Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

Truyện tương tự

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

(Đang ra)

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Hoshino Hoshino

Kẹt giữa ba cô gái rắc rối, chàng otaku hướng nội chiến đấu trong tuyệt vọng để tránh sự hỗn loạn trong trận chiến tình yêu hài hước này!

23 199

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

11 100

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

3 35

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

94 3941

Monogatari series - Monster season

(Đang ra)

Monogatari series - Monster season

Nision Isin

Monogatari là một series light novel do Nisio Isin sáng tác và Vofan minh hoạ. Cốt truyện xoay quanh Araragi Koyomi, một nam sinh cuối cấp ba đã may mắn sống sót sau khi bị ma cà rồng tấn công.

10 174

Web Novel Giai đoạn 2 - Đang tiến hành - Chương 32 - Món quà dành cho cô ấy

Mồ hôi vã ra khắp trán tôi và nhỏ tong tong xuống sàn nhà.

Tôi thở ra một hơi thật sâu khi đang chống đẩy, dồn lực vào đầu ngón tay phải trong tư thế trồng cây chuối.

"99... 100...!"

Tôi đổi tay, đặt cả hai bàn tay xuống sàn rồi chống bằng mỗi tay trái. 

Một trăm cú chống đẩy nữa, và giờ tập luyện buổi sáng đã kết thúc.

"Ouga-sama, tôi có nên thêm tạ không ạ?"

"Chưa đến lúc. Như này là đủ rồi."

"Rõ rồi ạ."

Alice, người đang giữ trên tay khoảng 10 kg tạ nhẹ nhàng đặt chúng xuống.

Lúc ấy, tổng cộng 100kg tạ đang gắn trên hai chân của tôi - mỗi bên khoảng 50kg.

Tôi có thể luyện tập nặng đô đến nhường này là nhờ vào cơ thể cường tráng mà thế giới này ban tặng.

Dù chỉ là giả thuyết nhưng tôi vẫn tin rằng thế giới này đang cố gắng duy trì sự cân bằng theo hướng tốt nhất có thể.

Thường dân thì không thể sử dụng ma pháp nên họ chẳng có gì để bù đắp cho khả năng của mình. Nhưng tôi thì khác, là một quý tộc.

Ở thế giới này, không xài được ma pháp sẽ là một bất lợi khá lớn đối với một quý tộc.

Để bù lại cho thiếu sót ấy, tôi đã được ban cho một cơ thể cường tráng và mạnh mẽ.

Là giả thuyết nhưng tôi không nghĩ nó khác xa sự thật là bao đâu.

Hầu hết các pháp sư lừng danh trong lịch sử đều có thể chất kém và thường chết trẻ.

Mashiro cũng có thể chất không được tốt lắm, hẳn là do cô ấy có đến tận hai thuộc tính ma pháp.

"... Có gì dính trên mặt tôi ạ thưa ngài?"

"Không, ta chỉ cảm thấy tò mò khi cô không có dòng máu quý tộc thôi Alice ạ."

"Tôi tin rằng cả cha lẫn mẹ mình đều là thường dân... Nếu họ còn sống, tôi có thể tìm hỏi họ. Xin thứ lỗi."

"Xin lỗi làm gì. Tôi mới phải xin lỗi cô vì cứ hỏi đi hỏi lại chuyện đó suốt. Cái gì cũng có ngoại lệ của nó mà."

Alice vốn đã khoẻ như vượn kể từ khi chào đời rồi.

Cứ tạm gác lại chuyện đó đã.

"... Rồi, dừng lại tại đây thôi."

Đang miên man suy nghĩ thì tôi đã đạt đủ mục tiêu của mình rồi.

Alice, người phụ tôi đếm số lần giúp tôi gỡ mấy cái tạ ra.

Tôi nhẹ nhàng đáp chân xuống đất, cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô ấy đưa cho tôi một chiếc khăn lau.

"Để tôi lau sạch giúp ngài."

Tôi tự lau được nhưng nếu làm vậy thì Alice sẽ chẳng còn việc gì để làm mất.

Vả lại, được một người phụ nữ xinh đẹp lau mồ hôi cho... cũng không hẳn là tệ lắm.

Cô ấy đã muốn làm thì tôi đành sẵn lòng chấp thuận thôi.

Đây cũng là thú vui mà chỉ giới quý tộc mới có thể tận hưởng.

"Ngài thấy thế nào?"

"Đã lắm. Cô lên tay nhiều rồi."

"Là nhờ Ouga-sama đấy ạ."

Hồi mới vào làm gia nhân nhà tôi, Alice rất tệ trong khoản kìm sức mình.

Tôi chắc chắn đã hẹo tại chỗ nếu không có cơ thể rắn chắc này.

Chắc tôi là người duy nhất trên thế giới này trải qua cảm giác kinh hoàng khi được lau mồ hôi quá.

Cô ấy tiếp tục lau từ trên xuống dưới. Tôi thỉnh thoảng cảm thấy hơi nhột mỗi khi hơi thở của cô ấy phả vào người tôi.

Tôi vẫn đang cởi trần nhưng không cảm thấy xấu hổ, có lẽ là vì tôi có cơ thể cường tráng hoặc do Alice không để lộ ra ánh nhìn khiếm nhã.

"Để tôi tiến hành việc kiểm tra cơ hàng ngày giúp ngài."

Dứt lời, Alice chạm vào người tôi, không chút do dự.

Đây là cách mà Alice kiểm tra cơ giúp tôi.

Cô ấy phải kiểm tra để đảm bảo rằng tôi không bị căng cơ hay cố gắng quá sức. 

Alice là chuyên gia trong việc này vì cô ấy đã từng huấn luyện rất nhiều kỵ sĩ từ hồi còn là Đoàn trưởng. Kinh nghiệm chiến đấu của cô ấy phải nói là nhiều vô kể.

Người ta vẫn nói việc gì khó cứ để chuyên gia lo nên tôi cứ để cô ấy làm gì tùy thích thôi.

"Không có vấn đề gì. Mọi thứ dường như vẫn ổn ạ."

Sau khi lui tay lại để kiểm tra lần cuối, Alice nói rằng mọi thứ vẫn ổn.

"Ừm. Cảm ơn cô nhé."

"Được phục vụ ngài là vinh dự của tôi thưa Ouga-sama."

"Ta phải đi tắm chút. Mà món hàng đã về đến nơi chưa vậy?"

"Rồi ạ, mọi thứ đã đâu vào đấy rồi."

Ngon. Lần này, nhất định tôi sẽ thành công.

Suốt vài ngày qua, tôi luôn canh cánh đến chuyện gì đó.

Ngoài hôn thê của tôi, Karen ra thì còn có một chuyện khác nghiêm trọng hơn nhiều.

Nghiêm trọng đến mức mồ hôi chảy dài trên người tôi cũng phải bay hơi...

◇◇◇◇◇

"Chào buổi sáng Mashiro. Ta rất mừng khi được đi cùng cô - rực rỡ như ánh dương ngày hôm nay vậy."

"... Chào buổi sáng."

Kể từ ngày hôn ước giữa tôi với Karen được công bố, Mashiro, nguồn động viên tinh thần to lớn của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Cô ấy vốn luôn vui vẻ, lúc nào cũng cười thật tươi. Nhưng dạo gần đây, cô ấy bỗng trở nên lạnh nhạt và xa cách hẳn.

Tôi đã cố gắng khiến cô ấy vui vẻ hơn bằng cách tặng trang sức hoặc dành cả ngày nghỉ bên cô ấy nhưng không được hiệu quả cho lắm.

Nói chuyện theo kiểu "hoàng tử" mà cô ấy từng nói là mình rất thích cũng là một trong số những nỗ lực của tôi.

"Thật ra, ta đã đặt riêng thứ này cho cô Mashiro à. Cô sẽ chấp nhận nó chứ?"

"... Ouga-kun nè, cậu nghĩ mình là kiểu gái sẽ cảm thấy hạnh phúc khi được tặng một món quà đắt đỏ sao?"

"I-iya, dĩ nhiên là không rồi! Ta tặng cô món này bằng cả tấm lòng chứ không phải vì mỗi giá cả đâu."

"Hưm... Ouga-kun đúng là đồ không hiểu trái tim của thiếu nữ..."

Những lời lẽ sắc bén kia đâm xuyên tim tôi một cách tàn nhẫn khiến tôi phải ôm ngực trái rên rỉ. 

Tức quá...! Việc thiếu kinh nghiệm tình trường chính là cái gai lớn nhất trong công cuộc tạo dựng harem của tôi...!

Tôi biết Mashiro không phải là kiểu người ham vật chất và tôi cũng ngộ ra rằng đây không phải là cách tiếp cận đúng đắn.

Nhưng tôi đã nói đã nói rồi mà.

Đã quá muộn để quay xe rồi!

Miễn là truyền tải được lòng chân thành qua món quà thì chẳng sao hết.

Tôi sẽ hoa mĩ hoá mọi lời nói của tôi một cách lộng lẫy nhất có thể!

Dồn hết can đảm, tôi mở chiếc hộp mà Alice trao cho ra và đưa cho Mashiro xem.

"O-Ouga-kun...!? Đây là..."

"Đây là tình cảm mà ta dành cho cô, Mashiro à. Hãy chấp nhận nhé."

Tôi dứt lời, Mashiro do dự đưa tay ra và lấy chiếc nhẫn được đặt bên trong chiếc hộp ra.

Chiếc nhẫn này là một món ma cụ, được gắn một viên ma thạch - một viên đá đặc biệt chứa đầy ma lực đúng như cái tên của nó.

Bản thân ma thạch khá hiếm, và hầu hết các món ma cụ có gắn chúng gần như không bao giờ xuất hiện trên thị trường. Nhưng tôi lại tình cờ húp được một món.

Nó rất đắt đỏ, nhưng Mashiro vẫn đáng quý hơn nhiều so với tiền tài mà tôi có.

Một người tuyệt vời như cô ấy là vô giá. Tình bạn là thứ không thể mua được bằng tiền.

"Thật... thật sao? Em... em chỉ là thường dân thôi mà..."

"Thường dân á? Chẳng sao hết. Ta làm vậy là vì cô đấy, Mashiro."

Cô không phải bận tâm đến mấy chuyện như thế đâu.

Với chiếc nhẫn ma pháp này, Mashiro sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Tôi sẽ rất hạnh phúc và Mashiro cũng vậy. Lựa chọn quá hoàn hảo cho cả hai bên ha?

"Nó đẹp quá..."

"Nó cùng màu với đôi mắt màu xanh lam của cô đấy. Lúc nhìn thấy nó, ta nhận ra rằng nó phải thuộc về cô."

40672e37-10c6-4eb4-9cce-e41329260572.jpg

Tôi cực kỳ biết ơn Mashiro. Cô ấy là người đã mang lại rất nhiều niềm vui trong cuộc sống hàng ngày của tôi.

So với kiếp trước, nơi tôi bị gắn mác "thất bại" và luôn phải khép mình, kiếp này thực sự hoàn toàn khác biệt.

Mong rằng tôi đã truyền đạt mọi cảm xúc của mình đến cô ấy một cách rõ ràng...!

"S-sao cô lại khóc thế Mashiro!?"

"... Híc... L-là do em hạnh phúc quá... vì anh đã suy nghĩ một cách nghiêm túc cho tương lai của đôi ta đấy, Ouga-kun..."

"Dĩ nhiên rồi. Ta là kiểu người luôn sẵn lòng chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình mà."

"Ừm... anh nói đúng. Anh vẫn luôn như vậy nhỉ. Vụ của Levetzenka-san lần này, em đã hiểu rõ rồi... dù nó là hiện thực không thể chối bỏ... nhưng em vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị..."

Hể? Sao cô ấy lại nhắc đến Karen vậy?

Tôi chẳng rõ chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng bởi tôi biết cách đọc bầu không khí nên tốt nhất là cứ im miệng đi nhỉ?

"Em sẽ trân trọng thứ này... và giữ gìn nó thật cẩn thận... Và vào ngày cưới của đôi ta, anh hãy đeo nó lên tay em nhé?"

"Thật lòng mà nói, ta muốn cô đeo nó luôn cơ..."

"Ể-ếếếếế!?"

"Oái, nhảy ghê thế..."

Mashiro giật mình nhảy lùi lại.

Ý ta là cô sẽ chẳng thể khai thác được lợi ích nào từ nó nếu không đeo lên đâu...

"I-iya, không được chút nào! Em-em vẫn còn đang đi học mà... Còn quá sớm để... kết hôn...!"

Tôi không thể nghe rõ cô ấy nói gì vì khoảng cách nhưng tôi có thể thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy và cách cô ấy lấy tay lên che mặt.

"... Alice này, ta phải nói gì với cô ấy bây giờ?"

"Tốt nhất là nên để cô ấy yên một lúc đi thưa ngài."

"Ừm. Ta vẫn còn thời gian mà. Cứ chờ đến khi cô ấy bình tĩnh lại là được."

"... Đến nước này rồi, tôi phải lo lắng thay cho tương lai của ngài đấy Ouga-sama."

Alice đang luyên thuyên cái vẹo gì thế nhỉ?

Tôi đã giải quyết vấn đề một cách triệt để rồi mà đúng không?

Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa rõ tại sao Mashiro lại cư xử lạ lùng đến thế.

"Ouga-kun! Sao anh lại cười khúc khích thế!?"

Hahaha, phải cười chứ. Cô ấy đã trở lại là Mashiro của mọi khi rồi.

Haa, vì Mashiro đã trở lại bình thường nên cứ chill thôi nhỉ.

Hôm nay sẽ là ngày tuyệt vời lắm đây.

Yeah it's đổi xưng hô time 2 Chịu anh rồi, tặng nhẫn rồi còn nói úp mở thì tôi cũng ạ luôn Mở bát arc 2 bằng pha tỏ tình đi vào lòng đất của anh main nhá