“Vậy thì… Xin mời vào.”
“Xin lỗi đã làm phiền.”
“Xin lỗi đã làm phiền~”
Khi tôi mở khóa cửa căn hộ tôi, Charlotte, cô ấy đang có biểu hiện lo lắng, và Emma, em ấy có vẻ rất là phấn khích, đều đi vào căn hộ cùng với tôi.
Sự lo lắng của Charlotte là có thể hiểu được vì cô ấy đang đi vào căn hộ của một con trai mà, nhưng có chuyện gì với sự phấn khích của Emma vậy?
Có phải em ấy đang hiểu nhầm căn hộ tôi là chỗ hấp dẫn trẻ con hay gì à?
“Thì ra đây là phòng của một con trai…”
Charlotte quan sát xung quanh với biểu hiện rất hứng thú trong khi đi sâu vào căn hộ.
Tôi hiểu là đi vào căn hộ của người khác giới rất là hiếm, nên làm ơn tha cho tôi khỏi cái sự xấu hổ này đi.
“Um, Charlotte-san? Nếu cậu cứ nhìn xung quanh với nhiều hứng thú như thế, tớ có chút xấu hổ đấy…”
“T-Tớ xin lỗi.”
Charlotte, người bị tôi gọi, xấu hổ và xin lỗi tôi. Có phải cô ấy xấu hổ bởi thứ cô đã nhìn thấy? Cô ấy cũng xấu hổ bởi mồ hôi của mình nữa, có thể cô ấy là một người rất nhút nhát.
Chà, có vẻ tôi có thể giữ được bình tĩnh, nhưng thật ra là, con trym tôi đập nhanh đến nổi tôi tưởng nó sẽ nổ tung luôn ấy.
Tại sao Charlotte lại làm khuôn mặt dễ thương như thế chứ khi tôi đã lo lắng chỉ bằng việc mời cô ấy vào căn hộ tôi thôi? Điều đó thật là bất công mà.
Có vẻ tôi không còn có thể nhìn thẳng mặt vào một Charlotte dễ thương đang xấu hổ kia nữa.
“Onii-chan, anh có thể ngồi ở đây không?”
Emma, người nhảy qua tôi và đi tới chính giữa phòng, đập lòng bàn tay em ấy lên sàn nhà.
Chúng tôi đang ở trong nhà của tôi, nhưng cô gái này lại vô tư như mọi khi.
Bơ đi những chi tiết không cần thiết, tôi ngồi xuống chỗ mà Emma muốn.
Tôi không ngờ là có khách tới nhà, nên tôi đã không chuẩn bị kịp thêm đệm ngồi.
Tôi cảm thấy có lỗi với Charlotte và Emma, nhưng cả hai sẽ phải ngồi dưới sàn cho lúc này.
“Onii-chan, anh có thể nâng tay lên được không?”
Khi tôi ngồi chéo chân dưới sàn, Emma yêu cầu tôi nâng cái tay đang để trên đùi tôi lên. Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi nâng tay lên như Emma đã nhờ tôi.
“Hehehe~”
――Emma ngồi lên đùi tôi.
“Emma!?”
“Emma-chan!?”
Giọng nói của Charlotte và tôi trùng nhau vì hành vi khó hiểu của Emma. Ai có thể ngờ là em ấy lại ngồi lên đùi tôi chứ? Emma, đối tượng cho sự hoài nghi của chúng tôi, vui vẻ lắc lư trong khi phớt lờ những phản ứng thái quá của chúng tôi.
Trong khi tôi đang nghĩ thế, em ấy dựa vào ngực tôi. Tôi không thể theo kịp với tình huống này nữa rồi.
“Emma, em không thể làm thế. em sẽ làm phiền Aoyagi-kun đấy em hiểu không?”
Charlotte, người đã hồi phục trước tôi, đã đưa tay ra định bế Emma khỏi đùi tôi.
“Không…!”
Tuy nhiên, Emma lắc đầu mạnh mẽ từ chối. Ngược lại, em ấy còn ôm tôi như là tự tuyên bố là sẽ không rời khỏi tôi mãi mãi.
“Thở dài~ Nghe chị đang nói này!Làm ơn đừng có làm phiền chị nữa đấy!”
“Không ~ ! Lottie đúng là đồ đáng ghét mà!”
“Chị đúng là đồ đáng ghét đấy ~! Chỉ là chị không muốn phải làm phiền đến Aoyagi-kun!”
“Em không có làm phiền anh mà! Đúng không, Onii-chan?”
Chị em Bennett đang cãi lộn vì đôi chân của tôi, tôi đang quan sát cả hai, không biết phải phản ứng như thế nào, khi đột nhiên, toàn bộ cuộc nói chuyện đều hướng vào tôi. Emma đang dỗi trong khi nhìn lên, và mặt khác, Charlotte đang nói những từ, “Nói không”.
Tôi nên chọn bên nào? Emma vẫn là một đứa trẻ, nên tôi muốn qua bên em ấy, nhưng tôi lại muốn từ chối nếu Charlotte thật sự không thích tình huống này.
Tuy nhiên, nếu tôi từ chối, tôi sẽ phản bội lại Emma mất.
Tôi không thể chọn ai cả… Tại sao tôi lại bị đặt trong tình huống này trong nhà của mình chứ…
Bên thứ ba mà đang nhìn vào tình huống này sẽ có thể nói, “Mấy người đang nói cái quái gì thế này?”, Tuy nhiên, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng cho tôi. Tôi không thể phản bội cả hai được.
“Onii-chan…” (Kuro: khụ...khụ...ho ra máu)
Trong khi tôi bị kẹt và không thể đưa ra câu trả lời nào cả, Emma nhìn lên tôi với đôi mắt đẫm ướt. Nhìn vào đôi mắt em ấy, tôi có thể cảm thấy những câu hỏi đang bay bỗng trong đấy. “Nó thật sự không ổn sao…?”
...Cho tớ xin lỗi, Charlotte.
Đôi mắt của Emma khiến tôi cảm thấy rất tội lỗi, nên tôi đã quyết định về phe của Emma. Nghe câu trả lời của tôi, Biểu hiện của Emma sáng lên, ngược lại, Charlotte đang có một biểu hiện rắc rối. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Charlotte nghĩ tôi là một lolicon…. Tôi thật sự lo lắng.
“Aoyagi-kun đúng là một người rất dịu dàng nhỉ…”
“Umm, tớ xin lỗi.”
“Không, tớ mới là người cần phải nói lời xin lỗi. Tớ xin lỗi vì những sự bất tiết mà em gái tớ đã gây ra.”
Charlotte cúi đầu xin lỗi vì hành động của Emma. Thật sự không có gì mà Charlotte cần phải xin lỗi cả, nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc và chân thành như ngày nào.
“Không, nó ổn mà. Tớ thật sự không ghét nó, nên đừng lo lắng quá nhiều nhé.”
“Cảm ơn cậu… Vậy tớ có thể ngồi ở đây được không?”
“Eh! trên đùi tớ à!?”
“K-Không phải!ở trên sàn nhà!”
Ban đầu tôi hơi ngạc nhiên về những gì Charlotte đang nói, nhưng nhận ra rằng tôi mới là người lố bịch. Trong lúc bối rối, bằng cách nào đó tôi đã hiểu sai ý định của Charlotte và nói điều ngu ngốc.
“X-Xin lỗi… Cậu có thể ngồi đâu cũng được.”
“V-Vậy thì, ở đây-”
Charlotte ngồi ở vị trí mà cả hai đối mặt nhau. Ừ, tôi nghĩ đó là vị trí tốt để ngồi. Nếu cô ấy ngồi kế tôi, trái trym tôi chịu không nổi mất.
“Anh đã đi đâu vậy, Onii-chan?”
Trong khi tôi nhìn chằm chằm vẻ mặt của Charlotte, Emma, người đang ngồi trong vòng tay tôi, nói.
“Hm? Anh đã tới nhà Kouhai của anh.”
“Kou….hai?”
Emma có vẻ không hiểu ý nghĩa của từ ‘Kouhai’, em ấy nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.
“Oh, nó nghĩa là, một người nào đó trẻ hơn em đấy.”
“Nếu là thế, thì Emma cũng là ‘Kouhai’ của anh.
“Hmm….có chút sai?”
“Muuu… cái này khó quá..”
“Đúng vậy, nó rất khó hiểu..”
Em ấy có thể không hiểu dù tôi có giải thích cho em ấy đi nữa, nên tôi quyết định kết thúc chủ đề bằng một câu giải thích mơ hồ. Charlotte đang im lặng nhìn chúng tôi nói chuyện. Tôi nghĩ tôi nên thử nói chuyện với Charlotee, nhưng tôi khựng lại sau khi nhìn thấy biểu hiện của Charlotte.
Trong lúc đó, Emma bắt đầu một chủ đề khác, vì vậy tôi đáp lại em ấy một cách tử tế.
Và cho lý do tôi dừng lại không cố nói chuyện với Charlotte. Đó là vì Charlotte, người đang nhìn Emma ngồi trên đùi tôi, có vẻ mặt hơi ghen tị.