Chương 61:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: :Lancelot
Lăng tẩm gia tộc Evron nằm ở bên ngoài của pháo đài.
“Nơi này được xây dựng như một pháo đài, nên nếu xây dựng bên trong thành thì lại không đủ chỗ, nhưng mà đổi lại ta sẽ có thêm một nơi cố thủ khác khi có trường hợp khẩn cấp.”
“Nếu nó bên ngoài như vậy thì có khi lại yếu hơn.”
“Họ cũng xây dựng nơi này ở bên ngoài cũng là không có ý định sẽ thủ đến cùng, nếu như nàng cho xây dựng nó trong thành, dù cho là không cần phải bảo vệ nó, thì đứng từ lập trường của các cận thần, nàng không thể làm thế.”
Vì thế, nên không thể cứ dựng lên rồi lại chẳng màng đến nó được.
Nên nơi này được dựng trên một ngọn núi gần pháo đài.
Với cả, ngọn núi là cứ địa quân sự nên nhà đại công tước xây dựng một khu vực ở đó, rồi cho sắp xếp cho binh lính lưu trú tại đây.
Cedric hỏi.
“À mà, nàng có lạnh không?”
“Không đâu ạ.”
Artizea nhún vai một chút.
Thời tiết vẫn là mùa thu theo chuẩn của nhà Evron, nếu như là ở trong thủ đô, thì sẽ là trời mùa đông lành lạnh. Nó chẳng quá lạnh để mặt áo lông dày như thế này.
Đúng hơn là vì cô đang ngồi trong lòng của Cedric, nên cảm thấy khá nóng. Cô còn chẳng biết là mình có đang nói chuyện hay không nữa.
Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng cả hai sẽ đi ra ngoài như bình thường thôi, không ngờ anh lại chuẩn bị hẳn một chiếc xe ngựa.
「Người phải xuống đi bộ thôi ạ, vì không có đường lên núi cho xe ngựa, tôi nghĩ ngài đã biết...」
Người quản gia nói với vẻ mặt quan ngại.
Trong suốt thời gian đại công tước phu nhân tiền nhiệm còn sống, các con đường bùn được lấp lại bằng phẳng nhưng suốt hai mươi năm qua chẳng ai đi xe ngựa đến lăng tẩm .
Nên đường dần cũng xuống cấp.
「Xin lỗi ta không tính đến chuyện đó.」
「Nhưng mà chẳng phải chúng ta có thể đi bằng ngựa đến đó sao?」
Artizea hỏi, cả người quản gia lẫn Cedric đều ngập ngừng một hồi lâu.
Cô cũng sớm biết được lý do.
Chỉ có những con ngựa to lớn ở trong chuồng, với chiều cao và bờm lông bù xù. Vốn dĩ, giống ngựa ở đây khác với ngựa thường thấy ở trong thành.
「Nàng có biết cưỡi ngựa không?」
Cedric hỏi, Artizea chỉ đành lắc đầu.
Vì cô cũng không phải kiểu người hay vận động, cô biết cưỡi ngựa nhưng chỉ khi đi trên đường bằng phẳng và đi chầm chậm.
Cedric mỉm cười, có chút hài lòng.
「Vậy ta đi chung nhé.」
「Sao ạ?」
Artizea bối rối.
「Nàng không thích à?」
「Không, không phải thế,... nhưng mà.」
Sau đó là một con ngựa màu đen được chải lông cẩn thận, được dẫn ra.
Cedric nhấc Artizea lên lưng ngựa, sau đó anh nhẹ nhàng leo lên sau.
Cô chưa bao giờ cưỡi ngựa theo kiểu này, nhưng cũng chẳng phải lúc để lo lắng hay, sợ hãi.
Đó là vì cô bị đặt trong tư thế kẹp chặt giữ hai tay anh.
Cảm giác tựa lưng vào người Cedric, nghe được tim anh đang đập, làm Artizea càng thấy hồi hộp hơn.
Có chút quen thuộc nhỉ.
‘À…’
Đó là khi anh đưa cô đi một vòng quanh lục địa lúc mà cô chẳng còn lại tay chân nữa.
Cô chẳng còn chút ý niệm nào vào lúc đó nữa.
Cơ thể tàn phế của cô đau đớn không nguôi. Tất cả mọi thứ thông qua các giác quan của cô đều khiến như tra tấn tâm trí cô.
Nếu như thật sự có hơi ấm tỏa ra từ anh, cô chẳng thể cảm nhận được nó, nhưng chắc chắn là có.
Bị kẹp chặt trong vòng tay Cedric như là một hình phạt.
Còn bây giờ.
Artizea nhắm nghiền mắt, để cho những suy nghĩ đó trôi tuột đi.
Cơn gió lạnh như ập vào mặt cô.
Khi họ đi qua một vùng đất trống suốt 40 phút, họ đi đến vào đường núi, Cedric dễ dàng điều khiển ngựa đi băng qua đường núi, cứ như là đường rất bằng phẳng.
Khi họ men theo đường núi, có một hàng rào chặn giữa, những người linh gác nhìn thấy Cedric liền nhanh chóng khai thông cho anh đi qua.
Những kỵ sĩ trong ca trực liền bước ra rồi nghiêm chào anh.
“Kính chào ngài, đại công tước, tôi đã đợi lệnh ngài từ sáng.”
“Ta chỉ đến đây thăm viếng thôi, đừng bận tâm cậu cứ quay lại nhiệm vụ của mình đi.”
“Vâng.”
Người kỵ sĩ đáp sau đó lại nghiêm chào.
Các lính gác đóng hàng rào lại.
Một số người lính bắt đầu xôn xao nhưng cũng không sao, họ đều mỉm cười hạnh phúc.
Thật là hay khi phu nhân đại công tước đi chung ngựa với Cedric, nếu như họ không trong ca trực thì chắc chắn họ đã chạy nhào tới và quay quanh cả hai.
Artizea mở mắt nhìn khắp xung quanh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là tòa tháp đá, nơi này trông như là căn cứ quân sự và kho đạn dược được xây dựng rất chắc chắn.
“Lăng tẩm ở đâu ạ?”
“Lối này này.”
Cedric dừng lại trước một tòa công trình như nhà nguyện nhỏ.
Cedric mở túi treo ở yên ngựa lấy ra 4 bông hoa bằng lụa được chuẩn bị từ trước, anh đưa nó cho Artizea.
Sau đó anh đi đốt nến.
Cedric dẫn đường cô đi vào bên trong nhà nguyện.
Bên trong nhà nguyện chỉ có một cầu thang đá dẫn đi xuống dưới. Bên ngoài trông như nhà nguyện, nhưng thật chất lại là một bức tường bao quanh các thềm đá.
“Lăng tẩm nằm ở dưới tầng hầm ạ?”
“Đây là để bên ngoài bị phá hủy và lối vào bị chặn lại. Với cả đây cũng không phải là nơi để phòng thủ đầu tiên, nhưng mà vì họ quan ngại việc lăng tẩm bị người khác đào bới.”
“Nếu có ai đó đánh sập nơi này, vậy thì chúng ta sẽ bị chôn sống ở đây luôn sao?”
Cedric cười lớn.
“Nàng không cần phải lo lắng quá đâu.”
“Không phải là tôi lo lắng thái hóa, nhưng ngài hãy nhớ mang theo cận về đi cùng mình vào lần sau.”
“Đây không phải là công trình công cộng gì, mà là căn cứ quân sự.”
“Ngài hoàn toàn tin tưởng các kỵ sĩ và binh lính của mình trong quân đội cũng như người nhà của họ ư?”
“Ừm?”
“Không, cũng đúng ngài tin tưởng họ vì họ là người dân ở lãnh địa đại công tước…”
Artizea thở dài.
“Con người sẽ thành kẻ phản bội bởi những lý do không thể lường trước được. Hiện tại thì ngài chỉ là đại công tước Evron, nên có thể cũng không sao.”
“Ở cảng và phía Elia hiện tại không có ai cai quản nhưng mà chúng ta vẫn biết và kiểm soát được ai ra vào bên trong pháo đài.”
“Tôi mong là ngài có thể hiểu được mối quan ngại của tôi. Ngài phải cẩn thận hơn trong tương lai. Ngài ít nhất cũng nên để một người mà ngài tin tưởng ở bên ngoài canh gác.”
“Ta sẽ chú ý.”
Cedric cười, có chút đắng.
“Ta không biết là việc này có giúp nàng bớt lo lắng hay không nhưng chỉ có chỉ huy quân đội biết cách nhanh nhất để đánh sập công trình này, và người đó cũng đã vì ta mà mất đi một cánh tay.”
“Tôi không có ý nghi ngờ kỵ binh nhà Evron, chỉ là muốn ngài cẩn thận chung chung vậy thôi.”
“Ta hiểu, ta không hiểu lầm ý của nàng đâu, ta sẽ cẩn thận hơn trong tương lai.”
Cedric nói thế.
Ba mẹ của Cedric được đặt nằm cạnh nhau ở trong canh phòng ngoài cùng nhất.
Hai cỗ quan tài đá được đặt trong thánh đường bằng đá, phía trước là hai phiến đá được đặt để che lại hai cỗ quan tài bị nhìn quá trực tiếp.
Bên trên khắc các dòng chữ
<<<Leobrick của nhà Evron, người chồng và thân cận trung thành, yên giấc tại đây>>>
<<<Floella của đế quốc Krate và nhà Evron, mong người an nghỉ đến ngày hoàn sinh>>>
Cedric dời và đốt nến ở hai bên của điện thờ, anh dọn những bông hoa lụa được đặt trước bia mộ.
Những bông hoa lụa vốn dĩ có màu trắng giờ chúng đã ố vàng, nó cũ đến mức như muốn vỡ ra.
“Đã ba năm rồi.”
Anh nói với họ, sau đó hóa hoa lụa từ chỗ Artizea rồi đặt lên bệ thờ.
Artizea vẫn đứng sau lưng anh.
Cô chưa bao giờ tưởng nhớ những người đã mất, cô không biết phải an ủi người khác như thế nào, cô nghĩ mình sẽ đủ can đảm để nói lời an ủi.
Cedric đưa tay anh ra gọi cô đến.
“Ta muốn nàng cùng đặt hoa ở đây.”
“Tôi có thế chứ?”
Có hai hoa khác cô cữ nghĩ là Cedric dùng để đến viếng lăng tẩm khác.
“Ta nghe nói mẹ rất thích hoa, bà ấy sẽ rất vui.”
Artizea cẩn thận tiến đến bệ thờ, sau đó cô khuỵu cả hai gối rồi đặt hoa.
“Sẽ đến ngày mà người quay trở lại.”
Artizea nói với giọng thều thào, Cedric lắc đầu.
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đưa mẹ quay về thủ đô, vì cái chết là chết, bà ấy đã đi xa rồi, nên bà ấy đã được an nghỉ .”
“Ngài Cedric.”
“Quan trọng là ta biết trân trọng cuộc sống, ta biết mình sẽ không thể sống tốt nếu cứ hận thù mãi, Tia à”
Cedric nói như thể anh đang thú nhận điều đó.
“Ta nghĩ mình phải sống hết giá trị cuộc đời này, sống cả phần của những người đã hy sinh cho ta. Nếu cứ bị ám ảnh bởi việc báo thù cho những người đã mất sẽ chẳng thể nào đi đến một nơi tốt đẹp hơn, mọi thứ thật vô nghĩa.”
Artizea nhìn anh với những cảm xúc thật kì lạ.
Artizea biết đó là những lời chân thật và chân thành nhất của Cedric.
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy được anh là người tốt bùng ra sao thì trong lòng cô lại cảm thấy có gì thật hão huyền như thế nào.
Cô không biết phải bày tỏ lòng thành kính như thế nào. Cô không thể hình dung được bản thân mình sẽ bằng lòng đứng lên và đối mặt với tương lai
Cô đã bỏ cuộc khi Miraila chết. Thứ duy nhất khiến cô xúc động nhất chính là những ký ức của cô về Lysia.
Nhưng khi Lysia chết, Artizea cũng chìm vào tuyệt vọng, đây là điềm báo cho một kết cục khốn cùng. Chính lúc này cô đã quyết định giải tán tổ chức tình báo của mình và chọn con đường ẩn dật.
Cô từ bỏ toàn bộ đế quốc.
***
Sau khi viếng và rời khỏi khu lăng mộ, Cedric dẫn cô đến một tòa tháp.
“Đây là tháp canh gác, nếu ta leo đến đỉnh thì sẽ nhìn thấy cổng gác ở núi Thold.”
Artizea kéo gấu váy lên, nắm lấy tay Cedric đi trên cầu thang xoắn ốc.”
Lính gác trên trên đỉnh bất ngờ, sau đó nghiêm chào anh, Cedric đáp lại rồi nói.
“Đưa ta ống nhòm.”
“Vâng.”
Người lính gác đưa anh một chiếc ống nhòm.”
Gió ở đây thổi rất mạnh, xuyên qua lớp áo choàng của cô, khiến cô rùng mình.
Toà tháp này cao hơn cô nghĩ.
Khu vực xung quanh khá thấp và đây là tòa tháp duy nhất trên đỉnh núi. Đúng như Cedric nói, cô có thể thấy toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Nhìn qua ống nhòm, Artizea nhìn quanh.
Sau đó cô nhìn thấy một nhóm người đang cày ở khu vực thung lũng phía trên cổng Thold.
“Ngài Cedric đó là….”
Cedric gật đầu khi thấy Artizea đang nhìn đúng hướng.
“Đúng thế, ta định nói với nàng về chuyện đó.”
“Họ là dân du cư à? Tại sao họ lại…”
“Chúng ta đang cho nghiên cứu xem có thể trồng trọt trên đất Karam hay không.”
Artizea nuốt nước bọt.
“Nếu như phía thánh đường biết được chuyện này, họ sẽ cho rằng ngài khám phá trên đất quỷ, họ có thể cáo buộc ngài thông đồng với Karam.”
“Đúng thế, đó là lý do vì sao ta cho làm việc đó ở bên ngoài cổng Thold.”
Cedric đáp.
(T/N: bữa giờ mình tải hoài mà page không load được nên ra truyện trễ quá xin lỗi mọi người, cám ơn mọi người đã đợi)