Chương 57:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Aubrey là con gái út của vợ chồng bá tước Jordyn. Cô chỉ mới 15 tuổi khi vào lần cuối trước khi Cedric rời đi.
Anh vẫn nhớ những lúc cô chỉ mới 7 8 tuổi.
“Aubrey? Em?”
Cedric rất bất ngờ.
“Trông em lớn hơn nhỉ”
“Vâng, thưa ngài, bây giờ em đã là người lớn rồi, em đã 18 tuổi rồi.”
Aubrey ngước nhìn, khi cô vẫn bám lấy Cedric.
Cedric nhẹ nhàng vẫy tay và đẩy Aubrey ra. Khi anh còn nhỏ anh vẫn thường xem cô như em gái của mình, và cô rất đáng yêu, nhưng bây giờ thì anh không nên nuông chiều cô như vậy nữa.
Aubrey cảm thấy sốc, đây là lần đầu tiên Cedric không ôm cô khi cô bám lấy anh.
Margaret nhanh chóng nắm tay cô, kéo cô đi vào bên trong, bà ấy cúi đầu.
“Xin lỗi ngài, tôi không dạy dỗ con gái mình đàng hoàng.”
“À không, đó là do lâu rồi con bé không gặp ta nên chắc nó đang vui mừng thôi. Aubrey lớn chừng này rồi, không tin được là ta đã đi lâu đến vậy.”
“Ngài cũng thay đổi nhiều ạ.”
Aaron nhảy vào câu chuyện cười lớn để bầu không khí đỡ gượng gạo hơn, Cedric cũng cười theo.
“Ba năm trước ta cũng chỉ là một đứa nhóc.”
“Sao chứ, khi ngài chỉ mới 20 thì ngài cũng là một đứa trẻ khác biệt rồi.”
“Thế ý ông là trông tôi già dặn hơn à?”
Cedric chỉ vào mặt. Anh lén liếc nhìn về phía Artizea.
Artizea nghiêng đầu.
“Sao ạ?”
“Không gì.”
Cedric nhẹ nhàng khều nhẹ gò má đang ửng đỏ lên với ngón trỏ. Sau đó anh đưa tay cho cô với biểu cảm thả lỏng hơn.
“Đầu tiên nàng hãy về phòng trước. Ta sẽ dẫn nàng đi thăm xung quanh sau khi đã làm ấm và nghỉ ngơi. Còn chuyện chào hỏi hay mở tiệc thì ta sẽ tính sau vào ngày mai.”
“Tôi nghe bảo vẫn là mùa thu cơ mà.”
Artizea cười.
“Không phải ta mà là nàng cơ. Nàng đã ở trên thuyền suốt 1 tháng rồi, cả môi cũng trắng bệch ra.”
“Tôi không thấy mệt lắm.”
Artizea nói thế, cô đặt tay mình lên tay Cedric.
Sau đó Cedric lật lại và nắm lấy tay Artizea.
Artizea chùn lại. Những ngón tay xấu hổ của Artizea rụt rè cào nhẹ vào lòng bàn tay của Cedric.
Cedric vẫn giữ được biểu cảm bình thường của anh, nhưng hai bên tai lại đỏ ửng lên.
Những người ở nhà đại công tước Evron thấy thế liền lẳng lặng nhìn nhau. Họ đều muốn lên tiếng nhưng không một ai hé miệng.
Alice , Sophie và Rize đều cười vui vẻ mãn nguyện.
Artizea nhìn về hướng ngược lại, tay cô rất lạnh nhưng của Cedric lại rất ấm.
Kì lạ thay, không hiểu sao cô lại có một ảo giác rằng tay cô nóng bừng.
Nếu nói cô quen rồi thì đây chỉ là nói dối. Đúng hơn là mọi thứ dần kì lạ hơn, cả chạm nhẹ vào vào đầu ngón tay của anh cũng làm cô chẳng nghĩ được gì.
Vì lý do nào đó cô tưởng chừng như mình nín thở. Cô vẫn hay hồi tưởng lại hơi ấm từ vòng tay của anh qua lớp áo pajama.
Cô không biết khi nào thì những ký ức sẽ thôi không đọng lại trên người nữa.
“Thôi ta vào trong đi.”
Cedric thì thầm nhỏ hơn bình thường vào tai cô.
Artizea cúi đầu, Cedric kéo tay cô, và cô khép cánh tay lại.
Dù vậy, anh vẫn không hề buông tay cô ra.
Aaron nhanh chóng dẫn đường.
“Tôi đã cho dọn dẹp phòng của phu nhân. Tôi đã đích thân làm, nhưng vẫn còn chừa lại một vài chỗ, vì tôi sợ là không được tự nhiên, nên đã không trang trí phòng. Vậy nên nếu thích có gì phu nhân hãy trang trí theo ý người nhé?”
“Được rồi.”
Artizea vờ như bên ngoài bình tĩnh những cô đang cô kìm nén tim mình đập mạnh.
Đột nhiên cô thấy có ai đó đang nhìn, nên cô quay lại nhìn.
Aubrey đang nhìn chằm chằm Artizea mà không hề che đậy sự thù ghét của mình với cô.
‘À’
Artizea cảm thấy có chút gượng gạo.
Chuyện này thật khó xử.
Cô không thể vờ như là không biết. Nếu Aubrey cố ý che đậy cảm xúc của mình thì cô sẽ xem như là không thấy. Tuy nhiên, nhưng cô đã hiển nhiên thể hiện ra sự căm ghét của bản thân. Cô đang công khai thể hiện điều đó mặc cho vị thế của gia đình mình.
Cedric kéo nhẹ tay cô để cô nhìn về phía anh.
Cedric mỉm cười khi cô quay lại nhìn vào anh.
***
Phòng của Artizea nằm ngay cạnh của Cedric, đây là các phòng dùng cho đại công tước Evron với phu nhân từ thế hệ này sang thế hệ kế tiếp.
Có một cánh cửa nối giữa hai phòng, nên có thể đi qua lại giữa hai phòng mà không cần dùng hành lang chính.
“Người có thể khóa được ở hai bên. Chìa khóa của hai phòng cũng khác nhau, nên sẽ không đi qua được phía còn lại nếu như một trong hai bên bị khóa.”
Nghe Aaron giải thích, Artizea cười.
“Có phải đấy là để dùng khi cả hai cãi nhau không? Nên để giữ khoảng cách thì các phòng cũng...ồ có khi nào cửa này là dùng để thoát hiểm?”
“Cửa ngầm nằm ở bên phòng của ta, một lát ta sẽ chỉ nàng cách mở sau.”
Cedric nói.
“Đấy là mật đạo đúng không?”
“Cũng chẳng có bí mật gì khi đi từ trong ra ngoài, nó được dùng cho trường hợp khẩn cấp, vì chẳng có cách nào để nói chuyện với Karam, nên mọi người ai cũng biết đường này cả.”
“À nếu là vậy thì tôi sẽ ghi nhớ.”
Có một phòng trang phục và một phòng tắm nhỏ đối diện phòng ngủ của Cedric. Với cả có một phòng căn phòng khá vừa vặn để làm phòng làm việc bên cạnh phòng tiệc.
Phòng ngủ không quá nhỏ nhưng lông thú được treo khắp tường. Sàn cũng được lót lông mịn cao đến mắt cá chân.
Artizea đưa tay chạm vào tường.
“Tất cả phòng đều nhỏ vì nếu to quá thì sẽ bị lạnh rất nhanh. Còn khá nhiều phòng trống, nên người cứ căn dặn tôi nếu như cần thêm không gian nhé.”
“Đây là da gấu à?”
“Đúng vậy, nó tốt hơn là thảm nhiều, chắn gió cũng tốt hơn. Nếu người không thích thì tôi thì để tôi mua thứ khác thay vào.”
“Không, không phải ta không thích, mà có vẻ như chúng xa xỉ nhỉ…”
Artizea nói nhỏ.
“Đại công tước phu nhân đời trước cũng mang cả áo lông trong phòng. Không có gì đáng ngại nhưng mùa đông ở đây có phần hơi khắc nghiệt đối với những người thì vùng khác đến.”
“Vâng, ta hiểu rồi.”
Artizea trả lời rồi quay sang Cedric. Cedric gật đầu.
“Căn phòng cũng có vẻ đủ ấm. Ta cũng cảm thấy ấm dù chẳng cử động gì nhiều. Mọi người bên cũng chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng… thứ duy nhất mà nàng không làm được chính là tự chăm sóc chính mình.”
“Ngài nói thấy làm tôi thấy bản thân thật vô dụng.”
Cedric cười đáp.
“Việc đầu tiên nàng cứ nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại vào lúc bữa tối. Ta thăm tình hình đây.”
“Vâng.”
“Hãy bàn những chuyện ngày mai vào tối nay. Có một số việc ta muốn hỏi ý kiến của nàng.”
“Vâng.”
Cedric đưa tay anh ra.
Artizea bất ngờ và đờ người ra. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt mí mắt của cô.
“Nàng nghỉ ngơi đi.”
Anh nhẹ nhàng nói rồi rời đi.
Aaron cùng các người hầu khác cúi đầu chào cô rồi theo chân Cedric ra ngoài.
“Phu nhân, người ngồi đi ạ.”
Sophie cởi áo khoác của cô ra, Artizea ngồi vào ghế bành.
Cô không để ý đến cơn lạnh lắm, nhưng sau khi ngồi vào ghế trước lò sưởi, cô cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Cô cảm thấy có chút phiền muộn khi nhìn chiếc cài áo mà Cedric đưa cho cô. Artizea có một cảm xúc khó tả, bất giác vân vê chiếc cài áo trong tay.
Đó là chiếc cài áo được khắc gia huy nhà Evron.
Lúc trong thành cô khá là bận rộn nên cũng chẳng mấy bận tâm, nhưng vừa đến đây, cô nhận ra mọi người đều xem cô là vợ của Cedric, dù cho đó có là về mặt phép tắc.
Ngay lúc này, nữ chủ nhân của pháo đài này chính là cô.
Nhìn lại thì cô nghĩ tại sao tiền kiếp bản thân lại không kết hôn?
Artizea hồi tưởng lại quá khứ.
Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân căm ghét hôn nhân chính trị.
Anh trai và mẹ từng là cả một thế giới với một bé gái như cô, nhưng khi lớn hơn một chút thứ cô muốn chính là một cuộc hôn nhân để chạy trốn khỏi họ.
Không phải là vì không có người đàn ông nào tiếp cận cô.
Kể cả sau khi cô trở thành nữ hầu tước Rosan, sau khi Lawrence làm thái tử, có nhiều người đàn ông tiến tiếp cận cô vì địa vị và gia sản của cô.
Artizea không hề đếm xỉa đến họ.
‘Có phải là vì mình đã nhìn thấu được họ không?’
Dù cho họ chỉ tốt đẹp ở bên ngoài cũng làm cô thấy rung động. Như có lần Lawrence đã đối xử tốt với cô.
Hay có lẽ là nếu cô chọn hôn nhân, đến cuối cùng cô cũng sẽ phải đền tội.
“Phù”
Arrtizea ngã đầu vào lưng ghế, cô nhẹ nhàng nhắm mắt rồi lại mở mắt.
“Rize đi gọi Margaret cho ta. Ta phải chào hỏi bà ấy một tiếng.”
“Vâng”
Rize liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Margaret đang đợi bên ngoài với một quản gia, nữ hầu trưởng, và một vài người làm lâu năm. Khi bà ấy nghe mình được Artizea cho gọi, bà ta liền nhanh chóng đi vào.
“Việc sống ở trong thành trì này không phải là điều tầm thường, hơn nữa phu nhân đây đã ở đây trong nhiều năm. Ta muốn phu nhân tiếp tục coi sóc nơi này như từ trước đến nay bà vẫn hay làm. Nếu bà là một người mà Cedric tin tưởng, thì ta cũng sẽ tin tưởng bà.”
“Cảm ơn người.”
“Hầu hết người hầu của ta là những người mà ta mang theo, nhưng có vẻ không đủ, nên nếu có ai được việc thì hãy chọn cho ta vài người. Ta cũng mong là hầu gái của ta sẽ vâng lời và được việc một chút.”
“Vâng ạ.”
Đó là điều duy nhất mà cô cần ở người làm.
Sau khi cho quản gia và nữ hầu trưởng lui ra. Artizea nhìn Margaret.
Margaret cảm thấy căng thẳng.
Margaret không hề có ý định khinh thường cô chỉ vì Artizea là nữ chủ nhân trẻ mới cưới.
Cô là phu nhân mà Cedric đã chọn, chỉ vậy thôi cũng đủ lý do để bà ấy trung thành với cô.
Bên cạnh đó, Artizea có một phẩm cách mà bà ấy không dám thoải mái mà ứng xử. Cô là một người hoàn toàn khác hẳn người đã nắm lấy tay Cedric, ngượng ngùng, e thẹn.
“Margaret, chắc bà cũng biết ta không dẫn theo thị nữ của mình. Đấy là vì ta không có họ hàng hay người quen.”
Artizea nói với giọng điệu chầm chập. Margaret kính cẩn trả lời.
“Vâng.”
“Ta sẽ chọn ai đó ở chỗ đại công tước Evron hay ai đó có quan hệ trong nhà, ta mong bà sẽ cố vấn cho ta.”
Như biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Margaret hồi hộp.
“Đầu tiên, ta nghĩ nếu là Aubrey thì sẽ thế nào nhỉ? Nếu cô ấy là con gái của bá tước Jordyn, thì về địa vị, lòng trung thành, đều rất thích hợp, tuổi tác thì cũng cỡ ta, nên chắc cũng sẽ nói chuyện hợp nhỉ. Ta tin là cô ấy có thể giúp ta hòa nhập với cuộc sống ở đây.”
Artizea nói thế.
Cô cần phải phân chia vai vế rạch ròi.