Chương 70:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Sau đó, các thuộc hạ đều lần lượt xếp hàng và kính chào cả hai. Những ai mới gặp Artizea lần đầu tiên đều chúc mừng cả hai còn có kèm theo cả quà mừng.
Những lời chúc tốt đẹp cùng tiếng cười tràn ngập khắp không gian. Artizea cũng thấy bản thân đang tận hưởng buổi tiệc, cô cũng mỉm cười với bầu không khí mới lạ ở đây.
Cô có vẻ đã hiểu được vì sao Cedric lại cả khu vực đại công tước Evron là gia đình của mình và những thuộc hạ của anh là người thân của mình.
Tiệc năm mới ở cung điện hoàng gia là một hình thức khác của chính trị và trong giới thượng lưu. Với Miraila và Lawrence cũng thế.
Bị bao vây bởi vô số người, cô cảm thấy chật vật khi phải nhìn ra ý định thật sự của những người lui tới đó.
Miraila thì say xỉn, tới tận tối ngày đầu năm bà ta mới tỉnh dậy. Lawrence thường vùi đầu vào những buổi tiệc thứ hai trác táng ở nhà của các phụ nữ khác.
Nên chẳng hề có cái gọi là tiệc mừng năm mới ở nhà Rosan. Vì ở đấy chẳng ai nói với nhau lời hay ý đẹp cả.
Còn ở đây mới chính là bầu không khí gia đình.
Thật kì lạ và có chút ngỡ ngàng khi Artizea lại hòa nhịp vào nơi này một cách tự nhiên, vì cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chấp nhận viề này.
Nơi này không phải là của cô.
Không phải là vì cô không được phép tham dự, vì rốt cuộc cô cũng sẽ là một phần của sự kiện dù co cô có ly hôn và lui về tư cách của một thuộc hạ.
Khi nghĩ như vậy, cô thấy hạnh phúc, nhưng cũng thật đau lòng.
Ngay lúc này.
Bỗng cô thấy bầu không khí của cả hội trường như thay đổi hoàn toàn, Artizea nhìn quanh.
Lysia vừa bước vào sảnh tiệc.
Cứ như là cô ấy vừa chạy thật nhanh đến đây vì tay cô vẫn cầm váy cao lên, trang phục của cô tuy đơn giản nhưng lại có một màu tím sang trọng.
Có lẽ cô chẳng có thời gian để làm tóc, nên cô chỉ tết nhẹ lại qua một bên. Trên gương mặt cô không hề trang điểm.
Nhưng cô lại rạng rỡ hơn bất cứ ai ở đây, có một vầng sáng tỏa quanh cô.
Vẻ đẹp của Lysia khác hẳn so với Miraila.
Thật khó để tìm điểm đặc sắc trong vẻ ngoài của cô. Cứ như vì ánh sáng trong tâm hồn cô luôn chuyển mình một cách sống động chính là nét đẹp của Lysia.
‘Lysia…’
Khi cô cảm thấy hy vọng, Artizea ngây người trong suy nghĩ của mình.
Lysia nhanh chóng tiến lại chỗ cả hai, cô kính cẩn khuỵu một gối xuống.
“Em xin lỗi vì đã đến trễ. Thật là vui khi biết người vẫn khỏe mạnh”
“Lâu rồi không gặp Lysia. Trông em trưởng thành hơn trước rồi, nhưng hôm nay em đến một mình à? Nam tước Morten đâu rồi?”
“Bố em đang phải tự giam mình ở vì chân của ông ấy không khỏe lắm vào mùa đông. Mùa đông này, em đại diện mọi người trong làng đến đây ạ.”
“À ta hiểu rồi. Em năm nay chắc cũng 18 nhỉ?”
“Vâng, tháng trước vừa qua sinh nhật ạ.”
“Nếu 18 tuổi thì e cũng đã đủ tuổi rồi.”
Anh nhẹ nhàng quay sang, giới thiệu cô với Artizea.
“Lysia là con gái của nhà Morten. Cô ấy xuất thân từ nơi mà nàng biết rồi đấy.”
“Tôi là Lysia Morten, rất vinh dự được gặp người, thưa phu nhân. Tôi biết đã khá trễ nhưng mà chúng mừng cho hôn lễ của cả hai.”
Lysia đứng lên quay người về phía Artizea, sau đó cô khuỵu gối trước mặt Artizea.
Môi của cô chạm vào chiếc nhẫn đại công tước phu nhân. Đó là hành động thể hiện sự trung thành và sự phục tùng.
Artizea biết rằng trong mình đang nghẹn lại, nên cô chẳng thể nói nên lời. Chiếc nhẫn trên tay cô nóng bừng như đang bị thiêu đốt
“Rất vui được gặp cô, Lysia.”
Đôi môi cô như nặng trĩu khi gọi tên của cô ấy.
「Nếu như có thể sống ở một thế giới khác, ta sẽ rất vui nếu cô gọi ta là Lysia.」
Điều này đã thành hiện thực.
Nhưng không biết vào lúc đó Lysia mong muốn mối liên kết giữa hai người họ sẽ là gì?
Artizea đứng dậy, nắm lấy tay Lysia và đỡ nó lên. Cô ấy không nên quỳ trước mặt cô như thế này.
“Mang một chiếc ghế đến đây.”
Người hầu đứng gần đó nghe thấy liền mang một chiếc ghế đến.
Cô ấy đặt chiếc ghế cạnh Artizea, Lysia cảm thấy xấu hổ.
“Rất cảm kích người thưa phu nhân, nhưng tôi không thể cứ thế mà ngồi đây được.”
“Cứ ngồi đi, không sao đâu, ta cũng muốn có ai đó nói chuyện cùng.”
Artizea nói với vọng nhẹ nhàng.
Rất khó để cô nói chuyện với Lysia như đang giao tiếp với thuộc hạ của mình, nhưng cô cũng không nên là mọi người thấy lạ.
Hai má của Lysia ửng lên vì vui.
“Cảm ơn người, thưa phu nhân.”
Cô cảm thấy mình tội lỗi.
Ở tiền kiếp, cô đã không thể bảo vệ Lysia. Cedric đã nhờ cô làm điều đó một lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng, nhưng cô lại không thể làm gì cả.
Cô thậm chí còn không thể nói cho Cedric biết di nguyện cuối cùng của Lysia.
Lysia đã tha thứ cho cô, nhưng cô lại không thể dung thứ cho chính mình.
Cô đã nghĩ gì khi tỉnh dậy ở quá khứ? Cô đã cầu nguyện điều gì khi cô dâng nên lên cho các vị thần?
Cô sẽ bảo vệ cô ấy lần này.
Cô nghĩ thế.
Cô sẽ trả lại tất những gì mà cô đã tước đoạt khỏi Lysia, cô cố gắng trả lại những thứ mà Lysia đáng có.
Cô có ý định sẽ cho Lysia trở thành nữ hoàng.
Thật ra cô đã muốn gặp cô ấy từ sớm. Cô định sẽ đến và xin lỗi vì những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Nhưng lại không thể vì nơi ở của Lysia là ngôi làng của phiến quân.
Cô đã nói với Cedric cô biết về nơi này từ ban đầu.
Nhưng cô lại không dễ dàng gì tìm được nó. Đây là một nơi khá nhạy cảm ở lãnh địa Evron, nơi được giấu kính với những người xa lạ.
Nên tốt nhất vẫn là đợi cả hai nhau một cách tự nhiên, sau đó sẽ mang cô ấy ở bên cạnh.
Đây là cách hợp lý nhất.
Nhưng ngoài ra, Artizea cũng tự biết trong lòng mình lại không lý trí đến vậy.
Một ngày, rồi nhiều ngày sau đó, cô lại trì hoãn việc gặp Lysia.
Cô đã có thể nhờ Margaret cho gọi Lysia đến một cách bình thường nhất, vì cô đã nói cô sẽ chọn ra thị nữ của mình trong số những gia tộc hầu cận của nhà đại công tước.
Cô cũng biết Margaret đã lập ra danh sách những cô gái ở độ tuổi khoảng Artizea, nên cô chỉ cần chọn một trong số họ và nhờ Margaret gọi họ đến.
Nhưng cô đã không làm.
Lúc này Artizea mới nhận ra sự xấu xí bên trong mình.
Cô chỉ ước rằng mình được ở cạnh Cedric lâu 1 chút, chắc hẳn ý nghĩ không thành thực này đã khiến cô do dự.
Cô biết mình đã làm gì.
Cô không thể kiểm soát suy nghĩ của mình và cô luôn bị cuốn theo Cedric, cô thấy mình ngu ngốc đến mức không chịu được.
Trong lòng cô đau nhói, cứ như cả thế giới này thật tối tăm nếu cô đánh mất tình cảm này, dù rằng chúng vốn không thuộc về bản thân.
Tuy nhiên, mọi thứ đều không do cô quyết định.
Cô biết vị trí của mình không phải ngồi ở đây. Vì đây là chỗ của Lysia.
Chỉ 2 năm thôi, cô chỉ muốn được ngồi ở đây trong 2 năm, sau đó cô sẽ trả lại nó.
Cô biết.
Sau đó lại thấy như khoảng thời gian ở cạnh Cedric như sẽ kéo dài vô tận. Cô luôn mong mỏi chuyện đó.
Sau đó, những suy nghĩ của cô về Lysia bỗng dừng lại.
Ban nhạc bắt đầu chơi những bản nhạc khiêu vũ.
Cedric đứng lên và đưa tay về phía Artizea.
Artizea nhìn vào tay anh cảm thấy vô vọng tràn trề.
“Sao thế?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.
Đây là một thông lệ ở các buổi tiệc, người chủ tiệc hay người có địa vị cao nhất sẽ nhảy 1 bản đầu tiên.
Cô đặt bàn tay khẽ run của mình lên của Cedric. Cedric nắm lấy tay cô thật nhẹ nhàng, như một lẽ tất nhiên.
Đây là lần thứ 4 cả hai nhảy cùng nhau.
Một lần ở hôn lễ của Lysia, một ở buổi tiệc của bá tước Enda, và một ở buổi hôn lễ của cả hai.
Cả ba lần, Cedric đều giữ một khoảng cách chừng mực.
Họ đối thoại với nhau và ở gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi của cô như đổ bóng xuống mặt.
Tuy nhiên anh luôn giữ thái độ mà trước giờ anh luôn tuân theo.
Chưa hề có một sức ép nào anh đè nặng lên tay cô, thứ duy nhất đỡ lấy người cô là cánh tay của anh.
Khi dẫn dắt Artizea, vì cô không giỏi khiêu vũ, anh không hề chạm vào cô dù cô có phạm lỗi.
Nhưng hôm nay hoàn toàn khác.
Tay anh đặt lên người cô thật chặt.
Thay vì đặt lên đó và nhẹ nhàng hỗ trợ cô, lần này anh thản nhiên ôm chặt lấy hông của cô.
Khi Artizea đặt tay lên vai anh, hệt như cô đang ở trong vòng tay của Cedric.
Cô buộc phải chấp nhận điều này, như lúc cô buộc phải quen với việc anh ôm cô vào lòng, cả người cô đã quen dần với việc tựa sát vào tay anh.
Nhưng cô lại không thể nhảy như thế này trước mặt Lysia.
Cedric, lại hiểu nhầm lý do mà Artizea chần chừ, anh cười nói.
“Đừng lo, nếu nàng phạm lỗi, ta sẽ sửa cho nàng. Nàng cũng biết ta giỏi khiêu vũ mà?”
“Tôi không phải lo về việc đó.”
Artizea thì thào đôi chút.
“Ta sẽ giúp nàng trở thành người khiêu vũ đẹp nhất thế giới.”
Cedric trấn an cô, sau đó anh dẫn cô đi vào giữa sảnh khiêu vũ.
***
Aubrey đang đi đến sảnh tiệc.
Rốt cuộc, Margaret không tìm được cô trước.
Aubrey cũng là một người đã sống trong thành trì này từ lúc mới lọt lòng. Cũng chẳng phải cô chưa từng trốn đi một hai ngày sau khi cô cãi vã với mẹ mình.
Aubrey đã nhanh chóng về nhà, tức giận vô cớ với nữ hầu của mình, rồi thay bộ trang phục lộng lẫy nhất mà cô có.
Đó là một chiếc váy với chỉ vàng của Iantz được thêu vào phần diềm của chiếc váy, và xung quanh ngực.
Margaret từng nói rằng bà không thích chiếc váy này vì nó quá rườm rà. Nó được làm bởi một nhà thiết kế ở thủ đô với chi phí khá là đắt đỏ. Aaron luôn cưng chiều đứa con gái nhỏ nhất của mình nên ông đã cho cô mọi thứ và làm chiếc váy cho cô.
Cô mặc nó, lục lọi số trang sức của mẹ mình và chọn chiếc chiếc vòng cổ Ruby đắt nhất của nhà Jordyn.
Trong mắt cô, hôm nay bản thân thật đẹp. Và thật trưởng thành.
Vào lúc này, cô nghĩ rằng mình sẽ thu hút mọi ánh nhìn trong đại sảnh.
Nhưng cô còn không thể đặt chân vào đó.
“Có lệnh từ phu nhân Jordyn rằng cô không được phép bước vào sảnh tiệc.”
Phía lính gác không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Aubrey cũng thường hay gây rối lặt vặt nên anh chỉ nghĩ đơn giản lần này cũng thế.
“Xin cô hãy đợi ở đây một lúc, thưa cô Aubrey.”
Nhìn qua khe cửa, cô nhìn thấy cảnh Artizea đang lả lướt cùng với Cedric khiêu vũ.
Chân váy hơi rũ của cô đang xòe ra như cánh hoa, cứ xoay vòng để lộ lớp vải lông được may ở trong.
‘Chết tiệt… chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!’
Aubrey nghiến răng, cô cảm thấy Artizea đã tước đoạt vị trí của mình.
Cô quay đi và chạy ra ngoài.
“Này, cô Aubrey?”
Anh lính gác gọi lớn.
Thật ra là có lệnh bắt giữ Aubrey, nhưng lính gác chỉ nghĩ đơn giản đây là một cuộc cãi vã thường ngày của hai mẹ con thôi.
Ở Evron, mọi người luôn đối mặt với vấn đề về Karam và phía đế quốc ở thủ đô, nhưng họ chưa bao giờ phải đối mặt với vấn đề ở trong thành cả.