Akuma Koujo ~ Yurui Akuma no Monogatari ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 02 - Chương 1 - Giấc Mơ Nhìn Thấy Ác Ma (Hiện Đại Thiên) - 1-02 Trở thành Yuzu rồi ②

1-02 Trở thành Yuzu rồi ②

 

 Phải một tuần sau thì tôi mới được cho phép ra khỏi nhà. Cho tới lúc đó thì tôi không bước chân ra khỏi cửa một bước, ngay cả trường mẫu giáo cũng không có đi luôn.

 Đúng vậy. Hiện tại thì đang là “trẻ mẫu giáo” đó.

 ...Đi mẫu giáo thì phải làm bộ mặt thế nào mới được ta.

 Vì đang trong thời kì dưỡng bệnh nên lúc đi ra ngoài thì Koto-onee-chan phải đi cùng tôi. Hay nói cách khác, tôi không được phép ra ngoài một mình. Onii-chan cũng muốn đi chung nhưng mà lịch của onee-chan với onii-chan không khớp với nhau và onee-chan là người rảnh trước.

 Còn có tài xế-san đi kèm thay thế cho bảo vệ nữa.

 ...Ể? Nhà tôi lớn tới mức có tài xế-san luôn sao ta?

 Khi tôi hỏi gần hỏi xa thử thì ba tôi đang kinh doanh một công ty gia công thực phẩm có quy mô cỡ năm trăm nhân viên còn mẹ tôi thì là kế toán trưởng cho một công ty mỹ phẩm nước ngoài.

 Giữa hai người họ có chỗ nào liên quan tới nhau sao...

 Gia đình tôi cũng không phải là loại danh gia vọng tộc cự phú gì nhưng để anh chị tôi có thể theo học ở trường thượng phẩm đòi hỏi họ phải đi học bằng xe hơi thì phải.

 Mối quan hệ trong một xã hội lắm tiền đúng là phiền phức thiệt ha. Ở nhà chúng tôi chỉ ăn pudding mua ở tiệm tạp hóa với natto nên tôi cũng không nhận ra.

 À mà bạn biết không? Natto mà không có vị umami thì chỉ là đậu đang thối rữa mà thôi.

 Tuy câu chuyện trật chìa đi mất nhưng mà nói tóm lại thì đây là một buổi ra ngoài để phục hồi.

 Nếu là một tiểu thư hàng thật giá thật thì cho dù có đi ra ngoài gần gần thôi đi nữa cũng phải bận hàng đặt may đó ha? Tuy thứ hiện tại tôi đang mặc trên người là hàng may sẵn bình thường thôi nhưng với một đứa bé sẽ lớn từng ngày mà lần nào cũng mua đồ mới từ tiệm bách hóa thì đúng là lãng phí thiệt mà.

 ...Cho dù là tôi thì cũng phải nói là cách suy nghĩ của tôi đầy mùi thường dân.

 Bỏ qua chuyện đó, lúc này thì tôi với Koto-onee-chan - phiền quá nên gọi là “Koto-chan” vậy, đang đi tới một công viên cách nhà tôi khoảng ba chục phút bằng xe hơi. A, tất nhiên bình thường thì phải xưng hô là “Koto-onee-chan” chứ?

 Chúng tôi phải đi tới một cái công viên xa như vậy là vì ở đó có đông người hơn cái công viên ở gần chỗ tôi, nghe đâu như vậy thì đỡ nguy hiểm hơn thì phải.

 Tôi nhìn ra những con đường đang trôi vùn vụt bên ngoài cửa sổ xe. Mọi thứ chả liên quan gì tới cái kí ức của tôi, và cứ thế chúng tôi tới cái công viên đó một cách thuận lợi mà tôi thì chả bật ra thêm thứ gì đặc biệt. Khi tôi với Koto-chan xuống xe chỗ cửa công viên thì tài xế-san đưa xe tới chỗ đậu.

 Đây là một công viên lớn nhưng mà đúng là không thấy bóng dáng ai mặc đồ tắm rồi nằm trên bãi cỏ để tắm nắng như ở nước ngoài. Thay vào đó thì có mấy bà cô nội trợ đang chạy bộ với người đang dắt chó đi tản bộ, cửa tiệm thì để bảng có bán hotdog với kem tươi.

“Yuzu, đừng có chạy xa chị đó”

“D~ạ”

 Một tuần co chân bó cẳng trong nhà khiến tôi lo không biết chân mình có yếu đi không nhưng khi tôi thử chạy vòng vòng liên tục thì rốt cuộc là mọi thứ bình thường hết khiến tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

 Koto-chan nhìn theo để chắc tôi không làm gì nguy hiểm nhưng có hơi rảnh rỗi thì phải.

“Có đem thứ gì đó để chơi với Yuzu là tốt rồi ha”

“Như cái gì vậy chị?”

“Ư~m...như đĩa ném chẳng hạn...?”

 Thôi dùm đi. Tôi không có bắt dĩa đâu.

 Không hiểu sau cảm giác về bước chân không khớp khiến tôi té lên té xuống nhưng vì có bãi cỏ nên cũng không đau. Sau vài lần chụp ếch thì rốt cuộc tôi cũng quen với việc chạy rồi.

 Có điều, tôi không có thể lực. Tôi cũng có để tâm việc người khác nói thân thể của tôi không tốt lắm nhưng mà, chạy mới chừng trăm mét là tôi đã hết hơi rồi.

 Kiểu này là phải rèn luyện thể lực thêm thôi ha. Chứ cứ vầy thì đi mẫu giáo cũng không chơi với mấy đứa trẻ khác nổi nữa. Tôi nghĩ vậy rồi tiếp tục chạy vòng vòng khiến tôi có hơi rời xa khỏi Koto-chan một chút.

“...a,”

 Một âm thanh nhỏ phát ra từ miệng của tôi.

 Ngay trước mặt tôi là một oji-san mà da đầu không có chút lực phòng ngự nào đang dắt một con chó lông ngắn to lớn đi theo. Nếu là loại chó cỡ vừa thì cũng thuộc loại hay thấy trong công viên nhưng với một công viên có trẻ nhỏ như ở đây mà lại dẫn theo loại chó lớn thế này thì tôi nghĩ là không phải phép tí nào.

 Nói tóm lại thì, vấn đề ngay trước mắt là, tôi đã nhảy ra ngay trước mặt một con chó to lớn nhìn như chó săn vậy.

“Yuzu!”

 Tôi có thể nghe thấy được tiếng kêu của Koto-chan ở xa xa.

 Nhưng oji-san chủ của con chó vẫn không nhận ra tiếng kêu hoảng hốt đó cùng với sự tồn tại nhỏ bé của tôi.

 Có thể đây chỉ là thiên kiến của tôi nhưng tôi có ấn tượng là những người bự cả chiều ngang lẫn dọc thường hay nghĩ việc người khác tránh họ là chuyện đương nhiên mà không chú ý tới xung quanh.

 Oji-san này cũng là loại đó. Cho dù biết con chó mà mình đang nuôi có thể cắn chết một đứa trẻ một cách dễ dàng nhưng ông ta lại nghĩ rằng chỉ có chó của mình là không làm việc đó, và cho dù có đi chăng nữa thì người khác sẽ tự cảnh giác mà né tránh.

 ...Vụ này thì đúng là tại tôi không chú ý thiệt.

[...Gâu...]

 Con chó to lớn đó nhìn tôi. Tôi cũng nhìn chăm chú vào nó.

 Một con chó đen to lớn...nhưng mà, không đáng sợ chút nào.

 Tôi bỗng vươn tay ra tính vuốt ve con chó mà không suy nghĩ tí nào, kèm theo đó còn là một nụ cười dịu dàng nữa kìa. Nè nè...có gì mà sợ đâu ha?

[Ẳng ẳng!!!]

“Betty-chan!?”

 Con chó bỗng nhiên sủa lên trong sợ hãi rồi lôi theo oji-san hãy còn không hiểu có chuyện gì đi mất tiêu trong khoảnh khắc.

““......””

 Đứng trước khung cảnh đó, cả Koto-chan vừa mới hấp tấp chạy lại lẫn tôi, người đang đưa tay ra, đều đông cứng lại với bộ mặt ngơ ngác.

 ...Là sao nhỉ!?

 

“...Cứ tạm coi như bữa nay xong đi, mình về thôi”

“...Ưm”

 Koto-chan nói vậy với vẻ mặt mệt mỏi không rõ tại sao, tinh thần của tôi cũng vừa lãnh một cú nốc ao nên tôi cũng thành thật gật đầu.

 Chuyện lúc nãy là tôi bị sợ phải không ta? Tôi cũng không biết chắc nữa. Lạ ghê ta.

 Tuy sớm hơn dự định nhưng chúng tôi đã quyết định về nhà, lúc này thì chúng tôi đang đứng ở cửa công viên để chờ tài xế-san lấy xe từ chỗ đậu tới.

“Mua nước ở cửa tiệm không?”

“...Nước lọc đi chị”

“Ể~..., ngồi trong xe khát nước lắm đó, đi mua đi”

 Có lẽ Koto-chan muốn uống thì phải. Tôi thì bỏ đi. Uống thứ nước giải khát không có mùi vị thì còn khó hơn là uống nước đường không nữa là.

“...Hể?”

“Yuzu, sao vậy?”

“Ưm...em nghe thấy giọng nói nào đó”

“Giọng nói...?”

 Koto-chan nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu khi nghe tôi nói vậy. Là tôi tưởng tượng ra sao...? Không, không phải, lại nghe thấy nữa nè. Nó khá xa, nhưng không hiểu sao lại khá thân quen...tiếng hét của ai đó.

 Thứ đó...đang dần dần tiến đến gần.

“Chị không nghe gì hết á...a, xe tới kìa. Xin lỗi, nhưng chị phải đi mua nước uống đây”

“A, Koto-onee-chan”

 Rầm, rầm, rầm!!

 Ngay khi tôi cất tiếng gọi chị ấy dừng lại thì một chiếc xe tải to lớn xé tan hàng rào cùng bụi cây phía sau lưng cửa tiệm rồi lao vô công viên.

“Hi, ”

 Koto-chan chùng chân trước việc mới xảy ra rồi đứng khựng lại.

 Đã có thể nghe thấy được tiếng la hét vang lên xung quanh. Chiếc xe tải tiến thẳng tới mà không giảm vận tốc xuống chút nào.

“Onee-chan”

“Yuzu đừng tới đây!”

 Tôi chạy thẳng tới chỗ Koto-chan ngay giây phút đó.

 ...Tôi đã nhìn thấy. Cảnh trí xung quanh chảy một cách chậm rãi bên trong ý thức của tôi, lúc này, ánh mắt của tôi và tài xế xe tải đã gặp nhau.

 Ông ta đang nở một nụ cười nhạt với cái miệng xùi bọt mép. Đôi mắt thì đầy tơ máu không hợp với lẽ thường.

 Rõ ràng là đã mất ý thức rồi.

 Và rõ ràng là ông ta chỉ nhìn...một mình tôi, chỉ đang nhắm vào “tôi” thôi sao...?

 Koto-chan ôm chằm lấy tôi, lúc này đã dừng chân lại, như để bảo vệ tôi.

 Tôi cảm thấy cái cơ thể đó đang run rẩy, một loại “cảm xúc” phun trào lên từ sâu trong trái tim tôi và lấp đầy tôi.

[...Ngươi làm gì onee-chan của ta đó hả...]

 Khi tôi nhìn qua vai Koto-chan, người lúc này đang ôm lấy tôi, thì không hiểu sao khuôn mặt của người tài xế đáng lẽ ra đã phải mất đi ý thức bỗng co rúm lại trong sợ hãi, những con bồ câu và chim nhỏ trong công viên cũng nhất loạt bay lên không như sợ hãi thứ gì đó.

 Cho dù là vậy thì ngay khoảnh khắc chiếc xe tải đuổi tới ngay trước mắt tôi, tôi bỗng đưa tay ra phía trước, và rồi...

 Tôi chặn chiếc xe tải lại bằng một tay.

 Rào rào rào!!!

 Như một chiếc xe hơi hạng nhẹ tông vào xe lửa, như một chiếc xe hai bánh tông vào một cây cột bằng bê tông to lớn, chiếc xe tải bay bổng qua chúng tôi do không chống lại được quán tính rồi lật ngang và tạo thành một vết kinh khủng trên bãi cỏ xinh đẹp.

 Những tiếng la hét và tức giận vang vọng xung quanh. Bên trong đống hỗn loạn đó, tôi kéo Koto-chan rời khỏi công viên lúc chị ấy vẫn còn đang ngây ngốc không biết có chuyện gì đã xảy ra trước khi chúng tôi có thể bị cuốn vào đó.

 

 Tôi...đã làm gì vậy chứ?

 

Kì tới, tới lúc đi mẫu giáo rồi.