Giữa kỳ nghỉ xuân.
Tôi được Takeda Takayuki-senpai, đội trưởng câu lạc bộ tennis, gọi đến nên đã quyết định đi tới câu lạc bộ tennis của trường cao trung Yusho.
“Ara, Kyoichi cũng đến trường à?”
Khi tôi vừa định ra đến cửa thì bất ngờ chạm mặt Yuka, cô cũng đang mặc đồng phục giống tôi.
“À, anh được senpai trong câu lạc bộ tennis gọi đến. Còn Yuka là có việc của hội học sinh à?”
“Đúng vậy đó. Nhân tiện đây tụi mình đi cùng nhau không?”
“Cũng được.”
Thế là tôi cùng Yuka đi đến trường.
“~♪”
Chắc là do được đi riêng hai người nên Yuka có vẻ phấn khởi, cô vừa đi vừa mỉm cười và khoác tay tôi.
Cố ý hay do tư thế tự nhiên mà thành, ngực của Yuka đang ép vào cánh tay tôi qua lớp áo.
Trông chúng tôi có lẽ giống một cặp đôi thân thiết nên bị những người đi ngang qua nhìn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Không chỉ vậy, cũng có cả những ánh mắt ghen tị.
“Kazuha! Cược Saito rồi đấu với tôi một trận!”
Vừa mới đến trường, tôi đã bị một thành viên câu lạc bộ tennis gây sự.
Người này là… Ishikawa-senpai năm hai thì phải. Anh ta là át chủ bài của câu lạc bộ tennis ở đây.
“Người quen của em à?”
Tôi thử hỏi Yuka, người đi cùng đến trường với mình, nhưng cô lắc đầu.
“Không hề?”
“Này này, chúng ta đã nói chuyện với nhau nhiều lần rồi mà!”
Khi Ishikawa-senpai vội vàng nói, Yuka mới làm vẻ mặt như vừa nhớ ra.
“…À, có lẽ chúng ta đã nói chuyện vài lần trong công việc của hội học sinh.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Để chắc chắn, tôi hỏi lại với một chút mong đợi.
“Chỉ vậy thôi. …Hả, anh đừng có hiểu lầm. Em và senpai này thật sự không có gì cả!”
Giữa chừng, có lẽ đã nhận ra ý đồ của tôi, Yuka liền ra sức phủ nhận mối quan hệ với Ishikawa-senpai.
Tiếc thật. Nếu họ mà có ý với nhau thì tôi đã lặng lẽ rút lui rồi.
“Làm gì có chuyện đó! Chẳng phải em lúc nào cũng cổ vũ tôi sao!”
“Vâng? Nhưng đó chỉ là lời xã giao thông thường thôi mà…”
“Cái quái!”
Mặt Ishikawa-senpai đỏ bừng lên, nhưng tôi lờ đi và hỏi Takeda-senpai đang đứng gần đó.
“Takeda-senpai, có chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi nha. Là do Ishikawa cứ nằng nặc đòi thi đấu với Kazuha-kun nên anh mới gọi cậu đến.”
Takeda-senpai chắp hai tay lại, vừa xin lỗi vừa giải thích với tôi.
“Haa…, tôi về được không?”
“Thật sự xin lỗi cậu. Cậu ấy nói nếu không được đấu với cậu thì sẽ không tham gia giải đấu tới. Phiền cậu quá, nhưng nếu cậu chịu đấu một trận thì tốt quá.”
“Phù…, vậy thì. Vụ cược Yuka cụ thể là sao?”
Và cuối cùng, tôi hỏi lại Ishikawa-senpai.
“Nếu tôi thắng, cậu phải rời khỏi hội học sinh và không được lại gần Saito nữa! Và Saito phải hẹn hò với tôi!”
“Rồi sao?”
Khi tôi hỏi lại, Ishikawa-senpai tỏ ra bối rối.
“Hả? Rồi sao, ý cậu là gì?”
“Thế còn? Nếu tôi thắng thì sao?”
“Chuyện đó thì… tôi sẽ lặng lẽ rút lui.”
“Haa.”
Thật hết nói nổi.
Tại sao mấy kẻ thách đấu lúc nào cũng muốn cướp không thời gian và công sức của người khác nhỉ, thật không tài nào hiểu nổi.
“Ishikawa-senpai.”
Lúc đó, Yuka xen vào cuộc nói chuyện.
“Có chuyện gì sao? À, em cứ gọi tôi là Takuya được rồi.”
“Ishikawa-senpai, anh có em gái đúng không? Cùng khối với chúng tôi. Anh hãy cược cô ấy đi.”
“Không, ý là Takuya…”
“………”
Ishikawa-senpai vẫn cố chấp yêu cầu gọi tên mình, nhưng Yuka chỉ im lặng lườm anh ta như thể đã nói xong điều mình muốn nói.
“…Tôi hiểu rồi. Nếu thua, tôi sẽ giới thiệu em gái cho cậu. Cậu có thể hẹn hò hay dắt nó đi đâu tùy ý.”
“Tôi đã ghi âm lại rồi đấy nhé. Sau này anh đừng có nói là không có chuyện đó đấy?”
“Tất nhiên! Vì tôi sẽ không thua đâu!”
Và rồi trận đấu giữa tôi và Ishikawa-senpai bắt đầu…
………
Tôi đã thắng.
“Chết tiệt! Tại sao! Lại thua một thằng chưa từng đến buổi tập nào chứ!”
Ishikawa-senpai quỳ gối, dùng nắm đấm đập xuống mặt đất.
Thật sự xin lỗi.
“Kyoichi! Anh ngầu lắm!”
Yuka, người đã chứng kiến chiến thắng của tôi, chạy vào sân tennis và ôm chầm lấy tôi.
Thấy vậy, sắc mặt Ishikawa-senpai thay đổi và hét lên.
“Saito! Dù tôi đã thua, nhưng em đừng chọn thằng đó! Nó là một thằng cặn bã lăng nhăng với đủ loại con gái đấy! Em đang bị nó lừa đó!”
Tuy nhiên, Yuka dường như không để tâm, cô nhìn lại Ishikawa bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Không cần anh phải lo chuyện bao đồng. Chuu.”
Rồi cô hôn môi tôi như để khiêu khích.
“Cái mẹ nó, aa, aaaaaaaaaaa! Mình, người được mệnh danh là át chủ bài của câu lạc bộ tennis, lại thua một thằng trông lấc cấc như thế và bị cướp mất Saito sao! Công sức mình chăm chỉ luyện tập tennis đổ sông đổ biển hết rồi! Mình sẽ bỏ tennis!!!”
Chứng kiến cảnh đó, Ishikawa-senpai vừa la hét vừa chạy đi đâu mất.
Ểểể.
Át chủ bài của câu lạc bộ tennis đã tuyên bố giải nghệ trước cả khi mùa hè năm ba kết thúc.
Tôi… không có lỗi đâu nhỉ?
Để chắc chắn, tôi đã hỏi cả Takeda-senpai.
“Takeda-senpai, dù Ishikawa-senpai có bỏ câu lạc bộ tennis thì tôi cũng không có trách nhiệm gì đâu nhỉ?”
“…Ừm. Anh, người đã để cậu nhận lời thách đấu, sẽ có trách nhiệm đưa Ishikawa trở lại.”
Nghe vậy, Takeda-senpai gật đầu với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Tuy nhiên, tinh thần của Ishikawa-senpai đã không kịp hồi phục trước giải đấu đồng đội sắp diễn ra, nên tôi lại phải tham gia với tư cách là người hỗ trợ.
Dù nói là không có trách nhiệm, nhưng một phần nguyên nhân cũng là do tôi, và chủ tịch hội đồng quản trị cũng đã bảo tôi phải trở thành gương mặt quảng cáo cho trường cao trung Yusho.
Tôi đã nghĩ có thể sẽ gặp Suzuki-kun ở địa điểm thi đấu, nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu, có lẽ anh ta đã bỏ tennis thật rồi.
Và kết quả của giải đấu, thành tích cuối cùng là á quân.
Chúng tôi đã cố gắng vào được đến trận chung kết, nhưng đối thủ trong trận chung kết là một trường mạnh, dù tôi và Takeda-senpai đã thắng, nhưng các trận khác đều thua nên đã để vuột mất chức vô địch.
“Đã rót thêm ngân sách để củng cố mà vẫn thua sao… Thôi thì, Kyoichi-san cũng đã có những màn trình diễn ấn tượng cho đến cuối cùng, nên chỉ cần cắt giảm ngân sách câu lạc bộ là được rồi.”
Nghe kết quả đó, Aria-san đã đưa ra một phán quyết khá nghiêm khắc cho câu lạc bộ tennis.
Có lẽ tôi không nên tham gia với tư cách người hỗ trợ nữa.
Cuối cùng, về vụ cá cược em gái của Ishikawa-senpai.
Thật tình là tôi không có hứng thú nên đã quên bẵng đi và đang thư giãn trong phòng khách của nhà chung.
“Kyoichi, em đã sắp xếp lịch hẹn hò với Ishikawa-san rồi đấy, anh nhất định phải đi đó.”
Tôi bị Yuka đánh úp bất ngờ.
“…Tại sao?”
“Vì anh đã thắng trong trận đấu với Ishikawa-senpai và cược cả cô ấy mà đúng không?”
Không, đến giờ tôi mới nhớ ra chuyện đó.
“Yuka nè. Hai ta đang hẹn hò trên danh nghĩa nhỉ?”
“Trên danh nghĩa thôi.”
“Em lại định đẩy bạn trai mình đi hẹn hò với cô gái khác sao?”
Cô đâu phải là Ichigo.
“Em cũng đâu có thích làm chuyện này. Nhưng nếu anh thắng cược mà không lấy phần thưởng thì chẳng phải anh sẽ bị coi thường hay sao.”
“Anh bị coi thường cũng chẳng sao cả.”
“Nhưng bọn em thì có sao đó. Hơn nữa em đã hẹn rồi, nếu hủy thì sẽ bị người ta phàn nàn đó.”
“Phàn nàn… tại sao?”
“Hiroko-san, em gái của Ishikawa-senpai. Cô ấy là fan của anh đó.”
“Aa.”
Lại thêm chuyện phiền phức rồi…
“Ichigo… thì không nói, nhưng em sẽ nói gì với Aria-san?”
“Không sao đâu. Em đã nói đó là một phần của thí nghiệm và đã được Aria đồng ý rồi.”
Cái vụ tìm hiểu nguyên nhân chứng bất lực có giới hạn của tôi vẫn còn tiếp diễn à.
Bị dồn vào thế này rồi thì từ chối còn phiền phức hơn.
“…Chỉ lần này thôi đấy.”
“Em cũng sẽ cố gắng để mọi chuyện thành ra như vậy.”
Đừng nói những điều đáng lo như thế chứ.
✦✧✦✧
Cuối cùng, vài ngày sau, tôi đã đi hẹn hò với cô em gái Ishikawa.
Lúc ra khỏi nhà, tôi được Yuka hôn tạm biệt, thật chẳng hiểu gì cả.
“Không ngờ lại có thể được hẹn hò với Kazuha-kun! Phải cảm ơn anh trai vì đã thua mới được.”
Khi gặp nhau ở điểm hẹn, có vẻ Ishikawa-san thực sự là fan của tôi, cô rất vui vẻ với buổi hẹn hò.
Tôi cũng đã thử ám chỉ rằng mình đang hẹn hò với Yuka, nhưng cô lờ đi.
Quan niệm về chung thuỷ của những cô gái thích tôi rốt cuộc là thế nào vậy?
…Không, có lẽ vì lúc đầu tôi bị đồn là một kẻ lăng nhăng, nên kỳ vọng của họ đối với tôi đã giảm xuống chăng.
Thế là cả hai đã có một buổi hẹn hò lành mạnh, chỉ đi xem hàng, chơi game đối kháng ở khu trò chơi điện tử.
Giữa chừng, Ichigo có gửi thông tin về một khách sạn tình yêu được đề xuất, nhưng tôi đã lờ đi.
Tôi đã đãi bữa tối tại một nhà hàng được gợi ý trên mạng và định kết thúc ngày hôm đó… nhưng.
“Hiroko! Tại sao cậu lại hẹn hò với gã đó!?”
Đột nhiên, một chàng trai trạc tuổi chúng tôi xuất hiện và hét lên.
Hiroko, hình như đó là tên của Ishikawa-san.
“…Ishikawa-san. Cậu kia là ai vậy?”
“L-là người không quen đâu nh—”
Khi tôi hỏi Ishikawa-san, cô trả lời như vậy, nhưng rõ ràng là mắt cô đang đảo lia lịa mà?
“Tại sao cậu lại nói vậy!? Chúng ta đang hẹn hò mà!?”
“Hửm?”
Đang hẹn hò?
Điều đó có nghĩa là…
“Ishikawa-san, cậu có bạn trai rồi à!?”
Tôi cũng ngạc nhiên và hỏi cho ra lẽ.
“Nếu có bạn trai rồi, tại sao cậu lại nhận lời hẹn hò chứ!”
“Kh-kh-không phải đâu! Đó chỉ là đối tượng chơi bời thôi! Người tớ thích thật lòng là Kazuha-kun!”
Ngược lại mới đúng chứ! Phải nói tôi là người chơi bời còn kia mới là người thật lòng chứ! Mà nói thế thì cũng tệ như nhau!
“Hiroko… tớ chỉ là để chơi bời thôi sao… nói dối thôi phải không…?”
Bạn trai của Ishikawa-san dường như cũng bị sốc.
“Không phải nói dối đâu. Vì trong đám bạn chỉ có mình tớ là không có bạn trai nên tớ thấy xấu hổ, thế là tớ đã tỏ tình và hẹn hò với một người tiện lợi để lấp chỗ trống thôi. Người tớ thích thật lòng trước giờ vẫn luôn là Kazuha-kun mà.”
“Mà” cái gì mà “mà”.
Đùa giỡn với tình cảm trong sáng của người khác, thật là một kẻ tồi tệ.
“Lấp chỗ trống…? Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình, tớ đã vui lắm vậy mà… oa oa oa oa!”
Bạn trai của Ishikawa-san vừa khóc vừa chạy đi mất.
Aa, lại cái kịch bản tôi bị đồn là đã cướp bạn gái của người khác đây mà.
Vừa dự đoán như vậy, buổi hẹn hò kết thúc trong không khí khó xử.
✦✧✦✧
Thế nhưng khi học kỳ mới bắt đầu, không có tin đồn nào như vậy lan truyền cả.
Tôi thử tìm hiểu nguyên nhân một chút thì biết được anh em nhà Ishikawa và cả người bạn trai (cũ?) của cô em gái đều đã chuyển trường mà không ai hay biết.
Nhờ vậy mà danh tiếng của tôi không bị xấu đi, nhưng…
Không lẽ nào Ichigo hay Aria-san đã ra tay ngầm sau lưng mình… đâu nhỉ?