Chương 87:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Đây cũng không phải là việc cô không lường trước được.
Ngôi làng được lập lên để tìm hiểu phương pháp trồng trọt trên ruộng karam ước chừng có khoảng 20 hộ. Không có gia đình cỡ lớn như các làng thông thường. Nhưng dân số ước tính có khoảng hơn 80 người.
Đây không phải 80 binh lính đã được huấn luyện hay người đưa tin. Mà là 80 người dân thường.
Cũng thật là lạ khi thông tin này không bị rò rỉ ra bên ngoài. Giết người diệt khẩu sẽ là cách tốt nhất để bịt đầu mối.
Tuy nhiên, có hai lý do khiến Artizea không muốn chọn phương án giết chóc này với cả cô tin vào Hannah và Cedric.
Với trên cả là Cedric không chấp thuận việc trừ khử ai đó.
Đằng nào họ cũng không thể phạm sai lầm đó. Nó sẽ kéo theo nhiều hệ lụy. Nếu như việc họ giãi bày giảm và việc họ tự do ngôn luận sẽ sụt giảm, họ sẽ không thể làm việc mà họ cần làm vào thời khắc quan trọng trong tương lai.
Tiếp đó, giao thông ở đây với thủ đô khá bất tiện.
Lý do thứ hai không phải không đáng để tâm: thật ra mà nói khá là khó để thông tin từ nông dân sống ở khu vực tận cùng của lãnh địa Evron này truyền đến thủ dô.
Lãnh địa Evron là một nơi giao thông khá khó khăn.. Tin tức lan truyền cũng khá chậm.
Kể cả nếu như họ bàn tán việc này ở đây thì cũng có vẻ sẽ không đến được thủ đô mà không lan truyền khắp vùng Evron.
Nếu như có đến đó được thật, thì cũng sẽ phải là sau khi mọi việc ở phía tây đã được thu xếp xong.
Có thể có nội gián của hoàng gia ở bên trong lãnh địa đại công tước.
Dù vậy, thì trừ khi họ nhắm vào việc điều tra ruộng karam và ngôi làng phía bắc cổng Thold thì khả năng họ tìm thấy nơi này là rất thấp.
‘Một mục sư à.’
Hannah rất quả quyết trong việc buộc những người có liên can kín tiếng.
Tuy vậy, có một thứ mà không một ai trên đời này có thể ngăn cản được. Đó là đức tin tôn giáo.
Có thể người đến xưng tội với vị mục sư này cũng không nhận ra là bản thân mình đã tiết lộ bí mật này ra ngoài.
Bởi vì theo suy nghĩ của những người ngoan đạo, xưng tội không phải là tiết lộ bí mật nào cả. Vì cũng như việc họ xưng tội của mình cho thần linh, người mà họ luôn cầu nguyện trước khi ngủ, là một hành động phơi bày những điều thầm kín.
Dĩ nhiên, vị mục sư lắng nghe lời thú tội đó lại đứng ở một vị trí khác.
“Thưa người, thánh đường đã vạch rõ, karam là quỷ dữ, karam là hiện thân của chúng.”
Vị mục sư dõng dạc nói.
“Đây sẽ là trọng tội nếu như thuộc hạ nhà đại công tước cố gắng liên kết với quỷ dữ. Hơn nữa, điều này đã dẫn đến một cuộc chiến.”
Quên mất là bản thân đang ở trước mặt đại công tước phu nhân, vị mục sư dùng cả hai tay che mặt lại.
“Đây là hình phạt của thần linh. Đây là lẽ tự nhiên thôi, chúng ta đã lôi kéo quỷ dữ đến đây là vì chúng ta đang nắm giữ trong tay thứ thuộc về chúng. Khác hẳn với những lần trước, karam bỗng dưng xuất hiện ở sau cổng Thold, chắc chắc là tại nó rồi.”
“Ngài đã nói với giám mục chưa?”
Artizea hỏi với giọng trầm nhẹ. Đây là để thăm dò xem các mục sư đã biết được đến đâu.
Vị mục sư lắc đầu.
“Tôi không nói với ngài ấy, ngài giám mục là một người khá yếu đuối. Với cả, ông ấy chỉ chú trọng việc đoàn kết trong vùng nhiều hơn là việc ủng hộ ý nguyện của bên thánh đường,”
“Ta hiểu rồi.”
“Hiển nhiên là có nhiều lúc cũng không thể tránh được việc làm thế để sinh tồn, và tôi cũng biết có một số người giúp đỡ cho karam nữa.”
“Vâng.”
“Tôi có nói với ngài ấy là chúng ta phải thuyết giáo nhiều hơn nữa để họ biết rằng việc này là phạm phải điều cấm. Việc làm sai mà tốt thì cũng là việc tốt. Trên hết, ông ấy luôn miệng nói rằng chúng ta phải sinh tồn.”
Vị mục sư lại vuốt mặt. Nhưng sau đó vẻ mặt ông trở nên quyết đoán.
“Đó là lý do vì sao tôi nói chuyện này với người. Tôi biết rõ chuyện này là vì tôi là người ở đây. Ngài giám mục, hay các mục sư khác… có thể đại đa số họ sẽ chọn im lặng để che đậy chuyện này cho Evron.”
“Ngài mục sư.”
“Nhưng chuyện này đã gây ra cuộc chiến, làm sao tôi có thể để yên được? Phải có người nào đó gây ra cuộc chiến này.”
“Thề ngài mục sư muốn tôi giúp ngài như thế nào? Tôi không rõ tình hình ở đây, với cũng không rõ về karam.”
“Xin người hãy nói cho chuyện này với cho các giáo viện trong thủ đô biết.”
Vị mục sư cúi đầu thấp.
“Giáo viện cách nơi này quá xa, tôi sợ nếu mình viết một lá thư cho họ, có ai đó sẽ thao túng nó ở giữa.”
“Ngài mục sư.”
“Nếu như giáo viện có lệnh, ngài giám mục sẽ không thể dung thứ cho quỷ dữ và những kẻ lầm lạc đã giao kết với chúng chỉ vì lợi lọc. Chúng ta phải tìm ra họ càng sớm càng tốt. Chúng ta không thể để thần linh bỏ rơi cả lãnh địa đại công tước Evron chỉ vì những thuộc hạ của người đúng chứ?”
Artizea vẫn nhìn thẳng vào vị mục sư.
Có vẻ như ông ấy không hề có ác ý, mà chỉ thật lòng lo nghĩ cho Evron.
Nếu như bên trong lục địa biết chuyện, hậu quả sẽ là không tưởng cho việc lãnh địa đại công tước Evron vì tội bắt tay với Karam và tẩy chay lãnh địa Evron.
‘May là ông ta đã nói trước với mình.’
Artizea nghĩ.
“Thật khó để bàn luận việc này ngay lúc này.”
Cô điềm tĩnh đáp.
“Bởi vì chúng ta vẫn chưa xác thực đấy có phải là lý do cuộc giao tranh giữa hai bên nổ ra là việc này hay không. Và… có thể người xưng tội đã nói gì đó sai lệch với ý đồ xấu nhỉ?”
“Người không cần phải lo lắng về danh tính của người xưng tội ạ.”
“Vậy à, nếu đúng là thuộc hạ nhà đại công tước Evron tiến hành việc này một cách bí mật thì cũng không thể can thiệp một cách vội vàng được, đây không phải chuyện bình thường.”
“Vâng.”
“Nên trước hết ta sẽ cho điều tra chuyện này. Mong ngài hãy giữ im lặng cho đến lúc đó.”
“Vâng, cẩn trọng như người nói là việc làm đúng đắn.”
Vị mục sư gật đầu.
Artizea đứng lên và cúi chào ông nhẹ nhàng.
“Ta sẽ quay lại tìm ngài sớm thôi. Ngài không cần phải tiễn ta đi.”
Vị mục sư đứng lên theo cô. Artizea để ông ấy ở lại trong phòng và đi ra một mình.
*Thụp.*
Sau khi cánh cửa đóng lại, một tiếng thở dàng vang lên.
“Phù.”
Alphonse đưa đèn lên mà không nói gì cả.
Artizea nhanh chóng rời khỏi thánh đường.
Mục sư là những người khá rắc rối.
Thánh đường có một hệ thống kiểm soát khá ghê gớm. Sẽ bất khả thi để một nông dân ở phía cực bắc đưa tin đến lục địa, nhưng các mục sư lại dễ dàng liên hệ với thánh đường ở nhánh khác.
Có thể lần này, thư từ sẽ bị người khác nhúng tay vào. Nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ đến tay thánh đường.
Nếu artizea đáp trả việc này hời hợt, người mục sư này chắc chắn sẽ tìm cách khác để đưa tin này ra ngoài.
Và lời của mục sư sẽ nghiêm trọng hơn lời của một nông dân. Sẽ là tin chấn động cả lục địa về việc liên quan đến karam.
Còn có khả năng không chỉ vấn đề về ruộng karam, mà tất cả những gì có liên hệ đến đại công tước Evron sẽ bị coi là vô đạo đức.
Nếu như người nói với cô không phải là mục sư mà là ai đó khác. Artizea chỉ cần đơn giản giết người để diệt khẩu. Vì người chết thì không còn miệng để nói.
Nhưng cô không thể làm vậy với mục sư.
Tất cả các mục sư đều có tên trong danh sách của giáo viện. Nếu họ mất, phải có lý do rõ ràng.
Và nếu mục sư đó mất vì một lý do không chính đáng, giáo viện sẽ cho điều tra lý do mất.
‘Phải chi mình biết sớm hơn 1 ngày.’
Artizea cảm thấy đáng tiếc.
Nếu là thế, cô đã giết mục sư bằng vũ khí của người ở biển nam trên tay thủ hạ của Cadriol. Nếu tính ông ấy và số người thiệt mạng trong cuộc đột kích, thì có thể sẽ dễ xử hơn nhỉ?
Tuy nhiên, tang lễ cũng đã hoàn thành, nên không thể tự nhiên lại có thêm một thi thể liền ngay sau đó được.
Những cũng may là mục đó đã nói chuyện này với cô. Ông ấy có vẻ là một người khá quy tắc và mộ đạo.
Nên ông ấy sẽ không dễ gì kể lời xưng tội đó với người khác.
Dù sao thì cũng phải tìm được nguyên nhân gây ra cuộc chiến.
Artizea bước ra với khuôn mặt đáng sợ.
Lysia và những người hầu khác đợi ngoài thánh đường nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
“Thưa người có chuyện gì vậy ạ? Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
“Sau khi tang lễ kết thúc, nói với tử tước Agate và Hannah đến phòng ta. Không cần biết đã trễ như thế nào.”
“Vâng ạ.”
Lysia đáp với vẻ mặt cực kì căng thẳng.
Artizea nhanh chóng quay về thành.
Cả hai nhanh chóng đến phòng khách của Artizea, lúc đã quá nửa đêm, tầm 3 giờ sáng.
Artizea ngồi trước lò sưởi mà không hề thay tang phục của mình. Trong đầu cô đang rối rắm, cô cố gắng sắp xếp chúng lại.
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Artizea đầu tiên hỏi tử tước Agate.
“Tình hình ở cổng Thold như thế nào?”
“Theo như những gì người đưa tin nói, hiện tại hai bên vẫn chưa giao tranh gì hết. Nhưng số lượng karam chiến binh đang tụ lại ở ngoài pháo đài ước tính là tầm 20.000 đến chừng 25.000 ạ.”
“Thông thường, khi có chiến tranh số lượng karam sẽ nhiều hơn vậy, nhưng mà hiện tại cũng không dưới 20.000.”
Lysia giải thích thêm. Sau đó, Artizea hướng mắt về phía Hannah.
“Hôm nay ta nghe được một tin.”
“Vâng ạ?”
“Họ nói cuộc chiến nổ ra là vì ngôi làng nằm ở phía bắc cổng Thold.”
Artizea nói với giọng lạnh lùng.
Sắc mặt của Hannah tái nhợt.
Bà ấy nhìn sang tử tước Agate, Agate chần chừ nhìn sang Lysia.
“Là ngài đại công tước bảo các người giấu ta việc này? Hay tự các ngươi muốn che đậy nó?”
Artizea lạnh lùng tra hỏi.
Lysia đáp lại.
“Tôi không biết gì về việc này ạ, nhưng tôi biết ngài đại công tước đã ra lệnh mọi người hãy coi sóc nơi này cẩn thận.”
Sau đó, tử tước Agate cúi thấp đầu.
“Tôi xin lỗi, thưa phu nhân.”
Hannah bất ngờ quỳ xuống.
“Vâng là lỗi của tôi, trong khi tháo dỡ ngôi làng , tôi đã vô tình bắt phải một đứa trẻ karam.”
“Một đứa trẻ ?”
“Có một làng karam mới cách đấy không xa. Mọi người thường nói mấy đứa trẻ của cả hai bên thường xuyên chơi chung với nhau. Vào hôm đó, khi đang cho tháo dỡ ngôi làng và di chuyển người dân, có mấy đứa nhóc đã cùng đi vào bên trong cổng Thold. Người lính gác tưởng nói là cậu bé đó đội nón trùm để che lại con mắt phía trên, nên tưởng nhầm cậu ta là con lai nên đã cho đi vào.”
Artizea thở phào.
Thật là nhẹ nhõm.