“Emma-chan, rất là nguy hiểm nếu khi nhìn vào lũ mèo khi đang đi đấy? Nếu em không nhìn về phía trước, em chắc chắn sẽ ngã đấy.”
Trên con đường đến trường, tôi gọi Emma, người đang đi kế bên tôi trong khi nắm tay. Lý do vì sao chúng tôi lại nắm tay trong khi đi bộ là vì ý muốn của Emma nên chúng tôi mới nắm tay nhau. Tôi có chút do dự lúc đầu vì các ánh mắt nghi ngờ xung quanh tôi, nhưng cuối cùng tôi chấp nhận yêu cầu trong sáng của em ấy cân nhắc đến sự an toàn của em ấy.
Tình cờ, mỗi khi tôi định lấy lại điện thoại, Emma rơm rớm nước mắt và có vẻ như em ấy sắp khóc tới nơi… Có em ấy yêu lũ mèo nhiều hơn tôi nghĩ.
Tôi không có lựa chọn nào khác mà để điện thoại của mình cho em ấy giữ, và cứ như vậy, em ấy vừa đi vừa thưởng thức video về lũ mèo. Khi tôi cố gắng trò chuyện với em ấy, em ấy ngẩng đầu lên và đáp lại, nhưng ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc, em ấy lại dán mắt vào cái video lần nữa.
Nếu mọi thứ tiếp diễn như thế, Em ấy sẽ ngã ngay cả khi chúng tôi nắm tay nhau.
“Hmm….!”
Emma, người hiểu cảnh báo của tôi, trầm ngâm một tí rồi tiến tới mở rộng vòng tay và nhìn vào mặt tôi với ánh mắt mong đợi. Tôi không biết mình nên phải làm gì nên tôi tựa đầu bổi rối.
“Bế em.”
Emma nhận ra rằng là yêu cầu của mình chưa truyền đạt đúng cách, em ấy chỉ rõ ý muốn của mình qua cử chỉ và bằng một giọng nói dễ thương.
Vì Emma và tôi có một sự khác biệt về chiều cao một cách đáng kể, em ấy nhìn lên tôi với đôi mặt hếch có như sẽ khóc sau vài giây.
Tình huống này — tôi nên làm gì đây?
Em ấy là một cô gái rất trẻ. Đó là lẽ thường tình khi mọi người đều cho là chúng tôi là anh em nếu tôi bế em ấy trên tay tôi.
Tuy nhiên, Vì Emma là người nước ngoài, em ấy cũng chả giống tôi chút nào.
Khác màu mắt, màu tóc tương phản nhau.
Nếu chúng tôi chỉ nắm tay nhau, nó sẽ không đáng ngờ vì tôi đang mặc đồng phục….. Tuy nhiên, bế em ấy có chút hơi quá.
Vào lúc này, tôi nên kiểm tra xung quanh. May mắn thay, có vẻ như không có ai tò mò về mối quan hệ của chúng tôi và nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò. Sau khi thấm thính xung quanh một tí, tôi kéo ánh nhìn của tôi về Emma lần nữa.
Đôi mắt của em ấy hơi đỏ và sưng lên. Em ấy xém tí khóc rồi.
Tôi đoán là…. Không còn cách nào khác nhỉ….
Tôi nghĩ nó sẽ là một vấn đề lớn nếu em ấy bắt đầu khóc lần nữa, nên tôi đã quyết định bế Emma. Khi tôi bế em ấy lên, em ấy rất nhẹ, đúng mong đợi từ một đứa trẻ. Sẽ không có vấn đề gì bế em ấy đến trường.
“Ehehe~”
Emma vui vẻ cọ má em ấy vào tôi khi tôi bước đi thoải mái. Em ấy ở độ tội mà em ấy chỉ muốn được nuông chiều. Tôi đi một mạch tới trường trong khi bị bao quanh bởi giọng nói vui tươi phát ra từ Emma, và tiếng mèo kêu từ điện thoại của tôi.
* * * * * * * * * * * *
“Tôi đã đoán là một ngày nào đó cậu sẽ làm vậy, nhưng dù vậy….Cậu thật sự đã làm nó rồi à, Aoyagi…”
Ngay khi tôi vào phòng giáo vụ với Emma đang nắm tay tôi, Miyu-sensei thở dài và nói với giọng nghiêm túc.
Cô nghĩ em đã làm gì chứ?
“Aoyagi, không cần biết cậu là một lolicon như thế nào, đó là một phạm pháp khi bắt cóc một đứa trẻ đấy.”
“Um, Miyu-sensei, xin cô đừng đùa nữa được không? Ánh mắt của các thầy cô khác khiến em làm em đau đấy.”
Ban đầu những giáo viên khác không tỏ vẻ gì quan tâm khi tôi vào phòng giáo viên, nhưng ánh mắt của họ đâm vào tôi ngay khi những lời đáng ngờ rời khỏi miệng của Miyu-sensei.
Các giáo viên đưa ánh mắt vào Emmaa, người đang nắm tay tôi, và đưa ánh mắt đáng ngờ vào tôi.
Điều này thật là lạ.
Tôi thật sự không được tin tưởng đến thế sao?
Dưới góc nhìn của họ, tôi nên là một học sinh danh giá chứ….
Giáo viên âm nhạc, người đang nghi ngờ là một lolicon, bí mật cho tôi cho một ngón tay cái. Tôi sẽ thoải mái hơn nếu họ dừng nhìn tôi với cảm giác thân thiết kỳ lạ.
“Haha~ Tôi đùa tí thôi mà, Aoyagi, con bé bị lạc đúng không?”
Nguyên nhân của cái bầu không khi khó xử nói với tôi như không có gì xảy ra.
Tuy nhiên, cảnh cô ấy quay lưng lại với tôi và nhịn cười với đôi vai run rẩy đã in sâu vào tâm trí tôi.
Tôi sẽ yêu cầu Aki chuẩn bị những món cay nhất cho buổi tối hôm nay.
Vì Miyu-sensei là một người thích ăn đồ ngọt và rất ghét đồ ăn cay, Cô ấy chắc chắn sẽ khóc ra nước mắt khi cô ấy ăn bữa tối nay.
Chà, bỏ nó qua một bên, tôi thật may mắn khi Miyu-sensei chưa đi. cô ấy có thể giúp tôi liên lạc cho Charlotte.
“Akihito…..Những người này là ai?”
Emma, người đang im lặng xem video về mèo, bối rối nhìn các giáo viên và hỏi tôi với một giọng nói nhỏ nhẹ.
Đó là một phản ứng tự nhiên khi em ấy bị bao quanh bởi nhiều người lạ và địa điểm không quen.
“ Em có biết giáo viên là ai không?” (in english)
“Hmm? Biết. Chị gái của em đã nhắc tới họ nên em biết. Giáo viên là những người dạy chúng ta về thế giới!” (in english)
“Ừm, đúng thế. Emma rất thông minh đấy nhỉ.” (in english)
“Ehehe~” (cười like england)
Khi tôi khen em ấy và xoa đầu em ấy, em ấy biểu hiện ra một nụ cười dễ thương.
Đúng như mong đợi từ em gái của Charlotte. Sự dễ thương của nụ cười em ấy ở cấp độ phạm pháp.
“— Đã xác nhận Aoyagi là một lolicon.
Miyu-sensei, người đang quan sát cuộc trò chuyện giữa tôi và Emma, nói thế trong khi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Tại sao!?”
“Vì cậu chưa bao giờ nhìn Akki với một ánh mắt dịu dàng như thế đúng không? Tự nhìn vào mặt của các giáo viên khác đi.”
Tôi nhìn theo ánh nhìn của cô ấy và nhìn vào các giáo viên khác. Tất cả bọn họ có một khuôn mặt nghiêm túc nói là, “Cậu ta là một lolicon.” Không, có một giáo viên không lên án tôi. Giáo viên âm nhạc lolicon là người hồi nãy đã cho tôi một cái ngón cái đang nhìn tôi ghen tị.
Đúng thế, người đó chắc chắn là một lolicon.
“Không phải là tự nhiên khi phải đối xử tốt với trẻ em sao? Em không phải là lolicon.”
“Ừ, Ừ, Aoyagi, làm ơn hãy nói với con bé bằng tiếng anh và phiên dịch cho tôi luôn.”
Cô ấy bỏ qua những gì tôi đã nói trong khi phát biểu nghiêm túc như giáo viên.
Tôi biết là Miyu-sensei là một giáo viên vật lý và cô ấy coi thường việc học, nhưng cô ấy không có lòng tự trọng như một giáo viên sao? Tuy vậy, việc tạo ra một kẻ thù như Miyu-sensei rất đáng sợ, nên tôi sẽ không nói ai về chuyện này.
Nhân tiện, mỗi khi Miyu-sensei tăng lượng bài tập về nhà, cô ấy tiếp cận các giáo viên khác để thêm hỗ trợ. Tất nhiên, cô ấy có làm những công việc như kiểm tra bài tập bổ sung, có vẻ như là không có giáo viên nào từ chối lời đề nghị của MIyu-sensei.
“Em chỉ giải thích với em ấy về sự hiện diện ở đây là các giáo viên. Bé gái này có thể là em gái của Charlotte.”
Miyu-sensei nhìn qua Emma và gật đầu nhẹ nhàng.
“Oh, Charlotte đã liên lạc cho nhà trường. Con bé nói là khi con bé về tới nhà, em gái con bé đã mất tích và con bé đã chạy xung quanh để tìm em ấy. Tôi đã liên lạc với con bé, một tí nữa con bé ấy sẽ tới thôi.”
“Cô đã liên lạc cho cô ấy chừng nào vậy…”
“Tôi đã liên lạc cho con bé khi tôi thấy cậu đi vào cổng trường. Nó đã đến với tôi khi tôi thấy cô bé ở cùng với cậu có một mái tóc bạc.”
Đó là vì Miyu-sensei là giáo viên tầm cỡ này, mà cô ấy không thể bị coi thường….
Miyu-sensei có một năng lực bí ẩn. Tôi thề với mình là tôi sẽ tránh việc biến cô ấy thành kẻ thù với những gì tôi có thể. Ngay cả khi đó là sự thật, tôi cũng nên dừng việc đào độ cho mình bằng việc nhắc tới vụ cô ấy chưa kết hôn là vừa.
Nhìn qua Emma, con bé đang nheo mắt thích thú khi tôi xoa đầu con bé, lúc đấy tôi đã đặt ra quyết định cho mình.