Chương 82:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
*Pằng! Pằng!...*
Hai mươi nòng súng bắn liên tục cùng 1 lúc.
Nhưng lũ karam không hề chậm lại.
Thay vào đó, có vẻ như chúng quen với tiếng súng, chúng liền ngã người hạ trọng tâm để tránh đạn, và chạy với hai chân và bốn tay.
Trên lưng karam có một lớp lông màu trắng, nhìn chúng như có một lớp tuyết phủ trên lưng gợn sóng.
“Kaha! Kahhho!”
Tiếng gầm của chúng bao trùm khu vực.
Collin, một người lính trẻ, anh hít một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Anh đã đạt được thành tích và được nâng hàm thành kỵ sĩ. Anh đi theo Cedric đến phương bắc lần đầu tiên vào năm nay.
Anh đã trải qua nhiều trong cuộc chiến với quái vật.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh đối mặt với karam.
Anh biết là karam sẽ khác với những quái vật khác, nhưng anh xanh mặt khi thấy karam xông đến.
Ở bên ngoài Evron, karam chỉ là tên gọi của một loài quái vật hung dữ. Nên ở phía tây cũng vậy.
Collin nghĩ rằng chúng chỉ giống những con yêu tinh thôi. Dĩ nhiên là sức của anh cũng không địch nổi chúng.
Tuy nhiên, đối mặt với karam cơ bản lại hoàn toàn khác.
Chúng không dễ dàng nhầm lẫn với con người. Karam có bốn tay và ba mắt, cao khoảng hơn hai mét.
Cơ bắp cuồn cuộ của chúng cũng đủ chắc để gọi là quái vật. Thể lực lẫn tốc độ của chúng cũng hơn hẳn so với con người.
Trái lại, nếu so sánh với con người chúng cũng khá tương đồng để nhìn thấy điểm khác biệt.
Không ai trên đời bảo rằng người khổng lồ khác hẳn với con người.
Dù vậy, có nhiều người nghĩ karam khác hoàn toàn với con người, cả thánh đường cũng nghĩ thế.
Karam đi bằng hai chân và sử dụng cả 4 tay. Chúng chỉ có lông ở đầu và sau lưng. Chúng biết làm và sử dụng vũ khí. Chúng khai mỏ, xây nông trang. Chúng thậm chí còn mặc quần áo.
Âm thanh chúng phát ra khác hẳn con người, tiếng gào của chúng là thứ mà con người không thể bắt chước được, và chúng cũng không thể bắt chước ngôn ngữ của loài người. Nhưng chúng lại giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ của riêng mình.
Chúng chia thành các bộ lạc để sinh sống, và đôi khi giữa các bộ lạc cũng xảy ra xung đột.
Cách chúng điều hành cũng không quá phức tạp như con người, và các phương thức cũng đơn giản. Nhưng mà, đây rõ ràng là điểm khác biệt tồn tại ở một chủng loại được cho là quái vật.
Người phương bắc không cho rằng karam chỉ đơn thuần là một chủng loại quái vật. Chúng cũng trao đổi hàng hóa với con người. Và còn tồn tại cả con lai giữa hai loài.
Nhưng những người trong lục địa sẽ chẳng thể nào chấp nhận được việc này. Mặc dù, Collin biết chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt mục sở thị.
Mặc dù chúng khác tương đồng với con người, nhưng sinh vật với vẻ ngoài kì lạ đang cúi người và chạy bằng hai chân và bốn tay không khiến anh hoảng sợ và áp đảo.
Một người kỵ binh khác vỗ nhẹ vai của Collin, người đang hoảng sợ.
“Đừng lo lắng. Cậu đã đánh nhau với sói khổng lồ rồi chứ?”
“Ừ.”
“Bọn này còn yếu hơn chúng nữa.”
Những lời đó giúp anh vượt qua nỗi sợ.
“Kaha!”
Karam dẫn đầu gầm rồi nhảy lên. Nó nhảy xa khoảng vài mét.
Cedric là người đầu tiên thúc ngựa xông lên phía trước, vung kiếm của mình.
*Xoẹt!*
Gươm của anh lướt nhẹ qua cổ của karam.
“Alphonse, Ned, Collin, áp sát xe ngựa!”
Cedric hét lên, ba người lính được ra lệnh hộ giá xe ngựa thành hình tam giác.
17 người khác bước xuống ngựa bao xung quanh tạo thành một hàng phòng thủ.
Không hề có một kẽ hở.
Tuy nhiên, các tranh bị họ có chỉ là súng săn mà họ không thể nạp thêm đạn được với kiếm ở trên lưng. Họ không hề có lợi thế khi để bản thân cao hơn thân người của karam.
Nếu cưỡi ngựa, họ có thể bị karam tấn công vào mặt. Không thể giẫm đạp lên chúng được, nên di chuyển linh hoạt hoàn toàn không giúp ít được gì. Đó là vì xe ngựa của đại công tước phu nhân đang ở phía sau.
Ngoài ra, nếu bị mất ngựa, họ sẽ bị cóng và chết rét ở ngoài này. Nó hoàn toàn khác việc bỏ lại nhu yếu phẩm khi đang chiến tranh.
“Kak! Kahem!”
Một con karam khác, tiến đến lần hai, đứng lên, vung liền bốn chiếc rìu.
Cedric kéo dây cương. Ngựa của anh khéo léo né nhát rìu của karam theo hướng lùi và bước sang một bên.
Cedric giữ một rìu và dùng kiếm đâm thẳng vào một các khác. Chiếc rìu thô sơ của karam nứt ra và dính chặt vào mũi kiếm của Cedric.
Anh thúc lưỡi rìu bị dính vào kiếm của mình vào mặt của karam đang bị bất ngờ. Con karam vung hai chiếc rìu ở bên còn lại.
Cedric dùng súng bằng tay trái và bắn vào người karam, sau đó anh vung kiếm thẳng xuống.
*Xoẹt!”
Đầu karam bị chặt đứt và khói bốc lên.
Mọi việc chỉ diễn ra trong một lúc.
*Thụp!*
Con karam mất đầu ngã quỵ xuống. Máu nóng của chúng làm tan cả tuyết.
Cedric từ từ giơ thanh kiếm dính đầy máu lên.
Karam thường tấn công vào thủ lĩnh. Vì đây là đặc tính của chúng cho rằng người mạnh nhất mới có thể trở thành thủ lĩnh. Đây là hành động không chỉ để thị uy với kẻ thù mà còn là với đồng loại.
Theo như đó, Cedric đã giết hết hai thủ lĩnh của chúng, chứng tỏ rằng anh là thủ lĩnh.
Đây cũng là để thu hút sự chú ý của karam về phía anh chứ không phải xe ngựa.
“Kak!”
Lũ karam hét lên.
Cedric bước xuống ngựa.
Tiếp theo cả hai bên lao vào nhau.
Artizea đang ôm hai tay run rẩy của mình trong xe ngựa.
Cô không hề biết chiến tranh như thế nào.
Cedric đã cho cô thấy những gì sót lại của một cuộc chiếm. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ở trong một cuộc giao tranh.
“Argh!”
Có tiếng thét lên, một kỵ sĩ va người vào xe ngựa. Chiếc xe khua lạch cạch thật lớn.
Rồi sau đó, một chiếc rìu dính chặt xuyên qua thành xe.
Artizea cố gắng ngồi vào giữa chiếc xe. Cô cố gắng giữ hết sức bình tĩnh để không hét lên.
Lưỡi rìu nhanh chóng rút ra khỏi thành xe.
“Kahak!”
Lần này, ở trên thành để lộ một tấm vải lót vào để chặn gió.
Alphonse gõ vào tấm chắn, anh hỏi.
“Người không sao chứ, thưa phu nhân?”
“Ta không sao.”
Artizea bình tĩnh và từ từ trả lời.
“Tình hình đang căng lắm à?”
“...Cũng ổn ạ.”
Có khoảng trống giữa trong lời đáp của Alphonse. Artizea ngay tình hình đang rất căng thẳng.
Tuy nhiên, tốt nhất là cô không nên làm cản trở các kỵ binh.
“Người đừng quá lo ạ.”
Alphonse nói.
Tuy nhiên, từ đầu cả hai bên đều chênh lệch quá nhiều ở quân lực.
Kỵ binh nhà Evron đều là những tinh anh, nhưng họ không được trang bị để chiến đấu.
Mặc khác, karam chiến đấu với thể lực vốn có cùng các vũ khí thô sơ.
Nếu hai bên giao tranh họ sẽ không đến mức nguy cấp, quân lực của họ cũng gấp đôi karam.
Khác biệt quân số cũng là một lợi thế với họ.
Lúc này.
*Whooooo!!*
Có tiếng tù và vang lớn.
“Là viện quân!”
Karam cũng hiểu ý nghĩ của tiếng còi.
“Kak!”
“Đừng để chúng chạy thoát! Nếu không, khu làng lân cận sẽ gặp nguy!”
Những người lính còn lại vung kiếm và tham trận.
*Lộc cộc cà lộc*
Tiếng vó ngựa của kỵ binh Evron vang rền.
Những con karam hoảng sợ và bỏ chạy tán loạn.. Nhưng binh lính đã chặn chúng lại.
Viện quân chỉ có 30 người. Tuy nhiên, họ đều được trang bị đầy đủ.
Cũng đủ để giữ chân karam.
Một người lính đâm xuyên hông của karam khi nó tiến đến chỗ anh, và dùng ngựa đá vào nó. Một người lính khác đâm giáo vào lưng karam để tránh nó phản kháng lại.
Tình hình cục trận thay đổi nhanh chóng.
Ngay lúc này, 4 karam đang đánh nhau với các kỵ bình liền chạy về hướng xe ngựa.
Karam đã biết những người đứng đó là để canh giữ xe ngựa.
Nếu như có ai đó quan trọng ngồi trên xe, chúng sẽ bắt người đó làm con tin và dàn xếp.
“Ớ! Á á!”
Thay vì dùng binh khí bị mất, chúng dùng móng để vồ lấy Collin. Có tiếng hét lên.
“Ngài đại công tước!”
Ngay lập thức, Cedric qua mặt về phía tiếng kêu, một cây thương được phóng gọn vào tay anh.
“Cám ơn! Lysia!”
Cedric vứt gươm, dùng hai tay ném thương.
Thi thế con karam cuối cùng bị cắm thẳng xuống đất. Cuộc giao tranh kết thúc.
***
Sau đó, Artizea được hộ tống ra khỏi xe ngựa. Rất khó để xác định xem cuộc chiến diễn ra như thế nào.
“Lysia?”
“Người phải nhanh lên ạ.”
Không có thời gian giải thích, Lysia nhanh chóng đặt Artizea lên ngựa.
Có một người bị thương ở chân, nhưng họ không đặt anh lên xe ngựa mà để anh đi cùng một kỵ binh khác. Thi thể của người tử trận cũng được chất lên ngựa.
Không ai nói gì cả, tất cả 50 con ngựa nhanh chóng di chuyển đến địa điểm định sẵn.
Artizea cũng bám chặt lấy hông của Lysia. Toàn thân cô bao bọc trong áo choàng từ đầu đến chân, nhưng cũng khá chật vật với cái lạnh.
Collin, người bị thương không ngừng rên rỉ vì đau.
Người đưa tin đến làng trước để mở cửa và đợi mọi người.
Ngay khi Cedric đến, họ nhanh chóng vào phòng, mang theo Collin.
Hai kỵ binh trói chặt Collin vào giường với dây. Sau đó, họ tháo lớp vải dính đầy máu và lớp da thuộc trên cánh tay anh.
“Tình trạng cậu ta thế nào?”
“Đã hoại tử đến chỏ tay rồi ạ.”
“Để đích thân ta làm.”
Một người lính nung nóng thanh đao của anh ta rồi dùng rượu để sát khuẩn.
Cedric giữ lấy mặt của Collin.
“Cậu nghe ta nói chứ? Ngài Collin? Ngài Collin?”
“Uwmmmmmm.”
“Cậu có một móng tay độc dính trên cánh tay, nếu cứ để vậy thì nó sẽ tiếp tục hoại tử và cơ của cậu sẽ bị chết. Ta sẽ cắt bỏ vết thương đó.”
Collin gật đầu trong khi anh đang run bần bật.
“Đừng lo, ta chỉ cắt vết thương thôi. Sẽ mất một lúc để hồi phục, nhưng sẽ không có vấn đề với tay của cậu cả. Cậu hiểu chứ?”
Ngay lập tức, các kỵ binh nhét vải vào miệng Collin. Làm thế để tránh Collin cắn vào lưỡi vì đau.
Cồn cũng được đổ vào vết thương. Lớp máu được rửa trôi để lộ ra cánh tay bị rạch toạc ra với vết cào cùng lớp da bị hoại tử.
Cedric đưa thanh đao lên.
Việc không để lại gì bất thường trên cánh tay chỉ là nói dối. Nếu như anh cắt nhiều cơ như thế chắc chắn sẽ để lại hậu quả, dù không cắt hết cả cánh tay.
Thì cuộc đời một kỵ binh cũng sẽ chấm dứt.
“Ummmmphhh!”
Collin hét lên, anh thở gấp.
Việc cắt vết thương diễn ra nhanh chóng. Tiếp theo đó, dung dịch cầm máu được phun lên vết thương và quấn vải lên nó.
Việc còn lại chỉ còn nhờ vào thần linh.
Khi vết thương được băng lại, Cedric ôm lấy đầu của Collin, anh vừa nói vừa hôn lên trán của anh.
“Không sao, không sao đâu, việc này thường xuyên xảy ra ở đây, nên sẽ ổn cả thôi.
Collin im lặng khi tựa vào người Cedric để gắng sức không vùng vẫy, rồi anh ngất lịm đi.