"Ouga-sama, tôi cần phải chuẩn bị một chút. Phiền ngài chờ một lát có được không ạ?"
"Ta đã có mọi thứ cô cần ở đây rồi. Cô không cần phải lo thiếu thốn gì đâu."
"Không, xin ngài hãy đợi chút đi ạ. Tôi muốn cho ngài thấy thực lực của tôi."
Ra vậy. Tôi từng được nghe rằng thực lực của một ai đó có thể được đánh giá thông qua khả năng sử dụng vũ khí của họ.
Có lẽ Chris sẽ mang vũ khí của mình đến để vung vẩy nó trước mặt tôi.
Nói thật, tôi chẳng rõ là bao về chất lượng vũ khí nhưng nếu là thứ được vung bởi một người mạnh mẽ như cô ấy thì hẳn thứ đó phải thuộc hàng top cũng nên.
"Được thôi. Nhưng ta không có ý định ở lại đây lâu nên nhanh gọn lên nhé."
"Tôi hiểu rồi ạ."
Dứt lời, cô ấy rời khỏi phòng.
Ngay khi tiếng bước chân của cô ấy xa dần, tôi thả mình lại xuống chiếc ghế.
"... Heh. Hahaha."
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi quá đi mất!
Giờ thì cô ấy sẽ là người của tôi trong suốt cuộc đời này.
Công lý ư? Cô ấy có thể làm gì tùy thích.
Nhưng khi gã đàn ông cô ấy tin tưởng bộc lộ ra bản chất của một tên xấu xa thì khuôn mặt của cô ấy sẽ như nào ta?
Chỉ nghĩ về nó thôi mà.... Heh, hấp dẫn ghê.
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất tôi kéo Chris vào âm mưu của tôi. Đấu trường này, nơi tụ họp của các môn cờ bạc đang dần dà phát triển.
Trở thành chủ sở hữu nơi này có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ.
Với việc cô ấy, đấu sĩ hàng đầu và là người ghét trò dàn xếp tỉ số rời khỏi đây, tay quản lý sẽ có một khoảng thời gian dễ thở hơn.
Một khi tôi bàn bạc xong giá cả của cô ấy cộng thêm mấy hợp đồng trong tương lai nữa thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.
Hầy, thiệt tình, mình đúng là thiên tài mà...!
Chắc nữ thần đã thúc giục tôi phải trở thành Đại ma vương đây mà!
Tôi cố nhịn cười và đợi Chris quay lại.
Tôi chờ đợi. Tôi chờ đợi... Tôi vẫn chờ đợi.
"... Cô nàng này đi lâu phết ta?"
Cô ấy đang do dự sao?
Thật lòng mà nói, tôi đã quyết định thuê cô ấy rồi nên cô ấy có cầm thứ vũ khí gì đến thì cũng chẳng quan trọng lắm... Nhưng dù gì thì...
Tôi sẽ tự mình đi tìm cô ấy.
Tâm trạng của tôi đang rất tốt mà.
Ngay khi tôi vừa chạm tay lên tay nắm cửa, cánh cửa bỗng được mở ra từ phía bên kia.
"Thứ lỗi vì sự chậm trễ, thưa Ouga-sama... Lẽ nào tôi đã bắt ngài phải đợi quá lâu?"
"Không, không lâu đâu. Giờ hãy cho ta thấy sức mạnh của cô đi Chris."
"Dĩ nhiên rồi ạ. Mời ngài đi theo tôi."
Há? Cô ấy đi tay không đến đây sao? Không cầm theo vũ khí ư?
Chắc là nó bự quá nên cô nàng không thể cầm theo rồi. Cũng hợp lý ha; vũ khí to bự có thể giúp cô ấy thể hiện sức mạnh của mình mà.
Tôi đi theo Chris. Cô ấy dừng lại trước đấu trường, nơi đáng ra phải rất náo nhiệt với các trận đấu nảy lửa vào giờ này.
"... Ở đây sao?"
"Vâng. Việc thanh lọc đã hoàn tất nên mời ngài quan sát tôi nhé."
... Thanh lọc á?
Trước khi tôi kịp nêu lên thắc mắc của mình, Chris mở một cánh cửa nào đó ra.
Thứ đập vào mắt tôi là một núi xác chết. Không chỉ các đấu sĩ mà cả đám khán giả đến xem cũng có mặt trong đám bùi nhùi đó.
Đỉnh của ngọn núi xác đó là tay quản lý, người vừa ngồi trò chuyện với tôi hồi nãy.
... Ê khoan!? Họ hẹo cả rồi sao!?
"Ch-Chris nè, chuyện này là sao vậy...?"
"Vâng. Tôi muốn cho ngài thấy được cả công lý lẫn thực lực của tôi cùng lúc nên tôi đã xử đẹp cả cái lũ này đấy ạ."
Chủ động đến thế luôn sao...!
Đừng có nói với tôi là "Tôi đã làm được rồi đây" với tôi nha!?
Tôi rất muốn lợi dụng những tên này nhằm mục đích trục lợi.
Xoá sổ bọn họ chẳng đem lại lợi ích nào đáng giá hết...
Nhưng tại sao cô lại nhìn ta bằng ánh mắt tràn ngập kỳ vọng như đang cầu xin lời khen từ ta vậy?
"... Chris này."
"Vâng!"
... Tôi không muốn khen ngợi cô ấy. Tôi thật sự không muốn, nhưng...
"Cô làm tốt lắm."
"...! Cảm ơn ngài!"
Chris nở nụ cười rạng rỡ. Trái ngược với hình tượng của mình, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy thay đổi khá thường xuyên nhưng lại rất dễ đoán nên chắc là không sao đâu.
Khi cân nhắc giữa những sự việc lần này và những lợi ích mà cô ấy có thể đem lại cho tôi thì những lợi ích đó quan trọng hơn nhiều.
Dường như cô ấy đang tin tưởng tôi vô điều kiện, và nếu tôi đưa thông tin sai lệch cho cô ấy thì cô ấy sẽ có thể tiêu diệt bất kỳ phe phái nào dám chống đối lại tôi.
Tôi là một thiên tài. Nhất định tôi sẽ lo liệu cho cô ấy một cách ổn thoả.
"Nghe này Chris. Ta chưa hề hài lòng với kết quả hiện tại. Ta đang nhắm đến một điều lớn lao hơn thế này rất nhiều."
Phải, cái đấu trường ngầm tồi tàn này không đáng để tôi cảm thấy tiếc rẻ.
Tôi sẽ thử làm nên một thứ gì đó có quy mô lớn hơn nữa... như chợ buôn nô lệ chẳng hạn.
"Dù gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ đạt được thứ sức mạnh để không bị một đấu trường nhỏ bé như này làm lung lay được.
"Đó là vì sao ta thu nhận cô. Cô đã hiểu những gì mà ta nói rồi đúng không?"
"Dĩ nhiên rồi ạ."
Chris quỳ xuống nền đất bẩn thỉu, chẳng buồn quan tâm đến bụi bám và cúi đầu sâu.
"Sức mạnh của tôi thuộc về Ouga-sama. Mọi thành tựu mà tôi đạt được cũng là của ngài luôn ạ."
Chris thề lòng trung thành của mình.
Miễn cô ấy hiểu rõ là được.
Hãy hết lòng dốc sức cho vinh quang của ta nhé.
"Vậy ta về thôi. Ta muốn giới thiệu cô tới cha ta. Còn nhiều thủ tục phải xử lý lắm."
Bởi Chris đã chính thức là một tên tội phạm nên tôi không thể thuê cô ấy với tên thật của mình được.
Điều này sẽ làm tổn hại đến thanh danh nhà Vellet.
Nhưng việc thao túng những chuyện như này là bản chất thứ hai của gia tộc tôi.
Tạo ra một thân phận mới cho cô ấy chẳng phải là việc gì quá đỗi khó nhằn.
"Chris này, cô muốn tên mới của mình sẽ như thế nào?"
Tôi hỏi cô ấy, người đang đi theo sau tôi vài bước khi cả hai đang bước đi trên con đường bẩn thỉu.
"Ouga-sama đặt tên gì tôi cũng ưng hết ạ."
Các bà mẹ trên khắp vương quốc sẽ phát cáu nếu nghe phải câu đó đấy Chris à.
Tôi không giỏi khoản đặt tên cho lắm nhưng...
"Thế thì thử tuân theo truyền thống nhà ta nhé. Cha ta thường đặt tên có chữ cuối là 'Ga' với con trai và 'A' với con gái. Nên ta sẽ gọi cô là Alice. Phải ha, cô thấy Alice có được không?"
Nó rất hợp với mái tóc màu vàng kim của cô ấy. Tôi cũng nghĩ đó là một cái tên khá hay.
Tôi lén liếc Alice với vẻ khá tự mãn.
"... Cảm - cảm ơn ngài ạ...!"
Cô ấy đang khóc sao...!? Khuôn mặt cô ấy đang nhăn lại với hai hàng lệ chảy dài kìa...!?
Bộ tôi nói gì kỳ cục lắm sao!?
'Alice' không phải là cái tên đáng để người ta chê cười tại thế giới này đâu..m
Bối rối vì Alice đột nhiên oà khóc, tôi vội trao cho cô ấy một chiếc khăn tay.
Cô ấy vùi mặt mình vào nó khoảng vài giây, lau sạch nước mắt và quay trở lại là một Alice xinh đẹp.
"Ouga-sama, xin hãy để em nhắc lại lời thề của mình."
Alice giữ nguyên tư thế như trước và thề trung thành với tôi bằng cái tên mới được đặt cho.
"Tôi, Alice, sẽ cống hiến hết mình vì Ouga-sama."
"Ừm. Ta rất mong chờ những gì mà cô sẽ làm được đấy, thanh kiếm của ta."
"...! Vâng...!"
Và thế là tôi đã thành công biến Alice thành quân cờ của mình đúng theo những gì mà tôi đã vạch ra.