“Tên mình là Charlotte Bennett. Mọi người hãy cứ gọi mình là Charlotte. Rất mong mọi người sẽ hòa đồng và giúp đỡ mình từ hôm nay nhé!”
Thật lòng mà nói, tôi đã va phải lưới tình của cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ấy toát lên vẻ thanh lịch và cao quý. Mái tóc bạch kim óng ả, mượt mà dài đến tận eo. Nụ cười dễ thương thể hiện bản chất hòa đồng và thân thiện của cô ấy. Một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào và rất trong trẻo.
Mọi nét của cô ấy đều là đúng với hình mẫu cô gái lý tưởng của tôi. Không, cô ấy không chỉ hoàn hảo với mỗi mình tôi đâu. Cô ấy có lẽ sẽ là hình mẫu lý tưởng nhất của mọi thằng đàn ông khác nữa cơ.
Rất có thể, những thằng con trai trong lớp này đều đã bị cô ấy quyến rũ rồi. Vào giờ nghỉ sau khi tiết học này kết thúc, cô ấy ắt hẳn sẽ bị những đứa cùng lớp tôi vây quanh ngay lập tức. Cô ấy nắm giữ sự quyến rũ thừa sức thu hút được nhiều sự chú ý đến vậy mà.
“Này, Akihito chúng ta gặp may rồi.”
Saionji Akira, là người bạn thân nhất, đồng thời cũng là người anh em chí cốt của tôi, đang thì thầm từ chỗ ngồi phía sau lưng.
May mắn... sao?
Có một mỹ nhân ngọt ngào và xinh đẹp như thế chuyển đến với tư cách là học sinh chuyển trường thì coi như là rất may mắn rồi.
Tuy nhiên, điều đó chỉ áp dụng nếu ta có khả năng tiếp cận cô ấy.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là điều bất khả thi với tôi.
“Yeah, ông nói đúng thật.”
Quyết định bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực đang đeo bám ý thức của mình, tôi gật đầu đồng ý với Akira.
Đừng nói với tôi là nó định tiếp cận Charlotte đó, thật hả!
Nó là kiểu người thường không nghĩ về hậu quả của việc mà nó sắp làm, nhưng cái sự lạc quan đấy lại chính là một trong những điểm mạnh của nó.
“Ông có nghĩ rằng cô ấy có đang trong mối quan hệ với ai đó không?”
“Chà, ông có thể dễ dàng đoán được cô ấy rất tận tâm và chung thủy. Sau cùng thì Charlotte có một vẻ đẹp tầm cỡ mà.”
“Uh, vẫn thực tế như mọi khi, tôi biết rồi. Nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể mong rằng cô ấy chưa có bạn trai.”
“ ...Khả năng mà cô ấy rời bạn trai mình và đi đến Nhật Bản là rất thấp. Có thể là vì một số vấn đề của gia đình nên cô ấy mới tới đây, nhưng chắc chắn sẽ rất khó để duy trì một mối quan hệ xa cách trong vòng hai năm rưỡi.”
“Xì! Quá cứng nhắc! Đừng có quá thực tế như vậy. Ông nên cảm thấy lạc quan một chút đi chứ!”
Akira lắc đầu lia lịa, rõ ràng là đang không đồng tình với ý kiến của tôi.
Dị thật đó.
Tôi tin rằng mình đã trả lời theo cách mà nó sẽ chấp nhận được rồi mà.
“Này, Saionji ! Em đang mất trật tự đấy!”
Vì Akira đang nói rất to, cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi, Miyu-sensei đã khiển trách nó với giọng nghiêm khắc.
Không có gì phải bàn cãi, Miyu-sensei là một người rất xinh đẹp cả bên trong lẫn ngoài,(Trong?) nhưng với bản tính vốn nóng nảy và mạnh mẽ của cô ấy nó đã làm lu mờ mất vẻ đẹp ấy.
Đó chỉ là những gì tôi nghĩ thôi, cơ mà, cô ấy vẫn độc thân cho đến tận bây giờ chính vì cái bản tính nóng nảy đó.
Bản thân cô ấy dường như cũng ý thức được tình cảnh của mình, nên mỗi khi nghe ai đó nói về chuyện tình cảm, cô ấy sẽ rất dễ nổi nóng.
“Sao cô chỉ nhắm vào mỗi mình em không thế !? Akihito cũng vậy mà!”
“Bởi vì cậu đang rất ồn ào và phiền phức! Nếu cậu có phàn nàn gì, sao không thử nói nhỏ lại để cho không bị để ý tới như Aoyagi này !”
Tôi rút lại những lời khi nãy.
Miyu-sensei là tuyệt vời nhất.
“Cái gì cơ! Cô có chắc là đó câu mà một giáo viên nên nói không vậy!?”
“Tôi sẽ không khiển trách ai nếu họ không làm gì sai cả! Chà, dù sao thì hình phạt của cậu sẽ là sẽ có thêm bài tập về nhà vào hôm nay!”
‘K-Không thể nào~!!”
Tiếng khóc lóc của Akira đã khiến phần còn lại của lớp ngập tràn trong tiếng cười sảng khoái.
Tính cách của cậu ta không phải quá tệ.
Bản thân cậu ta có lẽ nghĩ khác, nhưng chỉ việc có Akira ở xung quanh thôi cũng đủ khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn hẳn rồi.
Theo tôi nghĩ, cậu ta là một người khá hòa đồng với bạn bè xung quanh.
“Ah--”
Trong khi đang cười thằng Akira, người đang vò đầu, ánh mắt của tôi chuyển tới Charlotte.
Và ngay khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, Charlotte mỉm cười với tôi.
Nhìn vào nụ cười rạng rỡ của cô ấy, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên chóng mặt.
Để không tỏ ra thô lỗ, tôi cúi đầu và tránh ánh nhìn từ cô ấy bằng cách chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì lý do nào đó, chỉ việc ánh mắt chúng tôi chạm nhau thôi đã khiến tôi cảm thấy xấu hổ và không thể cưỡng lại được.
Cứ thế, tôi vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi phớt lờ lời cầu xin và năn nỉ của Akira ở phía sau. Có vẻ như cậu ta đang cố gắng hết sức để thuyết phục sensei giảm số lượng bài tập về nhà xuống mức tối thiểu.