Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 10: Thịt Bò Chiên Xù và Kho Báu của Vua Cướp! - Chương 7-1: Cô nhi viện Hirschfeld

Ngày hôm sau, tôi sử dụng thông tin có được từ hội trưởng Isaac. Tôi bảo các linh thú rằng hôm nay tôi sẽ không ra khỏi thị trấn, nhưng họ vẫn quyết định đi theo, có lẽ vì quá chán.

Sui, như thường lệ, ngủ suốt phần lớn thời gian chúng tôi ra ngoài. Tôi phải tự hỏi sao nhóc không ở nhà nếu cứ ngủ suốt cả ngày như vậy, nhưng mặt khác, tôi cũng sẽ hơi lo lắng nếu để nhóc ấy ở nhà một mình. Dù sao thì, mọi thứ vẫn cứ thế, không có gì thay đổi giữa bốn chúng tôi.

[Vậy chúng ta đi đâu thế? Chắc là lại tìm quầy ăn như mọi khi phải không?] Fel hỏi.

[Ooh, ta thích ý đó!] Dora-chan chen vào. [Những quầy đó lúc nào cũng ít gia vị cho thịt, nhưng...]

[Không, tiếc là hôm nay không như vậy. Tôi không có kế hoạch dừng lại ở quầy ăn gì cả.]

[Không, hôm nay chúng ta sẽ đi đến cô nhi viện của thị trấn này.]

[Cô nhi viện sao?]

[Sao lại đi đến một nơi như thế?]

[Chỉ là một ý tưởng tôi có thôi…]

Khi tôi mới đến thế giới này, tôi đã rất lo lắng về tương lai tài chính của mình, nhưng kể từ khi gặp Fel và hai linh thú, tôi đã hoàn toàn ổn định về mặt kinh tế. Thực ra, phải nói là ổn định thì cũng không đúng, nhờ vào những hành động ngẫu hứng của ba linh thú, tôi thực sự đã tích lũy được một số tiền khổng lồ. Ba linh thú liên tục mang xác những con vật về để tôi nấu cho họ ăn, và tất cả những phần không ăn được đều được bán đi với một số tiền không tưởng.

Thật lòng mà nói, tôi đã tích lũy quá nhiều tiền đến mức ngay cả tôi cũng không biết chính xác mình có bao nhiêu. Tôi chắc chắn không thể ước lượng chính xác được. Và dù có số tiền đó, tôi chẳng biết làm gì với nó. Việc mua những thứ mình thích và đặt hàng từ siêu thị Online là điều tốt nhất tôi có thể làm, nhưng dù tôi có sở thích xa xỉ đến đâu thì những chi phí đó cũng không làm một vết xước nhỏ nào trong đống tiền khổng lồ của tôi.

Tôi đã mua bếp ma pháp và một ngôi nhà ở Karelina, cùng với những người giúp việc để duy trì chúng (dù tôi luôn coi họ là nhân viên chứ không phải nô lệ). Mặc dù những thứ đó rất đắt, nhưng chúng chỉ là các khoản chi một lần. Tôi không thể cứ mãi mua nhà này đến nhà khác được.

Tóm lại: thu nhập của tôi vượt xa chi tiêu một cách đáng kinh ngạc, và tiền tiết kiệm thì cứ thế tăng lên mà chẳng có lý do.

[Vậy nên, tôi thật sự rất biết ơn vì các cậu đã giúp tôi không phải lo lắng về tiền bạc, nhưng hiện giờ tôi có quá nhiều tiền rồi.]

[Hừm? Ngươi thật sự có nhiều như vậy sao?]

[Ừ. Tôi ngừng đếm từ khi đạt tới một trăm ngàn đồng vàng. Giờ thì tôi cũng không biết mình có bao nhiêu nữa.]

[Chắc là chúng ta đã săn rất nhiều thứ, nếu nghĩ như vậy,] Dora-chan suy nghĩ, khoanh tay lại.

[Quả thật. Nghĩ đến những con rồng, chúng đã mang lại cho tôi một số tiền khổng lồ.] Cả rồng đất và rồng đỏ đều tạo ra quá nhiều nguyên liệu quý giá đến mức Hội Thám Hiểm cũng không thể mua hết được. Hầu hết những món đồ đó vẫn đang nằm trong ItemBox của tôi.

Và khi nghĩ lại, không chỉ có nguyên liệu của rồng. Tôi còn có một đống nguyên liệu khác mà tôi gần như quên mất, thậm chí là vài con quái vật nguyên vẹn mà tôi chưa bán được. Tuy nhiên, giải quyết những thứ đó có vẻ giống như là chọc vào tổ ong, nên tôi quyết định cứ lờ chúng đi thêm một thời gian nữa.

[Dù sao, điểm chính là chúng ta cứ kiếm tiền mà chẳng bao giờ tiêu xài.]

[Đúng là vậy, nhưng bọn ta không cần tiền của loài người các ngươi. Quầy ăn là nơi duy nhất mà ta thấy chúng có ích.]

[Đúng.]

[Ừ, tôi biết mà, tôi đã thấy cách các cậu hành xử khi ở thị trấn. Nhưng các cậu hiểu ý tôi về việc số tiền cứ tăng lên như vậy chứ?]

[Có lẽ, nhưng ngươi muốn bọn ta làm gì? Nếu ngươi bảo bọn ta ngừng săn, điều đó sẽ không thể xảy ra. Dù ngươi muốn bọn ta kiềm chế bao nhiêu, nếu một con rồng xuất hiện, bọn ta sẽ giết nó mà không do dự.]

[Ừ, ta cũng không muốn ngừng săn đâu! Đó là bản năng mà, hiểu không?]

[Tôi biết mà, và tôi không có ý đó. Các cậu ăn rất nhiều, nên tôi cũng đỡ vất vả khi các cậu săn thịt cho mình. Thêm nữa, thú thật, thịt các cậu mang về cho tôi ngon hơn rất nhiều so với thịt tôi có thể mua ở các lò mổ.]

[Đúng vậy! Đây là cách mọi thứ vận hành.]

[Thực sự tôi rất muốn các cậu bớt săn rồng một chút.]

[Hừ! Ta sẽ đồng ý không chủ động đi tìm chúng, nhưng nếu một con rồng xuất hiện trước mắt, ta sẽ không ngần ngại săn nó.]

[Ừ, đúng vậy! Làm sao bọn ta có thể không săn một con rồng khi nó bay ngay trước mặt bọn ta như con rồng đỏ? Dĩ nhiên là bọn ta phải săn chúng rồi!]

[Làm ơn đừng thế. Nhưng thôi, tôi lại đi lệch chủ đề rồi. Vấn đề là tôi đã nghĩ đến một cách sử dụng thực tế cho tất cả số tiền đã tích lũy.]

[Một cách sử dụng thực tế sao?] Fel và Dora-chan đồng thanh hỏi lại.

[Đúng vậy, theo kiểu đóng góp lại cho xã hội.]

Tôi đã nghĩ về điều này kể từ khi trở về từ Rosendahl, thành phố có hầm ngục thịt. Khoản đóng góp tôi đã thực hiện cho cô nhi viện ở đó chính là tác nhân khởi đầu, mặc dù nó thực chất là một khoản thanh toán lớn không cần thiết cho một đống bánh mì thay vì một khoản quyên góp truyền thống. Cô nhi viện đó thật sự rất xuống cấp và nhân viên thì chỉ đủ sức duy trì nơi này, nhưng theo những gì tôi hiểu, bọn trẻ ở đây thực sự có cuộc sống tốt hơn phần lớn các trẻ mồ côi trong thế giới này.

Càng tìm hiểu về tình hình của họ, tôi càng nhận ra cuộc sống của những đứa trẻ mồ côi thật sự quá khó khăn. Người lớn phải chấp nhận mọi thứ, dù tốt hay xấu, nhưng theo quan điểm của tôi, ít nhất trẻ con cũng nên được sống vui vẻ và vô tư. Tôi biết có thể sẽ có người gọi tôi là kẻ đạo đức giả vì điều đó, nhưng tôi nghĩ rằng vì tôi có tất cả số tiền này trong tay, việc sử dụng nó để giúp đỡ các trẻ mồ côi còn tốt hơn là không làm gì cả.

Cuối cùng, suy nghĩ này dẫn tôi đến kết luận rằng tôi có thể tiếp tục đóng góp. Tôi đã định nói chuyện với ba linh thú về việc này từ lâu, nhưng rồi nhiệm vụ với con rắn hùng mạnh trong rừng xảy ra, chúng tôi bận rộn, và tôi lại có thêm tiền để xử lý.

[Tóm lại, tôi nghĩ tôi sẽ quyên góp một phần trong số đó cho cô nhi viện ở đây,] tôi giải thích. [Mặc dù tôi đoán vì chúng ta đang trên đường đến đó ngay bây giờ, tôi có thể nói là tôi đã bắt đầu quá trình này một cách đơn phương rồi? Lỗi của tôi. Các cậu nghĩ sao, Fel? Dora-chan?]

[Về vấn đề này, ngươi có thể làm theo ý mình. Chừng nào những bữa ăn của ta còn ngon, ta sẽ không phản đối.]

[Ta cũng vậy. Ta tham gia vì đồ ăn, và đi vòng quanh các thị trấn của loài người cũng có nghĩa là được đi thăm hầm ngục! Đây là cuộc sống! Miễn là ngươi tiếp tục cung cấp đồ ăn, mọi thứ còn lại là tùy ngươi.]

[Hiểu rồi, cảm ơn các cậu.] Fel và Dora-chan không ngần ngại cho phép tôi, chỉ còn lại Sui. Nhóc ấy vẫn còn là trẻ con, nhưng vì nhóc đã đi săn quái vật cùng hai người kia, nhóc cũng đã đóng góp vào việc nuôi sống tôi. Nếu không hỏi ý nhóc ấy thì có vẻ sai. Tôi đánh thức Sui và giải thích tình hình một cách đơn giản nhất có thể.

[Vậy, Sui nghĩ sao?]

[Umm, Sui không thực sự hiểu, nhưng nếu Sui được ăn đồ của chủ nhân, Sui không phiền đâu! Ooh, Sui muốn chiến đấu nhiều hơn nữa và pew pew mấy kẻ xấu! Thật vui quá!] À, cái này hơi lạc đề rồi. Có vẻ như chủ đề này hơi quá sức đối với Sui nhỉ?

[Sui sẽ không có vấn đề gì với kế hoạch của ngươi,] Fel lên tiếng. [Như bọn ta, nó cũng không cần tiền của loài người.]

[Đúng vậy. Ta cũng sẽ bất ngờ nếu thấy một con slime nhảy nhót đi mua sắm trong thị trấn.] Tôi nghĩ ai cũng sẽ ngạc nhiên, Dora-chan.

[Vậy thì, thế là xong! Tôi sẽ thực hiện kế hoạch quyên góp này! Tuy nhiên, tôi phải kiểm tra nơi đó trước đã. Nếu người quản lý là một tên tham lam, ích kỷ, chắc chắn hắn sẽ giữ lấy số tiền đó thôi. À, tôi cũng định quyên góp cho tất cả các đền thờ của các nữ thần nữa.]

[Ý tưởng hợp lý. Nữ thần Ninrir chắc chắn sẽ vui mừng.]

[Tôi sẽ quyên góp cho tất cả các nữ thần khác nữa.]

[Chúng ta đi thôi! Ngày đang trôi qua nhanh quá!]

[Này, chờ đã, Fel, đi sai đường rồi! Chúng ta sẽ đến cô nhi viện trước! Fel!]

.................

Tôi lén lút quan sát cô nhi viện mà hội trưởng Isaac đã nói đến, từ trong bóng của một tòa nhà gần đó. Dù ở khoảng cách này, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng trẻ em reo vui bên trong. Tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm vì chúng nghe có vẻ không bị thiếu thốn hay thiếu ăn. Tuy nhiên, tòa nhà thì cũng không có gì ngạc nhiên khi nó đã xuống cấp, giống như cô nhi viện ở Rosendahl.

[Chắc mình phải hỏi thăm về nơi này...] Tôi lẩm bẩm với bản thân. Vấn đề duy nhất là, mỗi khi tôi tiếp cận ai đó, họ chỉ cần nhìn thoáng qua Fel và Dora-chan đằng sau tôi rồi quay lưng bỏ chạy mà không thèm nghe tôi nói.

Tôi thử bắt đầu với câu [Hai con quái vật này là linh thú của tôi, không sao đâu, đừng lo,] điều này có giúp được chút ít, nhưng dù họ ở lại, họ vẫn quá hoảng sợ để thực sự kể cho tôi nghe bất kỳ thông tin gì có giá trị. Rõ ràng là tôi không đi đến đâu, vì vậy tôi quyết định dùng đồng bạc để làm dịu tình hình. Điều đó thực sự khiến mọi người bắt đầu nói chuyện ngay lập tức. Họ kể cho tôi nghe đủ thứ, thậm chí cả những chuyện tôi chưa từng hỏi, và cuối cùng tôi cũng thu thập được tất cả thông tin tôi cần. Mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ nhờ vào sức mạnh của tiền bạc.

Về thông tin tôi thu thập được từ những người qua đường, đầu tiên là cô nhi viện này chính thức dưới sự quản lý của Đền thờ Nữ thần Nước. Tuy nhiên, trên thực tế, nó được quản lý bởi một người đàn ông lớn tuổi đã từng là thợ săn. Ông là một giáo dân của đền thờ và thực hiện phần lớn công việc chăm sóc trẻ em ở đây.

Một người đàn ông lớn tuổi thì không thể tự mình xoay sở hết tất cả những đứa trẻ và những vấn đề chúng mang đến, vì vậy nhà thờ cử một vài nữ tu tập sự đến giúp đỡ ông mỗi ngày. Nhờ có họ, cô nhi viện vẫn hoạt động tương đối trơn tru dưới sự lãnh đạo của ông.

Dựa vào lời miêu tả của dân làng, ông ấy có dáng vẻ điển hình của một cựu nhà thám hiểm với khí chất đáng sợ, cứ như thể chỉ cần ai dám gây chuyện trong cơ sở của ông, họ sẽ bị nện cho một trận bay cả đầu. Nhưng mặt khác, họ cũng nói rằng ông rất tử tế và quan tâm đến những đứa trẻ dưới sự chăm sóc của mình, những đứa trẻ này xem ông như một người cha.

Nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng vẫn còn vấn đề về tài chính. Như tôi đã đoán qua vẻ bề ngoài, tình hình tài chính của họ đang rất eo hẹp. Trên lý thuyết, họ được hỗ trợ từ lãnh chúa khu vực, nhà thờ, cùng với các khoản quyên góp trực tiếp mà họ nhận được. Nhưng trên thực tế, cả ba nguồn đó gộp lại cũng chẳng thấm vào đâu so với tổng chi phí họ cần.

Từ góc nhìn của lãnh chúa, một cô nhi viện chẳng bao giờ nằm trong danh sách ưu tiên. Dù nơi này có hoạt động tốt hay không, nó cũng không mang lại lợi ích gì cho họ, nên tất nhiên họ không hào phóng trong việc hỗ trợ tài chính. Còn nhà thờ thì vốn đã dựa vào sự từ thiện để tồn tại, nên họ cũng chẳng thể dư dả gì.

Còn các khoản quyên góp thì đến rất thưa thớt. Khái niệm "tiết kiệm" là điều xa lạ trong thế giới này, và hầu hết mọi người sống theo kiểu kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, nên tất nhiên họ không có dư tiền để đóng góp. Chủ cô nhi viện ở Rosendahl từng nói với tôi rằng các cô nhi viện trên khắp vùng đất này đều gặp khó khăn, và nhìn vào tòa nhà cũ nát trước mắt, tôi có thể dễ dàng hiểu được sự thật trong lời ông ấy. Nhìn vào nó khiến tôi cảm thấy một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.

Cái tòa nhà đó sao mà chưa bị dỡ bỏ nhỉ? Cái mái kia chắc chắn bị dột – liệu nơi này có thực sự ở được không? Những thông tin tôi thu thập được cho thấy đây là một nơi đáng để quyên góp, nhưng tôi sẽ không yên tâm cho đến khi tự mình xem xét tình hình bên trong. Đã đến lúc tiến lại gần hơn. Tất nhiên, việc đó gần như buộc tôi phải quyên góp một chút gì đó, nhưng nếu tôi kết luận rằng họ sẽ không sử dụng tiền đúng cách, tôi chỉ cần đưa cho họ vài đồng vàng rồi rời đi.

............

[Xin lỗi?] Tôi gọi khẽ khi nhẹ nhàng đẩy cánh cổng dẫn vào khuôn viên cô nhi viện. Một lát sau, một cô bé có đôi tai thỏ chừng năm tuổi chạy ra hỏi: "Ông là ai vậy, ông già?" Tôi đã quen bị gọi là ông già kể từ khi đến thế giới này, nhưng điều đó vẫn khiến tôi hơi bực mình.

[À, thực ra anh không già lắm và chắc chắn không phải ông của ai cả, nên có thể gọi ta là 'anh' hoặc 'ngài' gì đó được không? À, và có thể gọi viện trưởng cô nhi viện giúp anh được không?]

"Dạaa." Cô bé chạy đi và quay lại vài phút sau, nắm tay một người đàn ông trông vô cùng rắn rỏi.

"Ông này bảo đi gọi ông!" cô bé tai thỏ nói, hoàn toàn quên mất yêu cầu trước đó của tôi.

"Ồ, thật sao...?" người đàn ông, mà tôi đoán là viện trưởng cô nhi viện, nhìn tôi từ đầu đến chân một cách dò xét. "Được rồi – vào đi."

Tôi nhận lời mời và bước qua cổng. Các linh thú của tôi cũng theo sau, và ngay khi chúng tôi bước vào khuôn viên, một nhóm trẻ con tụ tập xung quanh. Khác với người lớn bên ngoài, bọn trẻ hoàn toàn không sợ Fel và Dora-chan. Thậm chí, chúng trông còn rất phấn khích.

[Khoan đã, này –] Fel vừa nói xong thì đã quá muộn.

"Đó là một con sói khổng lồ và một con rồng!" một đứa trẻ hét lên, làm cả đám trẻ reo hò.

[Cả ta nữa sao?!] Dora-chan kêu lên. Sự chú ý dành cho Fel là điều dễ hiểu, vì với chúng, ổng chỉ là một cục bông khổng lồ. Nhưng có vẻ Dora-chan không ngờ rằng mình cũng thu hút sự chú ý tương đương. Tôi thì không bất ngờ chút nào – đâu phải ngày nào người ta cũng thấy một con rồng nhỏ, nên tất nhiên bọn trẻ sẽ tò mò. Ngay lập tức, các linh thú của tôi bị một đám trẻ bao quanh, tất cả đều muốn chạm vào chúng càng nhiều càng tốt.

[Không được kéo lông ta! Dừng lại!] Fel hét lớn.

[Này, đừng chạm vào, nhóc! Không được sờ!] Dora-chan hét qua thần giao cách cảm, nhưng tôi cũng chẳng hiểu cậu ấy nghĩ rằng làm vậy sẽ đạt được gì. Mà nghĩ lại, với việc những lời mắng mỏ của Fel không có tác dụng gì, có lẽ cũng chẳng khác gì nhau.

"Đó là một con Fenrir đúng không?" Viện trưởng cô nhi viện nhận xét.

[Ừm, đúng vậy,] tôi trả lời. Fel đã vứt bỏ danh dự của một sinh vật huyền thoại trước mặt tôi quá nhiều lần đến nỗi tôi thường quên mất ổng vốn là như thế.

Tôi khá ấn tượng khi viện trưởng cô nhi viện nhận ra điều đó nhanh đến vậy. Theo tôi hiểu, chỉ có những nhà thám hiểm cấp cao mới đủ kiến thức và kinh nghiệm để nhận diện loài của Fel. Có lẽ ông ấy nhận ra sự ngạc nhiên của tôi và bật cười.

"Tôi từng là một nhà thám hiểm hạng A, nếu điều đó trả lời được thắc mắc của cậu," ông giải thích. "Tôi từng nghe đồn về một người thuần hóa được Fenrir, nhưng tôi không ngờ điều đó lại có thật cho đến khi tận mắt thấy." Ừ, hoàn toàn hợp lý. Không thể tranh cãi gì với điều đó. "Còn cái con kia là gì? Một con rồng con à?"

[Không, thực ra cậu ấy là một loài hiếm gọi là rồng pixie. Tin hay không thì tùy, nhưng cậu ấy đã trưởng thành hoàn toàn rồi.]

"Ồ? Cậu có cả một dàn linh thú hiếm thế này à? Hẳn là một nhà thuần hóa tài giỏi."

[Ừm, cảm ơn. À đúng rồi, nhóm của tôi còn có một slime đặc biệt nữa.] Tôi nói, lấy Sui từ trong túi ra cho chủ cô nhi viện xem, và ông ấy bật cười lớn khi thấy nhóc ấy.

"Một con slime?! Cậu nuôi slime làm linh thú à?! Cậu đúng là một nhà thuần hóa độc nhất vô nhị rồi!" Theo lẽ thường ở thế giới này, slime là loại quái vật yếu nhất trong các loại quái nhỏ.

"Whoa, một con sói và một con rồng à?! Ngầu thật đấy!" Một cậu bé chừng mười tuổi đột ngột từ trong tòa nhà chính của cô nhi viện lao ra, nở nụ cười toe toét. Cậu bé lao đến gần hơn, nhưng viện trưởng nhanh chóng túm cổ áo kéo lại.

"Không được nhanh nhảu thế, Cornet! Làm xong việc của con chưa?"

"Geh, thả con ra, ông già!"

"Đừng gọi ta là ông già! Ta đã nói cả ngàn lần rồi, hoặc gọi ta là viện trưởng, hoặc đừng nói gì với ta cả! Nào, còn mấy việc của con thì sao?"

"Con, ừm..."

"Vẫn chưa xong à?"

"Con... chưa xong."

"Vậy thì làm xong đi rồi hẵng ra chơi. Rõ chưa?"

"Aww, nhưng con muốn chơi với mọi người! Con muốn vuốt sói và rồng nữa!"

"Ta đâu có cấm con chơi với mọi người, nhưng phải xong việc rồi mới được chơi."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả! Nếu con ra chơi trước khi làm xong, tối nay sẽ nhịn đói đấy."

"Nhịn thì nhịn! Dù sao cũng chỉ có súp khoai tây loãng với bánh mì khô như mọi khi thôi!"

"Ồ? Vậy hả? Nếu con không muốn ăn, vậy thì ta cũng đỡ một phần việc chuẩn bị bữa tối rồi."

"Con muốn ăn, con muốn ăn! Được rồi, con làm việc đây, được chưa?!"

Cornet quay người, giậm chân đi vào trong tòa nhà.

"Ta thề, sao mà ta lại dính phải lũ nhóc nghịch ngợm không nghe lời thế này chứ?" Viện trưởng cô nhi viện thở dài, vẻ bất lực. Ông ấy nói đúng – tôi cũng đã nhận ra rằng nhiều đứa trẻ ở đây khá láu cá. Tôi phần nào cảm thông với ông.

"Dù sao thì, một nhà thuần hóa nổi bật như cậu đến đây làm gì? Cần gì à?"

[Ừm, thật ra tôi định quyên góp một chút...] Đột nhiên, ông ấy nở một nụ cười rạng rỡ, khoác tay qua vai tôi.

"Cậu đúng là người tốt, và cậu đến đúng chỗ rồi! Như cậu thấy đấy, nơi này nghèo rớt mồng tơi, và chúng tôi luôn chào đón mọi khoản quyên góp! Đi nào, vào trong bàn chuyện chút nhé!"

[Được rồi, ông bạn, nụ cười của ông từ "chào đón" chuyển sang "đe dọa ghê gớm" trong tích tắc! Và khoác tay qua vai tôi làm gì, để chắc tôi không chạy trốn à?!] Dù cảm thấy hơi lo, tôi chỉ đành để ông kéo vào trong tòa nhà.

[Này, ngươi định bỏ bọn ta lại à?!] Fel kêu lên.

[Ừm, xin lỗi, tôi cần nói chuyện với chủ cô nhi viện! Mấy người cứ chơi với lũ trẻ đi nhé.]

[Chơi gì cơ?! Không đời nào! Ta không thể chịu nổi lũ nhóc này đâu – Này, nhóc kia! Đừng có kéo lông của ta! Bỏ ra ngay!]

[Đúng rồi đó, bọn nhóc này là quỷ dữ! Chúng sắp xé toạc cánh của ta! Làm chúng dừng lại đi!]

Lũ trẻ đầy năng lượng, và rõ ràng Fel cùng Dora-chan sẽ rất vất vả trong khi tôi đi.

[Hai người là một điều hiếm lạ với bọn trẻ đấy! Chịu đựng chút đi, không sao đâu.]

[Khônggg!] Fel và Dora-chan hét lên qua thần giao cách cảm cùng một lúc. [Cố lên nhé, hai người. Hẹn gặp lại sau.]

[Này, chủ nhân? Sui đi ngủ đây,] Sui nói rồi tự bò trở lại túi của tôi.

"Có vẻ lũ trẻ sẽ bận rộn với bạn mới của chúng, nên chúng ta có thể thoải mái trò chuyện," viện trưởng nói với nụ cười.

[Gah! Ông già này có vẻ sẽ tìm bất kỳ lý do nào để giữ mình ở đây... Đây thực sự là kiểu người mà ta muốn đặt niềm tin để quản lý cô nhi viện sao?]

.............

"Về cơ bản là vậy," viện trưởng cô nhi viện kết luận. Ông vừa giải thích xong về tình hình tài chính của cô nhi viện, và đúng như tôi dự đoán, nó rất tệ. Họ chỉ vừa đủ cầm cự qua ngày.

Chính sách của họ là để lũ trẻ rời đi tự lập vào năm mười bốn tuổi, nhưng trên thực tế, số trẻ mới vào mỗi năm luôn nhiều hơn số trẻ rời đi. Sẽ luôn có những đứa trẻ mất cha mẹ, hoặc cha mẹ không đủ khả năng nuôi con và buộc phải gửi chúng vào đây. Những yếu tố xã hội gây ra vấn đề này thì không có dấu hiệu biến mất sớm.

Đó cũng là lý do cô nhi viện có chính sách giao việc cho trẻ từ năm mười một hoặc mười hai tuổi. Những đứa trẻ muốn trở thành thương nhân, đầu bếp hay thợ thủ công sẽ bắt đầu bằng việc phụ giúp trong cô nhi viện, nhà thờ, hoặc thậm chí thử sức kinh doanh từ sớm.

Những đứa trẻ muốn trở thành nhà thám hiểm thì sao? Chúng được tham gia một khóa học cơ bản về nghề thám hiểm do chính chủ cô nhi viện, người từng là nhà thám hiểm đạt hạng A, giảng dạy. Đôi khi, chúng cũng được ra ngoài để thu thập dược liệu và làm những công việc đơn giản, ít rủi ro khác.

Dù thế giới bên ngoài đầy rủi ro, nhưng bọn trẻ luôn được nhắc nhở phải ở trong tầm chạy về thị trấn, và tuyệt đối bị cấm bén mảng đến khu rừng. Hội Thám Hiểm địa phương đồng ý mua lại mọi thứ chúng thu thập được với giá thấp hơn đáng kể, dù bọn trẻ chưa chính thức là nhà thám hiểm. Điều này cũng giúp chúng kiếm được chút tiền tiêu.

Dù chọn con đường sự nghiệp nào, một nửa số tiền kiếm được của bọn trẻ sẽ được cô nhi viện giữ lại để trang trải chi phí, trong khi nửa còn lại được để dành cho chúng, hoàn trả khi chúng trưởng thành và rời khỏi nơi này.

Các sơ thường ghé qua để dạy bọn trẻ đọc viết và toán cơ bản, theo yêu cầu của chủ cô nhi viện. Điều này đã trở thành lợi thế lớn cho chúng khi bước ra thế giới. Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng viện trưởng cô nhi viện nói với tôi rằng những người làm việc trong tổ chức tôn giáo thường có trình độ học vấn nhất định, nên việc dạy học cho trẻ em không nằm ngoài khả năng của họ.

"Để cậu biết mà thấy, lũ trẻ của tôi thường để lại danh tiếng không nhỏ khi ra ngoài kia," ông tự hào nói. Một số đứa trẻ thậm chí còn tỏ ra tài năng đến mức rời đi để làm học việc trước khi tròn mười bốn tuổi. "Tất nhiên, danh tiếng đó cũng gây không ít rắc rối cho tôi. Đôi lúc tôi tự hỏi liệu có phải cha mẹ bỏ con ở đây vì biết tôi sẽ nuôi dạy chúng tốt không. Số trẻ đến ngày càng đông, và chỉ việc lo cho chúng ăn uống thôi cũng đã ngốn hết mọi thứ tôi có."

Ông lẩm bẩm rằng khi số trẻ tăng lên, ngân sách gần như hoàn toàn bị chi tiêu vào thực phẩm. Đáp ứng nhu cầu ăn uống của một cô nhi viện đầy những đứa trẻ tuổi ăn tuổi lớn đồng nghĩa với việc phải ưu tiên số lượng hơn chất lượng. Vì vậy, thực đơn thường chỉ toàn khoai tây và bánh mì cứng như đá. Những món ăn đơn điệu đó đã trở thành khẩu phần hàng ngày của bọn trẻ.

"Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác. Đầu tiên là phải no bụng đã, dù không ngon lành gì. Lũ trẻ có thể không thích, nhưng chúng ta chẳng thể đòi hỏi gì hơn nếu không có thay đổi lớn."

Tôi chợt nhớ lại Cornet. Cậu bé đã phàn nàn về súp loãng và bánh mì cũ của cô nhi viện, và xem ra cậu không hề nói quá chút nào. Phải ăn những món như vậy ngày qua ngày chắc chắn khiến tinh thần con người ta tụt dốc.

Đó là khi tôi nghĩ đến việc tận dụng số nguyên liệu dư thừa từ hầm ngục thịt để làm một bữa ăn ngon lành cho bọn trẻ. Tôi không thể làm gì quá xa xỉ, nhưng chắc chắn có thể làm tốt hơn so với súp loãng và bánh mì cũ. Tôi còn rất nhiều bánh mì mua từ cô nhi viện Rosendahl, chắc chắn ngon hơn loại mà bọn trẻ ở đây đang ăn.

Không cảm thấy đúng khi bọn trẻ phải sống cuộc đời nhạt nhẽo, buồn tẻ như vậy khi nói đến đồ ăn, nên tôi nghĩ rằng một bữa ăn tử tế sẽ là một điều tốt đẹp. Khi hỏi ý kiến viện trưởng cô nhi viện, ông nhiệt tình đáp: "Cậu nghiêm túc chứ?! Lũ trẻ sẽ vui sướng phát điên cho xem! Cứ làm đi, chắc chắn rồi, cứ làm đi!" Và thế là xong.

............