Akuma Koujo ~ Yurui Akuma no Monogatari ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 02 - Chương 1 - Giấc Mơ Nhìn Thấy Ác Ma (Hiện Đại Thiên) - 1-13 Thứ muốn tỏ bày ②

1-13 Thứ muốn tỏ bày ②

 

Phần hơi nghiêm túc vẫn còn tiếp tục.

 

“Sao mà ồn quá ha?”

 Hôm nay tôi cũng tới tiệm Ramen ở khu phố thương mại.

 Dù vậy nhưng tối ngày ăn Ramen riết nên tôi cũng lo là mình đang mập lên đây. Koto-chan thì sau khi nhận ra điều đó và ngạc nhiên trước con số trên cân thì bữa nay đã đi bơi ở gym rồi.

“Để coi nha, hình như đang sửa đường thì phải đó?”

 Đáp lại câu nói mà tôi vừa lẩm bẩm lúc nãy, Misa, người đang ngồi làm bài tập chung với tôi, ngẩng đầu lên rồi nói cho tôi biết.

“Lúc này sao, hình như có nhiều công trường quá ha?”

“Ư~m, không biết nữa”

 Khi tôi thử nhìn ra ngoài cửa sổ ở phòng nghỉ phía sau chứ không phải ở trong tiệm, thì tôi nghe được vài ba âm thanh vang tới đây nhưng không xác định được nó ở hướng nào.

“Bao nhiêu chỗ vậy ta...?”

 Bản thân việc sửa đường thì cũng không hiếm lạ gì, nhưng như vầy thì nó bao vây quanh khu phố thương mại hết rồi đúng không?

 Ngày mai là ngày nghỉ nên cho dù Koto-chan có tới đón tôi trễ nữa thì cũng không có vấn đề gì, nhưng vầy thì xe hơi có tới đây được không ta?

 Maa, cho dù có gì đi nữa thì cũng có thể trú lại ở quán được mà.

 À mà phía sau tiệm Ramen chia làm hai tầng đó, ông chủ tiệm thì ở tại tầng dưới còn tou-chan với Misa thì trú tại tầng hai.

“Yuzu-chan, ở lại không?”

“Có gì hả?”

“Thì, mình ngủ chung futon đi”

 Ngủ chung sao ta. Ưm, vậy cũng được đây...khi tôi bắt đầu nghĩ vậy thì, tou-chan trong tiệm mang theo điện thoại của anh ấy bước vào trong phòng nghỉ.

“Yuzu-chan, có điện thoại của Ooba-kun nè, tại có công trường nên ít đường đi được quá thành ra sợ tới đón em trễ, nên nó nói em kêu taxi về trước khi trễ quá đi đó”

“Ể, vậy hả”

“Mà nè Yuzu-chan, điện thoại em hết pin hả? Ooba-kun phàn nàn không gọi được kìa”

“Hể...”

 Khi tôi thử lấy điện thoải từ trong giỏ ra thì đúng là nó hết pin thiệt rồi.

 Lúc tôi nhấn lâu vô nút khởi động thì nó sáng lên được tí nhưng chỉ có cái biểu tượng viên pin bự sự hiện lên được vài giây thôi.

“Hết pin sao ta...”

“Xài điện thoại ở đây liên lạc trước đi. À, mà kêu taxi không?”

“Yuzu-chan, không ở lại hả...?”

 Nghe thấy vậy khiến Misa làm ra khuôn mặt có vẻ cô đơn.

“...Tou-chan, ở lại qua đêm không được hả?”

“Sao mà được chứ. Thêm nữa, anh không phải là tou-chan của Misa! Gần đây Misa cũng bắt chước gọi anh là “tou-chan” nên mọi người quanh khu phố thương mại cũng kêu anh là “tou-chan” luôn rồi đó, thiệt tình mà”

“Một tai nạn bất hạnh ha...”

“Tai nạn cái khỉ khô á!?”

 Đúng là tou-chan, tsukkomi bay vèo vèo luôn.

 Sau đó, tôi gọi điện thoại cho Ooba-onii-chan, tou-chan cũng kêu taxi cho tôi.

 A, đáng lẽ ra nên sạc điện cho điện thoại tới khi taxi tới thì tốt rồi ha. ...Tôi chỉ nhận ra việc đó ngay trước khi taxi vừa tới nên không kịp sạc điện dù chỉ một phút thôi.

 Lúc tôi leo lên taxi thì cũng là chín giờ tối, giờ mà tiệm Ramen đóng cửa.

 Trễ quá rồi đây. Cũng tại mất cả tiếng đồng hồ taxi mới tới đây. Như vầy thì chắc là ở lại còn tốt hơn nữa nhỉ.

“Xin lỗi, ojou-san. Tại có bữa nay là công trường tùm lum nên đường đi được ít quá đó”

“Vậy sao ta”

 Tài xế-san trẻ tuổi chắc nịch gợi chuyện nên tôi cũng đáp lấp lửng để cho có bạn.

 Không nói chuyện tầm phào với người mới gặp mặt lần đầu thì không làm người trưởng thành được đâu. Mặc dù tôi là học sinh tiểu học.

“Đồng phục của ojou-san, là học viện Takamine hả?”

“Dạ đúng. Chú cũng biết nữa hả?”

“Tất nhiên rồi, đó là trường số một quanh đây mà. Chuẩn cũng cao ghê, cho dù chú mà có con thì cũng không cho vô nổi nữa”

“Tuy không nhiều những có con của những gia đình bình thường ở đó nữa mà?”

“Vậy sao, có nhiều người coi trọng con mình ghê ha. Nếu có một đứa con dễ thương như ojou-san đây thì ba cô bé cũng muốn con mình theo học ở Takamine ha”

“...Ba con?”

 Tài xế-san này biết ba tôi sao? Không, nhà tôi có mấy khi xài taxi đâu chứ nhỉ? Mặc dù đây còn là một công ty mà tôi chưa từng thấy qua nữa.

 Thêm nữa, tài xế-san này, nói nhiều ghê ta....

“Không phải lúc cô bé lên taxi thì ba bé có ra tiễn sao. Hay ba con thân nhau ghê ha”

“......”

 Ông ta nghĩ tôi với tou-chan là ba con sao? ...Viết lại thành câu thôi là đã thấy lạ rồi ha.

 Tuy những người tới quán với khu phố thương mại biết tôi gọi là “tou-chan” nhưng mà, tài xế-san này nghe thấy chuyện đó từ đâu vậy?

 Đây là hãng taxi quán hay sử dụng mà như là chưa từng gặp mặt tou-chan vậy đó.

 Thêm nữa là tài xế taxi mà hình như còn không biết chỗ phải đưa tôi tới nữa thì phải?

“.......... ”

“.......... ”

 Vì tôi im lặng nên cuộc trò chuyện bị cắt ngang.

 Tài xế tính hỏi ra “gì đó” từ tôi đây. À không...là muốn “xác minh” xem tôi là ai chăng.

“...Tài xế-san, không phải đường về sai rồi hả?”

“...Tại sửa đường nên có nhiều đường không đi được quá, xin lỗi nha”

 Cái này chắc là không tốt tí nào rồi...Vì tính cách của mình nên cho dù lâm vào chuyện này thì tôi cũng không thấy hoảng loạn lên được nhưng mà, không sợ hãi với gặp nguy hiểm mà bình tĩnh là hoàn toàn khác nhau.

 Không có gì đảm bảo cái “sức mạnh” kì lạ đó sẽ xuất hiện đúng lúc hết cả. Thêm nữa, nó mới chỉ xuất hiện khi tôi định bảo vệ ai đó mà thôi nên đối diện với nguy hiểm của chính mình thì vẫn chưa biết được.

 Và, tự bản thân mấy cái công trường này cũng kì lạ nữa.

“Con sẽ xuống ở đây. Vui lòng dừng lại”

“...Làm sao được chứ. Thêm tí nữa là lên cao tốc rồi”

“Cao tốc?”

 Từ tiệm Ramen tới nhà Toukaki chỉ tốn hai chục phút đi xe mà thôi, có cần sử dụng tới cao tốc đâu cơ chứ.

 A~, không được rồi đây. Cho dù không phải là bắt cóc hay phạm tội do vui đùa đi chăng nữa thì đây cũng rõ ràng là taxi vô đạo đức rồi.

“Không dừng lại thì...tôi làm loạn đó?”

“Hễ...thử đi?”

 Tài xế bỏ cái mặt nạ người tốt nãy giờ ra rồi tùy tiện sử dụng giọng điệu như thể chọc tức tôi. Xác định có tội.

“...Vậy tôi sẽ không chần chừ nữa. Hây”

 Tôi thật sự không chần chừ mà đâm cây bút chì bén nhọn vô ngay dưới gáy tài xế.

“Gyaaaaaaaaaaaaaa!?”

 Tay tài xế hét lên. Nhưng mà, vì tôi thuộc loại yếu đuối nên chỉ đâm sâu được có một phân thôi. Tôi rút cây viết ra để bẻ gãy phần đầu bút chì nhằm chọc tức ông ta rồi cuộn mình xuống dưới ghế ngồi.

 Rầm!

“Khục, ”

 Tay tài xế giả hiệu phát ra âm thanh như thể ói không khí ra khỏi lồng ngực, còn chiếc xe thì đụng vào đâu đó và dừng lại. Nếu suy nghĩ kĩ thì, lỡ mà đâm vô xe ngược chiều thì cũng nguy hiểm lắm ha. Mặc dù cũng đã xong rồi.

“...M, mày...con nhãi ranh”

“À ra, đúng là hên nên mới còn toàn mạng đó ha?”

 Tôi tránh khỏi cánh tay run rẩy đang vươn ra từ một kẻ đang đổ máu từ trán và sau cổ, nở một nụ cười lịch thiệp và thoát khỏi xe từ ghế sau.

 Giỏ đồ, có, bóp, có, đồng phục có hơi nhăn, điện thoại còn dưới 3% pin. Chuẩn bị xong.

“Nhưng mà, chỗ này là chỗ nào ha...?”

 Nhìn thì có vẻ đây là khu văn phòng đó. Tới giờ này rồi nên cũng có nhiều tòa nhà không có bật đèn.

 Trước tiên thì cứ kiếm bốt cảnh sát đã. Cho dù không thấy thì chắc đâu đó cũng có cửa hàng tiện lợi thôi.

“...Gì vậy...”

 Trong một con hẻm của khu văn phòng, có một con “mèo mun” ở đó.

 Đôi mắt màu bạc của nó đang nhìn thẳng vào tôi. Muốn nói gì hả...? Nó muốn tỏ bày với tôi thứ gì chăng? Mày, rốt cuộc...

“A, chờ đã”

 Khi tôi lại gần thì nó chạy ra xa. Cho dù có đứng im thì nó vẫn cách xa khỏi tôi từng chút một. ...Nhưng mày hiện ra trước mặt tao mà.

 Thứ gì đó sâu trong trái tim tim tuyệt vọng bật móng vuốt ra và giãy dụa.

 Tôi thì đuổi theo “anh ta” như bị nó hối thúc vậy.

 Mệt đứt hơi. Tôi không có thể lực nên cũng là đương nhiên thôi. Nhưng so với trước thì di chuyển tốt hơn? Xa hơn? Càng...mạnh mẽ hơn?

 Những mảnh vỡ kí ức mà thường ngày đã trở nên bạc màu, từng chút một, màu sắc đang quay về với chúng.

 Mày...muốn khiến tao làm gì sao?

 

“Con nhãi, kiếm thấy mày rồi!”

“...Ể?”

 Chỗ này...đâu vậy? Khi nhận ra thì tôi đã ở một chỗ đất trống mà mình không biết, và phía sau lưng tôi, tay tài xế giả đang vẫn còn cầm lấy mảnh vải đã nhuộm màu đỏ lòm ấn vào sau gáy vừa nhìn tôi với ánh mắt nóng nảy.

“...A, cũng còn khỏe ha”

“Giỡn mặt tao hả”

 Ngoài tay tài xế giả đó thì ở đây còn có vài gã có tướng côn đồ nữa.

 Khi tôi nói vậy thì tay tài xế giả siết chặt nắm đấm và đi về phía tôi. Chắc là bị đánh đây?

“Thôi đi, Shinahara”

“....... ”

 Âm thanh bình tĩnh vừa cất lên từ phía sau khiến khuôn mặt tay tài xế giả Shinahara cứng đờ và làm hắn ta dừng lại.

 Có hai người mặc đồ đen xuất hiện từ hướng đối diện ánh đèn xe hơi. Đi ở giữa là một người đàn ông có thân hình mảnh mai.

 Không lẽ, gặp nhau ở chỗ này sao...

“Lâu rồi không gặp, ojou-san”

 Người vừa nói ra với nụ cười điềm đạm như “rắn” đó là người đàn ông tôi từng gặp qua ở khu phố thương mại.

 ...Dắt tôi tới chỗ này, mèo mun (tên đó), thực ra thì mày muốn làm gì vậy.

 

 Chương một cũng đã tới chỗ cao trào.

 Kì tới, hứng chịu ác ý thế này thì Yuzu sẽ làm gì nhỉ.