Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

(Đang ra)

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

Sou Hazuki

Và cứ thế, bức màn của sử thi dark fantasy về một cô gái trẻ được người ta thầm thì gọi tên với sự khiếp sợ "Quỷ Bạc" đã chính thức mở ra!

26 150

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

461 12732

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

344 10398

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

11 28

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

128 117

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

149 1512

Arc 3: Lật Đổ Màn Kịch NTR [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 83: “Gã Hề Biết Hát ③ - Trong Khi Liếm Kẹo”

【Ringo POV】

Thật là tồi tệ!

Không ngờ lại có đứa báo cảnh sát!

Tôi không có mặt ở đó nên chưa bị bắt, nhưng qua quá trình thẩm vấn, chắc chắn sự tồn tại của tôi sẽ bị lộ, việc tôi bị bắt cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Một nữ sinh bình thường, chỉ có việc làm idol là ưu điểm duy nhất như tôi, làm sao có thể trốn thoát khỏi cảnh sát một cách nghiêm túc được chứ.

Vậy thì, ít nhất, tôi phải khiến con nhỏ đó... Yorifuji Ichigo phải chịu đựng đau khổ!

Ngay từ đầu, tôi mới là người thích và để mắt đến Kyoichi trước.

Đó là lý do tôi đã xúi giục bạn bè tạo ra một trào lưu tỏ tình ở trường tiểu học.

Thông thường, nếu muốn tỏ tình, người dễ thương nhất chẳng phải là tôi sao?

Tại sao Kyoichi lại đi tỏ tình với một con nhỏ nhạt nhẽo như Ichigo chứ!

Chắc chắn là đã gian lận gì đó rồi!

Nếu không, làm sao cậu có thể bỏ qua tôi mà tỏ tình với Ichigo được!

Tôi đã bắt nạt Ichigo để trả đũa, nhưng điều đó lại khiến Kyoichi ra tay, ghét bỏ tôi và mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Kể từ đó, tôi chuyển sang trường sơ trung khác, thậm chí còn trở thành một idol nổi tiếng chỉ để khiến cậu hối hận vì đã chọn Ichigo, vậy mà cậu chẳng hề quan tâm đến tôi.

Sau đó, tôi đã tìm hiểu và biết được Kyoichi đã cướp cô gái của tên Nagaoka khỉ kia, và tôi nghĩ điều đó có thể tận dụng được.

Tôi không biết liệu Kyoichi bắt đầu lăng nhăng, hay chỉ đơn giản là ghét tên khỉ đó, nhưng tôi nghĩ nếu tôi giả vờ thân thiết với tên khỉ, cậu có thể sẽ cướp tôi.

Tuy nhiên, tôi sợ nếu chỉ có mình tôi, cậu sẽ nghĩ "kệ hai đứa ghét nhau tự chơi đi", nên tôi đã lôi cả Tomorin vào.

Thật thuận lợi, Tomorin cũng đã phải lòng Kyoichi—người mẫu ảnh độc quyền của tạp chí—ngay từ cái nhìn đầu tiên, nên cô bé đã đồng ý ngay.

Tôi và Tomorin hợp tác, định lợi dụng tên Nagaoka khỉ để tiếp cận Kyoichi... thế mà kế hoạch lại rối tung rối mù lên và dẫn đến cơ sự này!

Cái quái gì thế, cả tên khỉ và Tomorin đều hành động tùy tiện quá đáng!

Tên khỉ thì bị đuổi học trước khi kịp đến cướp cô gái.

Tomorin thì lại phạm tội rõ ràng.

À, giữa chừng tôi cũng nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.

Cuối cùng lại thành ra thế này!

Tất cả là tại Ichigo—kẻ đã cướp Kyoichi khỏi tôi ngay từ đầu!

Nếu Ichigo biết thân biết phận mà tránh xa Kyoichi, thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này!

Vì vậy, sự trả thù mà tôi sắp thực hiện là hoàn toàn chính đáng!

✦✧✦✧

Sáng hôm đó, tôi đã rình rập ai đó trên con đường dẫn đến trường cao trung đó.

Và tôi đã thấy đối tượng mình cần đang đi một mình.

Không thể nhầm được. Chính là cô gái tóc bạc đã cùng cảnh sát bước vào cửa căn hộ của Tomorin.

Tôi chạy đến phía sau cô và ôm lấy.

"Nè, nói chuyện chút không?"

"Ể? Cô là..."

"Không cần biết, đi lối này."

Tôi gần như cưỡng ép kéo tay cô vào một con hẻm vắng vẻ.

Trên đường đi, tôi hỏi tên và biết cô là Yoshida Ami.

"Nè cậu. Cậu thích Kyoichi không?"

"Etou, chuyện đó thì..."

"Chắc là thích rồi. Nếu không, cậu đã không gọi cảnh sát để cứu Kyoichi."

Để nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện, tôi tiếp tục nói mà không đợi câu trả lời của Yoshida-san.

"Nè, nếu thích Kyoichi, cậu có muốn thứ này không? Ảnh đáng xấu hổ của Kyoichi, ảnh và video cậu ấy đang làm chuyện ecchi với Tomorin... à, còn có ảnh đáng xấu hổ của em gái Kyoichi nữa."

Tôi liên tục lướt màn hình điện thoại, cho Yoshida-san xem những bức ảnh thật.

"Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ bị cảnh sát bắt thôi. Nhưng trước đó, nếu cậu hợp tác để tôi trả thù, tôi có thể chuyển đống dữ liệu này cho cậu. Tôi nghĩ khi đó cậu sẽ làm bất cứ điều gì mình thích với Kyoichi đấy."

"...Etou, tôi cần giúp gì?"

Yoshida-san nuốt nước bọt và hỏi.

Cô đã cắn câu rồi.

Thực ra, khi tôi bị cảnh sát bắt và thẩm vấn, nếu tôi mách về Yoshida-san, cô cũng sẽ bị kéo theo.

Việc mách hay không thì tùy vào tâm trạng lúc đó của tôi thôi.

✦✧✦✧

Vào buổi tối cùng ngày.

Tôi đã nhờ Yoshida-san đợi sẵn Ichigo ở trường cao trung Yuushou và tìm cách gọi cô ta đến một khu nhà kho bị bỏ hoang.

Khi tôi chờ sẵn trong nhà kho trống, Ichigo đã lẽo đẽo đi theo sau Yoshida-san mà đến.

"Etou... Ringo-chan? Tôi nghe nói cậu vẫn còn giữ ảnh của Kyo-kun..."

Thì ra là lấy cớ đó để gọi à.

Dù không biết cậu chia tay hay chưa vì vụ RAIN của tôi, nhưng đó là điểm yếu của Kyoichi, nên tất nhiên cô ta sẽ ngoan ngoãn đến thôi.

"Đúng vậy. Tôi đang giữ nó. Việc tôi bị cảnh sát bắt cũng chỉ là vấn đề thời gian, nên tôi định phát tán hết lên mạng để giải tỏa nỗi bực tức này."

"Dừng lại! Đừng làm thế! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, làm ơn xóa dữ liệu đi!"

Ichigo kêu lên thảm thiết.

Đáng đời lắm.

“Cậu nói sẽ làm bất cứ điều gì nhỉ? Vậy thì... tôi sẽ khiến cậu phải chịu đựng một chút đau đớn và xấu hổ... Yoshida-san!"

Nghe tiếng tôi, Yoshida-san đã khống chế Ichigo.

"C... cậu định làm gì...?"

Ichigo lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Nên làm gì đây nhỉ? Trước hết, lột sạch quần áo, chụp ảnh rồi tung lên mạng kèm tên và trường học, hay là... làm cho cậu không thể sinh con được nữa nhỉ. Tôi không muốn trong lúc mình bị gửi vào trại giáo dưỡng, cậu lại có cơ hội vượt lên trước tôi dù chỉ là một chút."

Tôi cố tình nhặt thanh sắt nằm lăn lóc trên sàn nhà, dùng bật lửa mua ở cửa hàng tiện lợi để hơ nóng đầu ống.

"Hi.”

Ichigo thốt lên một tiếng sợ hãi... nhưng.

"Hi, hi, hihihihi, fuhahahaha!!!"

Cô ta bỗng nhiên cười phá lên.

Mất trí vì sợ hãi rồi sao?

Thôi kệ.

"Yoshida-san. Lột sạch Ichigo đi!"

Theo lệnh của tôi, Yoshida-san đã thả Ichigo ra... nhưng lại bỏ mặc Ichigo mà lao vào tấn công tôi!

"Ể!?"

Vì quá bất ngờ, tôi bị cướp mất thanh sắt và bật lửa, chúng bị ném đi xa, còn tôi thì bị Yoshida-san khống chế.

"Không lẽ nào, Yoshida-san. Mày phản bội tao à!?”

Dù tôi hỏi, Yoshida-san vẫn không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn tôi.

Nhìn ánh mắt đầy thù địch đó, tôi nhận ra ít nhất cô không phải bị Ichigo đe dọa ngược mà phản bội.

"Ringo-chan à. Cậu chưa học được từ giới giải trí hay sao, rằng lời nói 'sẽ làm bất cứ điều gì' lại là lời hứa 'không làm bất cứ điều gì' nhất?"

Ichigo nói một cách xấc xược, nhìn xuống tôi.

Thật là nhục nhã... !

"Cậu thực sự là một gã hề tốt. Tôi phải giả vờ yếu thế, giả vờ sợ hãi cậu, và thậm chí phải diễn xuất vụng về, thật là lố bịch và tôi đã phải cố gắng lắm để nhịn cười đấy."

Ichigo lấy một viên kẹo từ túi váy ra, xé vỏ và cho vào miệng.

"Tôi đã cố gắng ngậm kẹo để nhịn cười, và nhờ đó tôi đã giỏi hơn trong việc đảo kẹo trên lưỡi. Hoo rô, rero rero rero rero."

Gì chứ, còn đảo kẹo trên lưỡi như trong anime nào đó nữa!

"Đối thủ của các cậu à. Tôi chỉ cần ngậm kẹo, mặc kệ mấy người, ngay cả khi tôi đi sau một bước, sau hai bước, tôi vẫn có thừa khả năng đấy. Rero rero. Giống như con khỉ trong lòng bàn tay Phật, hay là viên kẹo trên lưỡi tôi vậy. Rero rero rero rero."

Vì đang chiếm ưu thế nên cô khiêu khích một cách trắng trợn, cái con nhỏ Ichigo này...!

"Rero rero rero rero, re ro rero rero rero. …Phụt!”

Ichigo đột nhiên nhổ viên kẹo về phía mặt tôi.

Viên kẹo tan chảy một nửa dính vào má tôi.

"À, chán rồi. Lưỡi cũng mệt rồi, chắc tôi sẽ không ăn kẹo một thời gian nữa."

Ichigo lấy những viên kẹo còn lại trong túi, ném từng viên một vào mặt tôi mà không mở vỏ.

Trên vỏ ghi là vị táo, cô đang châm chọc tôi sao?

"Nè, cảm giác thế nào? Bị tôi—người mà cậu coi thường—làm cho ra trò thì cảm thấy thế nào?"

"Tồi tệ nhất!"

"Vậy thì tốt rồi."

Ichigo! Cô cười thật sự mãn nguyện!

"Thật ra, tôi đã ghi âm lại toàn bộ những lời cậu nói nãy giờ như 'lột sạch và chụp ảnh tôi', hay 'làm cho tôi không thể sinh con'. Mang cái này đến cảnh sát thì vào tù... à không, chắc chắn là vào trại giáo dưỡng rồi nhỉ? Chúc mừng nhé."

“Kuhhhh!!”

Tôi muốn vùng ra khỏi sự khống chế của Yoshida-san và đấm Ichigo, nhưng sức của Yoshida-san mạnh hơn tôi nghĩ nên tôi không thể thoát ra được.

"Về cơ bản, tôi cũng cảm ơn mấy người. Nhờ các người mà Aria-chan đã được 'hoàn thiện' một cách tốt đẹp. Vì vậy, tôi cũng có nghĩ đến việc tặng một phần thưởng nhỏ đấy?"

"Hả? Phần thưởng?"

Tôi bất giác hỏi lại vì đây là điều tôi không hề nghĩ đến.

Ichigo cười nhếch mép và ghé sát tai tôi thì thầm.

"Tôi sẽ giữ im lặng về chuyện lần này, và cả chuyện cậu bắt tay với Tomori-chan làm đủ thứ với Kyo-kun."

"Hả?"

"Đổi lại, nếu sau này có chuyện gì, tôi muốn cậu nghe lời tôi."

Việc phải làm theo lời con nhỏ này thật là một sự sỉ nhục.

Nhưng tôi muốn tránh việc bị cảnh sát tống vào, khiến cuộc đời xã hội của mình kết thúc.

"...Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm theo lời cậu."

"Cảm ơn. Vậy hôm nay cậu có thể về được rồi."

Ichigo cười tươi nói, và Yoshida-san thả tôi ra.

Tôi muốn trừng mắt nhìn cả hai, nhưng sợ Ichigo sẽ thay đổi ý định nên tôi nhanh chóng rời khỏi đó.

✦✧✦✧

Sau đó vài ngày, tôi nhốt mình trong nhà, xem tin tức trên mạng và dò xét phản ứng của dư luận.

May mắn thay, tên tôi không hề xuất hiện trong danh sách những kẻ gây rối liên quan đến Kyoichi.

Ngược lại, giám đốc công ty quản lý của tôi, người đã cung cấp loại thuốc đáng ngờ mà Tomorin sử dụng, dường như đã dùng nó để thác loạn các idol trong công ty, và ông ta cũng bị bắt.

Tên tôi chỉ thoáng được nhắc đến như một nạn nhân tiềm năng.

Dù tôi không hề gặp phải chuyện đó, nhưng tôi cũng nghe loáng thoáng về những tin đồn kiểu đó, và nghĩ đến khả năng mình thực sự bị giám đốc kia nhắm đến thì rùng mình.

Thành thật mà nói, việc được nhắc đến như một nạn nhân tiềm năng đã là một đòn chí mạng đối với một người nổi tiếng, nhưng tôi chấp nhận rằng làm nạn nhân vẫn tốt hơn là trở thành tội phạm.

Trường cao trung Yuushou không trách cứ tôi vì danh tiếng bị ảnh hưởng, dù họ đã vất vả lắm mới chiêu mộ tôi, mà thay vào đó còn đối xử rất thông cảm.

Họ nói tôi có thể tạm thời chuyển sang hệ học từ xa vì việc đi học trực tiếp sẽ rất khó khăn cho tôi.

Dù không còn lý do gì để đến trường đó nữa vì đã bị Kyoichi ghét—người tôi nhắm đến—nhưng tôi vẫn muốn đảm bảo bằng cấp, nên tôi đã chấp nhận học từ xa.

Vậy là, tôi sẽ phải sống ẩn dật một thời gian.

Tôi phải tự quản lý bản thân thật tốt để chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ.

Tomori, giám đốc, tên khỉ, Yoshida, và hơn hết là Ichigo...

Hãy nhớ lấy. Tôi nhất định sẽ trả thù!

Tluc: JoJo =))) Tluc: Ringo nghĩa là táo.