Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đi làm được năm năm rồi.
Tôi, Kuzuha Kyoichi, đã xin vào một công ty giải trí nhờ những mối quan hệ có được khi còn làm người mẫu ảnh và streamer.
Công ty đã nhiều lần mời tôi làm người nổi tiếng, nhưng vì vợ tôi không thích nên tôi đã từ chối. Đổi lại, tôi được coi là một nhân viên sẵn sàng xuất hiện trước công chúng khi cần thiết.
"Này, Kuzuha. Tối nay sau khi tan làm có buổi nhậu đó, anh cũng đi chứ?"
Vào một buổi chiều thứ Sáu nọ.
Khi tôi đang làm việc ở công ty, một đồng nghiệp đã tự nhiên kéo tôi vào nhóm đi nhậu.
"Không, xin lỗi. Hôm nay gia đình tôi hối thúc nên tan làm xong là tôi về nhà ngay."
"Gì thế, có nhiều cô gái nói sẽ đi nếu có anh đó, giúp tôi một chút đi chứ."
"Sao lại tự ý biến tôi thành mồi nhử vậy, đòi tiền thù lao đó. Hơn nữa, tôi là người đã có vợ con rồi, tại sao lại có những cô gái nhắm vào tôi chứ?"
"Trường hợp của anh có nhiều điều đặc biệt, nên có lẽ họ thấy vẫn còn cơ hội đó."
"Không có cơ hội nào đâu. Tóm lại, tôi xin phép không đi."
Tôi từ chối lời mời của đồng nghiệp, tan làm đúng giờ và nhanh chóng trở về căn nhà nơi gia đình yêu dấu của tôi đang chờ.
“Anh về rồi đây."
“”Mừng papa về nhà!””
Ngay khi bước vào cửa, con trai và con gái đã ra chào đón tôi.
Cô con gái là chị, cả hai đứa đều rất đáng yêu, giống tôi và vợ.
"Anh về rồi. Xem ra anh đã về ngay rồi nhỉ."
Đằng sau bọn trẻ, Yuka vợ tôi, trong chiếc tạp dề, chào đón tôi. Tất nhiên, cô đã trưởng thành rồi nên không còn để tóc hai bím nữa mà thay vào đó là mái tóc dài xõa xuống.
"Ừm, anh đã hứa sẽ dành thời gian cho gia đình từ hôm nay mà."
Đúng vậy. Tôi đã kết hôn với Yuka ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Chuyện diễn ra thế nào thì để sau tôi sẽ kể.
“Papa! Ichigo-mama làm cho tụi con một trò chơi mới đó!"
"Hay lắm! Bọn mình cùng chơi đi!"
Tôi còn chưa kịp trò chuyện với Yuka thì đã bị bọn trẻ kéo tay lôi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Ichigo, người vợ còn lại của tôi, đang ngồi trên chiếc xe lăn điện, nghịch chiếc máy tính xách tay đặt trên một chiếc bàn liền với xe lăn.
Cô ấy cũng đã thay đổi nhiều so với thời sinh viên, chiếc kính tròn đã được thay bằng một chiếc kính gọng sắc sảo hơn, và mái tóc dài đã được cắt ngắn vì cô ấy thấy việc chăm sóc nó rất phiền phức.
Nhân tiện, Ichigo sử dụng xe lăn điện không phải vì chân cô ấy bị tật, mà là do sự lười biếng của bản thân, chỉ muốn di chuyển dễ dàng hơn trong nhà.
"Chào mừng papa-san về nhé. Anh từ chối buổi nhậu cũng không sao chứ?"
Ichigo ngước mắt khỏi màn hình máy tính và chào tôi.
Cách gọi tôi từ "Kyo-kun" đã đổi thành "papa-san" sau khi kết hôn.
Hơn nữa, trong điện thoại của tôi vẫn còn cài đặt ứng dụng nghe lén, nên mọi hành động của tôi đều bị Ichigo nắm rõ.
Đối với các bà vợ, đó là biện pháp chống ngoại tình, còn với tôi, đó là bằng chứng để chứng minh sự trong sạch khi bị nghi ngờ, vì đôi bên đều thấy tiện nên cứ để vậy.
"Không sao. Nếu anh thất hứa, bọn trẻ sẽ giận đấy."
Đúng vậy, tôi đã kết hôn với cả Ichigo nữa.
Không phải vì luật pháp thay đổi cho phép tôi kết hôn với hai người.
Chuyện là, trước khi tốt nghiệp đại học, khi tôi đang tìm việc.
Yuka đã cầu hôn tôi một cách nghiêm túc.
Khi đó, tôi đã rất rung động trước Yuka, nhưng tôi không thể bỏ rơi Ichigo, vì vậy tôi đã từ chối lời cầu hôn.
Thế là Yuka nói rằng cô ấy chấp nhận cả Ichigo, và tôi đã bị cuốn vào, cùng Ichigo và Yuka thảo luận.
Kết quả của cuộc thảo luận, Yuka chấp nhận Ichigo là bạn đời của tôi.
Ichigo thì phá bỏ harem mà cô ấy đã tạo ra cho tôi, chỉ giữ lại Yuka.
Còn tôi thì chấp nhận cả Yuka và Ichigo làm bạn đời của mình.
Chúng tôi đã nhượng bộ và đồng ý với nhau để trở thành một gia đình.
Tôi đã tốn rất nhiều công sức để giải quyết mối quan hệ với những cô gái khác, như Aria-san, hay đúng hơn là Kakyoin-san...
Cái cách mà tôi sống cùng với Yuka và Ichigo là sau cuộc thảo luận, chúng tôi bắt đầu có con một cách nghiêm túc. Yuka mang thai trước, chúng tôi đăng ký kết hôn và sinh con gái.
Một năm sau đó, Ichigo mang thai, tôi ly hôn với Yuka và đăng ký kết hôn với Ichigo, sau đó sinh con trai. Nói cách khác, đó là một cách thức hôn nhân luân phiên.
Để giải thích với mọi người, chúng tôi đã đưa ra một kịch bản: Tôi kết hôn với Yuka trước và có con. Sau đó, Yuka bị trầm cảm sau sinh và trở nên nhạy cảm, chúng tôi cãi nhau và ly hôn trong cơn giận.
Sau khi tôi tái hôn với Ichigo và có thêm một đứa con, Yuka trở thành mẹ đơn thân và trong quá trình nuôi con một mình, cô ấy đã bình tĩnh lại.
Yuka đến gặp tôi xin lỗi, ba chúng tôi đã nói chuyện và làm hòa, rồi quyết định sống chung một nhà để cùng nuôi con.
...Đây là kịch bản mà chúng tôi đã giải thích với mọi người xung quanh.
Nhân tiện, tất cả những ý tưởng này đều là của Ichigo.
Nếu chúng tôi thay đổi vợ ba người trở lên, có lẽ sẽ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ thị. Nhưng với hai người là Yuka và Ichigo, câu chuyện của chúng tôi vẫn có thể được chấp nhận, và mọi người đã chấp nhận nó.
Dù vẫn có một vài người nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ thị.
Khi ly hôn, Yuka cũng không đổi lại họ cũ, nên Yuka, Ichigo và cả các con đều mang họ Kuzuha.
Tóm lại, hiện tại gia đình tôi có cả vợ và con hiện tại, cùng với vợ và con trước đây sống chung. Điều này không hề bất hợp pháp... tôi nghĩ thế.
Dù sao thì, chắc chắn chúng tôi sẽ bị xã hội chỉ trích.
Thực tế, cha mẹ của Yuka đã phản đối mối quan hệ này, dù cha mẹ Ichigo thì không.
Khi đó, Ichigo đã đưa ra bằng chứng về thu nhập của mình cho cha mẹ Yuka xem, và nói rằng khi cần, một mình cô ấy có thể nuôi cả gia đình.
Cha mẹ Yuka bị Ichigo thuyết phục và miễn cưỡng đồng ý, nghĩ rằng Yuka và các cháu sẽ không phải lo lắng về tiền bạc.
Sau đó, trong gia đình, Yuka đảm nhận vai trò nội trợ, còn Ichigo làm việc tại nhà và chơi với bọn trẻ.
Tôi cũng có thể giúp đỡ công việc của Ichigo, nhưng vì gia đình chúng tôi đã quá đặc biệt khi có hai người mẹ, tôi muốn duy trì hình ảnh một người bố đi làm ở công ty, vì vậy tôi đã làm việc tại công ty giải trí hiện tại.
"À ré, cái này làm sao đây nhỉ?"
“Papa tệ quá! Phải làm thế này cơ!"
"Ồ, con giỏi quá."
Sau khi ăn bữa tối Yuka chuẩn bị, cả nhà đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, chơi trò chơi giáo dục mà Ichigo đã tạo ra.
...Trò chơi giáo dục này, đối với trẻ con thì thật sự quá khó, phải chăng Ichigo đã bắt đầu kế hoạch giáo dục sớm rồi sao?
Dù có chút lo lắng cho tương lai của các con, nhưng sau khoảng một giờ chơi, bọn trẻ đã mệt và đi ngủ. Tôi quay lại phòng khách và dành thời gian thư giãn cùng Yuka và Ichigo.
"Hửm? Papa-san, Aria-chan nói ngày mai sẽ đến chơi đó."
Ichigo kiểm tra điện thoại và nói với tôi.
"Lại nữa sao, anh ước cô ấy sớm từ bỏ đi."
"Có lẽ vì mối quan hệ của chúng ta như thế này nên cô ấy nghĩ vẫn còn cơ hội đó."
Khi tôi chán nản, Yuka cũng đưa ra ý kiến tương tự như đồng nghiệp của tôi.
"...Chắc là vậy."
Trong số những cô gái tôi từng hẹn hò, Kakyoin-san là người khó bỏ cuộc nhất. Cô ấy vẫn còn độc thân và luôn tìm cách tiếp cận tôi.
Ví dụ, cô ấy đã trở thành cổ đông của công ty tôi làm việc, yêu cầu tôi tiếp đãi và bắt nạt tôi. Cô ấy còn mang theo vô số quà như đồ chơi trẻ con đến nhà tôi, cố gắng gieo vào đầu bọn trẻ rằng "Mẹ cũng là mẹ của các con".
Vì thế mà bọn trẻ đã từng xem Kakyoin-san như một người mẹ, điều đó thật sự rất rắc rối.
Tôi đã trực tiếp nói chuyện với gia đình Kakyoin-san để mong họ giúp đỡ, nhưng họ chỉ nói "Xin lỗi, đã quá muộn rồi, phiền cậu cứ tiếp đón con bé đi."
Bây giờ, tôi tránh mặt Kakyoin-san, còn Yuka và Ichigo đóng vai trò bạn bè để ngăn cản cô ấy, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải tiếp đón cô ấy.
"...Ngày mai, trước khi Kakyoin-san đến, chúng ta hãy cùng đi sở thú đi."
Để trốn tránh Kakyoin-san, tôi đã đề nghị cả nhà đi chơi xa.
"Hay đó. Bỏ qua chuyện của Aria, hiện nay số lượng sở thú cũng đang giảm dần, nên chúng ta nên đưa bọn trẻ đi chơi khi còn có cơ hội."
"Vậy thì, tụi mình sẽ bảo Aria-chan đến vào buổi trưa và khởi hành vào sáng sớm nhé."
Tôi nghĩ Ichigo sẽ làm một điều gì đó tàn nhẫn với Kakyoin-san, nhưng vì cô ấy không chịu từ bỏ nên đó cũng là lỗi của cô ấy.
Tôi chỉ mong cô ấy sẽ chán ghét và từ bỏ.
✦✧✦✧
Thế là kế hoạch được quyết định, và sáng hôm sau, tôi thúc giục những đứa trẻ đang ngủ nướng lên xe và hướng đến sở thú.
Người lái xe đương nhiên là tôi.
Ban đầu, bọn trẻ vốn chỉ định chơi ở nhà nên đã phàn nàn rất nhiều, nhưng khi đến sở thú, chúng đã vui vẻ reo lên và kéo tôi đi khắp nơi để ngắm những loài động vật quý hiếm.
“Papa! Mama! Tụi con cũng muốn nuôi thú cưng!”
"Dễ thương lắm!"
Có lẽ vì bị ảnh hưởng, bọn trẻ đã đòi nuôi một con vật.
"Được rồi. Ở đây tụi mình không thể mang động vật về nhà được, nên hãy về nhà rồi suy nghĩ tiếp nhé."
Tôi không phản đối vì tôi nghĩ việc nuôi chó hoặc mèo cũng tốt cho việc giáo dục tình cảm của bọn trẻ.
Tài chính gia đình chúng tôi dư dả, và số người chăm sóc bọn trẻ và thú cưng cũng nhiều hơn các gia đình khác.
Khi mặt trời sắp lặn, bọn trẻ đã mệt mỏi vì chơi đùa, nên chúng tôi quyết định về nhà sớm.
"...Yuka nè.”
Trên đường về bằng xe hơi, tôi bất chợt có một suy nghĩ và hỏi Yuka đang ngồi ở ghế phụ.
"Có chuyện gì sao?"
"Dù bây giờ mới hỏi, nhưng em có hạnh phúc với cuộc sống như thế này không?"
Tôi, dù hình thức thế nào, cũng đã kết hôn với Ichigo—người quan trọng nhất đối với tôi, nên tôi không có gì để phàn nàn.
Nhưng đó chỉ là ý muốn của tôi, và tôi lo lắng rằng Yuka có thể hối hận vào lúc này.
"Thế anh có hạnh phúc không?"
Yuka hỏi lại, tôi suy nghĩ một chút.
“Anh… hạnh phúc, miễn là em và các con hạnh phúc."
Đến bây giờ, Yuka và các con cũng quan trọng với tôi như Ichigo vậy.
Vì vậy, tôi muốn Yuka được hạnh phúc theo cách cô mong muốn. Nếu cô cảm thấy đau khổ hay bất mãn với mối quan hệ hiện tại, tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả để cô ấy được hạnh phúc.
Tôi không thể bỏ rơi Ichigo.
"Em cũng vậy, em hạnh phúc, miễn là anh và các con hạnh phúc."
“Sao thế này?”
Tôi bật cười vì câu trả lời có vẻ hơi buồn cười.
"Vậy thì, em phải nói là mình hạnh phúc rồi."
“Anh cũng thế."
Yuka cũng mỉm cười theo tôi.
"Thật ra, lúc đầu em đã rất quyết tâm loại bỏ Ichigo và Aria để độc chiếm anh, nhưng cuối cùng em đã không thể thắng Ichigo. Tuy nhiên, nếu anh hạnh phúc thì em đành phải chấp nhận, chỉ là em không thể từ bỏ thôi. Khi đã chấp nhận mọi thứ, Ichigo cũng là một người bạn đời tốt, và em thực sự rất tận hưởng cuộc sống hiện tại."
"...Vậy sao."
"Em cũng vậy! Em hạnh phúc khi được ở bên hai người và các con!"
Ichigo đang gối đầu lên chân bọn trẻ ở ghế sau, chen ngang vào.
"Ừm, cảm ơn em."
Cảm thấy ấm lòng, tôi tiếp tục lái xe về nhà.
Khi về đến nhà, tôi giật mình khi thấy một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp trong trang phục thường ngày, Kakyoin-san, đang đứng chết lặng trước cửa.
"...Này, chúng ta phải làm gì đây?"
"Anh hãy đối phó với cô ấy đi. Cô ấy đã đợi lâu như vậy, thật đáng thương."
“Em và Yuka-mama sẽ đưa bọn trẻ vào nhà bằng cửa sau đây."
Tôi đã hỏi ý kiến của Yuka và Ichigo, nhưng họ đã đẩy tôi ra đối phó với Kakyoin-san. Sau khi đỗ xe vào gara, Yuka và Ichigo đã đưa bọn trẻ đi vào bằng cửa sau.
"...Kakyoin-san? Sao cô lại ở đây?"
Chỉ còn một mình, tôi đành phải tiến lại gần Kakyoin-san và rụt rè hỏi.
Kakyoin-san ngước mặt lên, đôi mắt vô hồn như cá chết.
“…Em đã đến vào buổi trưa như đã hẹn, nhưng không thấy ai ở nhà, nên em đã nghĩ là mọi người có việc gấp và chờ ở đây..."
"À, xin lỗi. Chúng tôi đột nhiên quyết định đi sở thú nên đã đi cả ngày. Cô có thể về bất cứ lúc nào mà..."
“Em cũng thấy hơi kỳ lạ nên đã liên lạc với Ichigo-san. ...Và rồi, cô ấy đã gửi cho em thứ này..."
Kakyoin-san đưa điện thoại cho tôi xem.
Trên màn hình, một đoạn video đang được phát, ghi lại cảnh tôi, Ichigo và Yuka đang chịch nhau trên giường.
“Gì đây!”
Ichigo!!! Sao lại gửi thứ này cho cô ấy chứ!!!
"Kyoichi-san! Nhìn thấy cái này, em không thể không nhớ lại khoảng thời gian đó! Em không ngại làm người tình đâu, xin anh hãy gọi em là Aria và ôm em thêm lần nữa! Và ban cho em một đứa con!"
"Thôi đi mà!"
Thế là, tôi đã có một ngày cuối tuần bận rộn: gỡ Kakyoin-san đang bám víu lấy tôi, giải thích cho bọn trẻ những điều chúng hiểu lầm, và đuổi Kakyoin-san ra khỏi nhà khi cô ấy cố tình ở lại.
<Tác Note>
Đây là một cái kết IF mà tôi chợt nghĩ ra, kết thúc với Yuka & Ichigo.
...Aria... dù là IF, cô ấy đã trở thành nữ chính thua cuộc và là nhân vật phụ.
Nagaoka Shuuji, vào thời điểm này, cũng chỉ là một người mà tôi nhớ loáng thoáng.
Tôi không biết liệu có ai cần một câu chuyện như thế này không, liệu có quá sớm không, hay liệu nội dung này có được chấp nhận hay không, nhưng tôi đã thử đăng.
Với tình trạng mạch truyện hiện tại, tôi không thể tưởng tượng được Kyoichi sẽ chia tay với Ichigo. Vì vậy, Ichigo sẽ luôn đi kèm trong các cái kết khác.
Trừ khi có chuyện gì đó rất đặc biệt xảy ra, các cái kết với các nữ chính khác cũng sẽ tương tự.
Đây chỉ là một cái kết IF được viết dựa trên mạch truyện hiện tại. Tôi không có ý định kết thúc câu chuyện như thế này, và tiền đề để đi đến cái kết này có thể thay đổi tùy thuộc vào diễn biến của câu chuyện chính. Vì vậy, xin hãy coi đây như một màn nhập vai nhỏ.
Về việc luân phiên kết hôn, tôi đã thử đưa ra một hình thức đại đoàn viên mà tôi đã mơ hồ nghĩ đến trước đó.
Dù về mặt pháp lý thì không sao, nhưng về mặt xã hội thì chắc chắn là không tốt...
Tùy vào phản ứng của độc giả và những diễn biến mà ngay cả tác giả cũng không thể lường trước, cái kết này có thể sẽ được sử dụng làm cái kết chính hoặc bị loại bỏ.