Akuma Koujo ~ Yurui Akuma no Monogatari ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 02 - Chương 1 - Giấc Mơ Nhìn Thấy Ác Ma (Hiện Đại Thiên) - 1-05 Tới kì nghỉ hè rồi ①

1-05 Tới kì nghỉ hè rồi ①

 Lần đầu tiên “tồn tại” đó xuất hiện là khi nào vậy nhỉ.

 Thời Meiji, lúc khai hóa văn minh. Việc du nhập văn hóa tây phương vào khiến chế độ cũng như tập quán của Nhật Bản có sự thay đổi lớn, cùng với việc thay đổi ý thức của người Nhật Bản thì thứ đó cũng được sinh ra trong thế giới này.

 Thuở ban đầu nó vẫn chỉ là một tồn tại nhỏ bé không có chút sức mạnh nào.

 Nhưng mọi việc thay đổi từ những năm 195x, từ thời hậu chiến, việc phục hưng khiến kinh tế Nhật Bản bắt đầu phát triển với tốc độ không tưởng, kèm với đó, thứ “tồn tại” ấy cũng bắt đầu đạt được “sức mạnh” của mình.

 Khi sức mạnh của nó dần lớn lên thì cũng có người nhận ra.

 Tuy việc tìm thấy nó có thể là ngẫu nhiên nhưng một người nhận thấy nó lại nói chuyện đó với một chính trị gia, người chính trị gia đang tuyệt vọng tìm cách nâng cao địa vị của Nhật Bản đó lại nghe theo lời đồn mà đi đến động thạch nhũ nằm dưới lòng đất Tokyo và tìm ra “tồn tại” đó.

 Một thứ có ý chí và mang trong mình “sức mạnh” to lớn.

 Một cựu quân nhân khoa học gia và vài âm dương sư được giao nhiệm vụ điều tra thứ đó được đưa tới đó.

 Nó có ý chí. Nhưng lại không thức tỉnh. Khi phát hiện đó được báo lại cho nhà tài phiệt có thế lực và chính trị gia thì thủ đoạn để lợi dụng được thứ “sức mạnh” đó cũng được tìm kiếm.

 Vài năm sau đó, với sự giúp đỡ của đoàn thể tôn giáo từng bảo vệ đất nước này từ thuở xa xưa, việc một bộ phận bé gái có thể câu thông với tồn tại đó đã được chứng minh, và với việc bố trí bé gái đó làm “vu nữ”, họ đã lợi dụng được sức mạnh đó.

 Cứ thế, Nhật Bản lại càng thêm phát triển.

 Cũng không rõ đó có là do sức mạnh của thứ “tồn tại” ấy hay không. Nhưng cùng với việc quốc lực tăng lên và sự chú mục của các quốc gia khác, bên dưới Tokyo, nay đã là trung tâm mới của văn hóa, sức mạnh của “tồn tại” đó lại ngày một to lớn và trưởng thành hơn.

 Cho tới hiện tại...thứ đó đã thức tỉnh.

 Nó sợ hãi một “thiếu nữ” tới đây từ một dị giới xa xôi....

***

 Đã tới hè rồi. Có hơi đột nhiên nhưng mà. “Tôi” trở thành tôi như hiện nay là từ mùa xuân nên tới thu này là tôi lên sáu tuổi rồi.

 Ouji-kun có mời tôi đến một mục trường ở Thụy Sĩ để nghỉ hè nhưng mà, xin lỗi nha. Nhà tôi không phải là loại gia tộc đến Thụy Sĩ để nghỉ hè đâu.

 Nhưng mà, không phải Sam (cười) thật tốt làm sao. Với cái tên Ouji-kun thì khả năng kháng cự của tinh thần tôi vẫn còn sống nổi.

 Tên thật thì khiến tôi đau tim, Sam thì khiến tôi lạnh gáy. Không phải giỡn đâu.

 Nhờ có tôi nắm tay dắt đi loanh quanh nên Ouji-kun cũng ốm lại xíu rồi.

 Việc khống chế được cái đống “đồ ăn vặt” khủng khiếp của cậu ta cũng góp công lớn. Nếu không phải mỗi lần tôi mỗi chặn cậu ấy lại thì chỉ cần ở trường mẫu giáo không thôi là cậu ấy đã hấp thụ tới 2000 kilocalo mỗi ngày rồi.

 Việc ngăn cậu ấy lại cũng đơn giản đến không ngờ. Khi cậu ấy cảm thấy hơi không yên thì tôi chỉ cần nắm lấy tay cậu ấy, sau đó, cậu ấy sẽ cười khúc khích và nắm lại tay tôi thì cậu ấy quên ăn luôn.

 Coi bộ cậu ấy công nhận tôi là bạn bè rồi.

 Mục tiêu từ lúc này là, làm cho “Ouji-kun” ốm lại tới mức cho dù có gọi cậu ấy bằng cái tên đó thì cũng không thấy gì lạ nữa.

 Đúng là sau ba tháng trôi qua thì đại bộ phận kí ức hỗn loạn cũng bình tĩnh lại.

 Tôi cũng nhớ lại được cả đống luôn nhưng tôi nghĩ đó là do kí ức của ba tháng này bị viết đè lên.

 Maa, cho dù là vậy thì tôi vẫn không giống con nít được....

 A, đúng rồi, lệnh cấm ra ngoài của tôi kéo dài thêm nữa đó.

 À không, tất nhiên là vẫn đi học ở trường mẫu giáo rồi, nhưng tôi không còn tới buổi học piano nữa. Có vẻ khá ngạc nhiên nhưng tôi biết đàn piano nữa.

 Giống như là đã tập nhiều năm rồi vậy...à mà trong những mảnh vụn kí ức đó của tôi cũng có kí ức về lúc tôi ở trong lâu đài nữa nên nếu đánh đàn thì tôi có thể đánh một cách bình thường luôn.

 Nhưng mà vị trí mấy phím đàn có hơi khác nhau chút đó nha. ...Sao vậy ta?

 A, đúng rồi, lý do cái lệnh cấm ra ngoài bị kéo dài là do chỉ trong ba tháng mà tôi đã gặp hai lần tai nạn giao thông với một lần tấn công trên phố nữa.

 ...Cái xác suất gì vậy chứ. Mặc dù cái nào cũng tránh được sát nút nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì cái nào cũng có dính dáng tới những người mất đi ý thức.

 Giống như, tài xế của cái xe tải đó.

 ...Tôi bị nhắm vào.

 Bởi “ai đó” ở nơi nào đó.

 Vì lý do đó nên tự tôi cũng phán đoán là mình không nên xuất hiện ở những nơi tụ tập đông người thì tốt hơn.

 Rốt cuộc thì trong một phạm vi mà tôi có thể tự kiềm chế thì mọi thứ vẫn còn chưa sao cả.

 Nhưng mà, vậy thì thành ra rảnh rỗi quá. Bạn chơi của tôi chỉ có thịt-kun với mấy người Kouki-kun thôi, mà họ còn phải luyện tập thì phải nên không phải ngày nào cũng chơi đùa được.

 Không có bạn gái nào đúng là khó khăn ghê. Mấy đứa con gái trong nhóm thì vì thấy tôi có thể nói chuyện bình thường với Kouki-kun được nên chúng không nói chuyện với tôi. Cho dù là con nít thì con gái cũng đáng sợ quá đi.

 Bản thân tôi muốn chơi cùng với người cỡ tuổi Koto-chan, làm vậy sẽ vui hơn khi so về mặt tuổi tinh thần nhưng, tôi lại đang khoác lên lốt mèo mà. Một bé gái mèo đó.

“Hể?”

 Lúc đang vừa dọn dẹp sách tranh trong phòng vừa lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ thì tôi nhìn thấy có gì đó màu đỏ ở trên ngọn đồi phía sau nhà.

 Gì vậy nhỉ...à không, lại là cái gì vậy nhỉ? Tôi nhận ra mình nhớ ra gì đó.

 Không phải từ kí ức của cái tôi năm tuổi mà nó nổi lên từ những mảnh vụn lộn xộn kí ức của “cái tôi” kia.

 Cái đó, có lẽ nó là cổng torii của ngôi đền không chừng. Đúng là thứ được thờ ở đó là thần cáo hay thổ địa gì đó thì phải.

 Có hơi để tâm đến rồi. Muốn đi chơi rồi nha.

 Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu rọi ngôi đền, cảnh trí đúng là có sức hấp dẫn đúng không?

 Bởi vậy nên,

“Ooba-onii-chan, em muốn thử đi qua ngôi đền ở đằng sau”

“Ồ, được đó, là ve sầu sao. Nii-chan bắt ve sầu xiền lắm đó”

 Đúng lúc onii-chan vừa về tới nên tôi thử hỏi thì được chấp thuận ngay lập tức luôn.

 Onii-chan không để tâm đến việc tại sao tôi muốn tới ngôi đền hay tại sao tôi biết có ngôi đền ở đó nên cũng đỡ ghê.

 À, mà ve sầu thì miễn đi.

 Tôi được cho phép đi tới đền chung với Ooba-onii-chan. Yahooo.

 À mà, onii-chan đầu đội mũ rơm, cổ quấn khăn đúng kiểu trang bị tận răng luôn. Sao muốn bắt ve sầu dữ vậy ta...?

 Tôi cũng đội một cái mũ rộng vành màu trắng và còn bị bắt mang theo một cái vợt bắt côn trùng nữa, nhưng tôi không có bắt ve đâu nha. Cái thứ rớt xuống đường rồi mà không hiểu sao lại tới gần mình, kêu lên um sùm rồi còn nhảy tùm lum trên mặt đất nữa, nó chỉ khiến tôi chấn thương tinh thần thôi.

“Yuzu, cái cầu thang đá này dài đó, có sao không vậy? Có cần nii-chan cõng em không?”

“...Để em tự leo thử”

 Tôi nghĩ nó chỉ có khoảng năm chục bậc thang thôi nhưng với một đứa bé thì cũng khó khăn đây. Chưa kể té một cái là chết luôn nữa.

 Xoẹt...

“Ư, ”

“Gì vậy?”

“Dạ, không có gì”

 Ngay khi định leo lên thì tôi cảm thấy cái gì đó xoẹt xoẹt như tĩnh điện vậy.

 Cái gì vậy nhỉ? Sợi dây thừng quấn quanh cái cây to lớn gần đó cũng đứt lìa ra nhưng cái đó không có liên quan gì tới tôi ha?

 Maa, cũng không cần phải quan tâm tới đúng không. Lần này thì tôi bước vào trong một cách bình thường được rồi.

 Nhưng cái cầu thang đá này đúng là mệt thiệt mà.

 Nếu là cầu thang thường thì cũng không tới như vầy, có điều bậc thang thì cao mà nền đá cũng không còn nguyên vẹn khiến cho một đứa bé có bước chân nhỏ mệt hơn nhiều so với bình thường.

 Nhưng chỉ cần vượt qua được nó thì tôi có thể tận hưởng được không khí yên ả thanh tĩnh trong đền rồi.

[Mi-n, mi-n] [Gyahaha] [Qua bên đi!][Mi-n, mi-n] [Có cái gì rớt xuống kìa] [Cái mặt chứ gì?][Mi-n, mi-n, mi-n] [ể~]

“......”

 Cũng tốt khi tôi đến được đền nhưng mà, nó không yên tĩnh gì hết đó.

 Mấy đứa học sinh tiểu học gần đây đang chạy như điên vòng quanh để bắt ve sầu. ...Con trai, là vầy sao ta...? Thêm nữa, còn có một đống người tới đây nữa.

“...Khác với mình nghĩ quá”

 Tôi định giết thời gian cộng với tận hưởng không khí yên tĩnh trong đền giống như đi dạo trong rừng chẳng hạn, nhưng giờ thì tôi nhận ra là nó còn ồn ào hơn mấy chỗ khác.

 Leo lên cái cầu thang đó không cũng đủ làm tôi mệt rồi nên tôi đi rửa tay, viếng đền rồi ngồi đó thong thả mà ngắm trời ngắm đất.

 Thứ tôi nghe thấy là tiếng ồn của mấy đứa trẻ.... Tiếng ve sầu chướng tai. ...Vẫn còn chưa xử xong sao.

 Bộp bộp.

“...Ể”

 Nghe có tiếng ai vỗ tay cầu nguyện gần đó nên tôi quay qua thì một bà lão mà tôi không biết đã cúng một bịch bánh Mitarashi Dango ngay trước mặt tôi.

“...Hả, khoa...”

 Tôi định kêu dừng lại thì bà lão đó đã đi mất tiêu tự lúc nào. Nhìn kĩ lại thì trong đó có daifuku rồi bánh gạo nữa, phía trên cái gói còn có một đồng năm yên được đặt trên đó.

“......”

 Giờ tôi phải làm gì đây chứ? Kết duyên với ai cũng tốt hết sao, bà lão.

 Chắc là nên quay về nhà trước khi gặp kẻ tấn công ngẫu nhiên nào nữa thì tốt hơn ha...

“Nè, onii-chan...”

 Khi tôi quay lại thì Ooba-onii-chan đang giảng cho mấy đứa học sinh tiểu học làm sao để bắt ve rồi...

 Có cách nào để giết thời gian không ta...

“...A”

 Khi tôi lơ đãng nhìn ra chỗ đầu bậc thang đá dẫn lên đền thì có một con mèo đen thui ở đó.

 Một màu đen bùn không pha lẫn chút màu gì khác....

 Đôi mắt màu bạc của nó đang phản chiếu hình ảnh của tôi...

“...Yuzu!”

 Khi tôi nhận ra thì onii-chan đã ôm lấy tôi rồi, và những bậc thang bằng đá dẫn xuống dưới đang trải dài trước mắt tôi.

“Em làm cái gì đó Yuzu, chỗ này dễ té lắm đó!”

“...A, ...ưm, em xin lỗi”

“...Em thấy không khỏe sao? Mình về thôi ha. Em mà muốn tới đây nữa thì anh sẽ dẫn em đi...”

“...Ưm”

 Nhìn thấy tôi không khỏe, onii-chan không la mắng tôi nữa mà chỉ dịu dàng xoa đầu tôi.

 ...Tôi, đã làm cái gì vậy chứ.

 

 Đến lúc nào họ mới có thể gặp nhau....

Chuyện bên lề

“Đồng hồ cát của Cinderalla” bắt đầu

Kì tới, đi tới phố thương mại thôi.