Khuôn mặt giống như một đứa bé của Kouhai của tôi đang đứng phía sau Miyu-sensei với nụ cười trên mặt. Nụ cười đấy, bình thường thì nó khiến con bé trông rất là dễ thương, nhưng nó lại khá là đáng sợ vào hôm nay. Khi tâm trạng Aki chỉ cần có chút không tốt hoặc là chỉ đang dỗi, má của Aki phồng lên một cách đáng yêu khi em ấy trong tâm trạng xấu hoặc chỉ mệt mỏi, khiến em ấy trông rất trẻ con và đáng yêu.
Tuy nhiên —— Khi em ấy rất tức giận, em ấy sẽ nở nụ cười tươi.
Vì Aki bình thường rất là dịu dàng, em không muốn la mắng hoặc phàn nàn dưới bất kỳ tình huống nào. Và như vậy, khi em ấy giận, em ấy cố kìm chế bản thân bằng cách cố gắng mỉm cười. Tuy nhiên, chính sự tức giận đã khiến thái độ và giọng nói em ấy bằng cách nào đó thay đổi. Như kết quả trước mặt, một Aki mới xuất hiện với một nụ cười dễ thương và bầu không khí đáng sợ một cách kỳ lạ.
Việc Aki trở nên tức giận như vậy… Miyu-sensei đã làm cái quái gì vậy? Chà, một nửa chuyện này có thể là lỗi của tôi. Tôi đã muộn buổi dạy kèm của em ấy, và tôi cũng không có liên lạc cho em ấy. Hơn nữa, tôi đã bơ hết tin nhắn của em ấy nữa.
Ừ, nó không có gì lạ khi em ấy giận như thế, đúng hơn, nó cực kỳ bình thường. Tuy nhiên, em ấy có vẻ không giận gì khi tôi liên lạc cho em ấy sau khi rời trường. Tôi đã bị hoãn lại và còn vì một số chuyện với Emma, tôi đã nhắn cho em ấy là tôi muốn có một ngày nghỉ khỏi việc dạy kèm, và em ấy bình thản trả lời, [Em hiểu rồi. Senpai đã luôn chăm sóc em, vì vậy anh hãy nghỉ ngơi hợp lý vào hôm nay nhé.]
Mặc thế, tại sao cái tình huống này lại trở nên như thế….? Trong khi tôi đang tự hỏi về lý do, tôi quyết định trong lúc này tôi nên kêu Aki. Sau cùng thì, nếu tôi còn tiếp tục im lặng, tình huống này sẽ có thể còn đáng sợ hơn.
“A-Aki, cho anh xin lỗi vì chậm trễ nh. Đây, Anh...Anh đã mua cho em bánh sôcôla yêu thích của em này!”
Tôi bơ Miyu-sensei và tôi trực tiếp nói chuyện với Aki. Tuy nhiên, cơ thể Aki đột ngột run lên, khuôn mặt em ấy lộ ra vẻ hoang mang.
“S-Senpai!? G-Gì vậy!? Tại sao anh lại ở đây!? Em tưởng là hôm nay anh sẽ không tới nữa chứ!”
Có vẻ như, Aki vẫn chưa nhận ra là tôi đang đứng ở đây. Khi em ấy nhận ra sự hiện diện của tôi, em ấy hoảng loạn và lấy ra một cái gương cầm tay, kiểm tra kiểu tóc của mình một cách điên cuồng. Aki đã luôn luôn rất sạch sẽ và gọn gàng như thế, và ngay cả bây giờ, tóc em ấy không thực sự là rối như vậy. Tuy nhiên, Aki vẫn là một gái bình thường nhỉ, tôi đoán vậy.
“—— Này.”
Trong khi tôi đang bận rộn nhìn Aki người đang mải mê chải tóc của mình, Miyu-sensei thì thầm mà chỉ mình tôi có thể nghe được. Tôi tự hỏi có chuyện gì thế, Miyu-sensei di chuyển đôi môi để có thể truyền tải suy nghĩ của cô ấy cho tôi.
“K…h…e…n…đ…i”
Tôi thử đọc miệng cô ấy, và có vẻ như cô ấy muốn tôi khen Aki. Tôi rất cô ấy đừng kêu tôi phải là người sửa chữa tâm trạng của em gái cô ấy, nhưng nó vẫn là một cơ hội tốt vì tâm trạng của Aki cũng đang bắt đầu sáng lên.
Nhìn vào tâm trạng vui vẻ của Aki ngày càng tốt hơn, tôi nghĩ nó thật tốt khi tôi đã mua cho Aki món yêu thích của em ấy. Đúng như dự đoán của Miyu-sensei. Cô ấy hiểu là khi tâm trạng của em gái mình xấu đi, phương pháp tốt nhất là tặng cho em ấy món ăn yêu thích của em ấy. Sự thật là Miyu-sensei khuyên tôi khen em ấy, có thể ngụ ý nói lời khen của tôi có thể hồi phục lại tâm trạng của Aki.
“Aki, em nhìn rất dễ thương trong bộ đồ ngủ đó đấy.”
Tôi khen cái bộ đồ ngủ có màu hồng và trắng, với có hình chấm bi mà Aki đang mặc. Thật sự thì, nó có một thiết kế khá là dễ thương và hợp với thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt em bé của Aki.
Tuy nhiên, khi tôi khen em ấy, Miyu-sensei tự nhiên ngã xuống. Sau đó, cô ấy để tay lên trán cô ấy và bắt đầu lắc đầu. “Cậu nói đúng đấy, nhưng cậu vẫn sai?”, đó có vẻ là những điều cô ấy đang nói với tôi.
Kỳ lại…. Tôi đã khen em ấy rồi mà.
Khi tôi nhìn qua Aki, mặt em ấy bắt đầu nhóm đỏ, và sau một lúc, nó hoàn toàn đỏ chót. Tôi tự hỏi nếu em ấy có bị sốt hay không? vì đã là tháng 9 rồi, nhưng điều đó không nghĩa là sẽ không còn cơn sốt mùa hè.
“Senpai đã thấy mình mặc bồ đồ ngủ...Ugh…. Xấu hổ qua đi… Nhưng anh ấy đã nói mình trông rất đáng yêu…!”
Aki nhìn xuống và lẩm bẩm gì đó, nhưng giọng em ấy quá nhỏ để nghe được. Tuy nhiên, tôi có thể thấy được nét mặt em ấy đang thay đổi liên tục. Có vẻ em ấy đang cảm thấy tốt hơn rồi. Như dự đoán, nghe theo lời khuyên của Miyu-sensei là câu trả lời đúng.
Nhắc đến Miyu-sensei, vì lý do nào đó, cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt trách móc. Tôi đã làm gì sai sao? Tôi đã làm theo chỉ dẫn của em ấy và khen cho em ấy.
Khi tôi nhìn qua Miyu-sensei, người có vẻ không được thuyết phục cho lắm, cô ấy thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và thì thầm vào tai tôi.
“Này, cậu biết đây? Không phải Aki lo lắng đến kiểu tóc con bé sao? Trong cái tình huống nãy, cậu nên khen kiểu tóc của Aki chứ….Ừ thì, khen quần áo con bé cũng không phải là một lựa chọn tồi…. Tuy nhiên, cậu không nên khen con bé khi con bé đang mặc đồ ngủ, hiểu không?”
Tôi ấn tượng trước lời chỉ trích của cô ấy. Có vẻ tôi đã nhầm lẫn với những gì đáng ra phải khen. Tôi hiểu rồi, tôi đoán là Aki đang đỏ mặt vì tôi khen bộ đồ ngủ của em ấy. Chắc chắn có thể đã sai khi khen bộ đồ ngủ của em ấy.
Tuy nhiên, lời bào chữa của tôi… tôi là một người cả cuộc đời chưa có một cô bạn gái, vậy làm sao mà tôi biết được chỗ để khen một cô gái chứ?
“...Em xin lỗi.”
À thì, không thể nào mà tôi có thể nói ra một lời bào chữa như thế chứ, đúng hơn, tôi đã kìm hãm cái ý định đó, nên tôi chọn cách là xin lỗi.
“Từ bây giờ, cậu nên bắt đầu nghiên cứu về trái tim phụ nữ đi. Nó sẽ rất có ích sau này đấy.”
“?”
Cô có thể nói thế….Nhưng, em có thể làm gì để nghiên cứu trái tim phụ nữ đây? Mình nên đọc manga không ta? Hoặc là mình nên kêu Miyu-sensei dạy cho — Không, nó cũng không được.
Tôi có cảm giác là tôi sẽ được dạy những kiến thức không cần thiết nếu tôi học từ cô ấy. Ngoài việc không có tí kinh nghiệm lãng mạn nào, có lẽ cô ấy thậm chí không sở hữu một trái tim phụ nữ nữa.
“Này, Aoyagi. Vừa rồi cậu mới xúc phạm tôi à?”
“Không, không có chuyện như thế đâu.”
Như thường lệ, Miyu-sensei rất nhạy cảm với suy nghĩ thô lỗ của tôi về cô ấy.
Người phụ nữ này còn là con người không vậy? Tôi không thể không nghi ngờ được.
“Senpai…? Anh sẽ ăn tối cùng tụi em mà đúng không? Vào nhà đi anh.”
Khi tôi đang bận cười cho qua lời tuyên bố của Miyu-sensei, Aki nhìn lên và gọi tôi với đôi tay run rẩy.
Có khi em ấy tin tôi tới đây để ăn tối cùng nhau.
“Không, nó ổn mà. Anh không có tới đấy dạy em vào hôm nay, nên anh không thể để em mời anh ăn chùa như vậy được?”
Tôi thường ăn tối ở nhà Aki, nó là cách em ấy trả ơn cho việc dạy kèm. Lý do lớn nhất, là Aki lo lắng cho sức khỏe của tôi vì tôi sống một mình.
Không cần phải nói rằng, chi phí nguyên liệu được trừ vào lương của tôi, và tôi cũng nhận sự cho phép của cha mẹ Aki.
Và về Miyu-sensei thì, cô ấy đồng ý trong khi đang nói bàn ăn sẽ nhộn nhịp hơn với ba người cùng ăn hơn là chỉ có hai người.
Vì tôi mỗi ngày đều ăn tối cùng họ, tôi thường nói chuyện với Miyu-sensei khá thẳng thắng.
“Cả em và chị em cũng không ngại gì! Làm ơn hãy ăn tối cùng chúng em, Senpai!”
Tôi từ chối vì tôi không muốn phải làm phiền tới em ấy, nhưng Aki nài nỉ. Tôi rất vui vì lời nói của Aki, nhưng tôi muốn giữ nó trong giới hạn của mối quan hê nghề nghiệp. Đây là hạn chế mà tôi đặt ra khi nhận công việc gia sư cho Aki.
“Tuy vậy, Anh không nên đến thì phải, không phải nó sẽ không đủ thức ăn cho cả ba người sao?”
“Nó không có vấn đề gì cả! Em chỉ cần cắt phần của chị hai thôi!”
“Này, đợi đã!”
Ngay lúc cô ấy nghe phần ăn của cô ấy bị cắt, Miyu-sensei lập tức can thiệp vào. Còn với Aki, tôi biết điều đó không chỉ là một đời đe dọa bình thường, vì em ấy có thể dễ dàng làm điều đó nếu em ấy nghiêm túc.
“Gì thế, Onee--chan? Không phải chị đã sử dụng hết thời gian ở bên senpai bằng việc đẩy cho anh ấy một đống việc lặt vặt sao?”
Trong khi đang nở một nụ cười đáng yêu, Aki nhìn qua Miyu-sensei. Có vẻ em ấy tin là Miyu-sensei là lý do tôi trễ ngày hôm nay. Ừ thì, tôi đoán là mọi chuyện bắt đầu khi Miyu-sensei nhờ tôi giúp đỡ, nên nó có thể cũng không sai.
Khi tôi rời trường, Miyu-sensei có liên lạc với Aki, nên tất nhiên em ấy sẽ biết là tôi đã được nhờ giúp. Biết điều đó, em ấy có thể tin là đó đều do lỗi của Miyu-sensei. Hơn nữa, với việc quan trọng là tôi không thể liên lạc cho Aki, đó là do những lời trêu chọc của Miyu-sensei đã làm với tôi trong phòng giáo vụ.
Dù thế, tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Nhờ có Miyu-sensei, tôi có thể gặp được Emma và có thể nói chuyện với Charlotte, và tôi không thể bỏ qua điều đó được.
“Aki, em thật sự không cần phải lo lắng về bữa tối. Còn nữa, đó không phải là lỗi của Miyu-sensei mà anh tới trễ, nên đừng đổ lỗi cho chị em. Anh rất xin lỗi vì đã đến trễ ngày hôm nay.”
“Senpai…”
Khi tôi xin lỗi, Aki nhìn chằm chằm vào mặt tôi với khuôn mặt phức tạp. Sau khi suy nghĩ một chút, em ấy từ từ mở miệng.
“Được rồi. Em hiểu là Senpai là một người coi trọng sự thẳng thắng…. Em cứ nghĩ đó là lỗi của chị hai mà Senpai tới trễ, nhưng nếu anh nói thế, vậy em sẽ không đổ lỗi cho chị em nữa.. Điều đó ổn mà đúng không?”
“Đúng vậy, cảm ơn em.”
Tôi cảm ơn Aki vì đã luôn luôn chấp nhận mọi thứ. Ánh nhìn của Aki như ám chỉ là điều đó là không thể tránh khỏi.
Aki là một cô gái tốt và dịu dàng, sau cùng thì em ấy cũng nhanh chóng hiểu được ý định của tôi. Tôi thực sự không nghĩ em ấy là em gái của Miyu-sensei.
“Ừ. Tôi rất là mừng là có một học sinh tốt như thế.”
Miyu-sensei, người đang cố thoát khỏi mọi tội lỗi ấy, gật đầu với biểu cảm thỏa mãn. Cơn tức giận của Aki đã lún xuống, và có vẻ em ấy sẽ không thấy đáng sợ nữa đâu.
Tuy vậy, nó không thể nào đơn giản như vậy…
Aki nhìn Miy-sensei với nụ cười trên môi như đã chứng minh được phỏng đoán của tôi.
“Fufu~ Onee-chan? Chị có thể ăn bữa tối, nhưng em không thể đổi thực đơn vì bữa tối đã được chuẩn bị. Nên —— bữa tối hôm nay sẽ rất là cay nhé, chị có vui hông?”
“...Em đang đùa mà đúng không.”
“Không, em không có đùa đâu~”
Nghe thấy được câu trả lời vui vẻ của Aki, khuôn mặt Miyu-sensei tái lại. Ngay cả nếu nó có chút cay đi nữa, món ăn của em ấy vẫn rất ngon.
Tuy thế, từ góc nhìn của Miyu-sensei, món ăn cay là một vũ khí hủy diệt vì cô ấy rất là ghét nó. Có vẻ như Aki đã thay đổi thực đơn khi cơn giận Miyu-sensei của em ấy lên đến đỉnh điểm. Ban đầu tôi định nhờ Aki chuẩn bị món ăn cay, nhưng tôi đoán là sẽ quên nó ngay bây giờ.
Miyu-sensei, xin chia buồn với cô.
Trong khi đang nhìn một Miyu-sensei tuyệt vọng bên góc mắt tôi, t đã đưa cho cái hộp đựng bánh cho Aki và đi khỏi đó.