Chương 80:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Cô mở mắt dậy lúc đấy trời vừa hừng sáng.
Artizea mò mẫm kéo mền khi vẫn đang nhắm mắt. Không khí lạnh như ập thẳng vào lưng trần của cô.
Cô chợt nhận ra mình đang mình trần nằm trên giường.
‘À…’
Cô dần lấy lại ý thức.
Artizea nhớ lại chuyện vào tối hôm qua, mặt cô đỏ ửng lên.
Bên trong mền thật lạnh.
Artizea ngập ngừng nhỏm người dậy.
Cedric mặc một chiếc áo đang ngồi cạnh sưởi. Anh đang nhặt gỗ với que cời để nhóm lửa.
Ánh lửa đỏ làm khuôn mặt anh sắc cạnh hơn. Ánh lửa bập bùng làm cho hình bóng anh cũng dao động trong mắt cô.
Vẻ mặt của anh như trầm tư vào ưu phiền.
Artizea thoáng nhìn góc mặt của anh.
‘Sau khi giận dữ và phấn khích tan biến, có phải anh ấy đang hối hận không?’
Bỗng trong lòng Artizea dâng trào nỗi bất an như vậy.
Bản thân Artizea, cô không hề hối hận về việc này.
Không, đúng hơn là cô đã từng..
Một chút thiện ý hay một cái ôm thân mật đều sẽ bị lãng quên nếu như cô nhắm mắt làm ngơ chúng. Nhưng việc này, không thể vờ như chúng chưa hề xảy ra.
Họ sẽ rời nhau như vậy ư? Sau khi chia tay, liệu cô có thể ở bên cạnh anh với tư cách là một tôi tớ bình thường không?
Cô sẽ không thể làm điều đó.
Cô biết chuyện đêm qua sẽ đi theo cô suốt cả đời này.
Tuy nhiên, cô không hề hối hận. Dù cho đây là một sai lầm, hay chỉ đơn giản là một đêm thôi, cô vẫn vui vì điều đó.
“À…”
Tiếng thở dài bật lên.
Cô có nhiều thứ phải suy tính.
Làm sao cô có thể chuộc lỗi với Lysia đây.
Chỉ mỗi khế ước hôn nhân giữa cả hai, cũng là một tội lớn khi mang danh nghĩa là vợ của Cedric dù là trong một thời gian ngắn.
Và điều cô hứa với Cadriol cũng thế.
Những gì cô đề nghị với anh đều là những việc buộc cô phải làm.
Hơn nữa, điều đáng quan ngại hơn là anh có ký ức về kiếp trước.
Đây là lần đầu tiên cô dùng một loại ma thuật với cấp độ lớn được thi triển, khác hẳn với những loại thuật nhỏ, đơn giản như ‘ánh sáng’.
Có thể là cô đã sai ở đâu đó.
Hoặc nó là một những khuyết điểm cố hữu của ma thuật. Dù sao thì cô cũng không phải được học về ma thuật bài bản từ lúc đầu.
Ban đầu, cô nghĩ mình đã vẽ đúng vòng tròn ma thuật, nhưng lúc này, nghĩ lại có thể đã sai ở đâu đó.
Có khả năng ai đó cũng có ký ức như Cadriol.
Cô cần phải có một kế hoạch để rà soát lại một cách đầy đủ nhất.
Cảm giác không chắc chắn tăng lên với những thông tin cô đang có. Chắc có ai đó sẽ mang cảm giác thù địch với cô như Cadriol.
Đại đa số, những người quen biết cô trong quá khứ xuất hiện, lúc đó chắc chắn Cedric sẽ biết cô là loại người gì.
“Tia.”
Đang trầm ngâm suy nghĩ, Cedric thấy cô tỉnh giấc và quay sang nhìn.
Anh đặt que cời xuống, rồi tiến đế chỗ Artizea.
“Ta làm nàng thức giấc à?”
“Không.”
Artizea trả lời với giọng đứt quãng, cổ họng cô có chút đau nên không phát ra thành tiếng được.
Cedric ngồi trên mép giường và đắp chăn cho cô thật kỹ.
Sau đó anh nhìn xuống cô với nét mặt có chút hỗn tạp.
“Trời vẫn chưa sáng đâu, nàng ngủ thêm chút đi.”
“Vâng….”
Artizea nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Vì Cedric đang ngồi bên cạnh, nên cô khó lòng mà ngủ lại nữa.
Thấy hơi thở của cô có vẻ hơi run, Cedric ôn hòa hỏi.
“Nàng có hối hận không?”
“.....Không.”
“Ta nghĩ nàng chắc sẽ bảo ta hãy quên đi, đây chỉ là một tai nạn thôi.”
“....Ngài Cedric…..”
Cô muốn hỏi anh, đây có thật là một tai nạn hay không.
Nhưng rốt cuộc cô đã không hỏi, vì cô sợ nghe thấy câu trả lời của anh.
Cedric im lặng một lúc, nên Artizea bắt đầu sợ. Toàn thân cô run lên.
Bàn tay anh che mắt Artizea lại.
Cedric thở dài. Anh cúi người và hôn nhẹ lên thái dương cô.
“Ta chưa bao giờ nghĩ như thế. Ta chưa bao giờ phạm phải sai lầm như thế này….”
“Ngài Cedric….”
“Thay vào đó,.... Ta nghĩ mình phải làm vậy từ lâu trước đó cơ.”
Có chút run run trong giọng nói của anh, khi anh nói’từ lâu trước đó’
Nên Artizea cố hỏi rõ ý của anh là gì.
Tuy nhiên, cô hoàn toàn quên luôn việc này khi nghe những lời tiếp theo đó của anh.
“Ta muốn xem rằng giữa hai ta chưa từng có khế ước đó, Tia à.”
“Vâng….?”
Artizea bất ngờ, cô cố nhóm người dậy. Vì đấy có nghĩa là anh ấy muốn hủy bỏ hôn nhân này.
Nhưng Cedric lại không hề đưa tay ra khỏi mắt cô. Anh dễ dàng giữ cô lại chỉ với một ít lực tay.
“Hãy xem lời cầu hôn của ta chỉ đơn giản là một lời cầu hôn nhé. Không hề có khế ước hay những thứ đại loại thế.”
Artizea hít thở sâu. Anh nói thế trong khi vẫn che mắt của Artizea.
“Đưa tay trái đây nào.”
Cedric nhẹ nhàng nâng tay trái của cô. Có một cảm giác sắt hơi lạnh đi quay tay cô và dừng ở cổ tay.
Cô đã không tháo nó ra suốt những tháng qua, nên Artizea ngay lập tức nhận ra nó là cái gì. Đó chính là chiếc lắc tay kim cương mà Cedric đã tặng cô.
“Nàng sẽ làm vợ ta chứ, nữ hầu tước Rosan?”
Artizea cảm thấy hồi hộp. Câu trả lời của cô như nghẹn lại và không thể thốt thành lời.
Cedric thoáng cười rạng rỡ.
“Chúng ta đã có một hôn lễ. Nhưng nó không mang ý nghĩa đặc biệt nào. Ta chỉ muốn cầu hôn nàng thôi.”[1]
“....Vâng….”
“Đáng ra ta phải làm thế này từ lâu rồi.”
Anh nói với giọng nhẹ nhàng.
Artizea nghĩ, thật may khi Cedric che mắt cô lại.
Anh sẽ không nhận ra mắt cô ngấn lệ, hay cả người cô đang run rẩy bên dưới lớp mền.
“Trước đó… Nàng nói với ta nếu ta có nghi ngờ nàng đang giấu diếm chuyện gì đó thì cứ hỏi nàng.”
“Vâng…”
“Vậy thì ta sẽ yêu cầu thế vầy. Đừng quên những gì ta nói lúc này, dù chúng ta có đối nghịch nhau, nếu nàng nghi ngờ ta, hay ta nghi ngờ nàng, hay sao đi nữa.”
Cedric lấy tay ra khỏi mắt cô, anh cúi người thấp và nhìn thẳng vào mắt Artizea.
“Dù cho nàng là ai, dù cho nàng có làm gì hay kể cả nàng đâm một nhát vào tim ta, chỉ có nàng mới là vợ của ta.”
“....”
Artizea không thể trả lời lại.
Cedric nói khi cô đưa mắt nhìn xuống.
“Tia, ý nàng như thế nào?”
“Em hiểu…”
Làm sao Artizea có thể nói là cả hai không nên như vậy?
Cô đáp khi cô đè nén trái tim đang đập liên hồi của mình. Cedric cười mỉm.
Một nụ hôn ngọt ngào đặt lên môi Artizea.
Vì bất nhờ, Artizea nắm lấy viền áo của anh và từ từ mở miệng ra.
Cedric nâng môi cô lên rồi sau đó anh mở mắt. Sau đó chạm vào tóc cô, mỉm cười.
Artizea, cúi đầu, cô đỏ mặt.
“Nào, giờ thì chúng ta hãy ngủ một giấc, sau khi thức dậy, hai ta phải đi về thành.”
“Ngài Cedric, ngài cũng vậy…”
Cô cảm thấy xấu hổ khi kêu anh đi ngủ. Vì nghe cứ như là cô muốn anh nằm cạnh mình.
Cedric nói.
“Ta đi thêm củi vào lò sưởi, ta phải canh cho lửa cháy đều, nàng cứ ngủ trước đi.
Artizea gật đầu.
Cedric đứng dậy, xoa đầu cô nhè nhẹ.
Artizea dễ dàng thả lỏng hẳn.
Toàn thân cô mệt lử, tay và chân cô ấm hẳn. Bên trong lòng ngực cô tiếng đập vẫn liên hồi và thi thoảng vang âm thật lớn, nhưng cô nhanh chóng quên đi.
Cedric ngồi trước lò sưởi cho đến tận lúc lửa cháy lớn. Sau đó, anh quay lại giường.
Anh thở dài thành tiếng.
Artizea đã ngủ thật sâu. Sau khi chắn chắn cô đã ngủ, anh mới nói thật lòng.
“Nàng là người con gái đầu tiên và cuối cùng mà ta muốn được ở cạnh. Trước đây và sau này, có thể dù cho là kiếp sau, vẫn sẽ mãi như thế.”
Dĩ nhiên, người đã ngủ thì không thể đáp lại lời anh.
Nhưng như vậy với anh là đủ.
Cedric nằm cạnh Artizea và ôm lấy cô. Có cảm giác như anh đang ôm lấy nỗi ân hận và niềm hạnh phúc cùng một lúc vậy.
***
Ngày hôm sau, Artizea thức dậy từ sáng sớm.
Thị trưởng phu nhân, người đánh thức cô dậy nói với giọng hối lỗi.
“Nếu có thể thì người nên ở lại đây thêm một ngày nữa và rời đi vào hôm sau….”
“Việc ở trong thành không phải là vấn đề nhỏ nên chúng ta không thể trì trệ nữa.”
Artizea nói.
Sẽ tốt hơn khi về thành để giải quyết mọi việc.
Cô đã ngủ một giấc ngon, nhưng cô không thể trì hoãn Cedric như vậy được.
Hệ thống sưởi ở nhà thị trưởng thua xa so với phòng của đại công tước phu nhân trong thành.
Artizea mượn quần áo của phu nhân thay vì mặc lại trang phục đã hỏng cũ. Bà ấy đã tặng cả hai chiếc áo khoác duy nhất của mình cho Artizea.
Artizea quyết định sẽ thưởng cho bà ấy hơn cả những gì bà đã làm.
Cedric đã xong khâu chuẩn bị từ sớm, và đang cùng cô ăn sáng.
Anh đã trở lại với gương mặt điềm tĩnh thường ngày, cứ như mọi mệt mỏi của anh đều tan biến chỉ sau một đêm ngon giấc, hoặc là tìm được hướng giải cho những vấn đề khó nhằn.
“Nàng có thấy khó chịu ở đâu không?”
“không ạ.”
Artizea nói, mặt cô có chút ửng đỏ. Thật ra là cũng không phải là không có gì.
“Đường sẽ có hơi khó đi một chút vì chúng không được bảo trì dưới trời tuyết, nên xe ngựa cũng không được tốt mấy.”
“Cảm ơn ngài đã chuẩn bị.”
Cedric gật đầu.
“Em có chuyện muốn nói với ngài.”
Artizea cẩn thận nói. Nhưng Cedric lên tiếng trước.
“Nếu như nàng muốn nói chuyện về mấy kẻ ở biển nam thì nàng không giải thích cũng không sao. Nàng không phải là kiểu người làm việc mà chẳng cần lý do gì.”
“Không ạ, tối qua…lúc ngài nói những thứ mà ngài tin tưởng đều chỉ là ảo giác.”
“Tia.”
Cedric nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.
“Em chưa từng nghĩ rằng niềm tin của ngài Cedric được xây dựng trên những ảo ảnh.”
“Tia…”
“Em tin rằng sự phản bội tồn tại ở bất kì nơi đâu…. Tuy nhiên, những người ở gia tộc đại công tước Evron không hẳn thực sự đã phản bội ngài. Chỉ là họ nghĩ Cedric và Evron khác biệt thế nào thôi.”
Artizea nói một cách chân thành.
Cô biết Evron không thật sự phản bội anh. Hơn thế, nếu như niềm tin của anh thật sự sụp đổ chỉ vì cô, thì sự phản bội sẽ bắt đầu nhen nhóm.
“Mọi người ở Evron nghĩ rất khác. Em biết. Em chỉ nhìn nhận nó theo một cách khác.
Cedric nói.
“Đừng lo lắng, ta vẫn tin vào thiện ý và sự công bằng.”
Anh nói thế, sau đó cúi đầu và hôn Artizea.
(T/N: hot quá hot rồi mọi người ơi!!!!)