Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 2

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 2

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 58

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 3

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4302

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11341

Web Novel Giai đoạn 2 - Đang tiến hành - Chương 33 - Sự thay đổi của Karen Levetzenka

"Ehehe... Whehehe..."

Khuôn mặt Mashiro trở nên mềm nhũn khi cô ấy nhìn vào chiếc nhẫn mà tôi tặng hôm kia.

Cô ấy không dám đeo nó lên tay nên bọn tôi quyết định xâu nó với sợi xích để cô ấy có thể đeo lên cổ.

"Ồ, nhân tiện, Ouga-kun này, cha mẹ em muốn gặp anh đấy. Được không anh?"

"Được thôi... Ta sẽ mời họ đến lãnh địa Vellet vào kỳ nghỉ hè này."

Tôi hiểu rõ nỗi lo của các bậc cha mẹ về nơi làm việc tương lai của con cái mình mà. 

Bởi tôi định sẽ đưa Mashiro đến lãnh địa Vellet ngay sau khi cô ấy tốt nghiệp Học viện Ma pháp nên họ lo cho cô ấy là chuyện bình thường.

Thật ra đây là tình huống khá thuận tiện với tôi.

"Ku-ku-ku... Chuẩn bị chào đón họ một cách long trọng nào."

"Thật sao!? Em tin chắc họ sẽ rất vui!"

Một khi lừa được họ thì chẳng còn gì để lo nữa. Giao kèo đã định thì Mashiro sẽ hoàn toàn là của tôi.

Vì thế nên khoản đầu tư này là hoàn toàn xứng đáng.

"Cứ mặc đồ bình thường thoải mái nhé. Nếu nhà cô không thích thì bọn ta sẽ cho cô mượn vài bộ. Nếu chưa ưng chỗ nào thì đừng ngần ngại mà lên tiếng nha."

Tình huống tệ nhất là họ tìm ra được lý do để chạy đi.

Bằng cách giải quyết vấn đề trước mắt này, cha mẹ Mashiro sẽ không thể đưa ra lời từ chối.

"Ừm! Em chắc chắn họ sẽ rất hài lòng!"

"Đương nhiên. Ta là bên mời nên sẽ không để họ bị đối xử tệ bạc đâu."

"Hehe, họ hẳn sẽ bất ngờ lắm. Em chưa bao giờ nghĩ đến một tương lai như này kể từ khi đặt chân vào học viện đâu."

Mashiro nở nụ cười rạng rỡ, nom rất hạnh phúc.

... Xem ra tâm trạng cô ấy đã được cải thiện rõ rệt rồi.

Đúng như tôi nghĩ, món ma cụ đó đã phát huy tác dụng kỳ diệu rồi. Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường.

Không một pháp sư nào muốn trở nên vĩ đại mà chê nó cả.

Tôi liếc nhìn Alice và thấy cô ấy dùng ngón tay tạo ra hình tròn nhỏ.

Xem ra cuộc trò chuyện ngày hôm nay đã đạt đủ tiêu chí mà cô ấy đề ra rồi.

Kukuku, mình thật sự đã tiến bộ hơn rồi sao...

Tôi đang đắm chìm trong cảm giác lâng lâng vì vui sướng thì tiếng chuông vào học vang lên cùng giọng thông báo phát ra những lời mà tôi chẳng muốn nghe.

[Ouga Vellet-kun và Mashiro Liche-san. Viện trưởng Frone Milfonty muốn gặp hai người. Mời hai người đi đến phòng Viện trưởng ngay lập tức.]

"... Đúng là tụt cả hứng."

Bị triệu tập ngay trước giờ vào học.

Chắc kèo cuộc gặp mặt này sẽ kéo dài đến tận giờ học. Hẳn vụ này phải cấp thiết lắm mới phải chen ngang việc học của học viên.

Vậy việc lần này chính là điều duy nhất mà tôi có thể biết tới.

"Có chuyện gì vậy? Lẽ nào nó có liên quan đến trận đấu tay đôi hôm nọ sao?"

"Mashiro còn bị gọi theo thì hẳn là thế rồi."

Mashiro có vai trò rất quan trọng - phần thưởng của trận đấu đó.

Nhưng ý định thực sự của họ chắc là đảm bảo được rằng tôi có tham gia.

Nếu chỉ gọi mỗi tôi thì chỉ cần lờ đi cho xong, nhưng có cả Mashiro nữa thì là chuyện khác.

Tôi không thể để cô ấy - một thường dân ở lại một mình trong lớp học được. Nó có thể trở thành cái cớ để vặn lại tôi.

Giống như cách mà tôi chặn đường rút lui của cha mẹ Mashiro vậy.

Triệu tập bọn tôi qua thông báo chứ không phải qua thư như lần trước chứng tỏ họ quyết tâm mời hai đứa bọn tôi đến.

"Lệnh triệu tập trực tiếp á? Đi thôi."

"Ừm. Mong không phải là việc quá nghiêm trọng..."

Đừng lo Mashiro. Chắc là bàn về hôn ước của ta thôi... đại loại vậy."

"Ồ... là chuyện đó sao?"

Thật lòng mà nói thì tôi vẫn chưa chấp nhận lời đính hôn của mình với Karen.

Dĩ nhiên là không rồi. Sao tôi có thể hủy hoại ước mơ tạo dựng một dàn harem của mình chứ?

Nếu không phải vì mục đích ấy thì chẳng việc gì tôi phải vác mặt vào cái học viện này.

"...? Có gì dính trên mặt em à?"

Phải... tôi muốn hốt mấy em loa khủng, dễ thương về tay mình!

Trên bề nổi, nụ hôn giữa tôi với Karen sẽ là cái kêt đẹp.

Nhưng cuộc sống của tôi và Karen vẫn sẽ tiếp tục.

Suy cho cùng, tôi là người đàn ông có thể nói "Không" mà.

Tôi sẽ hủy bỏ hôn ước với Karen ngay lập tức khiến tin đồn lan ra xa. Kể cả 1 có thành 10 hay 100 thì cũng chẳng khác biệt là bao.

Bởi tôi vốn đã xấu xa sẵn rồi, có thêm chút tiếng xấu cũng chẳng sao cả.

"... Mashiro này, dù có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không để cô rời xa ta đâu."

"...!? A-anh đột nhiên nói gì vậy...!?"

"Không có gì, ta chỉ hạ quyết tâm của mình thôi. Ta tin cô cũng sẽ cảm thấy như vậy, Mashiro ạ."

Nó vẫn có khả năng xảy ra... dù rất hiếm hoi.

Nếu cô ấy bỏ tôi mà đi, tôi sẽ đau khổ đến vỡ tim mà chết mất.

Một người đàn ông tài giỏi biết tiến lùi đúng lúc nhưng cũng sẽ trở nên liều lĩnh khi cần thiết.

Để hiểu rõ được cảm xúc của cô ấy, tôi phải thốt ra những lời đấy.

"... Ừm. Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh đâu Ouga-kun à. Lúc ấy anh đã bảo em hãy theo anh suốt đời nên tốt nhất là mau chuẩn bị chịu trách nhiệm đi... nhé?"

Mashiro vừa nói vậy vừa nhẹ nhàng khoác tay tôi.

Câu trả lời của cô ấy khiến tôi cảm thấy xấu hổ về chính hành vi của bản thân mình.

... Phải. Sao tôi có thể để quyết tâm của mình lung lay được?

Những lo lắng từ kiếp trước đã khiến tôi dao động trong chốc lát.

"... Ừm, cô nói phải."

"Ehehe, thật tốt quá. Em cứ lo anh đã quên mất rồi cơ."

"Không đời nào ta quên được. Nghe này Mashiro, ta không bao giờ quên đi những gì mình đã hứa đâu."

Mashiro quả là một người tốt.

Cô ấy luôn khắc ghi lòng tốt mà tôi dành cho cô ấy và vẫn đang cố gắng từng ngày vì điều đó.

Phải, tôi không cần lo lắng rằng cô ấy sẽ bỏ đi.

"Dù anh có quyết định thế nào thì em vẫn sẽ chấp thuận hết, Ouga-kun ạ... dù em có phải ghen tị một chút."

"Ta mong cô có thể nhắm mắt cho qua chuyện đó."

"Riêng chuyện này thì em không hứa được đâu~"

Mashiro vừa khúc khích cười vừa chọt chọt vào hông tôi.

"Oa, cứng cáp quá! Ouga-kun à, anh luyện tập chăm chỉ thật ha?"

"Đương nhiên rồi. Có Alice giám sát từng ngày luôn đấy."

"Ể, khoan đã!? Vậy tức là hôm nào Alice cũng được ngắm anh trần truồng sao!?"

"Vâng. Để duy trì thể trạng vững chắc thì đấy là việc cần thiết... Không xảy ra chuyện gì thất lễ như cô nghĩ đâu Liche-san ạ." 

"Tôi-tôi không nghĩ ngợi gì đến chuyện đó hết à nha! ... Nhưng, ừmm, chắc là mình cũng nên tập luyện ha."

"Vậy từ ngày mai luôn thì sao? Ta sẽ chuẩn bị một số bài tập nhẹ cho cô."

"Được chứ. Tôi sẽ đến đón Liche-san vào sáng mai."

"Yay! Tôi sẽ cố hết sức!"

Vừa trò chuyện qua lại, bọn tôi vừa đi thêm khoảng 10 phút nữa cho đến khi Mashiro gõ cốc cốc lên cánh cửa phòng Viện trưởng.

"Nghĩ lại thì Levetzenka-san vẫn đang nghỉ học nhỉ?"

"Ừ. Nhưng cũng không có gì lạ. Trách nhiệm của cô ấy hẳn là đã thay đổi theo địa vị mới của mình."

Tôi nhận ra rằng Karen đã không đi học kể từ ngày sau trận đấu tay đôi ấy.

Cô ấy bảo tôi rằng mình sẽ tạm thời quay về nhà cha mẹ mình.

Đương nhiên là Viện trưởng đã cảnh báo người cha tệ bạc của cô ấy, rằng nếu ông ta dám giam cần cô ấy thì nhà tôi, đã liên quan đến Karen vì hôn ước của tôi sẽ can dự trực tiếp.

Hơn thế nữa, hôn ước giữa tôi với Karen đã được đích thân Bệ hạ thông qua.

Gia đình cô ấy thừa hiểu rằng nếu họ dám chống lệnh thì chỉ tổ làm tổn hại đến thanh danh của mình. 

"Chắc là cô ấy đã vào trong rồi."

Tôi vừa thì thào vừa gõ cửa lần nữa.

"M-mời vào."

Vừa nói Tào Tháo Tào Tháo tới liền. Giọng này thì chỉ có thể là cô ấy thôi.

Mashiro và tôi mỉm cười nhìn nhau rồi mở cửa ra.

"Thế nào rồi Karen-"

Khi cả đám bước vào bên trong, người chào đón bọn tôi không phải là Viện trưởng mà là một mỹ nhân tóc đỏ đang ngồi yên vị trên ghế sofa.

Khuôn mặt đang nhìn về phía bọn tôi chính là của Karen Levetzenka.

Quầng thâm dưới mắt vì lo lắng đã biến mất và thay vào đó, mặt cô ấy đỏ bừng, chắc là vì xấu hổ.

- Chỉ đến đó thôi thì vẫn ok nhé.

Vấn đề là phần thân dưới cổ cô ấy cơ.

Có thứ gì đó đủ khác biệt để khiến tôi phải chú ý tới.

Nơi mà mọi khi vốn chẳng có gì, hai vựa trái cây đột nhiên lớn lên rất nhiều, nhìn cứ như cô ấy đã nhét hai trái dưa hấu vào vậy.

Cô ấy mặc đồng phục nữ sinh chứ không còn là đồng phục nam sinh như mọi khi.

"... Đã-đã lâu không gặp."

Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy Karen vừa tỏ ra bồn chồn vừa mân mê tà váy.

Cặp loa của cô ấy bị ép chặt rồi biến dạng giữa hai cánh tay của cô ấy, chứng tỏ chúng lớn đến nhường nào.

Hẳn là cô ấy đang cảm thấy xấu hổ vì phải mặc váy.

Cặp đùi trắng ngần, thon thả thường bị che giấu dưới lớp quần nay đang lộ ra rõ mồn một.

"... Phù."

... U-uầy!!