Chương 62:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Suốt quãng đường về trong đầu cô đầy hỗn tạp, cô lo rằng không thể nào không lo cho Cedric.
Ngay khi quay về lâu đài, Artizea liền đến thẳng phòng làm việc của Cedric.
Sau đó cô nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ lãnh địa đại công tước trong phòng một hồi lâu. Trên bản đồ không chỉ là pháo đài nhà đại công tước Evron mà còn có cả chi tiết về các khu vực ở núi Thold.
“Ngài bắt đầu cho nghiên cứu việc này từ khi nào?”
“Từ khi ta kế thừa tước danh đại công tước, trước đó thì cũng có những người trẻ cũng trồng trọt và thu hoạch ở đây với diện tích nhỏ. Nhưng mà họ chưa bao giờ thử nghiệm gieo trồng trên diện rộng. ”
“Thật lòng mà nói, tôi muốn ngài dừng lại toàn bộ chuyện này. Chỉ với chuyện làm đất nông nghiệp bên ngoài cổng Thold đã không thể biện minh được rồi. Karam là kẻ thù của đế quốc, thánh đường còn gọi chúng là loài quỷ dữ.”
“Nhà Evron phải là người hiểu rõ điều này hơn ai hết.”
“Mọi chuyện không chỉ có vậy đâu, ngài Cedric”
Artizea nói.
“Đây không chỉ là vấn đề với Karam, mà còn là vấn đề với chính trị của toàn đế quốc. Nếu ngài bị bắt, chắc chắn sẽ có ai đó đứng ra gán ghép tội danh đồng lõa với Karam lên người ngài.”
“Nhưng ở nơi này có rất ít nơi trồng được lương thực trong mùa đông, lúc này ta nghĩ đây là cách khả dụng duy nhất để giải quyết bài toán về lương thực.”
Cedric nói.
Lượng lương thực mà lãnh địa đại công tước có thể tự cấp ít hơn hẳn đến 30%.
Đây chính là lí do khiến nhà Evron ngày trước phải khuất phục đế quốc Krates trong. Họ bị phụ thuộc nặng nề lên nguồn tiếp tế từ triều đình hoàng gia.
Tất cả nguồn cơn đều bắt đầu từ việc lãnh địa đại công tước Evron thiếu lương thực.
Dân số không thể tăng vì thiếu lương thực, vì không có nhân lực nên công nghiệp cũng không thể phát triển.
Không có ngành công nghiệp nào phát triển, thì mức sống của người dân cũng bị tụt hậu. Nên đây là một vòng luẩn quẩn khắc nghiệt liên đới đến việc khan hiếm thức ăn.
Thêm vào đó, cái hoàng tộc cũng lợi dụng điểm này để làm ngã giá với lãnh địa đại công tước.
Nhà đại công tước Evron không thiếu thốn, họ có danh dự và có khối tài sản tương xứng với nó.
Tuy nhiên, việc nâng cao chất lượng sống của toàn khu vực lại hoàn toàn khác với việc mặc trang phục đẹp, trang trí nội thất với vàng lá trong gia tộc.
Nếu có chuyện khẩn cấp xảy ra, có tiền cũng chẳng giúp được chuyện gì.
Artizea nhìn Cedric.
“Nếu vấn đề là việc có nguồn cung lương thực ổn định thì ngài nghĩ thế nào nếu ta mua đất canh tác ở phía nam?”
“Nguồn cung ổn định, dĩ nhiên chúng ta cần điều đó, nhưng trên hết là chúng ta cần đất canh do người dân ở đây cai quản.”
“Nếu Cedric, ngài trở thành hoàng đế, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết. Việc làm này quá mạo hiểm mà không hiệu quả, kể cả nếu việc canh tác thành công thì nó cũng vẫn bị giấu kín để thực hiện.”
“Vùng đất này cũng cần một tương lai.”
Cedric nói thế.
“Nếu ta ở vị trí đúng như nàng nói, thì vấn đề tiếp tế sẽ được giải quyết, nhưng nếu nhận tiếp tế từ phía khu vực nội lục địa, rốt cuộc chúng chỉ có thể làm nguồn cung cho quân đội.”
“Ngài Cedric.”
“Chúng ta không thể có đầy đủ khẩu phần lương thực mãi được. Nếu ta chết rồi mọi chuyện sẽ thế nào?”
Cedric nhìn bản đồ và nói.
“Trước khi trở thành một phần của đế quốc thì người dân nơi đây đã coi chiến tranh như là một việc mua bán. Vì nơi này chẳng có ngành nghề nào có thể chu cấp cuộc sống. Thế thì có gì khác biệt gì đâu? Chúng ta đổi lương thực cũng chỉ để đem lên chiến trường với Karam.”
“Ngài Cedric…”
“Chúng ta cần giải quyết triệt để vấn đề nhận tiếp tế, chỉ còn cách tự cung tự cấp lương thực cho bản thân và hoạt hóa giao thương thì chúng ta mới thoát được cảnh đó.”
“...Ngài, có từng nghĩ sẽ từ bỏ 1 phần lãnh địa đại công tước chưa?”
Artizea hỏi, dù cô biết rằng anh rất yêu quý mảnh đất này.
Đây cũng là thứ cô có thể hỏi vì cô biết rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này một cách cảm tính.
Artizea đánh dấu vị trí bằng một chiếc ghim ở giữa lãnh địa đại công tước.
“Thật tình thì, năng suất của khu vực này quá thấp. Kể cả cổng Thold được giữ vững nhờ địa thế, thì cũng không cần thiết xây dựng làng mạc ở khu này.”
“Tia.”
“Nếu dân số tập trung ở phía nam, thì dân số ở khu vực này với năng suất cũng sẽ tăng theo thôi ạ. Sẽ thuận lợi hơn nếu ta thành lập một ngành nghề nào đó. Được hơn nữa, ta nên di dời người dân đến khu phía nam cổng Elia, và bỏ hoang khu phía bắc. Ngài thử nghĩ xem.”
Cedric nhẹ nhàng cười.
“Nàng lại thử ta rồi.”
“Ta biết nó chẳng dễ dàng nếu ta làm thế thật.”
Artizea nói.
“Nhưng nếu ta nhìn từ một gốc độ hoàn toàn thực tế thì đúng thật. Nếu ngài lên nắm triều đình, thì lãnh địa đại công tước sẽ hầu như biến mất. Lịch sử gia tộc đại công tước sẽ chỉ là các ghi chép. Nếu ngài quyết định án binh thì không hẳn là không thể.”
“Ta không thể làm thế, lịch sử gia tộc không phải là vấn đề, nhưng nền hòa bình giữa ta và Karam sẽ biến mất.”
“Sao ạ?”
Artizea mở to mắt. Cedric liếc nhìn cô.
“Cả hai phe đã giao tranh với nhau suốt hơn 200 năm qua. Rất khó để người vùng ngoài hiểu được nhưng các cuộc trao vẫn thường xuyên diễn ra. Nói cách khác, nhà đại công tước Evron gần với địa vực của Karam hơn là thủ đô.”
Phía bắc là khu vực cằn cỗi. Có khi cái lạnh quá khắc nghiệt nên họ không thể nào sống tách biệt ra được.
Vào thời điểm đó các cuộc trao đổi đều được cân nhắc.
“Chúng ta có thể giao tiếp ở một mức độ đơn giản với nhau. Hiếm khi còn có cả những bộ tộc lai. Đó là lý do mà khoảng lặng giữa các cuộc giao tranh cũng kéo dài hơn.”
Cedric nói.
“Sẽ có ngày cuộc chiến này kết thúc, đó cũng là lúc mà lãnh địa đại công tước Evron trở thành khu vực tự cường, đó là điều ta nhắm tới.”
“Đây có phải là dự của ngài sau khi trở thành hoàng đế không?”
“Ừ, đúng thế.”
Cedric có chút đỏ mặt.
“Và với cả vì gia tộc đại công tước Evron, ta muốn nhà Evron có sức mạnh để phát triển điều đó.”
Nói thế, sau đó Cedric như đang cố biện minh cho mình.
“Ta không thể đi bước đầu tiên, nên ta chỉ có thể ôm giấc mơ lớn này thôi.”
“Không…”
Artizea mím môi rồi lại suy tư.
Tương lai mà anh nhìn thấy là một nơi ở rất xa, tầm nhìn của anh còn cao cả hơn thế nữa.
Cô nhận ra điều đó.
Cedric nói tiếp
“Ta cho nàng biết điều này vì một phần ta không hề muốn giấu diếm nàng chuyện gì cả, nhưng cũng là vì ta cần lời khuyên từ nàng. tia , nàng đã nói sẽ vì ta thực hiện nó chứ?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thì hãy giúp đỡ ta.”
Sẽ nhanh thôi là đã được nửa năm kể từ khi cô quay lại quá khứ để gặp anh.
Đây là lần đầu tiên Cedric yêu cầu cô điều gì đó.
Cho đến tận lúc họ thỏa hiệp với nhau, khi cô đã thoát khỏi tay của Miraila, khi Cedric cùng đội quân phía tây được nghênh đón trở về anh mới quyết chí thực hiện điều đó.
Artizea nhắm mắt lại một lúc.
Một quân sư thì phải hoàn thành tâm nguyễn của chủ nhân, chứ không phải là cố gắng ép chủ nhân họ theo một mẫu hình họ muốn.
[Nữ hầu tước Rosan à, cô nghĩ rằng nhận định của bản thân là tuyệt đối còn Lawrence thì không à? Nếu là thế thật thì cũng dễ hiểu cô bị trục xuất rồi.]
Cedric đã từng nói như thế trong tiền kiếp. Cedric đã đúng, Artizea không hề tin tưởng vào những nhận định của Lawrence.
Cô làm tất cả mọi thứ vì Lawrence nhưng Lawrence chẳng phải là một người đáng tin cậy. Thậm chí có thể nói rằng thật đáng ngờ khi nói rằng có một triết lý nào đó trong cách cai trị của anh từ lúc ban đầu.
Nhưng Cedric thì khác
‘Bởi vì ngài luôn nhìn về tương lai.’
Thứ anh muốn không chỉ đơn thuần là ngai vị quyền uy đó, mà là những việc anh có thể làm khi ở cương vị như thế.
Nên vai trò của cô chỉ là đưa anh đến ngai vị nên cô không nên làm tổn hại đến ý chí của anh.
Nếu đây là việc mà anh muốn làm khi trở thành hoàng đế, thì nó còn cấp thiết hơn nữa.
Tim cô đập mạnh, cô đang rất hào hứng.
Đây là lần đầu tiên có một ai đó trước mặt cô, làm cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng và đi theo họ.
“Tôi muốn xem qua tình hình tài chính của nhà đại công tước Evron để làm đầy nhà kho.”
“À việc này khá quan trọng.”
Cedric trả lời ngay tắp lụ, Artizea nói tiếp.
“Vậy thì tôi sẽ thao túng giá ngũ cốc thử xem sao.”
“Tia.”
Giọng của anh có pha chút chỉ trích cô.
“Những người ủng hộ cho đại công tước Roygar chủ yếu là các hội thương thảo và các địa chủ đất canh tác ở khu phía đông, họ có ảnh hưởng lớn đến việc tiếp tế cho phía bắc.”
Theo mức trung bình thì có lượng lớn ngũ cốc được sản xuất ở khu vực đồng bằng phía tây.
Tuy nhiên, vì quái vật tấn công nên lượng thu hoạch được hằng năm đều bị thay đổi đột ngột.
Nên hoàng tộc đã cho các địa chủ ở phía đông gánh vác trách nhiệm này.
Hàng tiếp tế chính là khoản phải trả cho việc bảo vệ đế quốc khỏi Karam.
Không một ai thích điều này, nhưng cũng không ai có thể từ chối cả, việc từ chối được xem như là đồng lõa với Karam.
“Nếu giá ngũ cốc tăng, hoàng đế sẽ giao việc này cho đại công tước Roygar giải quyết êm xuôi mọi việc, nhưng đại công tước Roygar là một kẻ tham lam, nên thật không công bằng khi tăng số lượng ngũ cốc tiếp tế đến phía bằng mà không tốn một xu nào.”
Nên Artizea đã lợi dụng chuyện này.
Cô đã cho cướp biển cướp tàu để xuất ngũ cốc sang phía nam suốt một năm ròng.
Cùng thời điểm đó cô sử dụng số tiền lớn từ gia sản nhà Rosan để mua lượng lớn ngũ cốc về tích trữ, và sau đó đem toàn đổ xuống biển.
Có hàng chục vụ cháy diễn ra ở phía tây.
Giá ngũ cốc tăng vọt như hỏa tiễn, đúng như cô dự đoán, hoàng đế đã giao lại trọng trách luân chuyển lương thực đến phương bắc cho đại công tước Roygar.
Khi đó, vương quốc Eimel phía nam cũng thiếu hụt lương thực nên họ đã mua chuộc đại công tước Roygar và mua số ngũ gốc luân chuyển đó với giá cao.
Đây chính là bước tính toán kỹ lưỡng mà đại công tước Roygar nghĩ.
Vào mùa thu, tầm chừng một hai tháng, nhưng nhà kho sẽ được chất đầy ngũ cốc vừa được thu hoạch.
Ông ta nghĩ rằng mình sẽ có thể gửi hàng và trót lọt qua vụ này.
Nhưng vào năm đó, Karam bất ngờ mở cuộc tiến công lớn ở phía nam. Vì nạn đói, nên nhà Evron không thể bảo vệ được cổng Thold.
Karam còn gần như công phá cả thành Elia.
Đúng thật, khi đó là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất dài cả đế quốc kinh hãi đến mức độ đó.
Cuộc chiến cũng kết thúc vào mùa đông nhờ công lao của Cedric, anh đã bảo vệ được thành trì và giết chết vua của Karam.
Tuy là đại công tước Roygar đã nhận toàn bộ trách nhiệm cho việc thất bại, nhưng cũng ngay lúc đó bản thỏa mật giữa ông ta và vương quốc Eimel bị bại lộ.
Artizea chính là người đã đưa ra bản thỏa mật đó, và nó đã nằm trong tay cô suốt từ ban đầu.
Đại công tước Roygar bị xử trảm vì tội phản quốc.
Cô định dùng lại kế sách này, vì nó đã được chứng thực là có hiệu quả.
Nhưng chiến tranh là chuyện phải tránh. Cô đã biết trước được năm nào sẽ có chiến tranh, nên có thể làm việc đó dễ dàng. Dù cách nào đi nữa thì chỉ cần có bản thỏa mật thì cũng đủ khiến đại công tước Roygar đủ bị trảm đầu.
Nên để tránh nạn đói hoành hành ở lãnh địa đại công tước Evron, cô định sẽ cho tích trữ đầy các kho lương thực.