vào các bạn đồng hành của mình nhiều như vậy.

[Có phải chúng ta về nhà không? Ta muốn có thịt ngay khi chúng ta quay lại.]

[Nghe hay đấy! Ta sẽ ăn đến khi no căng rồi ngủ cả ngày!]

Fel đi bên cạnh tôi, còn Dora-chan thì cưỡi trên lưng con Fenrir như mọi khi. Tôi lắc đầu.

[Xin lỗi, mọi người, nhưng chúng ta chưa thể về nhà ngay. Tôi vẫn phải gửi khoản quyên góp đến các đền thờ của các nữ thần, nhớ không?]

[Mnh, đúng vậy, ngươi có nhắc đến. Chúng ta không được quên lễ vật cho Nữ thần Ninrir.]

[Ôi trời, vẫn chưa xong à?! Ta muốn về nhà ăn thịt!]

[Lần này thì không được đâu, Dora. Nữ thần Ninrir đã ban phước lành cho tôi, nên tôi phải đền đáp tương xứng. Đi thôi!] Fel lập tức tăng tốc.

[Được rồi, được rồi! Nhanh lên, làm cho xong, rồi chúng ta ăn thịt đến no căng bụng!] Dora-chan bay vút lên, đồng hành cùng Fel.

[Này, chờ đã! Ý ông là "đi thôi" là sao? Ông thậm chí có biết đền thờ của nữ htanaf Ninrir ở đâu không? Dora-chan, bảo Fel—ơ, đừng bảo là cậu cũng thế nhé!]

...........