Chương 72:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Lysia đặt tay lên ngực.
“Ồ chị làm em bất ngờ quá, Aubrey. Chị đang làm gì ở đây vậy.?”
Lysia và Aubrey là chị em học với nhau. Dù cả hai không ở gần nhưng cũng thường xuyên trao đổi với nhau.
Khi Lysia còn nhỏ, cả hai thân nhau hơn bây giờ. Vì cô được gửi đến trong thành trì để Margaret dạy cô biết về cách ứng xử và văn hóa của các quý tộc.
Tuy nhiên, dù cả hai đều cùng tuổi nhưng mà chưa bao giờ họ thân thiết với nhau.
Lysia nói.
“Em không gặp chị trong sảnh tiệc, nghe nói chị được chọn làm thị nữ của phu nhân…”
Aubrey bước ra chỗ sáng, nơi có ánh đèn. Lysia nhìn cô lo lắng.
Trang phục của cô và lớp trang điểm có phần lộng lẫy đến mức lòe loẹt. Artizea thì mang vẻ thanh tao và sang trọng, nên cả hai trông hoàn toàn khác biệt nhau.
Cũng chẳng sao nếu như Aubrey là nhân vật chính của bữa tiệc, nhưng đây là tiệc năm mới.
Nếu như Aubrey như vậy bước vào đại sảnh thì cô sẽ trở thành một thị nữ mà còn ăn mặt màu mè hơn cả chủ nhân của mình.
Aubrey đanh đá nói.
“Con đàn bà đó cấm chị vào buổi tiệc.”
Lysia không biết được Aubrey đang nói về ai, vì cô chẳng thể ngờ rằng Aubrey lại gọi đại công tước phu nhân là ‘con đàn bà đó’.
Cô cũng chẳng mấy quan tâm để hỏi đó là ai với có chuyện gì xảy ra nên cô chỉ hỏi ngoài lề.
“...Dì Margaret đang tìm chị đó.”
“Mày đã nói gì với ngài đại công tước hả?”
“Chẳng gì cả, em chỉ lắng nghe chuyện của ngài ấy, hình như ngài có chút vấn đề thì phải.”
“Thế sao lại nói với mày?”
“Thì chắc là do em ở gần đó lúc ngài ấy muốn giãi bày.”
Có lẽ chuyện quan trọng nhất mà Cedric muốn nói với cô là nhờ cô giúp chăm sóc cho Artizea.
Hay cũng có thể vì anh muốn Lysia, người đại diện của làng phiến quân sẽ không quá lo lắng. Anh cũng nhắc cô rằng anh không hề kết hôn là để can thiệp vào việc thừa kế ngai vàng của Lawrence.
Nhưng Lysia cũng không nói rõ ra cho Aubrey.
Aubrey liền quát tháo lên hỏi cô.
“Có phải là vì con đàn bà đó không?”
“Sao cơ?”
“Có phải là con đàn đó không? Tao biết mà. Ngài ấy là một người sáng suốt, nên dù cho ngài ấy bị dụ dỗ ngay lúc này, ngài nhất định sẽ nhận ra cô ta là loại người như thế nào ngay lập tức. Thế ngài ấy có nói gì về tao không?”
Lysia lúc này mới nhận ra ý cô đang ám chỉ Artizea.
“Đừng nói ý chị ‘con đàn bà đó’ là chị đang nói đại công tước phu nhân à?”
“Sao? Bộ tao nói gì sai à? Thế, tao phải khen ngợi thứ người như vậy à?”
“Chị Aubrey, sao chị lại dám nói thế chứ?”
“Tao đã lỡ lời nói gì sai à? Hay ý em là vì cô ta là nữ hầu tước Rosan? Ai mà không biết mẹ của ả là nhân tình của hoàng đế? Tự nó nhận cha đẻ của nó là hầu tước tiền nhiệm, nhưng chả ai biết đó là thật hay không?”
“Chị! Chị phải cẩn trọng lời của mình chứ.”
“Con đấy cũng chẳng phải con điếm tầm thường. Vốn dĩ ả là loại người đó rồi. Thế nó thì làm được cái gì chứ?”
“Chị không chỉ đang xúc phạm phu nhân mà còn cả ngài đại công tước nữa đó!”
Lysia lên giọng với Aubrey.
“Làm ơn đừng giả bộ làm người tốt nữa. Tởm thật.”
Aubrey nhìn Lysia với vẻ mặt đầy khinh miệt.
“Tại sao mày lại không muốn tao nói ra việc con đàn bà đó chẳng tốt đẹp gì? Vì nó ở trên cơ tao hả? Nó nghĩ nó là ai?”
Aubrey nói với giọng đầy thù hằn.
Artizea phải tôn trọng cô.
Chẳng phải đó là chuyện mà đại công tước phu nhân của Evron phải làm à? Cô ta buộc phải thế, chuyện hiển nhiên thôi, thích ứng với những người ở nhà công tước và tôn trọng bá tước Jordyn.
Đến Cedric cũng tôn trọng Aaron và Margaret, anh cũng xem Aubrey như người trong nhà.
Nhưng Artizea lại bắt cô đứng suốt, đối xử cô không khác gì một đồ vật trong nhà, cô còn làm cho những người hầu ngó lơ Aubrey, và cả Cedric cũng chẳng để tâm đến cô nữa.
Sao cô ta lại đối xử với cô như vậy, cô đường đường là hậu duệ của gia tộc bá tước Jordyn.
“Ngài đại công tước đã nói sẽ chọn một người xứng đáng cho gia tộc Evron. Nhưng con điếm đó thì có gì mà tốt chứ?”
“Nếu như cô ấy không có tư cách để trở thành đại công tước phu nhân mà chị là người biết rõ chuyện đó và muốn giúp ngài ấy thì tại sao chị lại không đi mà nói trực tiếp với người? Vậy thì giờ chị vào trong sảnh tiệc rồi nói thẳng với ngài ấy luôn ngay lúc này, trước mặt tất cả mọi người luôn.”
Lysia chỉ tay về phía sảnh tiệc. Aubrey liền lớn tiếng.
“Đó là vì ả ta cấm tao đi vào sảnh tiệc!”
“Em không nghĩ vậy, ban nãy ngài ấy còn ở đây cơ mà chị cũng chẳng thể nào ló mặt ra.”
Lysia trả lời một cách đanh thép.
“Nếu chị đường hoàng bước ra để đưa lời khuyên, không lý nào mà phu nhân không lắng nghe chị hết. Nhưng mà, ngược lại thì chị lại xúc phạm, chỉ trích và chửi rủa sau lưng người như vậy.”
“Chuyện này, chuyện này!”
Aubrey giận dữ giơ tay lên.
Lysia nhanh tay nắm chặt cổ tay của cô trước khi cô kịp tát vào mặt mình, sau đó cô lạnh lùng nói.
“Đừng tưởng chị muốn làm gì thì làm, chị Aubrey.”
“Thả tao ra!”
“Đấy là vì chị đang ghen tuông vớ vẩn, tự nghĩ lại thì chị cũng có câu trả lời rồi.”
Mặt Aubrey đầy sự giận dữ và nhục nhã. Tóc của cô như muốn dựng ngược lên.
Sau đó lysia nói.
“Ngài đại công tước đã yêu thương chị hết mực như là một người em của mình. Nhưng đó là vì ba mẹ của chị, dượng và dì đã tận tâm hầu hạ ngài ấy. Chứ không phải vì bản thân chị là một người đặc biệt nào cả.”
“Tao đã nói là thả tao ra! Mày muốn thì đi mà hèn hạ cúi đầu trước mặt ả đi.”
“Phu nhân đại công tước không cần phải được chị phê duyệt hay gì hết. Người là nữ chủ nhân của vùng đất này và là người mà đích thân ngài đại công tước đã chọn.”
Aubrey càng vùng vẫy dữ dội hơn để thoát khỏi Lysia nhưng mà cô lại không thể đánh trả Lysia với sức của mình.
Lysia càng giữ chặt hơn, cô nói.
“Em không thể để chị đi. Em không cần biết chị sẽ làm gì. Miễn là chị vẫn tiếp tục nghênh ngang xúc phạm người như thế này, mọi thứ sẽ không chỉ một mình chị. Em không để chị tiếp tục quậy phá ngài đại công tước nữa đâu.”
Abrey vẫn tiếp tục vùng vẫy, tóc của cô cũng lơi ra và bù xù. Một chiếc cài tóc bằng bạc có đính hoa cũng lơi ra và rơi xuống đất. Mặt cô và hai tai cũng đỏ bừng lên.
Cuộc nhặng xị của cả hai ngày càng gay go. Ngay sau khi biết được cả hai đang đánh nhau, Margaret liền chạy đến.
Margaret sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của Aubrey, liền chạy đến nắm chặt hai vai cô, bà ấy suy sụp khi thấy cảnh tượng này.
Lysia thả tay của cô ra và thở dài.
“Aubrey, con đã làm cái quái gì vậy hả, con đã đi đâu?”
“Mẹ này! Sao đến mẹ cũng vậy vậy!”
“Đi ngay!”
Margaret nắm lấy cổ tay của Aubrey.
“Con đã làm sai gì chứ? Con không chấp nhận được chuyện con điếm đó lại trở thành đại công tước phu nhân!”
Aubrey la hét. Margaret nhanh chóng lấy tay bịt miệng cô lại, nhưng âm thanh vẫn vang vọng khắp hành lang.
Những người giúp việc và người hầu đều hoảng sợ, tất cả đều cúi đầu. Họ vờ như không nghe gì cả và rời đi.
***
*Thụp!*
Cánh cửa đóng lại một cách thô bạo.
Aubrey bị nhốt lại một mình trong phòng, cô giận dữ đi qua đi lại, vừa đi vừa cáu gắt.
Margaret đã đưa cô đến thánh đường, chứ không phải dinh thự nhà Jordyn.
Bà ấy sợ rằng nếu như đưa cô về dinh thự, bà sẽ bị cho là đang bảo vệ Aubrey.
Bà chọn thánh đường là vì nơi này có nhiều phòng trống, đây là nơi công cộng chứ không phải là nhà tù.
Cả ngày hôm nay, bà không nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến vậy.
Tuy nhiên, cuộc ầm ĩ ở hành lang không thể nào nhắm mắt cho qua được. Bà ấy không thể hình dung được con bé đã nói những thứ còn tồi tệ hơn nữa như thế nào trước mặt Lysia.
Bà ấy không thể im lặng giấu chuyện này đi bằng cách cho cô đi về miền quê nữa.
「Nhà Jordyn chúng ta đã là thuộc hạ của ngài đại công tước từ rất lâu cũng như việc vó được sự tin tưởng của ngài ấy. Đối với ba mẹ của con thì đây là niềm tự hào của một đời người. Bằng mọi giá, con sẽ phá hoại thanh danh của nhà ta, mẹ không để con làm vậy đâu.」
「Con đã làm gì sai chứ? Chỉ là một con hầu bị thương thôi mà?」
「Với tư cách là thị nữ của phu nhân, con đã ném nhiệm vụ được người phó thác cho mình xuống đất, còn đả thương người hầu thân cận của người. Hơn nữa, là tội xúc phạm đến phu nhân là điều không thể tha thứ được. Nếu con là một kỵ sĩ, thì đầu đã lìa khỏi cổ ngay lúc đó rồi.」
Margaret nói với vẻ mặt như bị bóp nghẹt.
「Sao tôi lại dạy dỗ nên một đứa con như thề này chứ.」
「Con có làm sai cái gì đâu, con chẳng, bộ con nói những thứ sai sự thật à.」
「Sau khi tuyết ngừng rơi thì hãy đi đến tu viện đi. Đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa, hãy ở dành cả đời ở đó mà phản tỉnh lại đi.」
「Mẹ à!」
「Con phải thấy là mình rất may mắn khi người chỉ cần con đi khuất mắt là được người lượng thứ chứ?」
Margaret sau khi nói thế liền đóng sầm cửa lại. Bà ra lệnh cho các lính gác thay phiên nhau canh chừng Aubrey.
Aubrey không thể chống lại họ. Mặc dù cô tức giận với Artizea, nhưng mà cô cũng rất hậm hực với Lysia.
Sao Cedric lại không nói với cô mà lại đi kể cho Lysia nghe?
Ngay lúc đó.
Cánh cửa đột nhiên mở ra.
“Ai đó!”
Aubey hét lên chanh chua. Hai người lính canh ngã gục vào phía trong phòng.
Đó là một người đàn ông trẻ với mái tóc đỏ như ánh lửa dùng chân đạp hai người kia vào trong. Ba đến bốn người đàn ông có vũ trang tiến vào sau ta.
“Ng…ngươi là ai?”
Aubrey hoảng sợ.
Người đàn ông đó có vắt theo một thanh đoản đao cùng với làn da rám nắng. Thoạt nhìn, người này chắc chắn không phải là người phương bắc.
Người đàn ông liền kéo chiếc ghế, ngồi xuống và mỉm cười.
“Tôi là người đến từ biển phía nam. Tôi lỡ đến đây mà chẳng hề biết phương bắc lạnh thế này, và mắc kẹt lại đây. Thật là may mắn khi thánh đường lại thương sót và cho tôi chỗ trú lại.”
“Gian trá.”
“Cũng không sai, nhưng thật sự là chúng tôi bị cầm chân ở đây vì tôi không rành thời tiết ở phía bắc, với cũng đúng khi thành đường chịu cho chúng tôi trú lại. Ngồi xuống đi, tôi không đến để làm hại cô đâu, thưa tiểu thư Jordyn.”
Aubrey từ từ thả lỏng hơn.
Vậy thì gã đàn ông ma mãnh này đến đây làm gì.
Đây chẳng phải là nơi nào tầm thường, mà là thánh đường của thành trì này.
“Thật mạo phạm, tôi không có gì để chối. Đấy là điều tôi cần, cô phải có gan thì mới thương lượng được.”
“Anh đến đây để làm gì? Anh muốn thương lượng cái gì?”
“Tôi đến đây là để giành lại người phụ nữ của mình. Và tôi nghĩ tiểu thư đây có thể giúp tôi.”
“Người phụ nữ của mình?”
Người đàn ông cười lớn.
“Đúng thế, tôi đến là để giành cô ấy lại. Thật bất ngờ khi tôi định đến cầu hôn cô ấy và cô ấy đã lấy một gã đàn ông khác.”
Aubrey run lên, vì cô biết rằng anh ta đang muốn nói đến Artizea.
Nếu đúng là thế? Thì chỉ có mỗi Artizea và người hầu của cô là những người ngoài ở thành Evron.
Chỉ có cô ta mới có quan hệ với gã đàn ông đến từ vùng biển phía nam thôi.
“Con ả đó, đúng là thứ đàn bà kỳ quái. Ý của anh là cô ta đã kết hôn với ngài đại công tước mà bên cạnh còn có một người tình ư?”
Người đàn ông không trả lời, nhưng lại mỉm cười và nói.
“Tiểu thư Jordyn. Có lời đồn là tiểu thư đây không mấy vừa mắt phu nhân đại công tước nhỉ… Vậy mục đích của ta cũng không khác mấy đấy chứ?”
Aubrey gật đầu mà không hề nghĩ ngợi thêm.