1-04 Trở thành trẻ mẫu giáo rồi ②
“...Yuzu-chan, cái này là gì vậy?”
“...Voi-san đó”
Tôi thuộc “lớp hoa trà” ở trường mẫu giáo và hiện tại là giờ chơi đất sét.
“Bữa nay mọi người dùng đất sét nặn ra con vật mà mình thích đi”, khi sensei mà tới giờ tôi vẫn chưa nhớ ra được tên nói vậy thì mọi người nhất loạt bắt đầu nặn đất sét, vì có những kiến thức kì lạ trong đầu nên tôi thử tạo ra chút khác biệt, và kết quả cho cố gắng của tôi là thứ này đây.
“...Hể”
Cái vật thể mang tính cách mạng trước mặt tôi là sự quyết định cho một cá tính dị dạng.
Cho dù Handsome-kun có nói vậy mà không có chút ác ý nào thì cũng không còn cách nào khác. ...Sặc, chỉ gọi tên trong đầu thôi mà đã thụ thương thế này rồi.
Có tính cách vô lo nên cậu ấy chỉ nói vậy là đã xong rồi, đứa nhóc ngồi đối diện tôi thì chỉ cần nhìn tôi làm có năm phút thôi mà đã nước mắt tùm lum.
...Tệ đến vậy sao.
Đúng là tôi cũng không nghĩ mình khéo tay gì cho lắm nhưng mà, vụng về tới mức này thì đúng là...
“Han...some-kun, làm cái gì vậy?”
“Cái này? Giống sừng ngắn Nhật Bản đó”
“...Bò hả?”
Ra là vậy...đây là bò-san có loại thịt mà cậu ấy thích nhất đây. Đúng là cậu ấm của công ty thịt nổi danh.
...Bóng tối trong ngành chế biến thịt mới sâu làm sao.
Và lại tới giờ chơi nữa rồi.
Mấy đứa con trai thì chạy ào ra ngoài sân. Con gái thì một nửa chạy ra ngoài, một nửa còn lại thì ra phía góc có sách tranh với mấy khối gỗ để dựng nhà.
Trong lúc đó, tôi nắm chặt lấy bàn tay vừa đột ngột rút ra một cái túi Frankfurt từ trong hợp trữ lạnh của Handsome-kun để chặn cậu ấy lại.
“Yuzu-chan...?”
“Han, Hyamu-kun, ra ngoài chơi không?”
Cắn lưỡi rồi. Nhưng tôi đã cố gắng.
“Ư~m, vậy để ăn đã...”
“Đi liền thôi. ...Ha?”
“...Ưm, chơi với Yuzu-chan”
Khi tôi nắm chặt lấy hai tay cậu ta để ngăn cậu ta lấy cục thịt khác ra thì cậu ấy nắm trả lại bằng cánh tay phúng phính của mình rồi gật đầu với một nụ cười.
Phải giảm cân. Để cậu ta có thể kiếm được bạn bè một cách đàng hoàng thì trước tiên phải giảm cân cho cậu ta để cậu ấy không bị trêu chọc nữa.
Bạn bè của tôi? Ư~m...bé gái mẫu giáo thì chơi cái gì ta?
Và giờ chơi kết thúc bằng việc tay liền tay tản bộ xung quanh. Handsome-kun không có thể lực nhưng tôi cũng chả hơn gì.
Nhưng không hiểu sao mấy sensei lại nhìn chúng tôi với ánh mắt ấm áp như vậy ta...
Tiết tiếp theo là Anh Văn. Ín lịch. ...Đúng là không hổ danh trường mẫu giáo thuộc học viện Takamine. Ngay từ nhỏ là đã thực thi chế độ anh tài giáo dục rồi.
Nhưng rốt cuộc thì cũng chỉ là dạy Anh Văn trong trường mẫu giáo thôi. Chắc cũng chỉ là xếp mấy cái khối có ghi A B C trên đó thôi chứ gì? Nếu bạn nghĩ vậy thì sai rồi. Một cuốn sách tranh tiếng anh được đặt trước mặt tôi.
...Ể? Mọi người đọc cái này được hả? Khi tôi nghĩ vậy rồi nhìn ra xung quanh thì xung quanh đang chia làm hai nhóm rõ rệt.
Những đứa trẻ thuộc gia đình bình thường còn không thèm mở sách ra mà chỉ lo chơi với bạn kế bên thôi. Cho dù mấy sensei có nhìn thấy thì họ cũng chẳng nói gì. Rõ ràng là bỏ thí đó luôn.
Aa...ra là vậy, thành phần đó rồi cũng sẽ bị sàng lọc thôi. Cho dù có cứ như vậy mà lên tới tiểu học đi chăng nữa thì cũng bị phân ra khi xếp lớp và hưởng chế độ giáo dục khác nhau.
Còn những đứa trẻ đúng mực thì giở sách tranh tiếng anh ra đọc bình thường.
“Yuzu-chan, cái này hay quá ha”
“...Ưm”
Sao giờ ta. Trước khi kí ức bị hỗn loạn thì tôi có thể đọc được một cách bình thường hay là bỏ thí đó rồi chơi nhỉ.
Có sầu não thì cũng không có cách nào khác nên tôi thử mở cuốn sách tranh mà Handsome-kun đưa cho tôi.
Ưm, chữ ngang. ...Nhưng mà, ủa?
“Gì vậy?”
“Không”
Tôi đọc được...Không biết tại sao nhưng mà, đọc được.
Nói về tiếng anh thì tôi cũng biết từ đơn nhưng khi chúng hợp lại thành đoạn văn thì tôi lại không hiểu nổi.
Có điều khi tôi nhìn chăm chú vào đó, những chữ cái và văn mạch được “hiển thị” thành hình dạng mà tôi có thể lí giải được.
Khi tôi nói ra thì chúng tự động chuyển thành tiếng anh rồi tuôn ra từ miệng của tôi.
“Tiếng anh của bạn giỏi ghê nha”
Người nói ra câu đó không phải Handsome-kun.
Tôi quay lại khi có người lên tiếng bắt chuyện từ phía sau, thì ở đó, có một cậu bé dễ thương có đôi mắt xanh đen và mái tóc màu nâu tự nhiên đang cười mỉm.
“A, Kouki-kun”
“Ưm, Handsome”
“...(sặc)”
Việc cậu ta có thể vừa nở một nụ cười như vương tử vừa gọi tên Handsome-kun khiến má tôi nhăn lại. ...Không thể nào quen được. Có lẽ đây là sự cự tuyệt từ tận linh hồn.
Bỏ qua chuyện đó, nếu cậu bé này là bạn của Handsome-kun thì đây cũng là một cậu bé có gia thế tốt chăng.
Đằng sau lưng Kouki-kun có mấy đứa con gái đang ôm theo sách tranh bám lấy cậu ta. ...Bạn, bị ám có đúng không. À không, không phải vậy, có vẻ cậu ta là một tồn tại giống như “Vương tử-sama” như cái vẻ bề ngoài của cậu ta.
“Bạn, đúng là ojou-san của Toukaki-san...đúng không?”
“Ể... ưm”
Cậu ta biết chuyện của tôi. Nhìn thì có vẻ không phải là bạn bè nhưng có thể là liên quan tới công việc làm ăn của ba tôi nên chắc là cứ ngoan ngoãn thì tốt hơn.
“...Phư~n”
Kouki-kun nhìn chăm chú vào mặt tôi với khuôn mặt khó hiểu. ...Gần quá, gần quá. Đẹp trai thế này mà...mấy cô gái sau lưng cậu ồn ào lên rồi kìa.
“Không hiểu sao mà ấn tượng có hơi thay đổi...Mấy tiết tiếng anh trước thì ở bên kia vậy mà...”
Nói vậy xong, Kouki-kun liếc về phía mấy đứa trẻ đang chơi đùa cho dù có đang là tiết tiếng anh.
Dường như trước đó tôi thuộc cái nhóm đó thì phải. Bỏ qua chuyện đó, cái “ấn tượng thay đổi” đó là bên trong hay bên ngoài vậy?
Tôi tự biết cái nào cũng không phải bình thường nhưng mà, chắc không phải chuyện cái “sức mạnh” kì lạ đó ha?
““......””
Hai chúng tôi vô tình cùng không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn nhau. Cái này mà là năm tuổi sao? Dữ ghê ta. Mặc dù đây cũng không phải chuyện tôi được quyền phát biểu.
“...Kouki-kun, Yuzu-chan”
Handsome-kun có hơi lớn tiếng rồi nắm chặt lấy tay tôi. Và người ngạc nhiên trước chuyện đó không phải là tôi mà là Kouki-kun.
“...Handsome, lớn tiếng đó nha. Ừm, mà vậy cũng tốt”
Kouki-kun cười khẽ rồi nhìn qua lại giữa tôi với Handsome-kun.
“Ưm, Yuzu-chan?” Thân với Handsome quá nhỉ”
“A,...ưm,...mình với Han, Sam-kun là bạn...”
Cắn lưỡi nữa rồi. Tôi không thể trực tiếp gọi tên của cậu ta ra được chắc là cái ý nghĩ...”kì lạ” này rồi.
“Hể,...gọi là Sam sao. Hay đó. Mình cũng kêu vậy luôn được không?”
“A, ưm, được đó”
Sam!? Sao giống như tên hay gọi của người Mỹ vậy!?
Không rõ là Handsome-kun không có hứng thú với tên mình hay cậu ấy muốn bỏ cuộc rồi nhưng mà, một người thuần Nhật mà lại bị gọi theo cách đó thì đúng là khó mà chịu được.
“Không, không phải”
““......?””
Bị tôi vô tình lên tiếng cản lại khiến hai người họ đang cười đùa vui vẻ phải quay lại với khuôn mặt khó hiểu.
Tuy vô tình cản họ lại nhưng giờ phải làm gì đây ta!? Thay vì Handsome thì Sam cũng hay hơn đúng không? Không, ê tô...nghĩ đi tôi ơi.
“Mình thấy,...gọi là Ouji-kun thì dễ hơn đó...vậy thôi”(TN: kanji tên của handsome là Mỹ Vương Tử, Yuzu lấy hai chữ kanji Vương Tử có cách đọc theo tiếng Nhật là Ouji)
Rốt cuộc thì một cái tên không có gì là đặc sắc tuôn ra từ miệng tôi.
Tuy với một người không có ngoại hình giống Vương tử-sama thì cũng làm khó cho cậu ấy nhưng cái bề ngoài dễ thương hạnh phúc đó của cậu ta cũng vừa đủ rồi. Đối với sức chịu đựng tinh thần của tôi.
“Vậy sao...với mình thì cái tên Sam dễ gọi hơn”
Kouki-kun làm ra khuôn mặt đáng tiếc.
Chuyện này chắc là do với một người nhìn giống con lai như Kouki-kun thì cậu ấy có nhiều người quen là người ngoại quốc đây, cho dù là vậy thì với một người thuần Nhật là khó khăn hơn đó.
“Mình thì sao cũng được nhưng mà...cứ để Yuzu-chan quyết định thì tốt hơn ha”
Rốt cuộc thì chính bản thân người đó đã quyết định bằng một câu như vậy.
...Như vầy có được không ta. Tuy chính bản thân nói là được thì cũng tốt thôi.
Nhưng mà sau này khi nghĩ lại việc cậu ta bị Kouki-kun, một người có ngoại hình như Vương tử-sama, gọi là “Ouji” thì bao tử tôi cũng có chút đau.
Và như vậy, tôi rồi khỏi “nhóm bình thường” mà trước giờ vẫn ở đó và chuyển tới nhóm mấy người Kouki-kun thuộc về, cùng một cặp với Ouji-kun.
Cuộc sống bình yên đã vuột khỏi tầm tay tôi....
“Sức mạnh” kì lạ của tôi mà lộ ra trong cái nhóm này thì chắc là sẽ khiến ba tôi phiền phức lắm đây.
***
Công ty chế biến thịt “Nikuno Ham” là một công ty lớn có mục trường và xưởng chế biến trên cả nước với số lượng nhân viên ước chừng hơn tám ngàn người cùng doanh thu hơn hai trăm tỷ. (TN:二句之 – Nhị Cú Chi – Nikuno nghĩa là hai câu (văn), nhưng trong tiếng nhật niku cũng là thịt)
Nikuno Ham không chỉ chế biến mọi thứ tại nhà máy của chính mình mà còn hợp tác với những xí nghiệp vừa và nhỏ cùng những nhà máy khác từ đời trước, tiến hành khuếch đại việc chế biến sản phẩm mới cùng với chuỗi kinh doanh.
Tuy chỉ tính những đối tác lớn không thôi thì cũng đã lên tới hàng trăm nhưng những người quen từ đời trước mà họ có thể tin tưởng được lại ngày càng giảm xuống.
Những xí nghiệp đó thường được giao cho những thứ trọng yếu có liên quan tới sản phẩm mới, tự bản thân xí nghiệp có nhỏ đi chăng nữa thì việc nó là người quen cũng đã đủ cần thiết rồi.
Handsome, trưởng nam nhà Nikuno được đặt tên bởi cặp vợ chồng đang phởn lên tới đỉnh vì có tuổi rồi mới có con lần đầu tiên.
Vì cả nhà ai cũng có tướng mạo mập mạp giống nhau, và vì ăn thịt riết dễ dưỡng thành bệnh khi lớn tuổi nên trong dòng họ gần như không có ai cao tuổi thành ra cũng không có ai ngăn họ lại, nói một cách nào đó, cũng có thể nói đây là bóng tối trong nghành chế biến thịt.
Nhưng chính chủ, có một phần cũng là do tính cách, lại không quan tâm tới tên của chính mình.
Có lẽ là cho con của bạn của mẹ cậu còn có tên Excalibur-kun (TN: kanji: vinh quang chi kiếm) nên cậu cũng quen luôn rồi chưa biết chừng.
Nhân tiện thì, đứa em gái của cậu, Venus, thì hên là lúc làm giấy tờ, công chức ở đó đã thuyết phục được cha mẹ cậu bình tĩnh lại nên tên của cô bé mới thành “Minako”, phúc lớn sống qua đau khổ.
Mọi người xung quanh đều nghĩ Handsome có tính cách hiền lành ngoan ngoãn.
Một phần cũng do tạng người nên cậu cũng hay bị bạn bè cùng tuổi trêu chọc, tuy mọi người nghĩ cậu đã trở thành một thiếu niên vô lo, ngoan ngoãn nhưng nguyên nhân căn bản là do stress.
Mọi người trong nhà Nikuno thường không sống thọ.
Nguyên nhân đơn thuần là do ăn nhiều thịt nên mập quá nhưng Handsome cho rằng việc chết sớm là do “nguyền rủa” của động vật bị biến thành thịt, khiến cho bị stress mà ăn càng nhiều hơn.
Bởi vậy nên Handsome cũng không có nhiều bạn. Bị trêu chọc cũng tạo nên stress nên cậu chỉ có thể làm bạn với gia đình danh gia như nhà Kuon Kouki hay những nhà cùng gia cảnh có quan hệ mà thôi.
Bên trong đó, có Yuzu, người con gái của nhà kinh doanh Toukaki mà họ đã hợp tác từ xưa. Yuzu cũng có tính cách vô lo khiến cho khi ở bên cô ấy Handsome cũng thấy trái tim mình bình tĩnh lại.
Vậy mà cô ấy lại dần dần xa cách khỏi Handsome.
Cho dù sống trong một gia đình thượng lưu nhưng Yuzu lại được giáo dục và sinh hoạt như một gia đình bình thường khiến cho không chỉ không theo nổi giáo dục ở học viện Takamine, cô bé còn toàn chơi đùa với những đứa trẻ của gia đình bình thường không thôi.
Tới một ngày, cậu nghe được từ ba mình là Yuzu bị sốt cao làm cho kí ức tạm thời hỗn loạn.
Ba của Handsome và ba của Yuzu là bạn thời học sinh nên khi Handsome được sinh ra thì ông ta cũng vui như là chuyện của chính mình vậy.
Kí ức hỗn loạn...Tuy không biết tới mức độ nào nhưng mà, vậy thì khoảng cách với Handsome lại còn xa ra thêm nữa đúng không.
Vài ngày sau đó, khi Yuzu quay lại trường mẫu giáo thì đó đúng vẫn là Yuzu mà cậu biết nhưng không hiểu sao bầu không khí xung quanh lại có chỗ nào đó thay đổi.
Và khi Handsome nhìn thấy Yuzu thì cậu bị một mỵ lực khiến trống ngực cậu đập dồn như thể đó là một Ma Pháp Sư trong chuyện cổ tích vậy.
Nếu nhìn kỹ lại thì, phần lớn má của những đứa trẻ khác cũng đỏ lên khiến chúng không thể lại gần cô ấy được, lúc này thì Handsome lên tiếng gọi Yuzu.
Tuy có thay đổi một chút, nhưng bầu không khí xung quanh Yuzu vẩn là bầu không khí thoải mái, vô tư lự mà Handsome từng biết.
Yuzu lần trước từng xa cách Handsome lần này lại nắm lấy tay cậu, và chỉ cho cậu xem sự tuyệt vời của thế giới bên ngoài mà tới giờ này cậu vẫn chưa thể nhận ra.
Nếu cứ thế này...nếu cô ấy cứ ở bên cậu mãi thì không có gì là đáng sợ nữa.
“Ngày mai sao lâu tới quá. Muốn chơi với Yuzu-chan quá đi”
Nhìn thấy bộ dạng tươi sáng và hướng về phía trước gần đây của con trai mình, cặp vợ chồng phốp pháp vui vẻ nhìn nhau cười rồi nhè nhẹ gật đầu.
Chuyện hôm nay kết thúc ở đây. Tuy định khoảng hai ngày một chương nhưng tôi muốn kết thúc chương một nhanh hết sức có thể.
Kì tới, tới lúc nghỉ hè.