Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Ayako
Proof: Lancelot
Cedric bị bỏ lại , anh ngồi một lúc và không nói năng gì. Lysia đứng dậy khỏi ghế, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cedric hỏi cô.
“Ta đã làm gì sai ư?”
“Thần không biết ạ.”
Anh không biết chuyện này đã diễn ra bao nhiên lần. Những ngày gần đây, Cedric dừng như không nói chuyện một cách đàng hoàng với Artizea . có phải vì lúc nào cô cũng có thị nữ theo sau? Cedric nghĩ, xoa xoa lông mày bằng ngón trỏ.
Hoặc, có khi anh đã nói điều gì đó khiến cô thất vọng mà anh không biết chăng?
Lysia nói.
“Thay vì lo lắng về điều đó người nên đuổi theo phu nhân thì tốt hơn.”
“Ta có nên như vậy không.”
Cedric đứng dậy.
Trong một thoáng Lysia tự hỏi điều đó có phải do mình hay không.
“Tất nhiên rồi ạ.”
Cho dù có nghĩ về nó như thế nào đi nữa, thì chẳng có gì chẳng có gì để hiểu lầm về mới quan hệ của cô với Cedric. Cô nghĩ rằng mình đã quá tự cao tự đại và cô đã quên mất nó.
***
Artizea ở thư viện.
Đúng ra cô có một số tài liệu cần phải viết. Cô muốn hoàn thành kế hoạch của mình trước khi mùa đông kết thúc.
Cô nghĩ đó sẽ làm một khoảng thời gian nghỉ ngơi hợp lý, nhưng không phải như vậy. Cô còn rất nhiều thứ cần phải làm khi quay trở lại nhưng tâm trí cô đang bị kích thích.
Cô không còn cảm giác thèm ăn. Cô lấy vài miết bánh quy ngọt, và thậm chí như vậy cũng không được. Artizea biết rằng mình không thể ăn bất cứ thứ gì, và cô đặt nó xuống.
Trong tâm trí Artizea, cô đã bắt đầu hình dung ra một số chi tiết cụ thể sau khi tất cả công việc của cô kết thúc.
Nếu may mắn không chết, cô sẽ xây một biệt thự ở vùng nông thôn yên tĩnh đâu đó phía đông.
Mua tất cả các cuốn sách mà cô muốn có và đặt chúng chung một chỗ thì sao? Thật tuyệt nếu cô đi dạo mỗi ngày, đọc sách và viết những bức thư nhưng không thể gửi.
Trong lúc cô nghĩ về những điều đó thì cánh cửa mở ra.
Rize cẩn thận nói.
“Phu nhân, đại công tước…”
Cedric luồn qua cửa mà không chờ sự đồng ý và hỏi.
“Ta có làm phiền không?”
“Thiếp đã không nói là mình ở đây.”
Artizea thở dài và ngồi xuống.
Cedric biết rằng cô đã cho phép anh vào và bước vào trong.
“Tia.”
“Chàng có gì cần nói với tôi à?”
“Nếu ta không có gì để nói thì ta không được uống trà với nàng ư?”
“Chàng không cần phải làm như vậy.”
“Tia.”
“Nếu chàng không có gì để nói thì ta có việc phải làm rồi.”
“Tia.”
Cedric gọi với giọng nghiêm túc. Artizea ngước mắt nhìn
Cedric nghĩ rằng đã lâu lắm rồi anh và cô đã không chạm mắt nhau.
Nhưng thậm chí khi anh mắt chạm mắt với cô như thế này thì cũng chẳng khác gì khi bình thường cho lắm.
Mắt cô luôn mang một màu sâu thẳm, giờ thêm sự lạnh lùng vô cảm như những viên ngọc màu xanh lam.
Artizea lại đưa mắt xuống.
“Nếu nàng có bất kỳ vấn đề gì, hãy nói với ta. Ta luôn sẵn lòng lắng nghe.”
Cedric cuối cùng cũng thở dài.
“Ta chỉ muốn trò chuyện cùng với nàng.”
“Hãy trò chuyện lúc khác kho mà tôi có thời gian. Chàng không cần phải chiều hư tôi. Lysia chăm lo các bữa ăn nhẹ rất đầy đủ cho tôi.”
Cô nói xong và quay đi, Cedric không thể nói thêm điều gì.
“Được rồi, ta sẽ không làm phiền nàng nữa.”
“Thiếp rất tiếc.”
“Ta sẽ đi săn vào sáng sớm ngày mai.”
“Vâng, tôi biết. Chàng nói rằng nó như một sự kiện chào đón năm mới.”
Đi săn vào mùa đông đã có từ thời khan hiếm thức ăn vào giữa đông. Đây là thời điểm để bổ sung thêm thực phẩm.
Tuy nhiên, đi săn vào mùa đông thì rất nguy hiểm, vì vậy khi một địa điểm có nhiều kỵ sĩ tập trung, thì sẽ có tục lệ đi săn bắn chung với nhau.
Thông thường, là ngay sau khi bữa tiệc năm mới. Một lần nữa, để thống nhất, một kế hoạch săn bắn đã được sắp xếp trong vài ngày.
“Có lẽ nó sẽ mất khoảng 5 ngày đến một tuần. Có thể lâu hơn nếu thời tiết tốt.”
Artizea gật đầu trước lời của Cedric.
“Có vẻ rất nguy hiểm vì nó diễn ra ngay sau khi tuyết rơi, nên chàng hãy cẩn thận.”
“Tia.”
“Mặc dù, tôi nghĩ các kỵ sĩ sẽ biết rõ hơn tôi.”
Cedric đưa tay ra. Tuy nhiên,tay anh không thể chạm đến Artizea. Đó là do Artizea đã né tay anh trước.
“... Nàng còn điều gì muốn nói với ta nữa không?”
Cedric hỏi.
Không có cách nào để chuyện đó xảy ra, nhưng mà Artizea không hề biết.
Cedric nhìn các ngón tay của cô. Vì vậy, Artizea đã nắm tay lại và cố giấu đi những ngón tay lạnh của mình.
“Được rồi.”
“Vâng.”
“Ta sẽ đi vào sáng sớm mai, nên chắc là sẽ không có thời gian để chào nàng. Sẽ mất vài ngày, vì vậy nàng hãy tự chăm sóc bản thân.”
“Vâng, chàng đừng lo lắng. Thượng lộ bình an.”
Cuối cùng Cedric vẫn không thể nắm lấy và hôn lên bàn tay cô.
Anh quay lưng bước ra ngoài.
Artizea nhìn bóng lưng anh một lúc, rồi cúi đầu khi cánh cửa phòng đóng lại.
***
Mọi thứ cũng bắt đầu ồn ào khi bình minh lên. Quản gia cố gắng dẫn đoàn thợ săn rời đi trong lặng lẽ, nhưng không được.
Những con chó sủa một cách kích động, và các kỵ sĩ thì hò hét khi họ xếp các binh sĩ vào hàng.
Đêm đó, Artizea hầu như không thể ngủ.
Lòng cô bồn chồn. Cô lắng nghe tiếng gió lạnh thổi từng đợt như thể cô bị một cái dùi khoét sâu vào trái tim của mình.
Cô không ngừng nghĩ về bàn tay Cedric đã chìa ra. Cô biết rằng trái tim anh đã hướng về cô một chút. Và cô cũng biết rằng nếu cô đưa tay ra, anh ấy sẽ nắm lấy nó.
Điều đó thật khó khăn khi cô biết mình sẽ bị cám dỗ. Nhưng nó không nên như vậy.
Artizea bước xuống giường. Cô xỏ chân vào đôi dép lông trên sàn và tìm áo choàng.
“Huh, thưa phu nhân?”
Alice đang co mình ngủ trên chiếc ghế dài, nói một cách ngái ngủ, nhưng cô giật mình và cố gắng đứng dậy.
“Được rồi.”
“Thần lấy cho người một ít nước nhé? Hay là…”
“Em hãy ngủ tiếp đi.”
Tìm một chiếc áo choàng ngoài bộ đồ ngủ, cô mở cửa phòng ngủ của Cedric.
Cedric chưa bao giờ khóa cửa từ phía bên của mình. Nếu Artizea muốn mở cửa, cô có thể mở nó bất cứ lúc nào.
Chủ nhân căn phòng đã rời đi được một thời gian nên căn phòng thật lạnh lẽo. Người hầu đã dọn dẹp xong tất cả.
Như thể không có dấu vết của người nào từng ở qua. Artizea nhìn thoáng qua căn phòng và ngồi xuống giường.
Cô nghe tiếng tù và từ đằng xa. Artizea đứng dậy và đến gần cửa sổ. Khi cô mở hé cửa chớp, ngọn đuốc của đoàn thợ săn đã ở tít phía xa.
Gió lạnh thổi từng đợt, cô vội đóng cửa sổ lại và trở về phòng của mình. Chuyện gì xảy ra nếu cô mở cửa phòng khi Cedric vẫn còn ở đấy?
Điều đó thật vô nghĩa ngay cả khi cô nghĩ về nó.
Cô là một người phụ nữ xấu xa. Cô độc ác với tất cả mọi người và đặt biệt là Evron.
Cô không nên quên điều đó. Artizea khóa cửa một lần nữa. Cô lê bước trở về giường. Cùng lúc đó, tay và chân cô nhức nhối như thể nhiệt độ cơ thể bị hạ thấp. Cô trùm chăm qua đầu, nhưng hơi thở của cô như một màng sương mỏng phà lên chân tay và khiến cô lạnh hơn.
Artizea chợt nhận ra mình vẫn còn đeo chiếc vòng kim cương.
‘Cái này…’
Cô vẫn đeo nó từ khi cô được cầu hôn, nên đã quên mất. Cô tháo nó ra và đặt xuống bàn đầu giường.
Đêm nay, cô khó để mà ngủ trở lại.
***
Khoảng một đến hai ngày sau có một vị khách đến.
“Từ South Sea, một người buôn đồ da thuộc ư?”
Từ lời giới thiệu của chưởng quỹ, Artizea tỏ ra khá ngạc nhiên.
“Thưa vâng. Đó là một thương nhân của vương quốc Eimmel. Phải mất thời gian khá lâu để kiểm tra giấy thông hành, đó là lý do vì sao đến bây giờ thần mới thông báo.”
Chưởng quỹ nói với vẻ mặt đầy hối tiếc.
“Trong cái mùa này?”
“Họ không biết rằng biển sẽ bị đóng băng, nên họ đến, nhưng thần đoán là họ bị mắc kẹt lại. Thỉnh thoảng, tàu đánh cá cũng bị như vậy.”
“Bây giờ họ đang ở đâu?”
“Lúc đầu, họ ở một quán trọ, nhưng vào mùa đông, quán trọ dừng kinh doanh… Hiện giờ, có vẻ như là họ đang trú tạm ở một ngôi chùa. Ở đó có rất nhiều phòng trống.”
Điều này không bình thường, nhưng trước kia, không phải không có điều tương tự xảy ra, nên chưởng quỹ không ngạc nhiên mấy.
Người ta nói rằng, da thuộc của Evron đã được các thương lái công nhận từ trước đến giờ. Các thương nhân trung gian đã tăng lên cái giá không thể chấp nhận được, và giờ họ muốn trao đổi trực tiếp.”
“Ta hiểu.”
“Trước đây, thư ký của đại công tước có đàm phán với thương nhân buôn đồ da, nhưng không đi đến đâu cả. Họ nói họ muốn gặp người.”
“Được thôi. Ta nghĩ khả thi đó. Hãy đến gặp họ nào.”
Artizea gật đầu. Đây là cơ hội để xem xem các thương mối trung gian đã kiếm lợi hư thế nào.
Không để đợi lâu, những thương nhân đã được thông báo mời ngay trong chiều hôm đó.
Artizea quyết định gặp họ tại phòng tiếp khách của lâu đài.
Về cá nhân thì Cedric đã giao toàn bộ quyền quyết định cho cô. Nhưng, cô không muốn tạo ấn tượng mình mới kết hôn và tiếp quản quyền quản lý.
Lysia ngồi bên cạnh và Alphonse đứng phía sau cô. Bốn chuyên gia tài chính ngồi bên trái và bên phải.
Lối vào phòng tiếp khách nhộn nhịp hẳn lên. Các thương gia được cho gọi vào phòng.
“Ta được nghe nói mọi người đều là thủy thủ, nhưng vóc dáng khá là…”
Một trong những chưởng quỹ lầm bầm.
Artizea không nghe được điều đó. Cô ngạc nhiên đứng lên khi thấy người đàn ông tóc đỏ đi đầu.
“Ah…”
Nhưng cô không thể nào thốt cái tên đó ra khỏi miệng của mình. Bởi vì tại thời điểm này, cô chỉ là một người bình thường, cô không biết ông ta.
Người đàn ông mỉm cười.
“Lâu quá rồi không gặp, nữ hầu tước Rosan. Đã bao lâu rồi nhỉ? Cô chắc sẽ không quên ta rồi đấy chứ?”
Ánh mắt và nét mặt rạng rỡ. Sau đó cô nhận ra rằng ông ta nhận ra cô.
“Cadriol bệ hoàng đế của Eimmel.”
“Thật nhẹ nhõm khi cô vẫn còn nhớ ta. Đầu ta vẫn còn ong ong sau khi ta bị cô đánh một cú.”
Alphonse cảm thấy lạ lạ và định tiến lên phía trước. Nhưng, người của Cadriol đã nhanh hơn một bước.
Một người đàn ông nhả ra một con dao mỏng hơn ngón tay từ miệng của mình. Và sau đó, hắn ta đâm vào bụng của người đồng hành kế bên và lôi ra một vật hình tròn.
Alphonse cảm thấy kỳ lạ nên đã chạy về phía anh ta.
Lysia hét hên.
“Không, Alphonse! Hãy ở ngay cạnh nữ công tước!”
Nhưng cả hai đều muộn.
Quả bom khói phát nổ và căn phòng ngập chìm trong làn khói màu tím nhớp nháp.
Bom khói là vũ khí cận chiến mà hải quân của Eimmel rất tự hào.
Tất cả thuộc hạ của Cadriol đều là những người ưu tú nhất của vương quốc Eimmel, và qua làn khói, họ có thể thấy phía trước rõ như ban ngày.
Tuy nhiên, chỉ có một mình Alphonse là hiệp sĩ của Evron.
Lính gác loa vào phòng, nhưng không thể nào định hướng được phương hướng trong làn khói đen ấy.
Cadriol chạy đến phía Artizea và túm lấy cô.
Alphonse bằng trực giác của mình, anh chạy theo hắn ta. Sáu lưỡi kiếm chặn đường anh lại. Anh bẻ gãy lưỡi kiếm và cắt cổ đối thủ.
Tuy nhiên, anh đã không giành lại được Artizea từ tay của Cadriol. Lysia mem theo tường và thoát được ra ngoài.
Bom khói thi nhau nổ liên tục. Chẳng mấy chốc, cả hội trường đầy khói.
“Gọi các kỵ sĩ! Đóng tất cả các cửa thảnh.”
Lysia hét lớn