1-07 Tôi trở thành học sinh tiểu học ①
Căn bản thì tôi sẽ đăng chương mới lúc sáng hoặc trưa nhưng cũng có trường hợp đột nhiên đăng chương mới nên tôi nói trước để mọi người chú ý.
Xin hãy chờ đợi những phần nghiêm túc có tính chất Ác Ma thêm tí nữa. Chắc hẳn là phải thê thảm hơn.
Năm tháng trôi qua thì rốt cuộc, tôi cũng đã thành học sinh tiểu học.
Trước đó cũng có sinh nhật sáu tuổi của tôi nhưng cũng không có gì là đặc biệt hết cả.
Ba tặng cho tôi một con gấu bông hàng hiệu như những năm trước, mẹ tặng tôi vài cuốn sách tranh ngoại quốc, Koto-chan với Ooba-onii-chan thì tặng tôi một cái kẹp tóc dễ thương cùng bánh kẹo.
Còn quà sinh nhật của Ouji-kun là, cậu ấy gởi cho tôi một con heo Duroc giống Mỹ.
Con Duroc này là giống thịt có lẫn mỡ thuộc loại có chất thịt cao cấp đó.
[Ủn ỉn?]
Nó đang nhìn tôi với đôi mắt tròn xoa đáng yêu ghê.
“Ba, đem nó tới công ty rồi xử luôn đi”
“...Yuzu”
Cho dù nó có nhìn tôi bằng ánh mắt đó thì, tôi không có ý định nuôi một con heo nặng hơn ba trăm kí đâu.
Còn có một buổi lễ nhập học tiểu học nữa nhưng không có vấn đề gì nảy sinh hết cả. ...Hể? Gì đây nhỉ. Sao tôi có cảm giác như trong quá khứ có lần nhập học nào có vấn đề thì phải...chắc là tưởng tượng thôi.
Koto-chan cũng lên cao trung mà không có chuyện gì, Ooba-onii-chan thì lên năm ba cao trung. Lần này thì tới onii-chan thành học sinh chuyển cấp rồi. Có điều chỉ khi anh ấy ra học trường ngoài thôi.
Còn chuyện của Koto-chan với tou-chan của Misa...hả? Là nii-chan hả? Maa sao cũng được. Tuy là tou-chan đó nhưng mà, mọi sự vẫn thuận buồm xuôi gió.
Cho dù có là thân thích đi chăng nữa thì mới đầu tou-chan vẫn không thể tin tưởng một cô nữ sinh sơ trung hoàn toàn được, nhưng khi Misa thân hơn với Koto-chan và chị ấy cũng lên cao trung thì mọi chuyện đã trở nên ổn thỏa hơn.
...Chắc không phải là thích một thằng cha chẳng ra gì đâu ha?
Lên tiểu học thì cũng có chia lớp nhưng không hiểu sao tôi lại cùng lớp với Ouji-kun và Kouki-kun nữa.
...Họ có chia lớp đàng hoàng không vậy?
Nhưng khi nghĩ kĩ lại thì, việc chia lớp thế này cũng là đương nhiên thôi.
Vì học viện Takamine cho phép liên thông từ trung học nên thay vì trả học phí cao ngất ngưỡng từ tiểu học, phần lớn phụ huynh lại nghĩ rằng để tiền đó chi cho gia sư hay lớp học thêm thì tốt hơn, chỉ những gia đình có điều kiện tốt và cảm thấy thuận tiện về giờ giấc khi đi học hoặc những người muốn có cái mác “Takamine” mới cho con cái đi học ở đây từ mẫu giáo và tiểu học mà thôi.
Bởi vậy nên bậc tiểu học của học viện Takamine chỉ có bốn lớp mỗi khối.
Thêm nữa, những đứa trẻ có gia thế tốt cùng với có một trình độ giáo dục nhất định chỉ đủ để chia vào trong một lớp mà thôi, nên nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ học chung với mấy cậu ấy tới tận lớp sáu luôn đây.
...Thất bại rồi đây.
Với thực lực thật sự của tôi thì nguyên bản là ở trong ba lớp còn lại đúng không ta?
“Yuzu-chan, có chuyện gì vậy?”
“...Mình cảm thấy lựa chọn nhân sinh của mình có gì sai rồi thì phải”
“Yuzu-chan nói mấy thứ khó hiểu nữa rồi”
Người vừa mới nói chuyện với tôi là Ouji-kun (tạm).
Kết quả cho một năm cố gắng của tôi là lượng thịt của Ouji-kun đã giảm được 20%. Nhờ vậy mà giờ Ouji-kun đã trở thành “một cậu bé dễ thương có hơi mập mạp một chút” rồi.
Tuy thỉnh thoảng tôi cũng có nhìn thấy mấy đứa con gái trong lớp bắt chuyện với Ouji-kun nhưng không hiểu sao mà cậu ấy cứ ở cạnh tôi thôi.
Tiểu học cũng cấm đem theo hộp trữ lạnh rồi nên tôi không cần phải ở cạnh cậu ấy nữa đây...tuy tôi nghĩ vậy nhưng rốt cuộc tôi lại phải chặn cậu ấy lại mỗi lần cậu muốn mua thứ gì đó từ cửa tiệm hay máy bán hàng tự động, thành ra rốt cuộc thì thời gian chúng tôi ở cạnh nhau còn nhiều thêm nữa.
Chuyện thành vậy nên thành ra tôi thành bạn thân của Ouji-kun luôn thì phải, và tới Kouki-kun, “Vương tử-sama” hàng thật giá thật, cũng ở bên cạnh tôi luôn.
Vì trí thông minh của Kouki-kun đã vượt ra ngoài giới hạn của học sinh tiểu học nên dường như cậu ấy khá dở trong việc nói những câu chuyện kiểu con nít với những cô bé trong lớp. Bởi vậy nên việc trò chuyện với người cũng không giống học sinh tiểu học như tôi tăng lên, kết quả là, tôi bị mấy đứa con gái trong lớp ghen tị, thành ra cái trạng thái không bạn gái của tôi vẫn còn tiếp tục duy trì.
“Nhân sinh vô tình ha”
“Yuzu-chan lại nói mấy thứ khó hiểu nữa rồi...”
Nhưng cho dù như vậy thì thần linh vẫn không bỏ rơi tôi. Cứ mỗi lần tôi khơi lên cái đề tài về thần linh thì tôi lại cảm thấy những rung chấn nhỏ xảy ra, để tâm đến là thua đó.
“Yuzu-san. ...Mình có vài chuyện nhỏ muốn nói với bạn”
Cho dù tôi như vậy mà cũng có con gái bắt chuyện với tôi.
Lại như thế nữa sao. Thêm nữa, sao cô bé này lại lườm tôi vậy? Đây là một cô bé xinh đẹp có đôi mắt hơi xếch lên nên cũng có áp lực lắm đó.
...Hể? Đúng là thần linh ghét tôi thì phải?
Thêm nữa, tuy cả Kouki-kun cũng vậy nhưng mà, ấn tượng với một học sinh năm nhất tiểu học mà từ “xinh đẹp” lại xuất hiện trước dễ thương thì, dòng máu của xã hội thượng lưu đúng là ghê thiệt.
“Mình có thể nghe câu trả lời của bạn không?”
“...A, cũng được thôi nhưng mà”
À mà nhân tiện, đây là toilet nữ đó. Đúng là cả Ouji-kun cũng không bám theo tới đây được. Khi bị cô bé này gọi ra thì tôi cứ nghĩ rằng sẽ bị mấy đứa con gái quây lại đó chứ...nhưng rốt cuộc thì chỉ có mình cô bé này thôi.
“Ở đây không được sao?”
“Chỗ này có chút...”
Maa cũng đúng ha. Đúng là cái toilet này cũng đẹp đó nhưng mà, không biết lúc nào sẽ có người tới nữa.
Tôi cùng với cô bé kia...Shijuuin Kako-san quyết định gặp nhau ở gần chuồng nuôi thú sau giờ học.
À mà nhân tiện, Hoa Tử (華子) ở đây không phải là Hanako mà là Kako-chan. Dễ nhầm lẫn thiệt.
Khi tôi nghĩ tại sao là chuồng nuôi thú thì là vì Kako thuộc bên nuôi thú. Có hơi bất ngoài ha?
Dù gì thì cũng được đem theo điện thoại di động cho trẻ con nên tôi liên lạc với tài xế-san trước. Tuy không biết sẽ có chuyện gì nhưng người bạn là con gái bằng tuổi duy nhất của tôi chỉ có mình Misa-chan mà thôi nên dù chuyện thế này thì tôi vẫn thấy có chút hồi hộp.
“.........”
Khi tôi thử tới chuồng nuôi thú thì, ở đó có một cái chuồng bằng bê tông như trong sở thú vậy.
Trường nhà giàu nên cái chỗ này cũng được đổ tiền vô nữa ha.
Nhưng mà maa, chuyện đó thì sao cũng được thôi. Thứ làm tôi quan tâm tới là, ở xa xa cái chuồng có thỏ, chim trĩ, gà ở trong đó, có một cái “bếp than” được đặt ở đó.
Ưm...chắc là ai đó quên cất vô kho mà để ở đây luôn đây mà ha. Chắc là vậy ha.
“A, Yuzu-san, bạn tới rồi sao”
“...Kako-san?”
Cô bé gọi tôi bằng tên nên tôi cũng gọi lại bằng tên nhưng có vẻ bạn bè cô bé cũng không bao giờ gọi cô bé bằng cái tên đó nên nhìn mặt cô bé có vẻ ngạc nhiên.
Tôi có đến sớm quá không?
Thứ làm tôi xích ra khỏi cô ấy trong chốc lát là do cô bé đang mặc đồ thể thao và cầm trên tay một cái xô có chứa đồ ăn cho thú. Thuộc loại nghiêm túc đây ta.
“Cho thú ăn sao? Cần mình chờ không?”
“...Vui lòng chờ mình chút được không”
Kako làm bộ mặt lo lắng rồi nói một câu như vậy và bắt đầu đưa đồ ăn cho lũ thỏ.
Chờ đợi thì cũng rảnh rỗi quá nên tôi cũng phụ cho thú ăn, mấy con gà vói thỏ bắt đầu ăn như chết đói vậy.
“Học sinh ở học viện này, có nhiều người thuộc bên nuôi thú không có nghiêm túc gì hết cả...”
“Hể...”
Có vẻ như việc để học sinh nuôi dưỡng và chăm sóc động vật là một phần trong chế độ giáo dục mỹ học, nhưng học sinh ở cái học viện này toàn là cậu ấm cô chiêu, toàn là những đứa trẻ có lòng kiêu hãnh cao nên cho dù có thuộc bên nuôi thú thì chúng cũng chỉ đi quanh và vuốt ve lũ thú chứ tới cho ăn chúng còn không chịu làm đàng hoàng nữa.
“Nhưng mà gần đây, thỉnh thoảng có chuyện động vật biến mất đi...cỡ vài tuần một con thôi”
“... Vậy sao”
Tôi lơ đãng nhìn về phía cái bếp than. ...Không có đâu ha.
Cái trường này, có vẻ đáng sợ đây.
“Cám ơn vì đã giúp mình. Bây giờ thì tới chuyện cần nói”
“Ưm”
“Bạn, có quan hệ thế nào với Kuon Kouki-san vậy?”
Đôi mắt nãy giờ hãy còn điềm đạm của Kako nhìn như muốn bắn xuyên qua tôi.
Nói vậy, Kouki-kun thuộc nhà Kuon ha. Một danh gia ở vùng này, cũng có nhiều chính trị gia xuất thân từ gia đình đó, nếu biết thì sẽ biết thôi. Ngay cả ba tôi cũng nói là không nên thất lễ với Kouki-kun.
Ông của cậu ấy cũng là nghị viên nhưng vài năm trước vì có chuyện nhận tiền đóng góp trong một vụ đầu cơ đất đai, chuyện đó được đăng lên tuần san nên giờ cũng từ chức rồi.
Bởi vậy nên tình thế lúc này của họ cũng không tốt đẹp gì, tốt hơn là không nên có quan hệ khinh xuất gì với họ thì hơn.
Cho dù là vậy thì họ vẫn là danh gia nên cũng không thể làm lơ đi được.
Nói đúng ra thì chắc nhà Shijuuin cũng có gia cảnh tương tự với nhà Kuon. Theo như câu chuyện này thì, không lẽ.
“Kako-san, bạn là hôn thê của Kouki-kun...đúng không?”
“Ư!”
Tôi thử hỏi kiểu, đời nào mà có kiểu “hôn ước’ đó đúng không, thì mặt Kako đỏ bừng lên như tôm luộc trong khoảnh khắc.
Đúng luôn sao. Nhưng không phải chỉ có gia đình quyết định không, chính bạn ấy cũng thích nữa thì phải, ư phư phư.
“Gì, gì đó! Đừng có nhìn mình bằng ánh mắt đó”
Khi tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt ấm áp thì mặt Kako còn đỏ hơn nữa và cậu ấy lấy tay che mặt.
Ây da, miệng tôi cũng cười mỉm luôn rồi đây. Bộ tôi là ông chú nào đó hay sao vậy.
“Mình chỉ biết Kouki-kun khi học ở trường mẫu giáo mà thôi. Ừ...vì là bạn của Hanhyamu-kun nên có cơ hội nói chuyện nhiều chút thôi”
Rốt cuộc thì vì hôn phu của mình mà lại nói chuyện vui vẻ với người con gái nào khác ngoài mình nên Kako ghen thì phải.
“...Nhưng mà cậu ấy không nói chuyện với người con gái nào khác mà chỉ nói chuyện với Yuzu-san thôi”
“Vì mấy nhóc khác con nít quá nên cậu ấy không nói chuyện được thì phải. Nhìn tính cách mình cũng đâu có giống con nít đâu nè. Nhưng với Kako-san thì, nếu bạn cũng có thể nói chuyện nghiêm túc luôn được thì Kouki-kun cũng có thể nói chuyện bình thường với bạn được luôn đúng không?”
“Nhưng, nhưng mà, người ta nói với mình là con gái phải đi sau đàn ông ba bước, mình cũng là thục nữ nữa, nên phải phải luôn cách xa Kouki-san ba chục bước...”
“.......... ”
Đứa trẻ này, đầu óc coi cũng được mà ngốc nghếch ghê!
*
“Là, là vậy sao...?”
“Là vậy đó”
Sau đó, tôi nói rõ với Kako về mối quan hệ của chúng tôi cùng với cách để cậu ấy làm quen với Kouki-kun. Nói về cái cách làm quen đó còn gian khổ hơn, và khi tôi nhận ra thì trời cũng chuyển sắc đỏ rồi.
...Lâu lắm rồi tinh thần tôi mới mệt mỏi thế này. Thật tốt khi cậu ấy chịu hiểu dùm tôi.
“...Vậy giờ, mình đi chung ra cổng trường ha”
“Rõ,...Yuzu-san, từ giờ trở đi bạn có thể tư vấn cho mình nữa có được không?”
“Ưm, được thôi”
Ủa? Vầy thì không phải là bạn bè rồi sao ta. Như vậy thì tôi không phải chịu cái cảnh Ouji-kun hay Kouki-kun đợi tôi ngoài toilet nữ nữa rồi ha.
“Mà vốn Yuzu-san đã thân với Nikuno-kun đến vậy rồi nên sao mà có chuyện bạn để mắt đến người con trai khác được ha”
“...Ể”
Không lẽ mọi người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt đó sao...?
Tôi đi cùng Kako ra cổng trường khi vẫn còn không nuốt trôi được cái cảm xúc đó. Tuy tôi có nghĩ tới việc Ouji-kun có khá thân thiết với mình nhưng mà, việc nó trở thành một lời đồn như vậy đã ra ngoài tính toán của tôi.
Với tôi thì, khi lên hai mươi tuổi, việc được một ojii-sama hào hoa phong nhã chiều chuộng yêu thương mới là thứ khiến tôi thích thú mà...
Có lẽ cũng do đã trễ rồi, nhưng quãng đường từ chuồng nuôi thú tới cổng trường không có một học sinh nào hết cả.
Tôi cũng cảm thấy có hơi nguy hiểm chút nhưng chúng tôi vẫn còn trong khuôn viên trường, với cả tôi lẫn Kako đều dùng điện thoại để gọi xe tới sẵn ở cổng trường nên chắc là không có gì nguy hiểm đâu ha.
...Không hiểu sao tuy tự mình nói nhưng tôi cũng cảm thấy tự tôi đang dựng flag lên vậy.
[Hyaa Hyaa Hyaa Hyaa Hyaa Hyaa Hyaa!!]
“Tới thiệt nè!”
Tới thu hồi nhanh quá đó, thần linh!
Thứ xuất hiện ở cách xa chúng tôi một chút và đang phát ra những âm thanh kì lạ rõ ràng là một thiếu niên đang bận trên người một cái quần dài, mà giờ này đã lỗi thời, của một trường cao trung nào đó.
A, nhìn về hướng này rồi.
“...Chuyện, chuyện gì vậy”
Kako cứng ngắc lại khi lần đầu tiên nhìn thấy người điên.
Anh ta vừa vung vẩy cái ống sắt vừa kêu gào gì đó như là “cái trường này”,”tao”, a, là vậy sao.
“...Chắc là rớt Takamine đây”
Giật...thân thể anh ta run lên và đôi mắt đầy máu đó quay về hướng tôi, người vô tình nói ra câu đó.
“Không phải là lỗi của taooooooooooooooooooooooooooooooooooo!”
Đúng là phiền phức thiệt mà.
Nếu tới vì lý do đó thì đi qua bên cao trung đó chứ đừng qua bên tiểu học chứ.
A, mà không được. Bên đó có Koto-chan với Ooba-onii-chan nữa.
Nam sinh cao trung cầm ống sắt vung vẩy đó áp sát chúng tôi.
Nhanh hơn tôi nghĩ. Cơ bắp anh ta như đang hét lên, những mạch máu thô to cũng nổi lên trên mặt anh ta.
Cho dù là vậy thì...tôi vẫn không sợ.
Cái “sức mạnh” đượm mùi xưa cũ mà tôi từng dùng ở công viên hồi một năm trước...bắt đầu tràn ra từ cái phần “tăm tối” ở sâu bên trong tôi.
Tôi che chở Kako đang sợ hãi sau lưng rồi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
“Hi.... !?”
Chuyển động của nam sinh cao trung đó thoáng dừng lại. Vào lúc đó,
“Uryaaaaaaaa!!”
Cái tiếng đó vang lên cùng lúc với có thứ gì đó bay tới và đập vào lưng nam sinh cao trung.
Khi tôi nhìn về hướng thứ đó bay đến thì có một đứa con trai học lớp lớn hơn tôi đang đứng đó, và thứ cậu ta ném là, cái bếp than đã qua sử dụng mà tôi nhớ rõ đã từng gặp qua rồi.
Nam sinh cao trung mất thăng bằng rồi té xuống, lúc này thì mấy sensei và bảo vệ-san mới nhận ra là có chuyện ồn ào mà chạy tới, xong họ khống chế nam sinh cao trung vẫn còn nằm đó luôn.
...Không có dịp xuất hiện rồi.
Chúng tôi được sensei bảo vệ, và trong lúc chờ tài xế-san của chúng tôi tới thì chúng tôi được cho ngồi đợi ở trên sofa tại phòng y tế, lúc này Kako vẫn ghì chặt lấy tay tôi vì sợ hãi.
“...Cám ơn... vì đã bảo vệ mình. À, mà nè, mình gọi là Yuzu-sama có được không...?”
Nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng...cùng đôi mắt mọng nước đang nói lời cảm ơn đó của Kako, tôi bỗng nghĩ....
Hể? Tôi có dựng lên cái flag kì lạ nào nữa không vậy?
Kì tới, bí mật về cái bếp than lộ ra ánh sáng.