[Thái tử Arnia Điện hạ đối đầu Ouga Vellet: Trận thách đấu sắp đến gần!!]
[Trận chiến tình yêu dành cho Karen Levetzenka!?]
"Hừm..."
Tập san đặc biệt được phát hành tại học viện có tiêu đề rất thú vị.
Thật ra, cả tôi lẫn tên Thái tử đào hoa kia đều chẳng có chút tình cảm lãng mạn nào dành cho Karen hết.
Thậm chí hôm kia tôi còn đã nói hai lần rằng "Đây là vì tôi chứ không phải vì Karen". Chuyện quan trọng phải nhắc lại hai lần.
Nói đến thế rồi thì làm sao mà bọn họ có thể hiểu nhầm được nữa chứ.
"Nhưng khi nó được tạo nên bởi hàng tá lời nói dối như này thì chẳng còn gì hài hước nữa."
Tập san này còn trích dẫn lời tên Thái tử, rằng "Ta sẽ đối mặt với chuyện này bằng cả trái tim mình. Ta sẽ không để kẻ nào tước đoạt mất trái tim của cô ấy đâu".
Đùa hả cha? Tôi muốn được biết vẻ mặt của tên đó khi hắn phun ra câu đó lắm.
Đến cả tôi còn phải cảm thấy khó ở.
Học viện đã bắt đầu tập hợp nhân lực để ủng hộ tên Thái tử kia rồi.
Ờ, dĩ nhiên là tôi đã từ chối phỏng vấn và còn có tiếng xấu đồn xa từ đời nào rồi.
Nhưng mọi việc vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Sân khấu mà tôi muốn dựng nên đang ngày càng hoàn thiện. Tôi càng là phản diện trong mắt mọi người thì việc tôi đánh bại tên Thái tử kia sẽ càng trở nên chấn động.
Nói cách khác, Karen sẽ có hàng tá cơ hội để lợi dụng hắn ta.
"Ouga-kun à, tại cậu không chịu ra tiếp câu lạc bộ báo chí nên họ tìm tới phỏng vấn mình kìa. Ai nấy đều phấn khích lắm, cứ như là lễ hội ấy."
"Thì đương nhiên. Trận thách đấu đầu tiên giữa hai tân học viên trong năm học, thậm chí đó còn là giữa con trai của nhà Công tước với Hoàng tộc mà lị."
"Hưm, cứ để chúng hò hét tuỳ thích đi. Ta vẫn sẽ tự bước đi trên con đường của mình."
"Vâng. Tôi thấy được đấy ạ."
"Yep yep. Cảm thấy có lỗi với Levetzenka quá- oa!"
Cảm nhận có sự hiện diện, tôi lấy tay bịt miệng Mashiro và kéo cô ấy lại gần.
Dù địa vị chẩng có nghĩa lý gì ở đây nhưng tốt nhất là không nên để cô ấy nghe được chuyện này.
Vả lại, đây cũng là cơ hội tốt để tận hưởng cặp loa của Mashiro.
"Yo. Mày muốn gì hử?"
"Mày đang ra vẻ phản diện sao, hả thằng thất bại kia?"
Tên Thái tử Arnia nở nụ cười méo mó, khác biệt hoàn toàn với nụ cười hiền hậu mà hắn vẫn thường trưng ra trước mặt mọi người.
Biểu cảm mà hắn trưng ra trước mặt các cô gái chỉ là giả - đây mới là bộ mặt thật sự của hắn.
Rất khớp với Arnia mà cô Hội trưởng Hội học sinh kia miêu tả.
"Mày định vô tư thể hiện bản chất như thế sao?"
"Ngươi biết nơi này không còn nhiều người qua lại kể từ vụ việc đó đúng không?"
"Ờ. Chẳng mấy ai muốn bén mảng lại gần toà nhà học cũ này đâu."
Đó là tại sao tôi dẫn hắn đến đây.
Tôi nhận thấy hắn đã cố gắng tiếp cận tôi trong vài ngày qua.
Mấy tên tay sai của hắn cũng lai vãng quanh tôi suốt.
Dù lúc này, hắn đang ra vẻ là mình đến đây một mình, nhưng nhất định là vẫn có tên nào đó đang đứng gần đây.
Nhưng chúng rất kém trong việc che giấu hiện diện. Alice của tôi còn có thể làm tốt hơn thế nhiều.
"Mày muốn gì hả tên Thái tử kia? Mai mới diễn ra trận thách đấu mà?"
"Đơn giản thôi. Ta đến đây để ban chút lòng thương xót cho ngươi."
Arnia vỗ vai tôi với vẻ mặt đắc ý.
"Mau đầu hàng đi. Thể hiện đủ rồi đấy. Hết giờ diễn vai anh hùng rồi."
"Đ*o."
Bởi đã đoán trước được chuyện này nên tôi đáp lại ngay tắp lự và hất tay hắn ra.
Sau khi nhìn vào tay mình với ánh mắt sững sờ, Arnia nghiến răng nghiến lợi.
"Ta nói với ngươi là người không phù hợp với trò này đâu. Mau từ bỏ đi."
"Tao vẫn sẽ đưa ra câu trả lời tương tự. Ngày mai tao sẽ xử lý mày. Cút về ký túc xá mau."
"Ai thèm quan tâm đến danh tiếng của ngươi đâu? Bò về hang hốc của ngươi đi."
Dù có nói gì thì tên này vẫn không chịu tiếp thu. Tôi thật sự chỉ muốn hắn rời đi thôi...
Lẽ nào cậu ta định thay đổi tính cách của mình sao? Tôi bắt đầu thấy lo rồi đây.
Không, đây sẽ là liệu pháp gây sốc.
Một khi hắn nhận ra mình kém cỏi đến nhường nào, hắn sẽ tự tỉnh ngộ ra. Dù gì thì hắn cũng có dòng máu Hoàng tộc trong mình mà.
Nhất định tên này có thể làm được điều đó. Nếu không tin vào điều đó thì tôi đã không bước đến bước này rồi.
... Tức là tôi chỉ có thể làm một chuyện thôi.
"... Sao thế? Sợ ta rồi à?"
Tôi phải khiêu khích hắn để hắn dốc toàn lực đánh với tôi.
Nếu tôi đánh bại hắn ta một cách ngoạn mục thì hắn sẽ không thể tự bào chữa cho bản thân mình nữa.
Tôi sẽ cắt đứt mọi đường thoát của hắn vì lợi ích của mọi người.
"Ầy, ta đang ra vẻ tử tế đấy... Ngươi biết gì không? Ta quyết định rồi. Ngày mai ta sẽ giết ngươi."
"Hơ. Định làm như là một vụ tai nạn hử?"
"Trời biết. Nhưng với một tên không thể sử dụng ma pháp thì có chết chắc cũng chẳng ai thèm quan tâm đâu ha? Gia đình ngươi hẳn cũng sẽ hài lòng lắm đây."
Sát khí đột nhiên bùng lên dữ dội... từ phía sau.
Bình tĩnh nào Alice, Mashiro...!
Hai người trông còn đang giận dữ hơn cả Arnia, thằng đang phát cáu từ nãy đến giờ nữa!
Tôi sợ hai người mất kiềm chế cảm xúc hơn là đối đầu với tên này đấy!
Arnia này, mày có biết là tao đang cố giúp mày thoát khỏi chỗ chết không...!?
"Ta đã luôn căng thẳng từ đời nào rồi. Ít nhất thì hãy để ta được giải toả một chút đi."
"Yêu cầu gì thất vọng quá thể. Đáng tiếc là thằng này không có ý định trở thành bao cát cho mày đâu. Hiểu rồi thì cút đi."
"Vậy sao, ta đoán là hai ả tuỳ tùng của ngươi cũng sẽ phải chịu trách nhiệm đấy."
Tôi nắm lấy bàn tay đang dang rộng của hắn rồi bóp chặt.
Tên ngốc này! Mày định tự đào hố chôn mình à!?
"Hể... mày tuyệt vọng rồi sao? Có vẻ hai con nhỏ đó rất quan trọng đối với ngươi ha... Ta ngày cảm thấy ngày càng phấn khích rồi đây."
Dĩ nhiên là tao đang tuyệt vọng rồi! Tao không muốn nhuộm đỏ cả chỗ này bằng máu tươi đâu!
Nếu mày cứ khiêu khích họ nữa thì tao dám chắc rằng mày sẽ biến thành xác chết trong tích tắc đấy.
Sát hại Thái tử là việc cực kỳ tệ. Cuộc sống hạnh phúc sau khi chuyển sinh của tôi sẽ biến thành trò chơi sinh tồn chỉ sau một đêm mất.
"... Để tao nói cho mày một điều. Đừng hòng đụng vào dàn harem của tao bằng mấy ngón tay dơ bẩn đó. Rõ rồi thì phắn lẹ cho tao."
"Ouga-kun à…"
"... Tôi lại càng cảm thấy kính phục ngài hơn trước nữa rồi, Ouga-sama à..."
"Hê, các ngươi quấn quýt nhau thật đấy. Mà kệ đi. Một khi trận đấu tay đôi ngày mai kết thúc thì moii thứ sẽ thuộc về ta thôi."
"""..."""
Arnia nhìn họ từ trên xuống dưới một lượt với ánh mắt dâm dục.
... Này Arnia. Tao cũng sắp phát điên đến nơi rồi đấy mày biết không?
Không đời nào tôi có thể cảm thấy vui vẻ khi có ai đó tỏ thái độ tế nhị với những gì thuộc về mình.
"... Đó là yêu cầu của mày à?"
Tôi đứng chắn ra giữa họ và buông tay hắn ra.
"Ờ. Ta sẽ giải cứu thường dân vô tội và bảo vệ hôn thê của mình khỏi kẻ xấu. Ngươi thấy sao, câu chuyện quá đỗi hoàn hảo phải không?"
"Thế à? Đến lúc mày thua thì câu chuyện viển vông đó sẽ tan thành mây khói thôi."
"... Thằng khốn này, ngươi chỉ biết sủa thôi à?"
"Cãi vã ở đây chẳng được lợi lộc gì đâu. Mọi thứ sẽ được quyết định vào ngày mai thôi."
Tôi không muốn dính líu đến tên này thêm chút nào nữa nên tôi đành phải cắt ngang cuộc hội thoại giữa chừng.
"Nên là, cút về ký túc xá đi."
Tôi chỉ về phía mà hắn bước tới từ ban nãy, ý chỉ hắn mau đi về đó.
Đây đã là lần thứ ba tôi nhắc hắn đi rồi đấy.
May mắn là lần này hắn biết điều... Xem ra hắn đã nói hết những gì mình muốn nói rồi.
Arnia trừng mắt nhìn tôi lần cuối cùng.
"... Ờ, được thôi. Đừng có chạy đấy. Ngày mai ngươi tàn đời rồi con ạ."
"Có cái nịt nhá, ngày mai mày được tái sinh thì có."
Tôi dõi theo bóng lưng xa dần của hắn cho đến khi không cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào xung quanh nữa mới thôi.
... Phù, cuối cùng hắn cũng chịu rời đi rồi...
"Ouga-kun à…!"
"Whoa!?"
Mềm quá...! Có thứ gì đó rất mềm đang áp chặt vào lưng tôi...!
Mashiro ôm lấy tôi từ đằng sau, và bầu không khí căng thẳng từ nãy đến giờ đột ngột tan biến, trở lại bình thường như mọi khi.
Cô ấy vẫn đứng yên, vùi mặt vào gáy tôi.
Tóc cô ấy chọt vào cô tôi, có chút nhột.
"Mình thấy may mắn quá..."
"Vâng, được nghe những lời đó... Được phục vụ ngài quả là vinh hạnh của cả đời tôi, thưa Ouga-sama."
"... Ta chỉ làm những gì cần làm thôi. Không có chi to tát đâu."
"... Nhưng đó cũng là một phần của cậu đấy."
"Hửm? Cô vừa nói gì vậy?"
"Tớ nói là 'Cứ giữ nguyên như thế này nhé.'"
Xem ra tôi phải vừa bước đi vừa cõng Mashiro trên lưng như này rồi.
Alice thì vẫn đi bên cạnh tôi như bình thường.
... Phải, thế này mới đúng chứ.
"Nhưng Ouga-sama này, ngài thật sự chắc chắn sao?"
"Ý cô là sao?"
"Tên Thái tử đó... mạnh hơn nhiều so với những gì ta nghĩ ạ..."
Nếu Alice đã do dự đến nhường đó thì hẳn là cô ấy đã cảm nhận được rõ rồi.
Nói cách khác, có khả năng tôi sẽ phải dùng đến [Xoá bỏ].
Nhưng tôi không có ý định sử dụng [Ma táng] vào lúc này.
Lúc cứu Mashiro, quanh đó không có ai làm chứng nên tôi không quan tâm. Nhưng lần này, toàn bộ học viên sẽ đến xem.
Tôi cũng đã bàn bạc cách lo liệu việc này với cha trước lúc nhập học.
Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
"Không sao. Mọi chuyện đâu vào đấy rồi. Ta sẽ nghiền nát hắn hoàn toàn bất kể thế nào."
"... Ra vậy. Đó là hành động tối ưu nhất cho mọi việc trong tương lai. Xin lỗi ngài vì tôi đã suy nghĩ quá nông cạn."
"Đừng lo, ta mừng vì chúng ta có cùng quan điểm đấy."
Tôi luồn tay quanh cặp đùi múp rụp mịn màng của Mashiro để giữ chặt cô ấy.
Tôi cảm nhận được sự mềm mại và căng mọng của chúng khi tôi bóp nhẹ một cái.
"… Sao vậy Ouga-kun?"
"Có gì đâu. Về ký túc xá thôi. Ta còn phải chuẩn bị cho ngày mai nữa."