“Vậy? Cậu bất ngờ chứ?”
Miyu-sensei, người mà tôi gặp trước cửa nhà của Aki, đã bật cười thành tiếng sau khi nghe chuỗi sự kiện xảy ra sau khi tôi rời phóng giáo vụ.
Không thèm để ý đến cảm nhận của tôi, cô ấy tiếp tục cười với vẻ hùng hồ thích thú.
Nhân tiện, tôi đã tách khỏi Charlotte ngay sau khi tôi gửi cô về đến nhà. Tôi cần chút thời gian để hiểu được mọi chuyện, và tôi cũng cần phải đến nhà của Aki nữa. Hên là, Emma vẫn ngủ ngon lành, nên tôi có thể rời đi mà không gặp vấn đề gì cả.
Sau khi tôi rời đi, tôi ngay lập tức đến tiệm bánh và mua bánh sôcôla yêu thích của Aki, nhưng bây giờ tôi nghĩ lại nó sẽ tốt hơn nếu tôi không đi mua cái bánh nào cả và khiến cho Miyu-sensei gặp một chút rắc rối.
“Em không thật sự là bất ngờ… Tuy nhiên, nói cho em biết là… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Này, đừng nhìn tôi như thế chứ được không? tôi nói cho cậu biết bây giờ đây, tôi không có liên quan gì đến chuyện Charlotte chuyển đến đây nhé. Khi tôi nhìn thấy địa chỉ nhà Charlotte, tôi nhận ra là con bé sống bên cạnh cậu, chỉ nhiêu đó thôi.”
Tôi có hơi nghi ngờ rằng Miyu-sensei đã hành động phía sau màn để làm việc này xảy ra, nhưng thật ra, nó thật ra là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Một học sinh chuyển trường chuyển đến kế bên căn hộ tôi một cách tình cờ. Có vẻ như tôi đã sử dụng hết tất cả sự may mắn trên vào ngày hôm nay rồi.
“Thở dài… Mình nên để khuôn mặt gì khi mình đến trường ngày mai đây…”
“Hm? Cậu phải cậu để như bình thường là được rồi sao? Cậu cần phải lo lắng gì nữa? Đừng nói với tôi là…. Cậu rơi vào lưới tình với Charlotte rồi nha?”
“!!”
Miyu-sensei, người đã nghe được độc thoại của tôi, nhìn lướt qua tôi và hỏi. Tôi lắc đầu một cách bực tức, phủ nhận lại những lời buộc tội của cô ấy, nhưng điều đó chỉ khiến cho Miyu-sensei nghi ngờ hơn.
“G-Gì vậy?”
“Này, Aoyagi. Charlotte rất dễ thương đúng không?”
“Ừ, đúng là vậy, nếu cô muốn nói điều đó theo nghĩa chung, đúng thế, cô ấy rất dễ thương.”
“Con bé cũng rất hòa đồng và là một người chân thành đúng chứ?”
“Đúng vậy, rất khó để tìm thấy một người chân thành và tử tế trong xã hội ngày nay.”
“Quyết định rồi!”
“Quyết định cái gì cơ!?”
Tôi hỏi Miyu-sensei, người trông tận tâm, với một giọng nói khá lớn. Người phụ nữ này…. Cô ấy quyết định cái gì mà chỉ hỏi tôi có hai câu hỏi vậy? Vào thời điểm này, tôi khá là bồn chồn.
Sau cùng, sẽ rất là bất lợi nếu cô ấy tìm ra sự thật. Nếu cô ấy biết tôi đã yêu Charlotte từ ánh nhìn đầu tiên, thì cô ấy sẽ không ngừng trêu chọc tôi mất.
Ừ thì, tôi sẽ không thể hiện rõ rệt thái độ khiến tôi như là thích Charlotte…. có khi.
Đúng vậy, có khi...
Khi tôi nhớ lại sự kiện đã xảy ra hôm nay, sự tự tin của tôi ngày càng giảm xuống. Tôi muốn tin là sự thật chưa được bị phát hiện…. Miyu-sensei có một trực giác rất tốt, nhưng tôi sẽ mong là cô ấy vẫn chưa đi đến một kết luận chắc chắn...
“Cậu chưa bao giờ nói từ “dễ thương” với cô gái nào cả đúng không?”
“Ừ thì, em chỉ nói một cách khách quan thôi.”
“Còn Aki thì sao? có thể tôi là chị gái con bé, nhưng tôi cũng nghĩ con bé cũng là một cô gái dễ thương đấy chứ?”
“E-em ấy là kouhai của em, nên em chưa bao giờ thực sự nhìn em ấy theo cách đó…”
“Oh, điều đó…”
Cuối cùng thì, con đường sống của tôi đã bị Miyu-sensei chặn mất tiêu. Nếu tôi từ bỏ ở đây, cô ấy sẽ chắc chắn tuyên bố là tôi thích Charlotte. Tuy nhiên, ngay cả nếu tôi phủ định nó, nó chỉ có thể coi là một sự đánh lạc hướng tạm thời thôi.
Ý tôi là, tôi đã bị ép góc rồi…
“Aoyagi, từ bỏ đi. Cậu đã luôn đỏ mặt khi chúng ta nói về Charlotte. Làm sao mà có người lại không thể đoán ra sự thật khi một người bình tĩnh như cậu tỏ ra một biểu cảm như vậy chứ?”
Trong khi tôi đang suy nghĩ cách để thoát khỏi tình huống này, Miyu-sensei để tay cô ấy lên vai tôi. Đôi mắt cô ấy như đang nói, ‘Tôi hiểu cảm giác của cậu mà’, khi cô ấy mỉm cười hài lòng. Thoạt nhìn, cô ấy nhìn như là một giáo viên người dịu dàng quan sát học sinh của mình.
—— Tuy nhiên, tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nơi đôi mắt cô ấy nhìn vào, ‘Mình phát hiện được một chuyện thú vị lắm đây.’
Tôi ghét con người này… Tôi thật sự nghĩ thế.
“Sensei, tại sao cô lại đứng ngay trước cửa như thế vậy?”
Tôi có thể cảm thấy cô ấy sẽ tiếp tục đào sâu vào tình huống này nếu chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện này, nên tôi đã thay đổi chủ đề. Tôi cũng đang tự hỏi về điều từ khi tôi đến đây, Miyu-sensei đang dựa vào trước cửa vào. Tôi nhớ rõ ràng là cô ấy dường như đang chờ đợi ai đó.
“Cậu không thể thoát khỏi cuộc nói chuyện này đâu, cậu biết không?”
Tất nhiên, Miyu-sensei sẽ không để tôi thoát dễ dàng như thế, nhưng tôi có thể đoán ra tại sao cô ấy lại dựa vào cửa trước như thế, và tôi nghĩ lập tức hành động.
“Do cô sợ Aki nên cô mới đang đợi em đúng không?”
“C-Cậu nói gì vậy?”
Miyu-sensei giả vờ như đang bình tĩnh và nghiêng đầu ‘khó hiểu’, nhưng tôi được thuyết phục bởi giọng nói nhỏ của cô ấy. Người phụ nữ quá sợ hãi Aki nên mới đang đợi tôi mang bánh qua.
Miyu-sensei, người luôn lấn át các giáo viên trong trường, thực ra rất sợ em gái mình. Chính xác thì, cô ấy sợ em gái mình lúc em ấy giận.
“Oh, Aki, xin lỗi vì tới trễ hôm nay.”
“!?”
Khi tôi làm một cử động như đang gọi ai đó từ phía sau Miyu-sensei, cô ấy liếc về phía sau trong tâm trạng hoảng hốt. Cô ấy không thể thoát được nữa. Cô ấy rất sợ hãi chỉ vì nhắc đến Aki.
Đương nhiên, Aki không có đứng đằng sau Miyu-sensei. Tôi chỉ đang nói xạo thôi.
Cảnh cửa trước vẫn chưa được mở, tôi sẽ không thể nào lừa được một Miyu-sensei như thường lệ. Aki dường như có một tâm trạng rất tệ hôm nay. Nó có lẽ tốt hơn là đưa cái bánh cho Miyu-sensei và trở về nhà nhanh nhất có thể.
“Cậu lừa được tôi lần này đấy, Aoyagi….?”
“Điều đó là cho cả hai chúng ta. Vậy em đã mua cái bánh như đã hứa, nên em đã đem đến đây.”
Tôi nghĩ nó sẽ không phải là ý hay nếu còn ở đây, nên tôi đã thử đưa cái bánh cho Miyu-sensei và trốn thoát. Tôi thực sự không muốn dính líu với Aki khi em ấy đang giận.
Tuy nhiên, Miyu-sensei từ chối nhận lấy cái bánh.
“Đợi đã! Nó sẽ không có ý nghĩa gì nữa nếu cậu không phải là người đưa cho con bé cái bánh! Cậu nghĩ tại sao tôi lại đưa tiền cho cậu mua cái bánh?”
“Eh? Không phải là cô nghĩ là nó sẽ rất khó cho cô tự mua, hoặc là vì cô chỉ là không thích mua cái bánh?”
“ Cậu đùa tôi à!? điều đó có thật sự có thể không vậy!? Cái trực giác tốt của câu đi đâu hết vào giờ này vậy?”
Ngay khi tôi nghiêng đầu, Miyu-sensei đi tới gần tôi với biểu cảm ngạc nhiên. Những điều tôi đã nói thực sự rất lạ sao? Tôi không tin là câu nói của tôi là kỳ lạ…. Tôi đang nghiêng đầu khó hiểu hơn nữa trước thái độ của Miyu-sensei.
“Tại sao chị lại nói to như thế trước cửa nhà vậy, Onee-chan? Nó sẽ làm phiền hàng xóm bên cạnh đấy?”
“”!””
Trong khi tôi bị đánh lạc hướng bởi Miyu-sensei, tôi nghe thấy một giọng nói pha trộn với sức sống trẻ trung. Tôi có thể thấy được cánh cửa trước đã mở ra. Trước cửa chính, có một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc đen bóng bẩy buộc đuôi ngựa đằng sau.
Aki Hanazawa, là kouhai của tôi từ hồi cấp 2 và là em gái của Miyu-sensei.
Khuôn mặt của Aki khoác lên một nụ cười dễ thương, nhưng bầu không khí xung quanh em ấy có vẻ có chút nguy hiểm, nhìn vào ngoại hình em ấy, Miyu-sensei và tôi đông cứng.