**Tập 19: Buổi Dã Ngoại Của Mẹ Con**
Ánh nắng lười biếng bao trùm buổi chiều.
Mùi hương cỏ đầu hè theo làn gió thoảng qua, lướt nhẹ trên da.
"Thời tiết hôm nay thật đẹp."
Một nụ cười bình thản nở trên khuôn mặt Roselia.
Mái tóc bạch kim của cô bay nhẹ trong gió, lộ ra đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh dịu dàng.
Chỉ ngồi yên thôi, cô đã là một bức tranh tuyệt mỹ.
Trong trò chơi, cô luôn chìm trong điên loạn, nên tôi chưa bao giờ nhận ra cô lại đẹp đến thế.
"Con có ổn không, con yêu?"
Cô nhìn tôi và mỉm cười nhẹ nhàng.
"... Vâng, thời tiết thực sự rất đẹp."
Thế mà giờ đây, tôi đang có một buổi dã ngoại yên bình với chính những người sẽ quăng cả đế chế vào hỗn loạn.
Tôi nghe nói nơi này là một trong những địa điểm dã ngoại nổi tiếng nhất đế chế. Có vẻ như gia đình Bá tước Rahelthani đã thuê cả khu vực này cho buổi chiều nay.
Nhìn bề ngoài, có lẽ nó giống như một chuyến đi chơi vui vẻ của gia đình.
Nhưng tôi chỉ thấy bối rối.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ đi dã ngoại với Roselia.
Ý tôi là, Roselia là kiểu người thích một bữa tiệc máu hơn là một chuyến đi chơi dễ chịu dưới ánh mặt trời.
Làm sao chuyện này lại xảy ra?
Roselia có lẽ sắp xếp việc này để cải thiện mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi chỉ thấy khó xử.
Và nguyên nhân chính của sự khó xử đó là cô gái đang ngồi bên cạnh tôi.
"Trông con không được vui lắm nhỉ, Camilla."
Roselia nheo mắt, và Camilla gượng gạo nở một nụ cười.
"Không đâu, Thưa Mẹ. Buổi dã ngoại... rất tuyệt."
Đó rõ ràng là một nụ cười gượng ép, nhưng Roselia dường như không nhận ra.
"Giờ mẹ mới nghĩ ra, hai đứa vẫn có vẻ ngại ngùng với nhau. Các con đã nói chuyện nhiều chưa?"
Nghe những lời đó, đôi mắt tím của Camilla lặng lẽ hướng về phía tôi.
Khoảnh khắc ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy chạm vào tôi, tôi vô thức giật mình.
"Giờ các con đã là một gia đình, chị em nên thân thiết với nhau."
Những lời đó chẳng mấy dễ chịu chút nào.
Tôi đã rất không thoải mái khi ngồi cạnh Camilla, vậy tại sao cô ấy cứ cố gắng đặt cô ấy bên cạnh tôi?
Có phải Roselia luôn tọc mạch như thế này?
Hay cô ấy không biết Camilla là kiểu người nào?
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt trống rỗng kia, ai cũng có thể thấy cô ta thiếu kỹ năng xã hội.
Cô ấy thực sự mong đợi tình cảm chị em sao?
Nhưng ngay từ đầu, gia đình này đã chẳng qua là một vở kịch sắp đặt. Làm sao tình cảm có thể nảy nở trong một mối quan hệ như vậy?
"Con rất thân với chị của con."
Camilla nói, mỉm cười bằng ánh mắt khi cô ấy di chuyển lại gần tôi hơn.
"Đúng không, Chị?"
Ánh mắt cô ấy dường như nói, 'Hãy đồng ý nếu chị không muốn chết.'
Ngay cả Camilla, kẻ được sinh ra với sự độc ác, cũng phải cẩn thận trước mặt Roselia.
"Đúng vậy. Chúng em rất thân."
Tôi gượng cười và đồng ý với lời cô ta.
Thân thiết gì chứ. Thực tế, tôi chỉ được đối xử như hạt bụi.
"Vậy sao?"
Roselia quan sát phản ứng của chúng tôi với vẻ hài lòng, rồi mở chiếc giỏ bên cạnh.
Bên trong, nhiều món ăn nhẹ tinh tế với họa tiết cầu kỳ được sắp xếp gọn gàng.
Những món ăn vặt cao cấp không thể tưởng tượng được ở Làng Binhel, nơi chúng tôi chỉ ăn cỏ và rễ cây. "... Trông ngon quá."
Có lẽ vì tôi vẫn còn nhỏ, miệng tôi ứa nước khi nhìn thấy những món ăn nhẹ ngon lành.
"Nào, con yêu, há miệng 'a' nào."
Roselia cẩn thận nhặt một chiếc bánh quy và đưa ra trước miệng tôi.
Cả Camilla và tôi đều nhìn cô với ánh mắt bối rối.
"Bà Bá tước..."
"Điều đó đã được ghi trong hợp đồng, phải không? Rằng tôi sẽ hoàn thành tốt vai trò làm cha mẹ. Và rằng tôi muốn gần gũi hơn với các con gái của mình, đúng chứ?"
"... Ngài muốn biết công thức thuốc?"
"Ừ. Tôi rất tuyệt vọng. Tôi muốn thoát khỏi lời nguyền này."
Cô ấy rất thành thật.
Ít nhất cô ấy không giống kiểu người sẽ giăng bẫy trong khi giấu đi ý định thật sự, như giám đốc trại mồ côi.
"Tay mẹ mỏi rồi đây."
Nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực của Roselia, cơ thể tôi phản xạ di chuyển.
Tôi nhanh chóng đưa tay ra lấy chiếc bánh quy cô đang cầm, rồi cho vào miệng.
Khoảnh khắc chiếc bánh chạm vào lưỡi, mắt tôi vô thức mở to.
Hương vị ngọt ngào và mặn mà đầu tiên tôi được nếm thử kể từ khi tái sinh.
"... Ngon quá."
Tôi bị mê hoặc bởi hương vị đến nỗi lặng lẽ ngậm miệng và nhai chiếc bánh quy một cách cẩn thận.
"Thật đáng yêu."
Roselia nhặt một chiếc bánh quy khác và lần này hướng về phía Camilla.
Camilla nhìn cô với vẻ không tin nổi, nhưng Roselia có vẻ không có ý định rút lui.
"... Mẹ không giống bình thường chút nào."
Camilla lẩm bẩm nhỏ, quay đi chỗ khác.
"Mẹ biết. Mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ không như thế này."
Roselia trả lời bình tĩnh, như thể đã đoán trước những lời đó.
"Dù sao thì, con cũng là con gái của mẹ, phải không?"
"... Theo hợp đồng."
"Vậy thì, chiều lòng mẹ một chút đi."
Đôi mắt Roselia hơi nheo lại. Camilla hơi giật mình trước nụ cười vừa trìu mến vừa phảng phất sự đe dọa tinh tế.
Camilla do dự một chút, rồi cẩn thận mở đôi môi đang khép chặt ra.
Một miếng bánh quy đi vào, Camilla phồng má lên và lẩm bẩm, trông có chút ngượng ngùng.
Điều đó hơi bất ngờ.
Mặc dù cô ấy là nhân vật phản diện sẽ đe dọa thế giới trong tương lai, nhưng vào lúc này, cô ấy dường như không khác mấy những cô gái cùng tuổi.
Nghĩ lại thì, cô ấy còn nhỏ hơn tôi.
Có lẽ tôi đã nhìn cô ấy qua lăng kính thiên kiến, bị ảnh hưởng bởi bối cảnh trò chơi, và sợ hãi cô ấy quá mức cần thiết.
"Này, Camilla."
Roselia nhặt một chiếc bánh quy và đặt vào tay Camilla.
"Là em gái, hãy đút cho chị gái của con một cái đi."
"... Hả?"
Đôi mắt tím của Camilla mở to vì ngạc nhiên.
"Mẹ vẫn nghĩ hai con có vẻ hơi xa cách."
Roselia mỉm cười bình thản khi nhìn tôi.
Camilla cau mày bao nhiêu, thì tôi cũng bối rối bấy nhiêu trước tình huống này.
"Con không muốn sao?"
"Kh-Không phải..."
Nếu có một điều tôi nhận ra hôm nay, đó là Camilla không thể đi ngược lại lời của Roselia.
Tôi dễ dàng nhận thấy điều đó qua cách cô ấy nhăn nhó như sắp chết mà vẫn đưa cho tôi chiếc bánh như Roselia bảo.
"... Này, Chị."
Một giọng nói trầm thấp không chút cảm xúc. Khuôn mặt cô ấy lộ rõ mong muốn tình huống này kết thúc nhanh chóng.
Tôi không có suy nghĩ gì đặc biệt, nên tôi mở miệng và nhận lấy chiếc bánh cô ấy đưa.
Cùng với vị ngọt của đường tan chảy, đầu ngón tay của Camilla lướt nhẹ qua lưỡi tôi.
"Cảm ơn em."
Camilla gật đầu vô cảm mà không nói gì để đáp lại lời cảm ơn của tôi.
Chính vào khoảnh khắc đó.
Khi đang nhìn Camilla, có thứ gì đó lọt vào tầm mắt tôi.
Có những vụn bánh quy chưa lau sạch gần miệng cô ấy.
Vì tính cách không thể bỏ qua sự thiếu gọn gàng, tôi vô thức đưa tay ra phía cô.
"Em có cái này ở đây nè."
Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay lau khóe miệng cô ấy.
Tôi nhận ra mình đã hành động liều lĩnh khi thấy Camilla nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác.
"À... Nếu điều đó khiến em không thoải mái, chị xin lỗi."
"Không sao đâu."
Thói quen chăm sóc trẻ em ở trại mồ côi đã tự nhiên bộc lộ. Cuối cùng thì chúng tôi cũng xa cách, nhưng đã có thời chúng là những đứa trẻ tôi chăm sóc đầu tiên.
Nghĩ lại, tôi nghĩ mọi chuyện trở nên tồi tệ với lũ trẻ sau khi giám đốc can thiệp.
"Lạ thật."
Giọng nói của Roselia cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Cô chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt tò mò một lúc lâu, rồi cẩn thận đưa tay về phía miệng tôi.
"Ơ."
Bị chạm vào bất ngờ, tôi bản năng giật mình và lùi lại một bước.
Roselia hơi nhíu mày trước phản ứng của tôi.
"Mẹ tưởng con sợ tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng giờ có vẻ con lại ổn khi chạm vào Camilla?"
"... À."
"Hay là con không thích mẹ?"
"Kh-Không phải, không phải vậy đâu... Con sợ thật..."
"Nhưng với Camilla thì con lại ổn?"
"Đó là... ừm thì..." Ánh mắt sắc sảo của Roselia hướng về phía tôi. Tôi không thể đối mặt với cô, nên tôi cúi mắt xuống.
"Nếu con không nói, mẹ có thể sẽ hơi thất vọng đấy."
Giọng cô nghe có chút yếu ớt.
Vì lý do nào đó, tôi ngẩng đầu lên mà không nhận ra trước phản ứng tổn thương của Roselia.
"Không phải như vậy đâu! Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
"À... thì... là..."
Có đúng ba điều.
Những thứ tôi bản năng sợ hãi từ kiếp trước cho đến bây giờ.
Thứ nhất, zombie.
Thứ hai, kim tiêm.
Và thứ ba...
"Con... sợ tiếp xúc cơ thể với phụ nữ..." (skinship)
"Hả?"
Roselia chớp mắt ngơ ngác.
Điều cuối cùng tôi không bao giờ muốn nói ra.
Đó chẳng phải gì khác ngoài tiếp xúc cơ thể với phụ nữ.
Chính xác hơn là skinship (sự tiếp xúc da thịt thể hiện tình cảm).
Thật là xấu hổ nhưng đó là sự thật.
Khả năng miễn dịch của tôi với skinship với phụ nữ là dưới mức âm.
Không phải nói quá, nhưng đôi khi chỉ cần đầu ngón tay chúng tôi vô tình chạm nhau, cả người tôi cũng run lên.
Và bản năng này vẫn tồn tại trong tôi ngay cả bây giờ, sau khi được tái sinh thành phụ nữ.
"Nhưng Camilla cũng là phụ nữ mà, phải không?"
Roselia nghiêng đầu hỏi.
"Camilla..."
Camilla là một ngoại lệ.
Đây là cảm giác chỉ áp dụng cho những người lớn tuổi hơn ở một mức độ nhất định, như Isabel hay giám đốc trại.
"Camilla còn là trẻ con, nên không sao."
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm thấy một sự co giật nhẹ từ phía sau.
Tôi từ từ quay đầu lại vì nguồn năng lượng kỳ lạ đến từ sau lưng.
Ở đó, Camilla đang chớp mắt với vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Mà này, có phải chỉ là tưởng tượng không nhỉ?
Tôi cảm giác như cô ấy vừa làm một biểu cảm nào đó.
Thôi thì...
Chắc là do tôi tưởng tượng thôi.
---