Chương 75:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Prood: Lancelot
Ngay khi anh thoát ra khỏi lưỡi kiếm của Alphonse, Cadriol cắm đầu chạy xuống dưới sảnh lớn.
“Còn bao nhiêu nữa?”
“Tổng cộng là ba!’”
Một mình Alphonse giết ba người lính tinh nhuệ của Cadriol.
Tính luôn người đã hy sinh để mang quả bom khói vào trong thành, anh đã mất tổng cộng 4 người.
Vào mùa đông, đường sá ở Evron luôn ướt át.
Mọi sức mạnh họ có đều tập trung vào việc đương đầu với Karam. Họ hiếm khi nghĩ đến việc bị người khác đánh chiếm thành trì. Vì biển băng và cái lạnh ở khu vực giúp họ có một hàng rào bảo vệ vững chãi hơn bất cứ thứ gì.
Thêm vào đó, cuộc đi săn, tất cả những đơn vị trực thuộc quân đội, bao gồm cả các kỵ binh đều không có mặt trong thành.
Nên anh nghĩ rằng chỉ cần nắm được một lối thoát hiểm, thì mọi chuyện sẽ thuận lợi để anh bắt cóc một người cô gái yếu đuối.
Nhưng cũng không thể xem nhẹ mọi chuyện.
Ngay từ lúc người trong thành nhận ra có kẻ đột nhập vào thành thì cả thành trì cũng sẽ phản ứng lại.
Cánh cửa bằng sắt được dựng ở trước mặt và sau lưng của Cadriol. Chúng vốn dĩ được đặt ở đó để cầm chân kẻ địch xâm nhập từ bên ngoài.
Tuy nhiên cả hai cùng sập xuống một lúc, sẽ dễ dàng cầm chân họ trong hành lang.
Nơi cần đến đang ở rất gần, nhưng Cadriol phải đi lòng vòng xung quanh, từ phòng này sang phòng khác, mở hết của này đến cửa khác, và đi sang một hành lang mới.
Nếu như anh không được Aubrey mách nước cho cấu trúc thành trì, thì dù binh lính của anh có tinh anh như thế nào cũng sẽ bị kẹt lại và bị giết.
“Chết tiệt!”
Những mũi tên bay vụt đến từ phía sau.
Lính gác chặn đường các hành lang, tất cả lối vào thành đều bị chặn lại bởi binh lính.
“Đi đi!”
Một người trong đội lính tinh chọn ở lại. Cadriol hét lên “Ta nhất định sẽ bù lại cho cậu!”
Cuối cùng, anh cũng chạy đến cuối hành lang tầng 1.
「Xoay cổ tay trái và phải của bức tượng trên tường cùng một lúc, sẽ mở ra lối dẫn nước vào thành.」
Đúng như Aubrey nói lối đi này chỉ mở được từ phía trong, và chỉ dẫn đến 1 con sông.
Nhưng với Cadriol như vậy là quá đủ.
Eimmel là một vương quốc của ngành hàng hải, đây là kinh đô của nước.
Với người dân Eimmel điều khiển tàu bè như là điều khiển tay chân họ, căng chỉnh buồm hay lái theo hướng gió đều là những thứ mà đứa trẻ lên 10 cũng làm được.
Dù cho có là sông băng hay gì đi chăng, sông vẫn là sông. Bước lên thuyền thì anh không hề thua kém bất cứ ai.
Với tiếng bánh răng xoay, bức tường đằng sau bức tượng mở ra.
*Bặp bặp bặp*
Những mũi tên ngắn cắm thẳng vào bức tượng từng chiếc một.
Cardriol cho nổ chiếc bom khói cuối cùng, sau đó anh chạy vào vào lối đi bí mật.
***
Lysia hạ chiếc nỏ xuống.
Rất khó để không bắn trúng Artizea qua làn khói.
Một nhóm binh lính nhanh chóng chạy vào lối đi bí mật.
Lysia nói.
“Cho người đi chặn lối đi đó từ bên ngoài. Chúng ta phải chặn từ hai đầu.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Cho người báo tin với ngài đại công tước ngay. Bắt giữ Aubrey Jordyn.”
Sau một loạt các mệnh lệnh của Lysia. Mặt của Margaret tái nhạt.
Lysia nắm lấy tay bà ấy.
“Chúng ta phải biết ai đã làm lộ đường hầm bí mật.”
Có ba lối đi bí mật ở trong thành trì.
Lối bình thường nhất là ở chỗ bức tượng, vì nó chỉ là đường cấp nước khẩn cấp, nên đường đi cũng rất ngắn, nên cũng không ai sử dụng nó để làm lối thoát hiểm.
Tuy nhiên, đó chỉ là đối với nhà Evron và những người trên lục địa Krate.
Phía cuối đường có một con sông, và đối thủ là những người ở vùng biển phía nam.
“Trời đất! Aubrey, sao con lại…”
“Dì hãy nghĩ xem. Aubrey chính là kẻ tình nghi lớn nhất, dì ạ. Aubrey hiện đang ở trong thánh đường, và những kẻ này cũng ở thành đường. Với cả chẳng phải chị ấy cũng chẳng thích gì phu nhân sao?”
Lysia lạnh lùng nói.
Thêm vào đó, Cedric nói rằng mọi người ai cũng biết về sự hiện diện của các lối bí mật này, nhưng không phải ai cũng biết cách mở chúng.
Anh chỉ cho những thuộc hạ mà anh tin tưởng nhất biết, để phòng trường hợp tòa thành bị chọc thủng và mọi mệnh lệnh bị vô hiệu.
Trong số đó có người cai quản tòa thành này, nhà bá tước Jordyn, những chư hầu của chủ nhân, và cả con cháu của họ, những người sẽ thừa kế nhiệm vụ này trong tương lai.
Mặt của Margaret cắt không còn một giọt máu.
“Chúng ta cần phải nắm được thông tin của những kẻ đó, dù chỉ ít ỏi thế nào. Dì Margaret! Nếu như có chuyện gì xảy ra với phu nhân, thì dì sẽ đối mặt với ngài đại công tước thế nào?”
Margaret giật mình, bà ngẩng đầu lên, gật đầu rồi sau đó đi ra ngoài.
***
Artizea tỉnh lại sau khi Cadriol thoát khỏi thành và lên tàu.
Artizea lờ đờ mở mắt, cô ngẩng đầu lên. Cô đang nằm trong một cái cabin nhỏ như một chiếc quan tài.
Trên người cô là một chiếc áo choàng bằng da dày lông. Có thêm một lớp lông trải trên sàn.
“Á…”
Toàn thân cô đau nhức hệt như vừa bị đánh một trận. Cô ngồi dậy.
Vì vẫn chưa quen được với cái lạnh và toàn thân tê cứng, cô liền lấy chiếc áo choàng mặc lên người. Chiếc áo phủ dài đến tận mắt cá chân của cô.
Ký ức cuối cùng mà cô nhớ được là cô đã bị Cadriol giật ở cổ khi bị Cadriol vác đi.
Cô từ từ đứng dậy. Bàn chân cô lạnh cóng do chỉ mang độc mỗi đôi giày vải trong nhà, cảm giác như các ngón chân bị xé rời ra.
Có một đôi giày quá cỡ đặt bên cạnh. Artizea mang vào, cô vấp ngã rồi đi ra ngoài cabin.
Chiếc thuyền nhỏ được cải tạo lại, đang lướt bong bong trên con sông, hệt như trượt trên băng.
Artizea nhìn quanh, ngơ ngác. Chiếc buồm đang căng đầy gió.
Khung cảnh hai bên sông vụt qua nhanh chóng. Dù cho lúc trời ấm, thuyền cũng không lướt nhanh đến vậy, kể cả lúc cô đi trên tàu của Evron cũng thế.
“Cô tỉnh rồi à.”
Cadriol nhấp ngón tay.
“Tuy không được chu đáo lắm, nhưng mong cô gắng chịu một chút. Tôi biết là nữ hầu tước Rosan không được khỏe mạnh lắm, nhưng tôi cũng không thể nào mang theo lò sưởi được.”
Artizea hít một hơi, không khí lạnh như đóng băng cả phổi cô.
“Chả hiểu thời tiết kiểu gì nữa. Nhà Evron điên rồi à? Họ xây thành rồi còn dựng thị trấn để ở một nơi thế này ư?”
“Hoàng tử Cadriol.”
“Giày lông của cô ấm chứ? Tôi chẳng muốn phải ắt ngón chân của cô dâu bằng dao đâu?”
“Sao…”
“Hửm sao”
Đưa cho một thủy thủ khác dây buồm, Cadriol tiến đến chỗ Artizea.
Artizea lùi lại.
“Bắt đầu từ đâu nhỉ? Làm sao tôi thoát được à? Làm sao tôi biết cấu trúc bên trong thành ư? Làm sao tôi ở đây ư?”
Cadriol cười tươi rói.
“Hay tôi nên bắt đầu từ lúc đầu tôi rơi khỏi cổ nhỉ? Cô không nhìn thấy cảnh đó đúng chứ? Đầu tôi bị chặt đứt với một chiếc rìu.”
“Ngài.”
“Gã đao phủ nói với tôi. Cha tôi đã chủ tâm bảo họ dùng một cây rìu cùn, nhưng nữ hầu tước đây đã bỏ tiền ra để thay một chiếc khác bén hơn. Tôi có nên mang ơn cô vì sự quan tâm hạn hẹp đó không nhỉ?”
“Chuyện đó…”
“Thật ra, tôi rất biết ơn cô đó. Chỉ một nhát là đầu lìa khỏi cổ. Nếu như tôi bị chặt đến năm sáu nhát, chắc lúc tỉnh lại tôi sẽ hóa điên mất.”
Artizea lại lùi thêm một bước nữa.
Cadriol bắt lấy hông của cô. Cánh tay vùng vẫy để thoát khỏi anh ta của cô cũng nhanh chóng bị giữ chặt.
“Cẩn thận. Nếu như cô ngã khỏi thuyền, toàn thân cô sẽ bị vỡ vụn do băng, cô sẽ chết ngay lập tức.”
“Làm thế nào?”
Artizea chỉ có thể hỏi.
Cadriol, đại hoàng tử của vương quốc Eimmel, chính là vua hải tặc của vùng biển phía nam.
Vương quốc Eimmel chỉ là một hòn đảo nhỏ ở phía nam.
Dân số đã ít, mà diện tích đất càng ít hơn. Ở đấy không hề có tài nguyên, cả nông nghiệp cũng không thể phát triển ở vùng đất mặn này.
Dù thế, họ không phát triển các kỹ thuật thanh nhã như vương quốc Ianz, một đất nước cũng trong tình trạng tương tự.
Ngành nghề phát triển duy nhất chính là đánh cá. Nhưng lượng hải sản thu được cũng chỉ có ở khu gần bờ.
Khi Krate đang phát triển thì Eimmel ngày càng nghèo hơn.
Chính lúc này Cadriol nhắm đến việc cướp bóc trên biển.
Ban đầu mọi thứ không như thế này. Lúc đầu, họ chỉ dùng các sự thông thạo về định vị của mình để tiếp cận các tàu thuyền hàng hóa để trao đổi.
Tuy nhiên, nhà công tước Riagan, được sự hậu thuẫn của hoàng tộc, đã chèn ép họ.
Chỉ trong vòng chưa đến vài năm, Cadriol không thể nào địch lại mạng lưới thông thương rộng lớn của Krates.
Anh bắt đầu khuất phục các cướp biển ở vùng biển phía nam và tập trung họ lại thành một nhóm.
Thoạt đầu, đa số các cướp biển đều xuất thân từ vương quốc Eimmel. Có cả một số khác đến từ những nơi khác, nhưng đại đa số đều là những người ở phía nam.
Nhóm các cướp biển có tổ chức bắt đầu dồn dập đánh cướp các tàu thương gia người Krates, họ định kì đánh cướp ở khu vực phía nam và làm thiệt hại cho hải quân.
Cùng lúc đó, anh đứng lên tự nhận mình là người bảo hộ cho vùng phía nam với tư cách là hoàng tử của Eimmel.
Họ đều truyền tai nhau rằng, tàu thuyền được hải quân Eimmel bảo hộ thì chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió trên biển.
Có thể nói từ những ngày lập quốc, khu vực phía nam đế quốc luôn nhức nhối về vấn nạn cướp biển.
Tuy nhiên, trong mười năm tiếp hay từ lúc này, hải quân hoàng gia trở nên suy yếu nhất, và sức mạnh cướp biển tăng lên.
Sự thật là họ chẳng thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của hải quân Eimmel.
Tất cả đều nhờ Cadriol.
Nên Artizea đã bắt tay với Cadriol. Cuộc giao dịch đầu tiên là khi họ thao túng giá ngũ cốc để loại bỏ đại công tước Riagan.
Đây là một thương vụ mà Cadriol không thể nào bỏ qua.
Anh nhận một khoản tiền sau đó mua ngũ cốc tại các cửa hàng. Khi giá ngũ cốc tăng cao anh lại đem số hàng cướp được đem bán ở khu vực phía nam với lợi nhuận gấp 3 lần.
Cuộc giao kết giữa hai bên vẫn được duy trì một khoảng thời gian sau khi đại công tước Roygar bị phế truất. Vì Lawrence muốn bắt nhà công tước Riagan phải quy hàng mình.
Nhưng cuối cùng, Artizea lại phản bội Cadriol. Đó là vì anh nắm giữ tội chứng của cô.
Sau khi tin lời của Artizea, Cadriol đã bị nhà vua bắt vì tội mưu phản và tử hình.
Ngày hôm đó chính đế quốc Krates đã cho vương quốc Eimmel mượn lực lượng. Hay chính xác hơn là chính Lawrence đã làm vậy.
“Bằng cách nào…?”
Artizea không tài nào tin được đành hỏi tiếp, Cadriol cười.
“Khoảng 4 tháng trước, khi tôi tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, tôi cảm thấy thật bất ngờ và may mắn khi đầu của mình vẫn còn nguyên ở đấy. Tôi nhớ rõ cảnh tượng đầu mình liền khỏi cổ vì án tử, thoạt đầu tôi còn nghĩ đấy chỉ là một cơn ác mộng kì lạ thôi.”
“...”
“Nhưng từ ngày hôm đó, mọi việc đều trở nên kì lạ. Nhưng giấy tờ, con người tôi đều đã nhìn thấy trong mơ, thậm chí tôi còn biết được ngày có bão. Những ký ức đó sống động đến mức, tôi chẳng thể tin rằng chúng chỉ là mơ.”
Cadriol nói.
“Thế cô đoán xem tôi nghĩ điều gì đầu tiên? Là nữ hầu tước cô à?”
“Tôi không biết.”
“Đó là tôi phải có được cô bằng mọi giá.”
Bàn tay của Cadriol bắt lấy cằm của Artizea và quay mặt cô về phía mình.
“Tôi không biết tôi đã nhớ cô bao từ bao giờ. Tôi đã nghĩ về cô rất nhiều. Không biết lúc gặp nhau tôi phải bóp chết cô hay phải hôn cô?”
Anh cười lên dữ dội. Lời thì thầm nhẹ nhàng phả nhẹ trên môi Artizea.
Artizea như nín thở.
Không một ai ngoài cô có ký ức cả. Cô đã kiểm chứng bằng nhiều cách.
Cadriol hôn cô. Artizea mím chặt môi với tất cả sức lực của mình.