Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8941

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 94

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 22

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 110

Phần 1 "Tranh biếm họa" - Chương 33 Trên Đường Đi (1)

Vì quân đội riêng của Bá tước Terejia được giao nhiệm vụ bảo vệ dinh thự, tôi phải triệu tập 30 người từ công trình xây dựng làng trở về và mang theo 20 người còn lại. Như vậy, tôi sẽ có được 50 binh sĩ như đã hứa với hiệp sĩ kia.

Theo lệnh của Gunther, các binh sĩ hành quân song song, tôi cưỡi ngựa quan sát họ. Vì các tan binh khác sẽ điều khiển dây cương thay tôi, nên so với tiệc sinh nhật của tôi, việc này dễ dàng hơn nhiều.

“Tôi cứ tưởng ngài không biết cưỡi ngựa chứ……”

Claudia, người đang đi cạnh tôi, lẩm bẩm điều đó. Vì cô ấy đã giúp tôi cưỡi ngựa một đoạn đường trên đường trở về từ kinh đô, nên cô ấy nghĩ là tôi không thể tự mình cưỡi ngựa được.

“Không phải là tôi không biết cưỡi ngựa, chỉ là tôi không đủ sức để điều khiển ngựa trong thời gian dài như vậy.”

"Yếu quá. Chúng ta hãy bắt đầu tập luyện chuyên sâu để tăng cường sức bền ngay khi trở về."

Lời phóng đại quá đáng của Claudia khiến tôi đau đầu xoa thái dương. Không phải tôi yếu đuối đến thế, tôi chỉ có sức khỏe của một đứa 6 tuổi thôi.

Tôi tiếp tục đi mà không buồn trả lời, và bên kia đường, Gunther đã đến cạnh tôi. Claudia gọi tên anh ấy bằng giọng thật tươi tắn.

“Gunther!”

“Này, ojou-chan, và 'lãnh chúa'. Cuộc hành quân đang diễn ra tốt đẹp.”

Agil là người chỉ huy toàn bộ cuộc hành quân, còn Gunther chỉ huy ở tuyến đầu. Có vẻ như những người lính phục vụ lâu năm nhất đã trở nên hăng hái hơn một chút. Tôi khẽ gật đầu với anh ta, rồi nghiêng đầu.

“……Ừm, sao lại gọi tôi là lãnh chúa?”

"Ồ? Nhóc không thích à?"

Dĩ nhiên là không thích hợp khi anh đột nhiên đổi cách xưng hô với tôi. Với một người từ trước đến giờ vẫn gọi tôi là "nhóc con" bỗng nhiên gọi tôi "lãnh chúa", chắc chắn tôi sẽ khó mà thích nghi được.

Hồi tôi sống trong doanh trại với những người lính khác, ban đầu họ cũng gọi tôi là nhóc con như Gunther, nhưng sau khi quen dần, không hiểu sao họ lại gọi tôi là Tsar, giống như Kamil vậy. Gunther vẫn ngoan cố không chịu thay đổi cách gọi tôi, nên giờ tôi mới sốc đến thế.

"Ngươi nên vui mừng như một đứa nhóc khi ta công nhận ngươi. Ta có nên bỏ kính ngữ không nhỉ?"

Gunther cười khoái trá trước lời nhận xét mỉa mai của chính mình, còn tôi thì nhíu mày. Cảm giác như những lời nói đó đã hoàn toàn đảo lộn bản chất mối quan hệ của chúng tôi từ trước đến nay. Cho đến giờ tôi thực sự chưa từng trải nghiệm cảm giác làm quý tộc và lãnh chúa, chỉ là mối quan hệ giữa người lớn và trẻ con, giữa thầy và trò, đó là những kiểu thái độ duy nhất mà Gunther mang theo mình cho đến bây giờ.

Thật sự là quá đột ngột, tôi cho rằng không có cách nào thay đổi cách nhìn của Gunther về tôi bây giờ.

“Anh thực sự không thành thật với cảm xúc của mình.”

“Đúng vậy.”

“...Thôi được, kệ đi. Nhưng nói cho tôi biết anh muốn gì nhanh lên. Anh không đến đây và giao quyền chỉ huy cho Azir chỉ để nói mấy chuyện như thế này, đúng không?”

Tôi có linh cảm không lành rằng Claudia sẽ tham gia vào những lời mỉa mai của Gunther. Nghĩ rằng Claudia sẽ trở nên khá im lặng nếu chúng tôi bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, tôi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Gunther dường như đọc được suy nghĩ của tôi, nhún vai và cười toe toét. Đúng là một gã trẻ con.

"Chúng ta đang nói về tiến độ đã định. Ngài có chắc là sẽ không đi qua bất kỳ khu định cư nào không?"

"Không. Nếu dừng lại ở khu định cư, chúng ta sẽ gặp phải Rừng Quái vật nếu tiếp tục đi về phía đông, và có rất nhiều ao hồ dọc đường. Điểm tiếp tế là Làng Cyril."

“Vâng, vâng, tôi hiểu. Dù sao thì, có lẽ lãnh chúa vừa mới cãi nhau với Kamil nên không muốn nhìn mặt hắn ta.”

Gunther nói điều này một cách thản nhiên rồi quay trở lại phía trước hàng ngũ.

Có lẽ vì chúng tôi đã quen nhau lâu rồi nên Gunther rất giỏi đọc vị tôi. Nhưng bọn tôi không cãi nhau. Chính tôi là người đẩy anh ta ra.

Khi chúng tôi đến làng Cyril để tiếp tế và nghỉ ngơi một đêm, cũng giống như lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, bầu không khí căng thẳng. Có lẽ vì nơi này cách xa các làng khác, cảm giác nặng nề vì không được chào đón ở đây thật khó chịu.

Trong khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của dân làng đang nhìn mình, tôi ra lệnh tiếp tế nước từ con sông chảy qua trung tâm ngôi làng.

Các con sông chảy qua lãnh địa Kaldia đều lấy nguồn nước từ tuyết tan từ dãy núi Amon Nor. Vì làng Cyril là ngôi làng gần dãy núi nhất, nên họ có thể sử dụng nước trực tiếp từ sông làm nguồn nước uống sạch.

Tôi cũng cho ngựa uống nước, lau mồ hôi và cho nó ăn. Cậu lính mới tập sự dẫn ngựa của tôi không đủ sức để kiểm soát nó và mất kiểm soát một lúc.

"X-xin lỗi, thưa ngài."

“Không sao đâu. Đừng phí sức nói chuyện nữa, cố gắng hồi phục sức lực đi. Ngày mai chúng ta sẽ tăng tốc gấp đôi.”

Bên cạnh làng, chúng tôi dựng lều, nơi khoảng 30 binh sĩ đang dựng lều. Họ làm việc rất khéo léo và ra lệnh cho những người xung quanh, có lẽ là nhờ những người vừa tham gia hỗ trỡ xây dựng khu định cư. Họ đã dựng một số lượng lớn lều trại thu thập được từ các vùng lân cận cho những người mới đến và chuẩn bị trại.

Khi tôi ngắm nhìn cảnh tượng đó với những ngón tay nhúng vào dòng nước chảy của con sông, người lính tập sự, hơi thở hổn hển của anh ta dường như đã bình tĩnh lại, từ từ bò về phía tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi.

Có lẽ anh ta lớn tuổi hơn Elise một chút. Anh ta không cao lắm, dáng người khá mảnh khảnh. Mái tóc vàng xoăn bồng bềnh, đung đưa qua lại. Anh ta nhìn xuống dòng sông với vẻ tò mò.

"Ngài đang làm gì vậy?"

“Như cậu thấy đấy, ngâm tay vào nước mát.”

Tay tôi ướt đẫm mồ hôi vì phải nắm chặt dây cương để không rơi khỏi lưng ngựa, nên cảm giác nhúng tay vào dòng sông thật dễ chịu. Nước sông, nguồn gốc từ tuyết tan, mát lạnh giữa cái nóng mùa hè.

Cậu lính mới bắt chước tôi, cũng nhúng tay vào nước. A, lạnh quá, cậu ta cười vui vẻ.

"Tôi gần như muốn tắm rồi."

"Tôi biết cảm giác như vậy trong cái nóng này cũng dễ hiểu thôi, nhưng cậu không nên xuống sông. Nước sẽ bị bẩn. Chỉ cần lau người bằng khăn là được."

“Được rồi. – Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác ngài không trẻ hơn tôi. Mà đúng hơn, tôi cảm thấy ngài gần như người lớn tuổi hơn.”

Tôi không biết nên nói gì với cậu bé có vẻ đang ngưỡng mộ mình, nên tôi quay lại nhìn mặt nước. Cậu bé bên cạnh cười khúc khích. Giữa chốn làng quê đầy cảm xúc căng thẳng này, nó mang lại cảm giác bình yên lạ thường.

“Trước khi tôi gia nhập quân đội của lãnh địa Kaldia, dân làng rất sợ lãnh chúa. Nhưng khi tôi gặp ngài, tôi cũng nghĩ rằng lãnh chúa của tôi là một người đáng sợ. Thưa lãnh chúa, đó là vì ngài không cười. Nhưng sau khi nói chuyện với ngài hôm nay, tôi nghĩ rằng không cần phải sợ ngài nữa.”

“……”

“Tuy nhiên, vì cha mẹ tôi không phải chịu đựng quá nhiều dưới ách thống trị tàn bạo của lãnh chúa đời trước, nên có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy như vậy. ……Nhưng tôi nghĩ rằng nếu không biết rõ con người thật của ngài, người ta vẫn sẽ sợ ngài. Thật là phí phạm. À, tuy ngài có khuôn mặt dễ thương, nhưng lại rất đáng sợ vì lúc nào ngài cũng mang vẻ mặt u ám. Tôi nghĩ đó cũng là một sự lãng phí.”

Chẳng hiểu sao anh ấy lại bắt đầu độc thoại về chủ đề này mà chẳng cần bối cảnh, hơn nữa còn tự nhiên nêu ý kiến, nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn cảm thấy bình tĩnh lạ thường, chẳng màng đến việc anh ấy có hơi tọc mạch mà vẫn lắng nghe hết. Cái nóng mùa hè quanh tôi như tan biến bởi làn gió mát rượi từ dưới núi thổi lên.

Cảm giác như Kamil đang nói chuyện với tôi vậy. Không biết có phải vì khí chất của cậu bé này có nét gì đó giống Kamil không nhỉ?

Cuối cùng, bờ sông cũng im lặng. Một lúc lâu, hai chúng tôi chỉ lắng nghe tiếng gió và tiếng nước chảy róc rách.

Bỗng nhiên, có tiếng ồn ào từ làng, bầu trời chuyển sang màu đỏ thẫm. Khi tôi nhìn ánh nắng phản chiếu trên mặt nước nhuốm một màu cam, Claudia gọi tôi.

“Eliza-dono, đây là tình huống khẩn cấp.”

Chưa kể đến việc hiếm khi nào cô ấy gọi đúng tên tôi, Claudia trông còn nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào tôi từng thấy. Cậu lính mới cũng nhìn Claudia với vẻ lo lắng.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Một con quái vật đã được phát hiện trong khu rừng gần làng. Nó trông giống một con thằn lằn khổng lồ. Dù sao thì, xin hãy đến lều trước."

Trong lúc báo cáo, Claudia đã bế tôi lên ngựa. Rồi cô ấy nhảy lên sau lưng tôi, vừa quay ngựa lại vừa gọi cậu lính mới.

“Anh có thể hỏi thêm thông tin từ dân làng được không? Người phát hiện ra con quái vật chắc vẫn đang nghỉ ngơi ở hội trường làng.”

"Vâng!"