Tiêu rồi~
Chuông báo thức còn chưa kêu, Chen Cheng đã dậy sớm tận nửa tiếng.
Cô nằm nhìn trần nhà tối om với vẻ chán chường, đầu nghiêng nghiêng mơ màng. Trên lưng vẫn còn vương lại cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua. Vô thức, cô rướn chân, gót căng thẳng, mấy ngón chân co lại.
Cô ôm mặt thở dốc:
“Mẹ kiếp!”
Đây là lần đầu tiên cô thử chuyện đó với cơ thể này, và nó còn tốt hơn cô mong đợi.
Sau lần đầu trải nghiệm, Chen Cheng đúng kiểu ăn mặn quen mồm. Cả đêm mơ toàn mấy cảnh xôi thịt, đến sáng tỉnh dậy thì mông đã ướt nhẹp, nhớp nháp khó chịu.
Chẳng phải "xả" xong là phải thanh tâm quả dục, thoát tục như tiên ông sao?!
“Á á á~”
Chen Cheng rên rỉ và lăn lộn trên giường, hoàn toàn hoảng loạn.
Rõ ràng mình từng là đàn ông cơ mà! Chẳng lẽ cũng phải giống mấy nữ chính trong h**t**, sa đọa thành nô lệ của khoái cảm sao?!
May mà tối qua dùng doujin tử tế làm “tài liệu”. Ít nhất thì cũng không phải tưởng tượng về An Yuan…
Nhưng… lại đặt chính bản thân mình vào vai nữ chính.
...Khoan.
Có khi không phải mỗi mình mình bị như vậy.
Chen Cheng nhớ đến mấy món đồ chơi nhỏ trong ngăn kéo tủ quần áo của mình, cô nghĩ rằng nếu cơ thể này không có ham muốn mạnh mẽ bẩm sinh, thì tại sao bản thân cô trước đây lại cần đến món đồ chơi đó?
Có lẽ… đây chỉ là bản năng sinh lý của cơ thể bắt đầu trỗi dậy.
“…Lại thấy trống rỗng nữa rồi.”
Cô yếu ớt lẩm bẩm.
Lần đầu tiên chủ động mặc đồ con gái, cô đã thấy lòng trống rỗng. Tối qua, lần đầu tiên "tự xử", cô cũng có cảm giác tương tự.
Như thể 27 năm làm đàn ông đang dần dần bị thời gian, hành động và lựa chọn của cô xóa sạch.
Cô bị giằng xé, nửa sợ hãi, nửa mong đợi.
Sợ hãi rằng con người cũ của mình đang biến mất. Sợ 27 năm sống như một thằng đàn ông sẽ trở nên vô nghĩa. Nhưng cũng mong, nếu chấp nhận cơ thể này hoàn toàn, có khi nào cái cảm giác lạc lõng giữa tâm trí và hình hài sẽ biến mất?
Nhưng rốt cuộc vẫn là nỗi sợ chiếm phần lớn. Giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào cái thân đang nóng rực. Bất an đến khó chịu.
“Chengcheng? Có chuyện gì thế con?”
Mẹ cô đã dậy sớm làm bữa sáng. Nghe tiếng rên rỉ bên trong, bà gõ cửa.
Chen Cheng đáp yếu ớt: “Không sao ạ…”
“Con còn nửa tiếng nữa mới phải dậy. Hôm qua dì con mang sang hai bịch mì ống, mẹ đang nấu ăn sáng nha.”
Chen Cheng nhắm mắt lại. Không phải buồn, nhưng nước mắt vẫn chảy ra, âm thầm rơi lên gối.
“…Đời này chẳng còn ý nghĩa gì hết.”
Cô lẩm bẩm tự an ủi mình. Nhưng càng nói, cổ họng càng nghẹn.
Dù vậy, cô còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Cô hít sâu một hơi, lau nước mắt bằng mép gối, ngồi dậy, xỏ dép vào rồi bước ra khỏi phòng, mặt lạnh tanh, đi thay đồ lót và rửa mặt.
Cô ghét khóc.
Khi còn là đàn ông, ai cũng bảo khóc là yếu đuối, là đáng xấu hổ. Kể cả bố mẹ thấy cũng chỉ nói: "Đàn ông thì không được khóc".
Từ sau cấp hai, cô không dám khóc trước mặt ai nữa. Về sau dù có buồn cỡ nào, cũng chỉ dám chui vào chăn khóc lén hai giọt nước mắt... Giống hệt như bây giờ.
“Hôm nay dậy sớm thế? Bữa sáng còn chưa nấu xong mà~” Mẹ đứng trước cửa nhà tắm, cười tươi hỏi. “Hôm qua mấy giờ con ngủ?”
“Chắc hơn mười hai giờ chút xíu?”
Hôm qua “chơi” mệt xỉu, vừa nằm xuống là ngủ luôn, chả nhìn đồng hồ nữa.
Mẹ bước lại gần, giúp cô chải lại mái tóc rối bù: “Muốn mẹ tết tóc cho không? Nhất định sẽ xinh lắm đó~”
“Thôi khỏi đi ạ. Con không thích tết tóc.”
“Trông con có vẻ buồn. Có chuyện gì sao?”
Chen Cheng khựng lại, cuống quýt chối: “Dạ? Không, không có gì đâu ạ.”
Lộ liễu vậy à? Lộ đến mức mẹ nhìn ra luôn á?
Cô ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương. Vẫn khuôn mặt lạnh tanh. So với bình thường, rõ ràng là thiếu đi nụ cười mỉm nhẹ nhàng quen thuộc.
“Nếu con có chuyện gì trong lòng, đừng giữ kín. Con có thể nói với mẹ, được không?”
Từ sau khi trở thành “con gái”, mẹ cô nghiêm khắc hơn, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hồi còn là con trai, mẹ chưa từng nói mấy lời thế này. Gần như không có giao tiếp gì giữa hai mẹ con.
Cô lắc đầu: “Chỉ là con mơ thấy ác mộng thôi, hơi sợ một chút.”
“Ác mộng gì?”
“Con… mơ thấy mình biến thành đàn ông, và mẹ đã đuổi con ra khỏi nhà.”
Mẹ cô phá lên cười: “Nếu con là đàn ông chẳng phải càng tốt à? Mẹ đã muốn có con trai lâu rồi~ Con trai còn có thể bảo vệ mẹ nữa cơ~”
“Con cũng bảo vệ được chứ bộ!”
“Thôi được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Ác mộng thì thường ngược lại với thực tế đấy.” Mẹ gõ nhẹ lên đầu cô, “Mì chắc chín rồi, mẹ đi xem sao.”
“Vâng.”
Chen Cheng quay người vào trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa. Cô lấy chiếc quần lót khô trong túi ra, chuẩn bị thay sau khi đi vệ sinh.
Lời mẹ cô vẫn còn vang trong đầu.
Đó là… ước mơ thầm kín của mẹ sao?
Nghĩ lại, kiếp trước cô chưa từng bảo vệ mẹ. Ra trường xong là dọn ra ngoài ở riêng, kiếm cớ bận công việc để trốn tránh gia đình.
Câu “Con cũng có thể bảo vệ mẹ” là một lời nói dối trắng trợn.
Chen Cheng thở dài, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp.
Khi cô xuống phòng ăn, thấy mẹ đang vừa rán trứng vừa gọi video với dì An Yuan.
“An Yuan muốn rủ dì đi khám sức khỏe à? Thế hai nhà mình đi chung luôn nhé? Bao nhiêu tiền thế? Đi đông chắc có giảm giá nhỉ?” Mẹ quay đầu hỏi Chen Cheng, “Chen Cheng, con muốn đi khám không?”
“Con còn có đợt khám sức khỏe trước kỳ thi đại học nữa. Không cần khám hai lần đâu ạ.”
“Ừ, thế cũng được. Dù sao thì cũng đừng nên la cà với An Yuan nhiều quá.”
Dì trong video bực bội nói: “Ơ kìa! An Yuan nhà chị thì làm sao? Nó vừa cao, vừa đẹp trai, học giỏi nữa! Nếu Chengcheng thích nó thì còn gì bằng? Chị làm gì mà cổ hủ vậy?”
“Chen Cheng, con thích An Yuan à?”
“Không thích!”
“Thấy chưa? Hồi nhỏ nó bắt nạt Chen Cheng suốt, làm sao mà nó thích được chứ."
Mẹ đắc ý hừ một tiếng, cúp luôn cuộc gọi, dọn bữa sáng ra bàn rồi quay lại dọn dẹp nhà cửa.
Tuy dậy sớm nửa tiếng, nhưng tinh thần Chen Cheng vẫn khá tốt. Có vẻ như sau mệt mỏi là một giấc ngủ sâu kéo dài.
Cô thở dài, tháo kính, day day sống mũi, vẻ mặt mệt mỏi.
Với cái thân thể động tí là "lên cơn" này, có lẽ nên giữ khoảng cách với An Yuan thì hơn.
Nhưng con ranh Li Wanyi kia còn đang nhăm nhe tiếp cận nó.
Mà nếu cố tình né An Yuan, thì chẳng phải lại càng khả nghi à? Nhỡ nó phát hiện ra có gì đó kỳ lạ, rồi lần ra được sự thật thì sao…?
Thế còn cái gọi là “tình anh em trong sáng” của tụi mình thì sao mà giữ?
“Phù~ Đi học từ vựng tiếng Anh thôi...”
Dậy sớm cũng chả có gì làm, Chen Cheng hiếm hoi có động lực học hành. Mà lại là thứ cô ghét nhất trần đời – từ vựng tiếng Anh.
Nếu bị An Yuan bỏ xa, thì còn mơ gì đến việc vào cùng trường với nó nữa.