Sau lời thú nhận dễ thương của Charlotte, một bầu không khí khó xử có thể cảm nhận giữa chúng tôi.
Tôi không biết phải làm sao để đối mặt với Charlotte, và khi cô ấy vẫn lo lắng với về mồ hôi của cô ấy, cô ấy đang đi với một khoảng cách nhất định với tôi.
Và với Emma, em ấy ngủ ngon lành trên vòng tay tôi. Đứa trẻ này thật sự rất là vô tư ấy nhỉ.
““—Ah, cái đó…””
Sự im lặng khá là khó xử cho cả hai chúng tôi, nên khi tôi cuối cùng quyết định lên tiếng, Charlotte cũng lên tiếng cùng lúc với tôi.
“Mình xin lỗi, cậu nói trước đi?”
“Ah, không sao đâu… Aoyagi-kun định nói điều gì mà đúng không?”
“Không, thật sự không có gì đâu. Cậu cũng muốn nói điều gì luôn mà đúng không?”
“Không, nó ổn… Xin cậu cứ tiếp tục với điều cậu muốn nói.”
Chúng tôi liên tục bảo nhau để lên tiếng trước.
Cả hai chúng tôi lên tiếng với ý định là xóa bỏ bầu không khí khó xử ấy, và không thực sự nghĩ đến những điều muốn nói. Nên, cả hai đều nhường cho nhau, cái sự khó xử ấy vẫn tiếp tục được duy trì.
Dù sao, thì nó sẽ trở thành vấn đề lớn nếu tôi cho phép tình huống này tiếp diễn mất, nên tôi phải nghĩ ra đề tài gì đó để nói.
Nhân tiện, vì Emma đã ngủ, chúng tôi đã quay lại việc nói bằng Tiếng Nhật.
“Umm… Cậu đã làm quen với lớp học ở đây chưa?”
“Thì… Nói thực sự thì, mình chưa đến mức là quen…”
Cũng đúng, nó không bất ngờ gì vì cô ấy mới du học lần đầu.
Ngay cả khi nếu cô ấy nói là đã làm quen với lớp học, nó sẽ như là cô ấy đang nói những từ thừa thải.
Tại sao mình lại nói một chuyện như thế, mình…
Không chỉ đơn thuần là bầu không khí khó xử đến mức khó tin, lý do khiến tôi lo lắng và dường như không thể làm cho bộ não tôi hoạt động tốt được là vì cái người đang ở cùng với tôi là Charlotte.
“...Cảm ơn về sự giúp đỡ của cậu vào hôm nay.”
Trong khi tôi đang nghĩ đến chủ đề khác để nói chuyện, Charlotte đột ngột cúi đầu trước tôi và cảm ơn tôi với một giọng nói nhẹ nhàng.
“Không cần phải cảm ơn tớ đâu. Nó chỉ là một sự trùng hợp tớ là người giúp đỡ cho Emma-chan, và cậu cũng đã cho tớ thấy được sự biết ơn của cậu rồi mà."
“Không, không chỉ là đơn thuần giúp đỡ cho Emma, tớ cũng muốn biết ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ hối sáng nay.”
Điều đó có nghĩa là cô ấy để ý đến việc tôi đã che chở cho cô ấy sáng hôm nay.
Khi chúng tôi ở trong phòng giáo vụ, cô ấy có thể đã không nhắc đến nó là có việc liên quan đến Emma.
Tôi rất xấu hổ để biết rằng cô ấy để ý là tôi đã hành động để bảo vệ cô ấy, nên tôi muốn kết thúc chủ đề này…
Tuy nhiên, vì chúng tôi đã nhắc đến chủ đề này, không nên đẩy nó sang một bên. Ngoài ra, nếu cô ấy có sự hiểu lầm gì về Akira sau chuyện hôm nay, bây giờ khá đúng lúc để sửa chúng.
Tôi có chút do dự, nhưng tôi nhìn qua đôi mắt của Charlottes và nói.
“Đó là một lời mời có thể chấp nhận được, nhưng nó không tốt lắm khi buộc người khác như thế. Tuy nhiên, Akira không có ý định xấu nào cả, nên xin hãy tha thứ cho cậu ta.”
Akira chỉ hành động là vì cậu muốn Charlotte có thể làm quen với lớp nhanh nhất có thể, và cậu ta không có một ý định xấu nào cả khi cậu nói là Charlotte có thể đưa em gái mình đi cùng.
Cậu ta sẽ không đối xử Emma như thứ phiền phức mà sẽ hoan nghênh sự hiện diện của em ấy.
Tôi không muốn Charlotte nhầm Akira là người buộc người khác phải làm theo chỉ vì một sự hiểu lầm đơn thuần.
“Ừ, Tớ để ý mà. Tớ thật sự rất sững sờ khi tớ nghe rằng cả lớp sẽ làm một bữa tiệc chào mừng cho tớ. Tuy nhiên, Emma đang ở nhà một mình, và hơn thế nữa, em ấy còn không thể nói Tiếng Nhật. Tớ từ chối lời mời là vì tới nghĩ sẽ rất đáng sợ cho con bé khi đi theo mình. Không chỉ là Aoyagi-kun bảo vệ cho mình, cậu còn chắc rằng tớ sẽ không bị đổ lỗi cho việc gì. Tớ thật sự xin lỗi đã khiến cho Aoyagi-kun trở thành kẻ xấu vì những gì đã xảy ra.”
Lần này, Charlottes cúi đầu và xin lỗi.
Tôi nghĩ điều đó giải quyết khá là mượt mà, nhưng có vẻ tôi đã vô tình khiến cho cô ấy cảm thấy có trách nhiệm.
Điều này sẽ không xảy ra nếu cô ấy không để ý đến ý định của tôi, nhưng có vẻ Charlotte đã cảm nhận được chúng khá chính xác.
“Đừng bận tâm đến nó, tớ chỉ làm điều tớ muốn, hơn nữa, tai nạn đó nó không gây ra vấn đề gì cho mình cả. Nó sẽ thật khó cho tớ nếu cậu cứ xin lỗi như thế.”
“...Aoyagi-kun đúng là rất tốt bụng. Tớ hiểu rồi, tớ sẽ không xin lỗi nữa, nhưng tớ sẽ đánh giá cao nếu cậu có thể chấp nhận lòng biết ơn của mình.”
Charlotte cảm ơn tôi với hai bàn tay để trên ngực cô ấy và một nụ cười dễ thương trên khuôn mặt. Tôi nhìn vào nụ cười dịu dàng của Charlotte.
Rất là hiếm khi một người nào đó thể hiện sự biết ơn của mình rõ ràng như vậy.
Một phần có thể là vì cô ấy là người nước ngoài, nhưng cô ấy cũng có một nhân cách chân thành.
Vì tôi không quên với việc được cảm ơn một cách chân thành như thế, tôi đã rất xấu hổ. Còn nữa, nụ cười của Charlotte quá dễ thương.
Tôi không thể nhìn vào mắt của Charlotte, nên tôi trả lời lại trong khi tránh ánh nhìn.
--Sau cuộc nói chuyện, bầu không khí cũng trở nên nhẹ hơn, và trong khi nói chuyện phiếm, chúng tôi cuối cùng cũng tới chung cư nơi tôi đang ở.
“Um… Charlotte-san, cậu có chắc là muốn vào trong không…?”
“Ừ.”
Khi tôi xác nhận lần cuối trước khi vào căn nhà, Charlotte trả lời ngay lập tức với một nụ cười không có một chút do dự.
Tôi không thể hiểu được lý do tại sao cô ấy lại có một nụ cười sảng khoái như thế. Không, cái tôi thực sự không hiểu là lý do vì sao cô ấy lại đi vào nhà tôi.
Tất cả người nước ngoài đều thân thiện và dễ tin tưởng như thế sao?
Một học sinh Nhật Bản hiếm khi đi tới nhà bạn khác giới trong ngày đầu tiên ở gặp mặt hết đấy.
“Sự khác nhau về văn hóa thật đáng sợ…” Tôi tự nghĩ.
Chúng tôi đi vào thang máy và lên tầng ba của chung cư, nơi có căn hộ của tôi.
Điều này có nghĩa là cô ấy không nhìn tôi như một người đàn ông sao?
Tôi có chút sốc khi nhìn thấy sự bình tĩnh của Charlotte cân nhắc đến tình huống.
“Đây….. là căn hộ của tớ…”
Cuối cùng, tôi cũng đã tới bên ngoài căn hộ tôi và nói cho Charlotte biết về nơi ở của tôi.
Cổ họng tôi đang rất khô vì căng thẳng.
Tôi rất là lo lắng trên đường từ trường đến nhà, nhưng khi chúng tôi thực sự tới nơi, lo lắng của tôi đột nhiên biết mất.
Về vấn đề con gái, tôi chỉ mời có Aki đến chỗ tôi, nên tất nhiên là, nó sẽ rất bình thường để lo lắng nếu có một cô gái xinh đẹp như Charlotte đi tới nhà của tôi.
“Vâng, Ah- đợi một chút. Tớ sẽ mở khóa cửa với chìa khóa của tớ.”
...Eh? Cô ấy vừa nói gì vậy?
Vì câu từ của Charlotte gửi tôi vào một vòng xoáy khó hiểu, tôi lặp lại câu nói của cô ấy trong đầu.
Mở khóa? Tại sao cô ấy lại có chìa khóa căn hộ của tôi? và tại sao cô ấy lại đưa tay ra trước cửa căn hộ bên cạnh tôi?
“Nó được mở khóa rồi đấy.”
Khi cái khóa của căn hộ phát ra tiếng lạch cạch, Charlotte nhìn qua tôi với một nụ cười vui vẻ.
‘Oh, đúng rồi ha..”
Tôi gật đầu trước lời nói của cô ấy, nhưng vì đang không hiểu gì cả, nên tôi đã không nói câu nào.
Nói thật thì, tôi có thể nhanh chóng kết luận lý do mà cô ấy lại mở khóa cửa căn hộ ngay bên cạnh tôi.
Tuy nhiên, tình huống thật là ấn tượng cân nhắc đến việc cô ấy sống ngay bên cạnh tôi khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.
“Fufufu~ Thật ra, tớ sống ở trong căn hộ ngay bên cạnh Aoyagi-kun.”
Charlotte cười như một đứa trẻ hài lòng trước sự thành công của trò đùa của mình. Mặc dù tôi tin rằng đây chỉ là một khía cạnh vui tươi trong tính cách của cô ấy, nhưng tôi bị tấn công bởi một cảm giác mà tôi không hiểu hay có thể giải thích được.
Đây chắc chắn là cái “thú vị” mà Miyu-sensei đã nhắc đến ở trong trường. Đây chắc là lý do tại sao Charlotte có một khuôn mặt hiểu hết trong trường. Cô ấy có thể đã nghe về căn hộ của cả hai ở kế bên nhau từ Miyu-sensei.
Tôi muốn giải thích cho Miyu-sensei về luật bảo hộ thông tin cá nhân và quyền riêng tư, nhưng tôi thực sự không thể nói ra ý kiến của mình trước Miyu-sensei.
Tôi nghĩ là Miyu-sensei đã thực hiện hành động này sau rất nhiều lần cân nhắc.
Hãy tóm lại những gì đã xảy ra trong suốt ngày hôm nay.
Không những là một cô gái xinh đẹp giống như trong manga chuyển trường, cô ấy còn chuyển vào cùng lớp với tôi.
Và khi tôi trùng hợp giúp đỡ cho một bé gái bị lạc trên đường đi đến nhà Aki, em ấy không những chỉ thích tôi mà còn tình cờ là em gái của cô gái xinh đẹp nhất trường mới chuyển đến hôm nay.
Cảm ơn điều đó, tôi có thể gần gũi với cô gái xinh đẹp mới chuyển trường, và hơn nữa, người bạn cùng lớp xinh đẹp cũng sống kế bên tôi nữa…?
Tôi tự hỏi liệu mình có cạn kiệt tất cả số may mắn tích lũy được trong suốt ngày hôm nay hay không… Với tình trạng may mắn liên tục này, tôi hơi lo về những gì xảy ra trong tương lai.