Akuma Koujo ~ Yurui Akuma no Monogatari ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 02 - Chương 1 - Giấc Mơ Nhìn Thấy Ác Ma (Hiện Đại Thiên) - 1-01 Trở thành Yuzu rồi ①

1-01 Trở thành Yuzu rồi ①

 

“Kí ức hỗn loạn...? Yuzu không nhớ chúng ta nữa sao?”

“Kotone, lớn tiếng quá đó. Làm con bé thấy không yên tâm giờ”

“À mà, giờ thì có thứ Yuzu nhớ, mà có thứ em ấy cũng quên. Con bé, như lúc đọc sách tranh, hay cũng có lúc nó muốn đi coi phim chung với mình nữa đúng không? Có lẽ do cơn sốt nên những thứ đó bị trộn lẫn vào nhau khiến cho con bé không thể phân biệt giữa những thứ đó với hiện thực nữa không chừng”

“Cái đó...có chữa được không?”

“Thời gian trôi qua thì mọi thứ cũng sẽ ổn lại thôi, bác sĩ có nói vậy nhưng mà...”

“Thân thể của Yuzu vốn cũng đã không khỏe mạnh gì rồi, đừng có ép con bé phải nhớ ra chứ. Làm chuyện thừa thãi coi chừng con bé hỗn loạn rồi sốt nữa đó”

“Ưm...”

“Con biết chứ ba”

 

 ...Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện đó vọng lại từ hướng phòng khách.

 Người đang nói chuyện là, ba mẹ tôi cùng với onii-chan và onee-chan.

 Mà trước tiên thì, nếu đã không muốn tôi nghe thấy thì nói chuyện nhỏ lại tí là đã được rồi...

“...Phư~...”

 Lúc đang đứng trên đỉnh cầu thang và đang định xuống phòng khách thì tiếng của mọi người trong gia đình khiến tôi khẽ thở dài rồi xoay lưng bước trở về căn phòng của chính mình mà tôi vừa ngủ ở đó lúc nãy.

 Từ chỗ đó quay về phòng xa tới phát chán. Tuy căn nhà này chỉ có hai tầng nhưng riêng tầng hai không thôi mà đã có tới sáu phòng rồi nên tôi nghĩ là nó bự bành ki luôn đó. ...Trước giờ nó luôn vậy sao ta?

 Nhưng thấy xa tới vậy cũng là tại tôi nhỏ bé thôi.

 Tôi chỉ cao tới nắm đấm cửa, một cô bé mới vừa năm tuổi...

 “Yuzu” đó.

 Kí ức hỗn loạn sao...Đúng là tôi không biết tên của chính mình tới khi có người gọi nó nhưng mà, những kí ức bị pha lẫn đó cũng cực kì sống động luôn đó. ...Hẳn là tôi đã coi qua bộ phim đó nhỉ?

 Nhưng mà đúng là mỗi lần nhìn quanh nhà hay gặp lại gia đình thì trí nhớ lại tăng lên. Cho là vậy nhưng cũng không phải toàn bộ. Cũng có nhiều thứ mà cho dù được cho xem ảnh thì tôi vẫn không thể nhớ ra.

 Không biết vầy thì tôi có thể sống ngon lành được không đây.

 Ngày hôm qua, sau khi nhìn quanh căn phòng rồi khóc và còn không nhớ chuyện cô gái đó là “onee-chan” thì ba mẹ tôi đã vội vã chạy về từ chỗ làm để chăm sóc tôi, rồi tôi còn bị mang tới bệnh viện đại học nữa.

 Ở đó, khi được bác sĩ-san nói là có chuyện gì đó xảy ra với kí ức của tôi thì tôi chỉ thấy “vậy sao ta~”, nhưng hai người họ (ba mẹ tôi) thì lại cực kì lo lắng.

 Maa, dù gì thì tôi cũng mới có năm tuổi thôi mà, nếu từ giờ mà sinh hoạt một cách bình thường thì mấy cái kí ức tạp nham này cũng sẽ bị những hồi ức mới lấp đầy thôi. ...Đó là nếu như tôi là một đứa trẻ năm tuổi bình thường.

 Tự bản thân mình nói ra thì có hơi kì nhưng mà, có lẽ vì những kí ức kì lạ đó nên tôi không giống con nít gì hết.

 Trong những mảnh vỡ kí ức hỗn loạn đó, có cảnh tôi tóc đen mặc đồng phục đi học ở trường sơ trung, và cũng có cảnh tôi tóc vàng ở trong một nơi nhìn như một tòa thành phương tây vậy.

 Cũng bởi vậy nên mọi người mới để ý thấy việc tôi im lặng nhìn không giống con nít nên họ mới cho rằng tôi còn chưa khỏe mà ép tôi thẳng trở về giường.

 Vì như thế nên hiện tại, tôi siêu rảnh rỗi luôn. Thì cũng bởi cả sách tranh lẫn tivi đều bị phong ấn lại cho tới khi tôi khỏi hẳn luôn rồi đó.

 Hết sốt nên cũng không buồn ngủ nên tôi mới tính xuống dưới nhà nhưng mà, lại đúng lúc gia đình đang nói loại chuyện đó luôn.

 Vậy nên cứ quay về phòng thì cũng được thôi có điều, giờ thì thiệt là không có gì để làm luôn rồi. Cái phương án im lặng quay về giường ngủ không có trong những lựa chọn của tôi.

 Trước tiên thì cứ thử nhìn vào cái gương lớn toàn thân có trong phòng mình cái đã. Thì đó, tôi còn không nhớ rõ khuôn mặt mình nữa cơ mà.

“...A, ra là khuôn mặt này sao”

 Bản thân tôi đang phản chiếu lại trong gương là một cô bé tóc đen mặc đồ bộ màu hồng nhạt.

 Có lẽ nhờ những kí ức còn sót lại nên, thật tốt là, thay vì nhớ ra thì tôi có thể chấp nhận được dung mạo của chính mình một cách dễ dàng.....Nhìn sự lạ lùng của bản thân mình trong gương chỉ làm tôi cảm thấy bất an với quãng đường đời phía trước mà thôi.

 Tuy onee-chan có nói nhìn nó dễ thương nên cũng không cần phải lo lắng gì nhưng mà, với một đứa trẻ thì khuôn mặt của tôi có phần khá chỉnh chu. ...Nhìn có vẻ mất tự nhiên.

 Đúng là cái đó đây mà...Cái này là kiểu khuôn mặt chỉnh chu của cô dâu chú rể thuộc loại có tiền với xinh đẹp đây.

 Đôi mắt thì lại là loại mắt buồn.... Onee-chan có một đôi mắt bình thường giống mẹ còn tôi thì lại có đôi mắt hơi trễ xuống giống người bà quá cố của mình.

 Chính tôi nhìn còn thấy có chút mơ ngủ nữa là. Rõ ràng là tại nó nên cứ bị kêu đi ngủ đi ngủ suốt đây.

 Mà, sao cũng được. Tôi có một mái tóc đen bóng mượt nên nhìn cũng giống như một tiểu thư trưởng thành đó.

“Aa, Yuzu, không ngủ là không được đó nha”

 Lúc tôi đang suy nghĩ chuyện đó thì onee-chan bước vào phòng tôi và nói lớn khi nhìn thấy tôi đang đứng trước gương.

“Koto...onee-chan?”

 Khuôn mặt Koto-onee-chan thoáng đượm chút cô đơn khi nghe thấy giọng nói thiếu tự tin của tôi...nhưng chị ấy tươi cười lại ngay sau đó rồi ôm tôi lên. Chị ấy mạnh hơn tôi nghĩ luôn.

“Đúng đó, là Koto-onee-chan đó~. Yuzu, về giường thôi”

“...Nhưng mà, em không buồn ngủ”

“Vậy sao...nếu vậy thì để chị đem cho em một cuốn sách tranh thôi nha”

 Toukaki Kotone. Onee-chan của tôi. Hiện đang là học sinh năm ba của một trường sơ trung tư lập. Mười bốn tuổi. Tuổi chị ấy cách xa tuổi tôi luôn ha.

 Giống như bạn thấy, onee-chan luôn dịu dàng với tôi. Nguyên nhân thì dường như là vì ba mẹ luôn bận việc nên hiếm khi về nhà thành ra chị ấy phải trải qua thời con nít trong cô đơn thì phải.

 Nhà tôi cũng có người giúp việc nhưng họ không ở lại nên tối là họ về thôi.

 Vì phải trải qua phần lớn thời gian trong một ngôi nhà rộng lớn chỉ với một onii-chan lớn hơn có hai tuổi mà thôi nên sự có mặt của thành viên trong gia đình là tôi khiến hai người họ rất vui mừng, khiến cho họ lúc nào cũng chiều chuộng một đứa em gái cách xa tuổi như tôi một cách thái quá. ...Hình như là vậy.

 Những kí ức về chuyện này khá mịt mờ nên tôi cũng không hiểu rõ lắm. Cho dù là vậy thì chỉ cần nhìn sự cưng chiều của họ lúc này với tôi là đã có thể tưởng tượng được dễ dàng rồi.

“Yuzu, anh đem bánh pudding tới nè”

 Lúc Koto-onee-chan đang đi ra phía cửa để đi lấy sách tranh đã bị cất đi thì thêm một người chiều chuộng tôi mang theo bánh pudding bước vào phòng.

 Toukaki Ooba. Onii-chan của tôi. Học sinh năm hai cao trung tư lập. Mười sáu tuổi.

 Ê tô...anh không gõ cửa hả? Đây là phòng của con gái đó nha onii-chan.

 Có vẻ như một đứa trẻ năm tuổi không có quyền riêng tư thì phải.

“Aa, nii-san, em đang định hồi nữa đưa cái đó cho Yuzu sau vậy mà...”

“Ể, ai cũng được thôi mà ha. Cũng đâu phải Koto mua đâu đúng không?”

“Vậy, một nửa, để em cho Yuzu ăn phân nửa đi”

 Trước khi tôi biết thì nó đã trở thành cho ăn luôn rồi.

 Pudding sao...không hiểu sao mà thấy như lâu lắm rồi vậy đó. Tất nhiên là không có tồn tại một đứa trẻ nào không thích pudding rồi nên tôi vui mừng mà nhận lấy.

 Nói mới nhớ, từ lúc tỉnh dậy tới giờ tôi toàn uống thứ nước thể thao chán phèo cùng với ăn thứ cháo không mùi vị mà thôi. Vậy mà bụng tôi không thấy đói chút nào. Tuy không tự mình nhận ra được nhưng mà, tôi vẫn còn chưa khỏe lại sao?

“Nè, Yuzu, a~ đi”

“...A, a~”

 Có hơi mắc cỡ. Dù với tư cách là một đứa trẻ năm tuổi hay là em gái đi chăng nữa thì cũng sẽ không để tâm đến nhưng mà, cho dù có là onii-chan đi nữa thì để một người con trai ở tuổi đó làm việc thế này cũng khiến tôi thấy ngượng.

 Nhưng mà itadakimasu.

“...Ư”

“Ngon không?”

“...Dạ, dạ ngon”

 ...Tiêu. Cái gì đây...? Không có vị gì hết?

 Tuy có nghĩ tới việc cơn sốt làm cho vị giác của tôi bị gì đó nhưng mà, sốt thì cũng đã hạ rồi, đáng lẽ ra phải cảm thấy vị trứng, sữa với đường một cách đàng hoàng chứ.

 Nói sao đây nhỉ...Tôi chỉ cảm thấy vị “thạch” với vị “umami” từ sữa và trứng của pudding hoàn toàn biến mất mà thôi. Vậy chắc là thứ cháo mà người giúp việc làm ra cũng được niêm niếm một cách ngon lành đây...Tôi thấy có lỗi khi không ăn chút nào mà để mứa lại quá.

“Giờ ăn kem nha?”

“Ăn toàn mấy thứ lạnh không là đau bụng đó. Để onee-chan làm bánh pancake cho em”

“Không cần đâu! Được rồi mà. Ăn xong làm em cũng buồn ngủ rồi”

 Tôi lắc đầu liên tục khi trước đề nghị vui vẻ của hai người onee-chan. Xin lỗi, em không chịu đựng nổi tra tấn nữa đâu.

 Có lẽ tôi chỉ có thể cảm giác thấy được vị băng ngọt nhẹ từ kem và vị bột mì nướng ngọt từ pancake thôi quá.

 Đúng là...tôi mới là thứ lạ lùng.

 Tôi còn có tri thức và trí tuệ mà đáng ra tôi không biết. Bụng tôi cũng không thấy đói. Tôi cũng không biết được vị của thức ăn.

 Koto-onee-chan nằm kế bên tôi trên chiếc giường đẹp đẽ cho tới khi tôi đi vào giấc ngủ, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy một hương thơm ngọt ngào tựa như hoa quả phát ra từ phía cô ta...

 Tôi lỡ cảm thấy nó “thật làm ngon lành” rồi.....

 

 

Kì sau, có lẽ nên thử đi ra ngoài chút.