Chương 83:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Artizea đứng nhìn từ bên ngoài căn phòng khi cuộc giải phẫu khẩn cấp diễn ra.
Lysia nắm lấy tay cô và kéo cô rời đi. Artizea biết bản thân mình đang run sợ.
Trưởng thôn đã cho chuẩn bị sẵn một phòng tắm. Lysia lập tức cho cô ngâm mình vào nước ấm để không bị phát cước.
Những người hầu từ từ cho nước nóng vào để làm ấm người cô.
“Sa,sao lại….?”
Đôi môi cô cũng run bần bật lên, nên cô chỉ có thể thốt ra được những từ rời rạc.
Lysia đáp.
“Có báo cáo vào sáng hôm qua, họ phát hiện một nhóm nhỏ karam ạ.”
“Ở núi Thold…?”
Núi Thold là một nơi khắc nghiệt.
Trừ khu vực hẻm núi tức cổng Thold thì quân đội cũng không tài nào có thể di chuyển thuận tiện được.
Nên suốt trăm năm qua, cuộc giao tranh với karam đều diễn ra quanh khu vực núi Thold.
Cho đến lúc này điều Artizea được biết là vậy.
Lysia nói.
“Cũng không phải là không có đi vượt núi. Thường thì thợ săn hay thầy thuốc đi hái thảo dược cũng đi qua khu vực này, thương lái hay nông dân đốt nương rẫy cũng thường xuyên qua đây. Nếu như có ai đó riêng đi qua đây thì chúng tôi cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Mọi thứ có vẻ như là một cuộc thỏa thuận giữa Evron và karam.
Thông thương cũng tiến hành theo cách này. Đằng nào cũng không thể trà trộn để làm gián điệp vì họ khác biệt về ngoại hình và cách giao tiếp.
Tuy nhiên, chưa bao giờ có một nhóm gần 40 karam cùng tự mình đi vượt núi.
Đó là lý do vì sao Cedric tuyên quyết bắn một phát đe dọa chúng.
Từ lúc đầu, súng mà các kỵ binh trang bị chỉ là trang bị thứ yếu với tầm bắn ngắn và hỏa lực thấp. Nếu không trúng chỗ hiểm thì nó hề hấn gì đến karam.
Nhưng anh vẫn quyết định bắn để nghe tiếng súng và xem phản ứng của chúng.
Thay vì chạy loạn xạ lên, karam lại cúi thấp người và chạy lao đến.
Tất cả chúng đều phải thuộc hàng chiến binh.
“Nên chúng thần đã cử người đi khắp nơi. Thần rất lo cho cho phu nhân ạ, lỡ như xe ngựa của người đụng phải karam, mà ngài đại công tước chỉ mang theo vũ khí đi săn thôi.”
Khi chiến đấu với một nhóm nhỏ thì chỉ cần như vậy là đủ. Nhưng nếu gặp phải karam, họ phải trang bị được ở mức tối thiểu cần thiết.
Khuôn mặt Artizea dần có sắc thái trở lại. Lysia đưa cô ra khỏi bồn tắm.
Người hầu lau người cho cô và quấn tóc cô lên. Họ cho cô mặc quần áo vải bông.
Lysia yên tâm một chút rồi cô thở dài.
“Thần chuẩn bị quần áo người mặc và cả xe ngựa….”
“Không cần phải vậy đâu.”
“Thần nên làm thế.”
Lysia cười gượng. Cô thấy cảm thấy mình đang vật lộn với việc kiềm chế các cảm xúc bên trong.
Dù cho Artizea không hề cảm thấy nhẹ nhõm trong đầu. Có bao nhiêu người đã chết?
Dưới lầu vẫn vang vọng tiếng la hét thảm thiết. Đó tiếng gào của kị binh bị thương ở chân đang được chữa trị.
Sau đó Artizea được đưa đến một căn phòng được đốt sưởi ấm.
Ngôi nhà chỉnh chu duy nhất trong làng là nhà của trưởng thôn, nên Cedric và chỉ huy của viện quân cũng tạm trú ở đây.
“Tia, nàng có bị thương không?”
Cedric nhìn thấy Artizea, anh liền hỏi. Artizea lắc đầu.
“Em không sao. Hơn nữa….”
Cô cẩn thận nhìn xung quanh. Bầu không khí nghiêm nghị bao trùm lên các kỵ binh.
“Có sáu người chết và 7 người bị thương, hai trong số họ bị thương nghiêm trọng. Ngài Ned sẽ ổn thôi, cậu ta cũng không phải là kiểu người sẽ chịu nằm lì một chỗ suốt một thời gian dài chỉ vì có một vết cắt ở đùi.”
Cedric nói. Tính ra họ đã làm rất tốt khi chỉ có 20 người họ đối mặt với lượng karam gấp đôi sỉ số mà không hề có vũ khí đàng hoàng.
Artizea không tài nào hỏi xem Collin có ổn không, nên cô chỉ biết nhìn xuống chân mình.
“Cảm ơn vì đã chi viện kịp thời. Nếu trễ một chút có lẽ chúng ta sẽ gặp rắc rối to.”
“Nhờ có nam tước Morten. Hầu hết các nhóm trinh sát đều di chuyển đến chỗ phát hiện karam. Họ nghe tiếng của một cuộc giao tranh khi đang di chuyển xe ngựa cùng với quần áo để đến gặp đại công tước phu nhân.”
“Làm tốt lắm Lysia.”
“Đây là việc đương nhiên mà em phải làm.”
Lysia gọn gàng đáp.
“Tại sao lại có karam chiến binh xuất hiện ở đây?”
“Em sẽ cho tìm hiểu ngay.”
Cedric trầm tư một lúc.
Mọi thứ đang làm Artizea thấy choáng váng.
Theo như cô nhớ thì năm nay không có chiến tranh nổ ra.
Những thay đổi bên trong đế quốc chắc hẳn đã ảnh hưởng đến karam. Không ai có thể giao tiếp với chúng.
Artizea chỉ biết được điều này khi cô lần đầu tiên đặt chân đến Evron. Cũng đúng khi những người ở nơi khác đến không biết được điều này.
“Tốt nhất là hãy xả hơi hôm nay trước, mọi người hãy quay về nghỉ ngơi. Mặt trời đã lặn rồi.”
“Tuân lệnh.”
Tiếng bước chân của các kỵ binh vang rền.
Lysia cũng quay đi.
Cánh cửa đóng lại.
Cedric ở lại một lúc, anh dùng cả hai tay che mặt. Anh cảm thấy cảm xúc của mình đang lấn át.
Artizea vẫn đứng yên ở đó.
Khi cô khơi mào cuộc chiến, lúc cô giết một ai đó, anh ấy cũng mang vẻ mặt này ư?
Chắc chắn là thế. Vô số lần vẫn vậy.
Khi cô nghĩ về việc này, trong lòng cô cảm thấy xốn xang đến mức không thở được.
Mỗi hơi thở đều nóng hổi như có lửa đốt ở trong lòng cô. Cô không tài nào có thể mở mắt nhìn.
Nên khi cô cứ đứng yên ở đó nhắm mắt. Cedric tiến đến chỗ cô.
“Á”
Artizea giật mình, cô lùi lại. Cedric nắm lấy cánh tay cô vào kéo cô vào trong lòng mình.
“Một chút thôi, cứ giữ thế này đi.”
Anh đứng đó một hồi lâu mà không nói gì cả. Toàn thân Artizea cứng đờ.
Sẽ tốt hơn nếu cô có thể đối mặt và ôm lấy anh. Cần có ai đó làm việc này ngay lúc này.
Nhưng những gì mà Artizea có thể làm là dịu dàng chạm vuốt lên tóc anh với sự lo lắng.
Tóc anh lấm tấm bùn, có vẻ như anh chỉ lau sạch máu ở trên mặt và tay của mình.
“Nàng có nghĩ ta làm đúng chứ?”
“Sao ạ?”
“Ta giúp họ lau sạch, ôm hôn họ, trấn an họ về vết thương của họ… mỗi lần ta làm thế, ta thấy mình là một kẻ xấu xa giả tạo, thật khó chấp nhận.”
“Sao….. ngài lại nghĩ vậy?”
Có nhiều người trên đời này cho rằng mạng sống của quân lính mỏng manh như những quân cờ làm bằng giấy.
Và cũng chẳng mấy ai mảy may đến việc thật uổng phí vì việc này khi họ đối mặt đến việc quân số.
Trái lại, tại sao Cedric lại là một kẻ đạo đức giả, khi anh luôn khắc ghi từng người một và chăm sóc họ khi họ bị thương?
Artizea biết anh sẽ không quên được việc mình đã chữa cho Collin như thế nào.
Anh sẽ chăm lo cho gia đình của Collin, anh sẽ chăm lo cho Collin hết quãng đời còn lại. Anh là một người như thế.
“Vì ta đã dẫn theo Collin đến nơi này để chiến đấu.”
“Đó là vì ngài Collin chọn đi theo ngài Cedric. Những kỵ binh đã hiến trọn sự trung thành của mình, nên ngài có thể trân trọng họ như một kỵ sĩ.”
Cedric nói với ánh mắt ảm đạm.
“Đúng, ta là một người trung nghĩa.”
“Ngài Cedric…”
“Ta càng làm tốt việc của mình, sẽ càng có nhiều người vì ta mà chết.”
“Điều này không phải là những hành động của ngài là giả tạo, mà đó là thật sự xuất phát từ thâm tâm của ngài.”
“Nhưng kết quả vẫn như nhau thôi. Đôi lúc ta có cảm giác….. Ta đang nói với các kỵ binh của mình hãy bán mạng vì mình.”
Artizea không thể nói gì.
“Nàng có nghĩ những giá trị trong sự thiện chí sẽ dẫn đến những hậu quả đáng tiếc chứ? Vậy có nghĩa lý gì khi những điều đúng đắn chẳng mang lại gì cả ngoài sự mất mát?”
“Ngài Cedric….”
“Vậy chẳng phải sẽ tốt hơn khi để mọi thứ qua đi à? Nó có xứng đáng để người khác hy sinh vì ta không?”
Cedric hỏi Artizea, nhưng có vẻ như anh lại chẳng mong đợi lấy một câu trả lời.
Anh lại im lặng một lần nữa.
Cô nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt anh với đôi tay khẽ run. Không hề có nước mắt, nhưng ánh mắt của cô lại như muốn trực trào.
“Rất khó để nói, nhưng….”
“Tia.”
“Em nghĩ nhưng người không hoài nghi về ngài thì họ cũng sẽ chẳng hối tiếc gì khi vì ngài Cedric mà hy sinh cả.”
Cedric mím chặt môi.
‘Ngài suy nghĩ như vậy đó là vì ngài không biết được một kẻ đạo đức giả hay một kẻ độc ác thật sự là như thế nào?’
Artizea không thể thốt chúng ra thành lời, cô nhẹ nhàng ôm chặt đầu của anh.
Cô không đủ can đảm để ôm lấy anh thật chặt.
***
Vào sáng sớm hôm đó, Cedric phủ một lớp vải trắng may thủ công lên thi thể các kỵ sĩ đã hy sinh.
“Những người ở trong thành sẽ đến sau.”
“Vâng ạ.”
Trưởng thôn cúi đầu.
Buổi tiễn biệt gọn ghẽ diễn ra với sự im ắng và kiểu chào quân đội. Một tang lễ đàng hoàng sẽ được tổ chức ở trong thành sau đó.
Bốn tín hiệu bằng lửa và khói bốc lên ngút trời ở phía xa. Đó là tín hiệu từ pháo đài ở cổng Thold.
“Vào cuối ngày, có vấn đề xảy ra ở cổng Thold ạ.”
Một kỵ binh nói.
“Ta phải đi rồi.”
Cedric thở dài.
Một tín hiệu có nghĩa là ở đường biên, hai là có mâu thuẫn bên trong nội bộ, và ba có nghĩa là một đội quân karam lớn đang tiến đến.
Và bốn tức là cấp bách cần có chỉ thị từ người ra quyết định ngay lập tức.
“Là một cuộc chiến à?”
Artizea hỏi, Cedric đáp.
“Ta không chắc, nhưng ta nghĩ khả năng cao là có vấn đề gì đó từ bên trong karam. Nếu là vậy, thì nó cũng không kéo thành cuộc đối đầu giữa bên ta với chúng đâu.”
“Ở bên phía karam à?”
“Có một vài phe phái ở bên trong karam, nên là có xảy ra mâu thuẫn. Theo ta biết thì một vài năm nay có một vài cá thể đã nắm quyền…”
Cedric nói, anh vỗ nhẹ vào má của Artizea.
“Đừng quá lo lắng, việc này cũng không có nghĩa là cuộc chiến đã nổ ra đâu. Nàng hãy về thành đi, ta chỉ mới tạm thời xử trí mọi việc thôi, nên nhờ nàng trông coi nó nhé.”
“Vâng ạ.”
“Ta phải đi đến cổng Thold đây.”
“Vâng….”
“Nàng cứ để Agate lo việc binh lính.”
Artizea gật đầu.
Cedric cho gọi Lysia.
“Lysia”
“Vâng ạ.”
“Ta tin tưởng em. Ở cạnh Aritzea nhé.”
Lysia khuỵu gối và cúi chào.
“Con gái nhà Morten xin nhận lệnh.”
Cuối cùng Cedric đặt tay lên vai của Artizea, anh cúi đầu xuống ngang tầm mắt cô.
Cứ như là anh muốn ghi nhớ thật kỹ anh mắt của cô trong mắt mình.
“Tia, ta tin tưởng ở nàng, nên nàng cũng tin tưởng ở ta nhé.”
“Ngài Cedric…”
“Những việc nàng làm đều là trách nhiệm của ta, đừng quên nhé.”
Cô đã nghe anh nói thế một lần rồi. Tuy nhiên, sức nặng của nó khác hẳn với lúc mà cô đã nghe lúc đó.
Sức nặng nó có vẻ như lắng đọng lại trong lòng cô.
“Chúng ta sẽ tìm ra được con đường đúng đắn khi chúng ta đi cùng nhau.”
Artizea không gật đầu. Cô không thể.
Cedric ôm lấy cô một lần cuối rồi buông ra.
“Ta sẽ quay về.”
Anh nói thế, sau đó đội nón lên đầu và leo lên lưng ngựa.
Năm kỵ binh cưỡi ngựa theo sau anh. Cả sáu người nhanh chóng cưỡi ngựa tiến về hướng bắc như một cơn gió.